Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 2: Tuổi trẻ mơ hồ

Sáng sớm Lộ Dao đồng ý cùng Trương Tam Phong và Ân Lê Đình về Võ Đang nhưng đưa ra
yêu cầu, có một bà lão mắt kém ở Vũ Xương đang chờ nàng đến khám và trị
bệnh, nàng muốn đến đó trước mới cùng hai người họ lên núi Võ Đang. Tất
nhiên Trương Tam Phong và Ân Lê Đình đồng ý. Thế là Trương Tam Phong ở
lại khách sạn Vọng Giang lâu, dặn dò Ân Lê Đình đưa Lộ Dao đi. Kết quả
khó có dịp Lộ Dao hưởng thụ đãi ngộ được hộ tống một lần một cách đương
nhiên.

Trong lòng Ân Lê Đình rất cảm động, nhớ kỹ việc Lộ Dao bỏ
lỡ hành trình của mình để đặc biệt đến điều trị cho tam sư huynh Du Đại
Nham, hết sức cảm kích. Vì thế dọc đường đi rất ân cần săn sóc Lộ Dao,
có thể nói là hỏi han ân cần. Lộ Dao lại cứ mãi hỏi tính tình, cách làm
người thường ngày của Du Đại Nham, trước kia đã dùng phương pháp chữa
bệnh này, cực kỳ cẩn thận. Ân Lê Đình nhắc tới sư huynh nhà mình liền mở máy hát, dọc đường hết tam ca dài tam ca ngắn nói cho Lộ Dao nghe. Đến
khi đi được chừng ba mươi dặm đường, ngay cả lúc nhỏ có lần chàng không
cẩn thận làm rớt kiếm xuống sơn cốc sau núi, cùng Du Đại Nham leo xuống
nhặt, thiếu chút nữa không lên được như thế nào Lộ Dao cũng biết.

Lúc này vừa vặn giữa trưa, Lộ Dao thấy Ân Lê Đình cõng hành lý của mình đi
cả chặng đường mà không đổ lấy một giọt mồ hôi, không khỏi hâm mộ. Ân Lê Đình thấy nàng nhìn mình, hỏi: “Lộ cô nương, còn xa không?”

“Ngay phía trước thôi.” Lộ Dao chỉ, Ân Lê Đình chỉ thấy trước mặt có hai ngọn núi nhỏ kề nhau, không cao lắm, trước núi có một cái hồ, vài căn nhà
dưới chân núi, loáng thoáng thấy một thôn làng.

Lộ Dao đến đây
lần này đã là lần thứ ba, hai lần trước đều đến chữa mắt cho Tôn bà bà,
lần này tiện đường đến thăm, xem hiệu quả chữa bệnh có được như ý hay
không. Song vừa vào thôn, không tới một hồi Lộ Dao phát hiện không giống hai lần trước. Cả nửa ngày mới phản ứng lại, toàn là nhờ người bên cạnh ban cho. Từ cửa thôn đi tới căn nhà Tôn bà bà ở dưới chân núi, vẻn vẹn
có ba dặm đường mà ít nhất cũng phải bảy tám cô nương chưa chồng, các cô vợ trẻ, không nhìn chằm chằm hai người thì cũng nhìn trộm, thậm chí to

gan hơn chút còn chạy tới trước mặt.

Lộ Dao đi bên cạnh nhìn
thấy, trong lòng thiếu chút nữa cười ngất. Lại đánh giá Ân Lê Đình một
lượt: toàn thân mặc đồ trắng, anh tuấn rắn rỏi, sừng sững trước gió,
thật sự là vô cùng xuất sắc. Gương mặt tuấn tú thanh tao, miệng cười mủm mỉm, nhưng đôi mắt trong veo hết sức chân thành khiến nụ cười kia bớt
đi phong lưu mà thêm phần thuần khiết ấm áp. Người tuấn tú như vậy quả
thật rất ít gặp huống gì ở thôn làng trong núi thế này, có lẽ đương lúc
đầu hạ, các cô các chị này đang xuân tình phơi phới, cũng là chuyện tất
nhiên thôi. Nếu không phải trên lưng chàng ta cõng cái bọc to làm mất
đẹp của mình kia, quả thật có thể nói là người trong tranh.

