Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 116: Ngày nắng giục hoa ấm

Vốn là, sau lễ thọ trăm tuổi hôm mùng chín tháng tư của Trương Tam Phong,
mỗi ngày Lộ Dao tốn không ít thời gian suy nghĩ xem nên đặt điều kiện
với Diệt Tuyệt sư thái ra sao để giơ cao đánh khẽ Kỷ Hiểu Phù một lần.
Đương nhiên là nhờ cả vào Ỷ Thiên kiếm và Cửu Âm Chân Kinh bên trong.
Trực tiếp đưa Cửu Âm Chân Kinh cho bà ta một bản không phải không được
nhưng Lộ Dao lo, với tính nết của Diệt Tuyệt chắc chắn sẽ truy hỏi tận
cùng, dễ dàng chiếm được Cửu Âm Chân Kinh, làm không khéo sẽ hỏi luôn
ngóc ngách ngọn nguồn của Kỷ Hiểu Phù. Đã như thế, chẳng bằng làm bà ta
dốc hết sức lực nơi Ỷ Thiên kiếm, căn bản không có hơi sức đi nghĩ
chuyện Kỷ Hiểu Phù. Vì thế, Lộ Dao suy nghĩ nửa ngày, Đồ Long đao thì
khỏi cần nghĩ nữa, có điều muốn lấy Cửu Âm Chân Kinh ra khỏi Ỷ Thiên
kiếm cũng không nhất định phải dùng Đồ Long đao. Dù sao năm đó vợ chồng
Quách Tĩnh không biết huyền thiết rắn mấy cũng không chịu được chất chua cường độ mạnh ăn mòn theo năm tháng. Nàng vừa nói, Dương Tiêu lập tức
nói Hồng Thủy Kỳ trong Minh giáo Ngũ Hành Kỳ có thứ như vậy, có lẽ dùng
được. Mắt Lộ Dao sáng lên, tức khắc sai phái Dương tả sứ như người làm
xuống núi đi phân đà Minh giáo gần đó tìm đồ.

Trừ việc này ra, Lộ Dao cũng rất nghiêm túc lên kế hoạch bài vở y lý cho Mai Hàn Hề. Từ các tác phẩm dược điển, kinh mạch trứ danh của các y giả cho tới một ít bài học hóa lý, thậm chí giải phẩu, toàn bộ liệt kê ra hết, định ra thời
gian học tập. Tính tỉ mỉ, đã đủ đến khi Mai Hàn Hề mười tám tuổi.

Ngoài ra, y quán và dược đường mới xây dựng trong Hồi Long trấn dưới núi Võ
Đang, Phó Thu Nhiên đã điều động chủ quản, chưởng quầy, người làm tới
đủ, nhưng đại phu và dược đồng thì vẫn chờ Lộ Dao tham khảo, thế là nhất thời không thiếu được việc chạy lên chạy xuống núi.

