Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 37: Rèm cửa sáng ánh trăng

Từ Thiên thân là quản sự, sớm đã nghe người ta
nói chuyện ở cửa Thiện Hòa đường, liền đoán được tám phần Lộ Dao muốn
ông bố trí cho hai người này, hiện tại chính vì chuyện đó mà đến. Ông
nghe Lộ Dao nói vội hỏi “Hai người? Bây giờ chúng ta chỉ có một lều
trống thôi. Đồ mới ngày mai mới đưa tới được.”

Lộ Dao nghe thế
dừng bước “Căng như vậy? Được rồi, để họ ở lại lều ta tối nay đi, hôm
nay e là ta không có thời gian quay về đâu.”

Từ Thiên hơi do dự “Vậy… được không?”

Lộ Dao xua tay “Thời điểm này có gì mà được hay không, đề phòng lây nhiễm mới quan trọng.” Nói rồi sốt ruột định đi.

Từ Thiên đột nhiên nói “Lộ đại phu, trang chủ có thư.”

Lộ Dao vừa nghe là Thu Nhiên vội vàng dừng bước, quay đầu hỏi “Thu Nhiên có việc gì à?”

Từ Thiên lật đật tiến lên, nhìn trái nhìn phải nhỏ giọng “Hiệu thuốc lớn
Trân Huệ Đường ở Sơn Đông giữ lại một vị bách bộ, thừa dịp này tăng giá. Trang chủ và mấy hiệu buôn khác mấy lần muốn thu mua đều bị bác lại.”

Bách bộ là vị thuốc quan trọng nhất để chế rượu thuốc phòng ác hạch truyền
nhiễm, lúc này Tuyền Châu và Vĩnh An cần dùng với lượng cực lớn. Ngoại
trừ đưa toàn bộ vị bách bộ trong kho của mình ra dùng, Phó Thu Nhiên còn liên kết với với mấy hiệu buôn dược làm ăn với Thu Linh trang lấy bách
bộ ra. Ai ngờ Trân Huệ Đường lại nhân lúc này cháy nhà hôi của giữ bách
bộ lại để tăng giá. Lộ Dao nghe xong trề môi “Chắc chắn là chủ ý của đại công tử nhà đấy, tên nhãi ranh đó xưa nay chẳng biết cái gì.” Nói rồi
phẩy tay “Chuyện này ông nói với ta vô dụng, với tính tình Thu Nhiên sợ
rằng giờ này đã mài dao soèn soẹt rồi. Ông nói với Thu Nhiên muốn làm gì cũng được, có thể bung một số dược liệu của y quán chúng ta ra, thừa cơ ép giá, ta không tin Trân Huệ Đường bọn họ không theo.”

Từ Thiên thoáng chần chừ, nói “Chuyện này tất nhiên tại hạ hiểu, trang chủ và
mấy hiệu buôn của Phổ Tế y hội đang cùng trù tính chuyện này. Chỉ là còn có một chuyện muốn nói qua với Lộ đại phu, người của Trân Huệ Đường
hình như hoài nghi thân phận của cô nương. Lần trước lúc trang chủ bàn
chuyện làm ăn với họ, bọn họ từng nửa vô tình nửa cố ý nhắc tới cô
nương, hình như biết cô nương có liên quan đến chuyện mua bán dược liệu
của Thu Linh trang.”

Lộ Dao nhún vai “Biết thì đã sao, dù sao họ
không biết y quán cũng của chúng ta, Thu Nhiên vừa bung dược liệu ra,
bọn họ không đền theo cũng không được.”

Từ Thiên nói “Tại hạ
không có ý chỉ chuyện này, mà là xưa nay đại đương gia của bọn họ làm

việc không sạch sẽ, lúc trước từng có đồng liêu bị bọn họ ám toán. Nếu
lần này kết thù với Thu Linh trang, tại hạ sợ…”

Lộ Dao cả cười
“Chủ quản Từ yên tâm đi, so sánh vụ không sạch sẽ thất đức, vượt qua
được ta và Thu Nhiên không nhiều lắm đâu. Ta đi trước đã, bên phủ châu
có ca bệnh nặng chờ ta. Ông gửi thư cho Thu Nhiên, nói hắn tự quyết đi.
Việc khác chờ Tuyền Châu xong rồi lại nói đến tôn tử Trân Huệ Đường
kia.” Nói rồi chạy băng băng, không thấy bóng dáng.

Từ Thiên than thở, suy ngẫm vị trước mặt này với cái vị ở Kim Lăng, cảm thấy lời này
quả thật có lý. Kế đó sực nhớ đến lời Lộ Dao căn dặn ban nãy, vội vàng
đi tới lều nàng.