Hai
người đến nhà Tôn bà bà, bà nghe nói Lộ Dao đến, cười tới nỗi nếp nhăn
đều chụm lại một chỗ. Con trai Tôn bà bà chết sớm, may mà có được cô con dâu giỏi giang lại hiếu thảo, hai người dựa vào nhau mà sống, ngày
thường tuy cực khổ chút nhưng cũng coi như yên ổn. Chẳng qua mấy năm
trước, mắt Tôn bà bà kém dần, chừng sau gần như mù hẳn. Con dâu thuốc
thang chạy chữa, tiêu tốn sạch tiền của tích cóp được nhưng không hiệu
quả. Mãi đến ngày ấy Lộ Dao đi ngang qua, gặp cô con dâu vào hiệu thuốc
mua chịu bị đánh đuổi ra, nàng hỏi thăm, nghe xong liền theo con dâu bà
về nhà xem thử. Khám xong, Lộ Dao gật đầu nói có thể chữa, ở lại mấy
ngày chữa cho Tôn bà bà. Đúng như dự đoán, ngày thứ mười mắt Tôn bà bà
đã có thể cảm giác được chút ánh sáng, sau hai mươi ngày có thể nhìn
thấy lờ mờ. Lộ Dao viết hai đơn thuốc, ngoài bôi trong uống, đều là
những vị thuốc rẻ tiền rất bình thường, thậm chí có thể tự ra sau núi
hái. Mẹ chồng con dâu cảm kích hết mực, lại sợ không trả nổi tiền khám,
lo lắng không thôi. Ai ngờ nửa tháng sau, một hôm thức dậy lại phát hiện Lộ Dao ở nhờ khi nay đã đi mất, để lại mấy miếng thuốc dán, một lá thư
ngắn. Cô con dâu nhờ một tú tài thi rớt trong thôn biết chữ đọc dùm, mới biết Lộ Dao nói mắt Tôn bà bà không đáng lo nữa, mình còn có chuyện
muốn làm, sau này đi ngang qua sẽ tới tái khám. Về sau quả thật như Lộ
Dao cam đoan, trước sau đã đến hai lần.

Đầu này, Lộ Dao cẩn thận
kiểm tra mắt Tôn bà bà, cười nói: “Bà bà, mắt của bà không có vấn đề nữa rồi, sau này không cần dùng thuốc nữa.”

Hai mẹ con hết sức vui
mừng, giữ Ân Lê Đình và Lộ Dao ở lại ăn cơm. Lộ Dao biết đôi mẹ con này
thành thật chất phác, nếu không ăn sợ trong lòng họ không yên nên cũng
không từ chối, tự nhiên thoải mái kéo Ân Lê Đình ngồi xuống.

Tôn
bà bà quan sát Ân Lê Đình và Lộ Dao, mặt mày hớn hở nói với Lộ Dao: “Lộ
đại phu, tướng công của cô rất anh tuấn, thật là tốt phước.” Lộ Dao nghe xong, còn chưa kịp nói, bà đã quay sang nói với Ân Lê Đình còn đang
sững người bên cạnh: “Ân tướng công, Lộ đại phu tốt người tốt nết, xinh
đẹp, còn giỏi y thuật nữa, người phải đối xử tốt với cô ấy.”

Nói
dứt lời, mặt Ân Lê Đình lập tức đỏ như ráng chiều, sắp xuất huyết đến
nơi, ấp úng: “Bà, bà… Lộ cô nương… nàng nàng nàng… không, ta, ta không
phải…. nàng… cái đó… cái đó…” Có một câu mà ngắc nga ngắc ngứ cả nửa
ngày chưa nói xong, đến cổ cũng đỏ lên rồi.

Lúc này, Lộ Dao hấp
háy mắt, không chen vào giải thích mà hết nhìn Tôn bà bà lại nhìn Ân Lê
Đình, không biết ai buồn cười hơn ai. Ân Lê Đình gục đầu, cơ hồ không
dám ngẩng lên, hình như định dùng cháo cao lương dìm chết mình.

“Bà bà, Ân thiếu hiệp không phải tướng công của ta.” Lương tâm Lộ Dao trỗi dậy, giải vây cho Ân Lê Đình.

Tôn bà bà nghe xong nói: “Ta biết, ta biết, các người không gọi tướng công mà gọi quan nhân. Miền nam đều gọi thế cả.”

Lộ Dao xoa trán, cảm giác mình đúng là ông nói gà bà nói vịt, nói: “Bà bà, huynh ấy cũng không phải… ơ, quan nhân của ta.”

Ai ngờ Tôn bà bà càng lấy làm lạ, nói: “Lộ đại phu, quê cô ở chỗ nào? Nói bà già này nghe thử, xưng hô tướng công như thế nào?”

Thấy Tôn bà bà quá nhiệt tình, Lộ Dao biết càng giải thích càng mù mờ, bất
lực xoa trán, bĩu môi nhìn Ân Lê Đình, nói nhỏ: “Ân thiếu hiệp, cái này
không phải ta chiếm tiện nghi của huynh à nha!”, mặt Ân Lê Đình đỏ lên
lần nữa, bắt đầu cùng chén cháo nhìn nhau không chán.