Cứ thế, một
ngày có đến chín phần thời gian Lộ Dao chẳng được rảnh rỗi, kế đó cảm
thấy mệt mỏi cũng là chuyện thường, sáng sớm luôn có bộ dạng ngủ không
dậy được. Mỗi sáng, Ân Lê Đình thức dậy đều thấy Lộ Dao rúc trong lòng
chàng, ngủ rất ngon lành, rèm mi thường phe phẩy như chiếc quạt nhỏ yên
lặng rủ xuống, gò má và cánh môi hồng áp vào ngực chàng, bình thản yên
tĩnh. Chàng chỉ cần thoáng động đậy, Lộ Dao đang ngủ say sẽ tự động theo nguồn hơi ấm nhích lại, dựa vào tiếp tục ngủ say sưa. Thế là, chuyện
luyện công buổi sớm lập tức bị chàng quẳng sang một bên, nhẹ nhàng ôm
lấy nàng, yên lặng hưởng thụ ánh dương chiếu qua khe cửa. Đầu tháng,
bình thường không tới một lát, Lộ Dao liền từ từ tỉnh dậy, mơ mơ màng
màng dụi mắt, bàn bạc với chàng nên tiếp tục nằm nướng hay là ngồi dậy.
Nhưng dần đến cuối tháng, mỗi sáng Lộ Dao thức dậy càng lúc càng trễ,
luôn rúc trong lòng chàng nằm ườn trên giường hơn nửa canh giờ mới chịu
bò dậy. Cho dù dậy, cũng mơ mơ màng màng, thậm chí lúc chàng chải tóc
hoặc mặc áo giúp nàng lại bất tri bất giác nhắm mắt lại. Mới đầu chàng
chỉ nghĩ gần dây nàng thật sự vất vả, chắc là mệt quá, thấy bộ dạng thèm ngủ không mở mắt lên nổi của nàng, nửa đau lòng nửa buồn cười liền ôm
nàng còn đang lờ đờ ngái ngủ trở về giường, cởi áo ngoài đắp chăn cho
nàng nghỉ ngơi. Nhưng không được vài hôm, cả ngày Lộ Dao đều buồn ngủ,
thường cứ ngồi một lát là hai mắt muốn ríu lại. Ân Lê Đình bắt đầu lo
thầm nhưng bắt mạch cho nàng thì lại không có chỗ nào bất ổn, nhất thời
khá là do dự. Lộ Dao ngược lại chẳng cảm thấy gì, chỉ nói “xuân mệt thu
mỏi” ngày xuân mệt mỏi cũng là bình thường. Huống gì bây giờ nàng không
bằng xưa, tuy lúc đó nội công yếu kém nhưng tốt xấu gì cũng khỏe hơn bây giờ. Ân Lê Đình thấy Lộ Dao ngày nào cũng mệt mỏi, hai người bèn ở lại
Võ Đang thêm một thời gian mới chuẩn bị xuống núi. Nhưng mãi đến giữa
tháng năm, cũng chẳng thấy Lộ Dao khởi sắc. Ngày hôm đó chưa tới trưa Lộ Dao lại bắt đầu ngáp liên tục, đương nhiên được Ân Lê Đình bế lên
giường ngủ. Chờ nàng mở mắt lần nữa thì đã là giờ Mùi hai khắc, ngoài
cửa nắng xuân ấm áp, chim hót suối reo, sắc trời xanh biếc. Trước
giường, Ân Lê Đình đang ngồi một bên nhìn nàng, muốn nói lại thôi, sắc
mặt còn hơi ửng đỏ, vẻ mặt vô chừng không biết là đang do dự điều gì.


Lộ Dao nhận lấy khăn ướt chàng đưa lau mặt, uống chút nước, tỉnh táo không ít. Thấy bộ dạng chàng, lấy làm lạ hỏi: “Lục ca, sao vậy?”

“Tiểu Dao, muội, muội… huynh, ý huynh là…” Ân Lê Đình nhìn gò má hồng hào do
ngủ và đôi mắt đen chớp chớp của nàng, bỗng nhớ tới những khi triền miên quấn quýt, nàng cũng nhìn mình với đôi má hoa đào và sóng mắt long lanh thế này, nhất thời máu nóng dâng lên đầy mặt, cúi đầu không nói. Ngay
lúc ấy ngoài viện bỗng vang lên tiếng gọi: “Lục tẩu, lục tẩu? Có đó
không?” Chính là giọng Mạc Thanh Cốc, có phần sốt ruột.

“Thất đệ?”

“Thất đệ? Vào đi.” Ân Lê Đình lên tiếng.

Mạc Thanh Cốc đi vào, thấy Lộ Dao liền nói: “Lục tẩu, một đệ tử của tam ca
bất cẩn té gãy chân ở sau núi, cả xương cũng lòi ra, bọn họ đang nóng
ruột muốn mời tẩu qua kìa!”