Du Liên Châu và Ân Lê Đình không biết đã ngồi bao
lâu, nghe ngoài lều có tiếng hỏi nhỏ “Xin hỏi Du nhị hiệp và Ân lục hiệp có ở trong lều chăng?”

Hai người nghe tiếng liền ngừng vận công, khí hồi đan điền. Ân Lê Đình vén rèm, thấy một nam tử trung niên đứng
bên ngoài, vội vàng mời vào.

“Tại hạ Võ Đang Ân Lê Đình, đây là nhị sư huynh tại hạ Du Liên Châu. Xin hỏi ngài là?”

“Tiểu nhân là một quản sự của Thu Linh trang, tên là Từ Thiên. Bái kiến Võ
Đang Du nhị hiệp, Ân lục hiệp.” Nói rồi lấy lễ văn sĩ chào hai người.

Du Liên Châu vội đứng dậy hoàn lễ, nói “Chủ quản Từ khách sáo rồi, hai
người chúng ta không mời mà tới, đem thêm phiền phức cho ngài rồi.”

Từ Thiên nói “Nào có nào có! Hai vị là bằng hữu của Lộ đại phu, trang chủ
đặc biệt căn dặn qua, hễ là người của phái Võ Đang nhất định phải đãi
như thượng khách. Huống chi hai vị mang từ Võ Đang tới đây không ít thảo dược quý giá, giúp đỡ như thế Từ Thiên cảm kích còn không kịp, nói gì
tới phiền phức?”

Hàn huyên đôi câu, Từ Thiên đưa một bao đồ to
cho Ân Lê Đình, nói với hai người “Vốn là Lộ đại phu căn dặn tại hạ
chuẩn bị hai nóc lều đàng hoàng nhưng trước mắt thiếu vật liệu, vừa khéo thiếu mất một lều, đến ngày mai mới dựng đủ. E là trong hai vị có một
người phải nghỉ tạm chỗ này một đêm.”

Du Liên Châu nói “Không dám làm phiền chủ quản Từ, sư huynh đệ ta ở chung một chỗ là được.”

Từ Thiên lắc đầu “Du nhị hiệp không biết đó, hiện giờ trong thành Tuyền
Châu ác hạch dữ dội, rất dễ truyền nhiễm. Lộ đại phu kiên quyết để các
đại phu, tạp dịch mỗi người một lều vì đề phòng lỡ có người mắc bệnh mà
lây lẫn nhau. Nếu hai vị ở chung, bị Lộ đại phu biết được, sợ rằng tại
hạ sẽ bị trách mắng. Hễ dính tới vấn đề sức khỏe, tính tình Lộ đại phu
quả thật tại hạ rất sợ.”

Hai người nhớ tới lần trước trên núi Võ
Đang, Du Đại Nham và Mạc Thanh Cốc so chiêu khi vết thương chưa lành mà
bị Lộ Dao chửi mắng, lại nghĩ tới buổi chiều hôm nay, Lộ Dao nhảy dựng
xì khói lỗ tai, không từ chối nữa. Ân Lê Đình đang định đứng dậy, Du
Liên Châu lại ra hiệu cho chàng ở lại, mình thì đi cùng Từ Thiên. Trước
khi đi lại dặn Ân Lê Đình, nếu muốn ra ngoài nhất định phải mặc áo
choàng và đeo găng tay, Ân Lê Đình gật đầu đồng ý.

Từ Thiên và Du Liên Châu đi chưa tới một khắc, Ân Lê Đình lại nghe ngoài lều có tiếng
bước chân từ đằng xa chạy tới, vừa chạy vừa gọi “Lộ Dao! Lộ Dao! Cô mau
xem cái này!” Roạt một tiếng, rèm bị vạch ra, một người đứng ở cửa, áo
choàng trắng trên người hình như mới cởi xuống, gương mặt tuấn tú với
cặp mắt hoa đào, chính là Tô Tiếu. Trong tay hắn ôm một cái bình gốm,
bên trong cắm mấy nhánh hải đường.

Bên này Tô Tiếu hào hứng xồng
xộc đi tìm Lộ Dao, ai dè vén rèm lên lại thấy một nam tử ngồi giữa lều,
tức thời kinh ngạc nhìn đối phương. Hắn lui lại một bước quan sát chung
quanh một chút, xác định chỗ này thật sự là lều của Lộ Dao, lại nhìn
người trong lều, lập tức nổi giận “Tên đăng đồ tử [33]nhà ngươi từ đâu
đến?”

Câu này làm Ân Lê Đình đang định nói cũng ngẩn ra, thực ra
chàng không biết chỗ này vốn là lều của Lộ Dao. Thấy đối phương hình như rất tức giận, bước lên một bước muốn túm lấy cổ áo chàng. Ân Lê Đình
thấy đối phương không hề biết võ công nên cũng không tiện ra tay, khéo
léo nhích người tránh đi, ôm quyền nói “Tại hạ Võ Đang Ân Lê Đình, xin
hỏi huynh đài là?”