Ăn cơm
xong, Lộ Dao làm nghề y đã nhiều năm, biết Ân Lê Đình nhất định mong
ngóng về núi Võ Đang, vì thế cũng không ở lâu, nói chuyện sơ sơ mấy câu
với hai mẹ con nhà họ Tôn xong liền cáo từ. Mấy lần lui tới hai mẹ con
đã quen việc Lộ Dao đến đi vội vã, có điều một mực tiễn hai người ra tận cửa thôn mới thôi.

Trên đường về, hai người lặng lẽ hơn lúc đi
khá nhiều, mãi đến lúc đi được mấy chục dặm, Lộ Dao quan sát người bên
cạnh một chút mới phát hiện vẻ mặt lúng túng ban nãy của Ân Lê Đình
không còn nữa, đang định nói lại thấy Ân Lê Đình cũng nghiêng đầu lẳng
lặng nhìn mình, ánh mắt hai người đụng nhau, không nhịn được bật cười,
phá vỡ không khí im lặng. Từ lúc mười sáu tuổi đến nay, Ân Lê Đình hành
tẩu giang hồ đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cùng một đại phu rày đây mai đó như Lộ Dao đồng hành, rất hiếu kì. “Tại hạ nghe Tuệ Kỵ đại
sư nói, Lộ cô nương quanh năm đi du ngoạn khắp tứ xứ hành nghề y, như
thế tức là đại phu lang thang?”

Lộ Dao ngoẹo đầu nghĩ ngợi, “Đại
phu lang thang? Ngược lại có không ít người kêu như vậy. Có điều ta
không thích, nghe giống như phường giang hồ lừa đảo. Tốt xấu gì ta cũng
là một thần y, hay dở gì cũng xứng với một tiếng Lộ đại phu chứ?”


Ân Lê Đình nghe câu “Tốt xấu gì ta cũng là một thần y”, thấy bộ dạng Lộ
Dao trợn mắt khinh khỉnh, thiếu chút cười ra tiếng. Lần đầu tiên thấy có người không hề khiêm tốn, tự nhiên khen mình như thế, lên tiếng: “Được, Lộ đại phu.”

Lộ Dao nhăn mũi, thấy dáng vẻ chàng ta nhịn cười
bèn nói: “Có gì buồn cười? Dám hỏi Ân thiếu hiệp bắt đầu hành tẩu giang
hồ năm bao nhiêu tuổi hả?”

“Bắt đầu từ mười sáu tuổi, đến giờ hơn bảy năm rồi.”

“Hừ hừ, ta thì từ mười bốn đã hành nghề y rồi, đến giờ tuy chưa tới năm năm nhưng xuất sư còn sớm hơn huynh hai năm kia! Kêu một tiếng Lộ đại phu
cũng phải đấy chứ?”

Ân Lê Đình nghe mà hết sức kinh ngạc: “Mười
bốn tuổi?” Một thiếu nữ như Lộ Dao một mình ngao du hành nghề y đã rất
ít gặp rồi, nếu là mười bốn tuổi hành nghề, không phải khi đó vẫn còn là một bé gái sao?

“Đúng đấy! Lúc mới bắt đầu, ta cũng phải tốn rất nhiều công sức mới làm người ta tin ta là đại phu. Thói đời người trông mặt đặt tên cũng rất nhiều, thật là đáng ghét!”

Ân Lê Đình gật
đầu, bây giờ nếu nói với chàng, một bé gái thân hình còn chưa trưởng
thành có thể chữa được bệnh của Du Đại Nham, chàng cũng không tin. Thấy
dáng vẻ nàng bèn mở miệng an ủi: “Lúc ta mười sáu tuổi, vừa mới bắt đầu
hành tẩu cũng còn niên thiếu, gặp không ít chuyện tương tự. Hai năm nay
mới đỡ hơn một chút.”

Lộ Dao nghe xong như gặp được tri kỷ, kể
chuyện hành nghề năm đó, dần dần cũng nói nhiều hơn. Ân Lê Đình cảm giác thiếu nữ trước mắt tính tình bộc trực, nói chuyện thú vị, tán gẫu việc
hàng ngày thôi mà rất hấp dẫn, lôi cuốn, cực kỳ hợp ý. Thế là hai người
ta một câu huynh một câu nói qua nói lại, rất nhanh liền về đến Vọng
Giang lâu ven sông. Bước vào đại sảnh, hai người vẫn còn trò chuyện rất
hưng phấn. Bấy giờ Trương Tam Phong từ trong phòng đi ra, thấy cảnh hai
người, vuốt râu cười nhìn cả hai không nói.