Lộ Dao vừa nghe phản ứng cực nhanh, bật
ngay dậy bước mấy bước vào thư phòng xách hòm thuốc chạy ra ngoài. Ân Lê Đình thấy thế thất kinh, vội vàng kè kè một bên che chắn trước sau cho
nàng, cứ như sợ nàng va vào đâu ngã vậy. Lộ Dao lấy làm lạ nhìn chàng,
đổi lại là nụ cười mỉm ngượng ngùng càng khiến nàng mù mờ. Có điều lúc
này nàng hấp tấp đi xem bệnh, nhất thời không để ý được nhiều vậy nên
cũng không tiện hỏi.

Đệ tử này là học trò Du Đại Nham, hắn học
được tính kiên cường của sư phụ những bảy tám phần, vết thương nặng thế
mà không hừ lấy một tiếng. Đệ tử này biết rõ y thuật của Lộ Dao vì thế
hết sức phối hợp. Gãy xương hở vốn không dễ xử lý, có điều may mà Lộ Dao xưa nay giỏi xử lý loại thương tích này, thủ pháp nhanh nhẹn cộng thêm
thuốc tốt, thoáng cáo không tới nửa canh giờ đã xử lý đâu ra đó. Lộ Dao
kiểm tra một lượt vết thương đã cố định chắc chắn liền để đệ tử khiêng
hắn về phòng nghỉ. Xử lý sạch sẽ xong, Ân Lê Đình cầm lấy hòm thuốc, sai một đạo đồng đem về viện của họ. Bên này thì cẩn thận rón rén ôm eo Lộ
Dao, một tay nắm lấy bàn tay mới rửa xong còn hơi lạnh của nàng. Hai
người thấy trời nắng đẹp bèn men theo lối đi nhỏ chậm rãi đi về. Lúc này Lộ Dao mới nhướng mày nhìn Ân Lê Đình, từ lúc vừa đi ra chàng liền dính chặt lấy nàng, một chốc cũng không rời nàng quá ba thước. Nàng kỳ quái
chớp mắt: “Lục ca, mới rồi trước khi đi, huynh định hỏi gì thế?”

Ân Lê Đình biết Lộ Dao đương nhiên sẽ nhớ, giờ bị nàng hỏi, Ân Lê Đình hít sâu, ấp úng hết nửa khắc “Tiểu Dao… gần đây muội có gì… không khỏe?”

“Không khỏe? Đâu có đâu… dễ mệt một chút, xuân mệt thu mỏi thôi mà!”

“Huynh không nói cái này… Tiểu Dao…” Ân Lê Đình ngừng lại, mặt đỏ bừng, nhỏ
giọng hỏi: “Tiểu… Tiểu Dao… muội…. tháng này, tháng này muội… tháng này, có, có nguyệt, nguyệt sự không?” Chàng sao chép bệnh án thay Lộ Dao bốn năm cũng không uổng công, biết không ít chuyện y khoa. Lại thêm bàn tâm tư, chàng tinh ý hơn nhiều, lại một lòng chú ý đến Lộ Dao, thế nên phát hiện ra chuyện này đầu tiên.

Một câu ấp a ấp úng, Lộ Dao nghe
xong lập tức tròn mắt, chớp rồi chớp, ngay cả miệng cũng không khép lại. Nửa ngày mới hoàn hồn, gần như rối loạn tay chân tự mình bắt mạch. Bắt
xong bên phải lại đổi sang bên trái, vẻ mặt do dự không chừng. Ân Lê
Đình cơ hồ cảm thấy dường như qua rất rất lâu, Lộ Dao bỗng thả tay, quay sang nhìn chàng, ánh mắt ngời sáng lấp lánh, đầy ắp ý cười. Chàng không kềm được hít hơi, trái tim treo vút lên cao, há miệng lại không biết
muốn nói gì. Gương mặt Lộ Dao sáng ngời rạng rỡ, hai tay ôm eo chàng,
nhón chân kề môi hôn chàng một cái thật ngọt ngào, kề tai chàng hỏi:
“Lục ca, huynh thích con trai hay con gái nào?”

Một câu, cơ hồ khiến Ân Lê Đình nhảy dựng lên “Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu… Dao… muội muội muội nói… nói gì?”