Tô Tiếu là đại phu, có thể nói là trói gà
không chặt, đương nhiên không rành chuyện giang hồ. Nếu là người giang
hồ, nghe thấy mấy chữ “Võ Đang Ân Lê Đình”, người muốn động thủ e rằng
vẻn vẹn được mấy tay. Song Tô Tiếu nào để ý mấy thứ này, thấy đối phương tránh đi, nhấc cái bình trong tay ném tới. Ân Lê Đình vừa buồn cười vừa hết cách, bàn chân lại nhích, lập tức chuyển đến sau lưng hắn, đồng
thời chuôi kiếm cắt ngang, vững vàng cản được cái bình cắm hoa kia, nước không bắn ra lấy một giọt. Tô Tiếu gần như không nhìn thấy động tác của đối phương, thấy người trước mắt đột nhiên biến mất không khỏi nhảy
dựng, tưởng là gặp ma. Lại nghe sau lưng có người hỏi “Vị huynh đài này, xin hỏi cao danh quý tánh là?”

Tô Tiếu quay phắt lại, thấy người đó ung dung đứng sau lưng mình, phong thái tuấn tú, song hễ nghĩ đến
hắn ta nửa đêm ở trong lều Lộ Dao là tức không để đâu cho hết, nhè mặt
đối phương đấm tới một đấm. Gia giáo Võ Đang quả thật rất tốt, từ Tống
Viễn Kiều trở xuống, từ nhỏ đã được dạy dỗ, bảy người đều rèn luyện được cách đối nhân xử thế đúng mực. Mặc dù đối phương hết sức vô lý, ra tay
liền đánh vào mặt Ân Lê Đình vẫn né đi, một tay cầm kiếm nhẹ nhàng đè
nắm đấm đối phương lại. Tô Tiếu muốn rụt về lại phát hiện kiếm của đối
phương đè lấy nắm tay mình như hình với bóng, không sao tránh được. Tức
muốn chết “Ngươi quản tên ta làm cái gì? Tên đăng đồ tử nhà ngươi xấc
láo quá!”

Liên tục bị chửi đăng đồ tử hai lần, Ân Lê Đình vừa tức vừa buồn cười, chỉ cảm thấy người này thật là kỳ cục khó hiểu. “Tại hạ
tự hỏi mình xưa nay luôn giữ lễ”, bỗng dưng nhớ lại buổi chiều ở ngoài
cửa Thiện Hòa đường mình kích động ôm lấy Lộ Dao, lập tức nóng mặt, vội
nói “Vì cớ gì huynh đài lại bảo tại hạ là đăng đồ tử?”

Tô Tiếu bị Ân Lê Đình đè hai tay lại, phát hiện mình không thể động đậy lấy một
tí, không khỏi trợn mắt, khí thế không chịu kém nửa phần “Ngươi đường
đường một nam nhân nửa đêm ở trong lều Lộ đại phu định làm cái gì? Không phải đăng đồ tử thì là gì?!”

Còn chưa đợi Ân Lê Đình trả lời lại thấy rèm vén lên, là Từ Thiên, chỉ nghe Từ Thiên hỏi “Tô đại phu, sao ngài ở chỗ này?”

Tô Tiếu tức giận nói “Chủ quản Từ, tên đăng đồ tử này nửa đêm canh ba nấp
trong lều Lộ Dao, e rằng không có ý tốt. Ông mau ném hắn ra!” Nói rồi
chỉ vào mũi Ân Lê Đình.

Trán Từ Thiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo Tô Tiếu ra nói “Tô đại phu, vị này là Ân lục hiệp phái Võ Đang, là bằng
hữu của Lộ đại phu. Tối nay nhất thời không dựng lều kịp, Lộ đại phu
muốn ngài ấy nghỉ lại trong lều mình trước.”

Tô Tiếu nghe xong,
bình tĩnh đánh giá Ân Lê Đình, nhíu mày nói “Phái Võ Đang? Là cái gì?
Còn cái gì mà Ân lục hạt [34]? Sao có sáu con mắt còn mù được? Huống chi hắn ở đây thì Lộ Dao ở chỗ nào?”

Lần này Ân Lê Đình hoàn toàn dở khóc dở cười, đối phương không phải người giang hồ, chẳng trách được
hắn, thế là ôm quyền nói “Phái Võ Đang là môn phái giang hồ, cũng là sư
môn của tại hạ, mong công tử đừng nói năng vô lễ. Tại hạ họ Ân tên Lê
Đình, Ân lục hiệp gì đó bất quá là bằng hữu giang hồ yêu mến mà tôn xưng thôi.”