Lộ Dao kéo một tay chàng, nhẹ nhàng áp lên bụng dưới vẫn bằng phẳng của
mình, ý cười đong đầy: “Mạch lưu loát như châu nảy trên khay, đây là hỉ
mạch. Lục ca, sắp có một tiểu bảo bảo gọi huynh là cha rồi.”


hồ gần như trong khoảnh khắc Ân Lê Đình không phản ứng được gì, mừng rỡ
ngạc nhiên lẫn không thể tin nổi quá mức mạnh mẽ, trong mắt trong lòng
ngập tràn mừng rỡ, nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn Lộ Dao, bàn tay áp
lên bụng nàng phát run, miệng không thốt được lời nào.

Lộ Dao
buồn cười hết cách nhìn chàng cao hứng đến mức ngu ngơ, hai tay vòng qua cổ chàng, rúc vào lòng chàng, thì thầm bên tai: “Một tháng rưỡi rồi,
hẳn là… hẳn là ngày về núi hôm đó….” Nhớ tới một đêm đó rèm thơm trướng
ấm, Lộ Dao cũng không khỏi đỏ mặt. Khuê phòng triền miên tình tứ không
cần phải nhiều lời, Ân Lê Đình trời sinh nhút nhát, loại chuyện này lại
càng bận tâm đến cảm thụ của Lộ Dao trước tiên. Vì thế sau tối hôm đó,
Ân Lê Đình lo thân thể nàng đau nhức không khỏe, liên tục mấy ngày liền
đều không dám nghĩ không dám động. Mới đầu Lộ Dao hoàn toàn không phát
hiện, mãi đến một hôm nửa đêm thức dậy phát hiện tóc chàng ẩm ướt lành
lạnh, thì ra là lại đi xối nước lạnh rồi, bấy giờ nàng dụ dỗ gạt gẫm mấy lần mới hỏi ra nguyên nhân. Vì thế, ngày hôm sau, Lộ Dao thân là thần
y, mặt mày lạnh nhạt cầm quyển Phụ Nhân Lương Phương Đại Toàn đưa cho Ân Lê Đình bổ túc một lần “thường thức” mà vốn dĩ nam tử hai mươi tuổi trở lên đều biết. Ân Lê Đình mặt đỏ tai hồng nhìn dáng vẻ nghiến răng
nghiến lợi của Lộ Dao, lại ngẫm lại bệnh án mấy năm nay đã sao, lúc này
mới hiểu được đôi chút. Đó đã là chuyện từ đầu tháng tư. Bây giờ tính
toán lại quả thật không nghi ngờ gì là đêm về núi hôm đó.

Hơi thở thơm ngát của Lộ Dao thoảng qua vành tai, Ân Lê Đình hưng phấn bất chấp gương mặt đỏ bừng “Tiểu, Tiểu Dao… muội nói là, là, là, là là thật?”

Lộ Dao cười giòn giã: “Tuyệt đối chính xác. Nếu giả, tám tháng rưỡi nữa muội lấy đâu ra một tiểu bảo bảo đền cho huynh?”

Còn chưa hết ý cười, Lộ Dao đã bị Ân Lê Đình bế bổng lên, đứng nguyên tại
chỗ xoay mười mấy vòng, không ngừng gọi bên tai nàng “Tiểu Dao! Tiểu
Dao…” Ân Lê Đình mừng rỡ quá mức, không biết nói gì ngoài việc gọi tên
nàng. Thế nhưng nó vẫn chưa diễn tả được cõi lòng hưng phấn của chàng,
hai tay bồng nàng, Thê Vân Túng nhảy một phát lên cội trúc xanh um tùm,
điểm một cái lại đạp lên mái chiếc cổng vòm gạch xanh tường trắng, như
một đứa trẻ, tiếng cười hưng phấn lạ thường hòa với tiếng chim chóc chí
chóe đập cánh sợ hãi.

Lộ Dao dựa vào ngực chàng, ôm eo chàng,
nhìn chàng lộ vẻ mừng rỡ, cảm thấy dường như tâm tình hòa vào trong ánh
dương ấm áp. Gió mát lướt qua vành tai, hòa với tiếng gió vi vu còn có
giọng chàng thanh thoát không ngừng gọi Tiểu Dao.

Mãi đến lúc gần như quá nửa đệ tử sau núi đều lấy làm lạ nhìn lục sư thúc bình thường
ôn hòa bồng lục sư thẩm nhảy tới nhảy lui trên nóc đình nóc điện, Lộ Dao mới sờ sờ mũi “Được rồi được rồi lục ca, huynh mà tiếp tục thế này, quá nửa Võ Đang sẽ cho là huynh vất vả khổ luyện Thê Vân Túng lần nữa mất.”

Lúc đó Ân Lê Đình mới dừng lại, sực nghĩ ra gì đó bèn nói với Lộ Dao: “Tiểu Dao Tiểu Dao, chúng ta đi bẩm báo với sư phụ được không?”

Lộ Dao cười: “Đương nhiên rồi. Bằng không lát nữa sư phụ nghe được người ta kể màn vừa rồi của huynh, không khéo lại nghĩ huynh luyện công tẩu hỏa
nhập ma mất.”

Một năm hiếm khi được mấy ngày Trương Tam Phong
không bế quan, vừa vặn hôm nay là một lần như thế. Ngày hôm nay, vừa qua buổi trưa, ông nhàn rỗi bèn đánh cờ cùng Du Liên Châu trong viện của
mình, Trương Tùng Khê ngồi bên quan sát. Một quân cờ vừa hạ bỗng ngẩng
đầu cười nói với Du Liên Châu: “Huynh đệ các con hôm nay sao đều rảnh
cả, đứa nào cũng chạy tới chỗ thầy.” Lúc này Du Liên Châu cũng đã nghe
được động tĩnh bên ngoài, đang định lên tiếng thì nghe giọng Ân Lê Đình
đầy hưng phấn mừng rỡ “Sư phụ sư phụ.”

Trương Tùng Khê nghe giọng Ân Lê Đình, hơi kỳ quái: “Lục đệ đây là sao thế nhỉ?”

Chàng vừa dứt lời, ba người liền thấy Ân Lê Đình mặt mày đỏ bừng song tràn
ngập ý cười, hai tay dè dặt bế Lộ Dao, hưng phấn xông vào viện.

Từ sau khi hai người thành thân trở về Võ Đang, cảnh hai người tình nồng ý mật mọi người đã nhìn quen nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy Ân Lê
Đình mừng rỡ ra mặt thế này.

Trương Tam Phong cũng hơi sửng sốt, vuốt râu cười: “Lê Đình? Dao nhi?”

Ân Lê Đình bồng Lộ Dao, quên cả hành lễ, hưng phấn như trẻ con, nói với
Trương Tam Phong: “Sư phụ, Tiểu Dao nàng, nàng, nàng, nàng có thai rồi…
sư phụ, đệ tử sắp làm phụ thân rồi!”

Mọi người nghe được lời này
đồng loạt nhìn Lộ Dao. Lộ Dao sờ sờ mũi, từ trong lòng Ân Lê Đình đứng
dậy, kéo tay chàng, mặt không đỏ thở không dốc gật đầu “Con mới bắt mạch xong, một tháng rưỡi rồi.”

Mọi người nghe xong đều vô cùng vui
mừng, Trương Tam Phong càng cười không khép miệng lại được: “Tốt, tốt!
Võ Đang ta lâu lắm rồi không có chuyện thêm người đáng vui mừng thế này! Lê Đình, Dao nhi, ừ, làm tốt lắm đó!”

Du Liên Châu vỗ vai Ân Lê Đình: “Lục đệ, giờ sắp làm cha rồi, thành gia lập thất xong có vợ có con rồi.”