Từ Thiên đứng bên nói “Ân lục hiệp chớ trách, vị này là
Tô đại phu Tô Tiếu, cũng là bằng hữu của Lộ đại phu. Ngài ấy không phải
người giang hồ nên không biết đại danh phái Võ Đang.”

Ân Lê Đình
mỉm cười, hoàn toàn không để bụng “Tô huynh đã không phải người giang hồ thì không biết phái Võ Đang là bình thường mà.”

Không biết tại
sao, Tô Tiếu càng nhìn người trước mặt càng thấy không vừa mắt, hỏi Từ
Thiên “Lộ Dao đâu? Sao không ở Thiện Hòa đường?”


Từ Thiên đáp
“Trước mắt Lộ đại phu đang ở phủ châu, chỗ đó có một đứa bé ba tuổi bị
ác hạch xuất huyết. Hơn một canh giờ trước Lộ đại phu đã tới đó rồi, vừa rồi còn nói với ta nếu gặp ngài thì bảo ngài xong việc qua đó một
chuyến.”

Tô Tiếu nghe nói Lộ Dao tìm hắn, cũng không để ý việc
khác nữa, soạc cẳng chạy đi. Đi được ba bước, bỗng dưng sực nghĩ ra điều gì, quay lại bên cạnh Ân Lê Đình, giằng lấy bình gốm cắm đầy hoa hải
đường ban nãy hắn dùng làm vũ khí từ tay chàng, trừng Ân Lê Đình một
cái, quay người sải chân đi.

Lúc này Ân Lê Đình lại đang nghĩ một chuyện khác, thấy Từ Thiên định đi, vội vàng giữ ông ta lại “Chủ quản
Từ, vừa nãy Tô huynh nói lều này là của Lộ Dao? Tại hạ ở chỗ này có ổn
không?”

Từ Thiên lắc đầu nói “Đây là do Lộ đại phu căn dặn. Một
là tối nay chắc Lộ đại phu không có thời gian quay về nghỉ. Hai là thời
kỳ đặc biệt, có một số việc không thể chú ý được. Tối nay xin Ân lục
hiệp nghỉ ngơi trong này, ngày mai tại hạ sẽ chuẩn bị lều của ngài đàng
hoàng.”

Ân Lê Đình nghe xong gật đầu, thoáng chần chừ, lại hỏi “Ngày nào Lộ Dao cũng bận rộn như thế ư?”

Từ Thiên cười nói “Quả thật ba vị đại phu Lộ, Tô, Âu Dương bận nhất, lại
nói những đại phu khác cũng không kém bao nhiêu, thường thường nửa đêm
có bệnh nhân tới hoặc là phát bệnh, lại phải tới ngay lập tức. Có điều
hôm nay đúng là hơi bận hơn hẳn, chỉ vì một đứa bé ba tuổi nhiễm nặng,
trước mắt ba vị đại phu này đều ở phủ châu, hết sức giữ đứa bé. Ân lục
hiệp, Tô đại phu thẳng tính nhanh mồm nhanh miệng nhưng y thuật thì rất
giỏi, cũng không có ác ý, chẳng qua nói hơi thẳng thừng, chuyện tối nay
ngài đừng để trong lòng.”

Ân Lê Đình lắc đầu “Tất nhiên là không. Tuy Tô đại phu không phải người giang hồ nhưng tính tình thẳng thắn có
mấy phần giống người giang hồ, tại hạ không trách đâu.”

Tiễn Từ
Thiên đi, Ân Lê Đình nhìn cái lều nửa ngày. Mới đầu không biết đây là
lều của Lộ Dao, còn không cảm thấy gì. Bây giờ nghĩ đến đây là nơi Lộ
Dao luôn ở, lập tức cảm thấy thân thiết vài phần, ngay cả hai cái rương
lạnh tanh, trên rương có một cốc trà mẻ miệng, thêm một cái giường xếp
chật hẹp, lúc này nhìn cũng cảm thấy thân thiết hơn. Ánh trăng thật đẹp, bàng bạc trong trẻo lọt qua cửa sổ lều chiếu vào trong. Ân Lê Đình nằm
rên giường, dường như có thể ngửi thấy mùi thảo dược thơm mát trên người Lộ Dao, nhớ tới dáng vẻ Lộ Dao dậm chân dậm cẳng hôm nay, dáng vẻ mỉm
cười dưới ánh tà dương, nhất thời mặt mày nong nóng, cõi lòng nặng trĩu
hơn hai tháng nay bỗng chốc tan biến.

[33] Đăng Đồ Tử, đại phu nước Sở. Cụm từ này dùng để chỉ người háo sắc.

[34] Chữ hiệp 侠 (hào hiệp) trong Ân lục hiệp đọc là xiá, chữ hạt 瞎 (nghĩa là mù) đọc là xia ^^