Trương Tam Phong vuốt chòm râu trắng, cười nói: “Năm đó Vũ Xương Vọng Giang
lâu, thầy liền cảm thấy duyên phận giữa Dao nhi và Lê Đình không mỏng.
Bây giờ xem ra quả nhiên là thế. Lê Đình, làm chuyện nên làm, tiếc người nên tiếc, con làm rất tốt. Bây giờ có được phước báo thế này cũng là
tất nhiên.”

Trương Tùng Khê chọc ghẹo: “Lục đệ, giờ sắp làm cha rồi không thể như trước nữa, hở ra là đỏ mặt làm người ta chọc đâu.”

Ân Lê Đình lúc này chỉ cao hứng ôm Lộ Dao, trừ gật đầu lia lịa ra thì gì
cũng không biết. Lộ Dao ở bên nghe xong trong lòng buồn cười, nghĩ bụng
cái này sợ là khó, bây giờ hẳn Ân Lê Đình cao hứng không nghe được
Trương Tùng Khê nói gì rồi. Thực tế quả nhiên là vậy, mấy ngày sau,
Dương Tiêu xách nước cường toan chạy về Võ Đang, nghe nói chuyện này,
tỉnh bơ liếc Ân Lê Đình một cái, nhướng mày: “Ân lục hiệp khá lắm, rất
là nhanh.” Chẳng biết là vì cái liếc mắt hay là vì câu này, không ngoài
dự đoán, Lộ Dao lập tức thấy gương mặt Ân Lê Đình đỏ bừng lên ngay tức
khắc, sau đó nàng sờ mũi, bình tĩnh trả đũa giùm Ân Lê Đình: “Sư huynh
năm đó cũng khá lắm, cũng rất nhanh.” Quả nhiên câu này hoàn toàn làm
Dương Tiêu sặc. Y còn định nói thêm gì đó, Ân Lê Đình sực nhớ Lộ Dao còn canh cá buổi sáng chưa uống, vội vàng xin lỗi Dương Tiêu, ôm Lộ Dao
chạy ra sau nhà bếp, bỏ lại Dương Tiêu một mình ở đó trừng mắt.

Thân là một thần y, đối với chuyện mang thai này Lộ Dao hoàn toàn thể hiện
công phu tu dưỡng của y giả. So với Ân Lê Đình cả ngày mười hai canh giờ không chịu rời nàng quá ba thước, lúc nào cũng dè dè dặt dặt, nàng ngáp một cái cũng căng thẳng, nửa đêm đi ngủ còn cười ngu ngơ thì Lộ Dao rất bình tĩnh rất khách quan lập ra bệnh án cho mình, quyết định ăn uống
thế nào, hoạt động nghỉ ngơi ra sao, tự mình bắt mạch tự mình kê đơn,
bên cạnh có Ân Lê Đình nhìn chằm chằm không bỏ lỡ lấy một ánh mắt. Ân Lê Đình xưa nay vô cùng tín nhiệm y thuật của Lộ Dao, lúc này càng thấy
may mắn Lộ Dao tu tập là y thuật. Lại thêm đến bây giờ, Lộ Dao trừ dễ
mệt mỏi ra không có gì không khỏe, hơn nữa khí sắc càng lúc càng hồng
hào, thành thử cả ngày gần như không có lúc nào Ân Lê Đình không tươi
cười.

Trừ cười ngốc ra, Ân Lê Đình càng hận không thể tròng thêm
cái bình phongthủy tinh chung quanh Lộ Dao ba thước, sợ gió thổi qua

cũng có thể làm gãy một sợi tóc Lộ Dao. Ngày thường trường kiếm cũng
không mang trên người, ngay cả Vân Tình song kiếm của Lộ Dao cũng bị
chàng tống đến chỗ Mạc Thanh Cốc bảo quản. Mạc Thanh Cốc biết Ân Lê Đình luôn dặn dò Lộ Dao mang theo Vân Tình song kiếm trên người, đề phòng
rủi ro, bây giờ nhìn kiếm được đặc biệt mang tới mà thấy khó hiểu, hỏi
chàng vì sao. Ân Lê Đình chỉ nói kiếm là binh khí, không tránh khỏi lệ
khí hung ác, sợ đặt trong phòng hại đến Lộ Dao và hài tử. Câu này làm
Mạc Thanh Cốc ngơ ngáo há hốc miệng, nửa ngày cũng không rõ lệ khí hung
ác làm sao mà hại người. Bậc thang trước phòng lúc đó Lộ Dao từng nghiến răng nghiến lợi sớm đã bị Ân Lê Đình dỡ mất, bây giờ ngay cả bậc thang
lên xuống đình hóng mát sau viện hai người thường đi, hành lang bậc
thang giữa viện cũng đều bị Ân Lê Đình dẹp hết, đổi thành dốc thoải,
Trương Thúy Sơn nhìn mà không ngừng trêu chàng. Thậm chí mép bàn trang
điểm trong phòng cũng bị chàng bọc lại bằng vải mềm, sợ Lộ Dao bất cẩn
té ngã đụng phải. Lộ Dao tin nếu có một cái lồng thủy tinh di động, Ân
Lê Đình tuyệt đối có thể dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn nàng, sau
đó khi nàng hoàn toàn bại trận trước ánh mắt ấy thì đặt nàng vào trong
lồng cả ngày. Nàng làm đại phu, gặp không ít người lần đầu tiên làm cha
còn căng thẳng hơn cả phụ nhân mang thai nhưng dáng vẻ Ân Lê Đình thế
này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa còn là phu quân mình. Vì thế
nhất thời, Lộ Dao cảm thấy quan sát nghiên cứu Ân Lê Đình hình như càng
thú vị hơn.

Nhưng rất nhanh Lộ Dao liền cảm thấy hối hận.

Mười tám tháng năm, một sai vặt cưỡi ngựa phóng như bay lên Võ Đang Tử Tiêu
cung, hóa ra là Phổ Tế y quán mới khai trương dưới Hồi Long trấn lên mời Lộ Dao. Sai vặt chừng mười bốn mười lăm tuổi, thở hổn hển ngồi trong
tiền điện uống nước trà đạo đồng bưng lên như trâu uống, ngẩng đầu lên
liền thấy một nữ tử tuổi mới ngoài hai mươi mặc váy xanh từ sau hậu điện đi ra, bên người là một thanh niên tuấn tú.

“Tiểu ca tìm ta à? Phổ Tế y quán có việc gì?”

Sai vặt nhìn đôi người ngọc trước mặt, ngẩn người một lát mới hiểu ra nữ tử này hẳn là Lộ đại phu mà các đại phu trong y quán thường nhắc tới. Hắn
vừa đến y quán không lâu, vốn tưởng có thể điều hành một y quán lớn như
thế hẳn là lão đại phu không còn trẻ nữa, ai ngờ lại là một nữ tử trẻ
tuổi xinh đẹp. Vừa sửng sốt liền không nhịn được ho lên, bỗng thấy một
tách trà mới đưa đến trước mặt, ngẩng đầu lên, là thanh niên đứng bên
đưa trà mỉm cười với hắn, giọng điệu ôn hòa: “Tiểu ca đừng vội, uống
chút trà thư thả lại đã.”

Hắn nhận lấy trà, ngơ ngẩn nhìn thanh
niên, bất giác uống cạn một hơi, bấy giờ mới nghĩ ra chuyện chính, vội
vàng quay sang nói với Lộ Dao: “Lộ, Lộ đại phu, Hoa chủ quản sai tiểu
nhân lên mời ngài, ngài mau tới y quán xem đi.”

Chủ quản Hoa Hi
Hằng là người Từ Thiên đích thân đưa tới, thời gian trước Phó Thu Nhiên
tỉ mỉ lựa chọn kỹ càng mới phái tới đây, làm việc thận trọng đáng tin,
biết tính nết Lộ Dao, không dễ gì đem mấy chuyện y vụ vụn vặt tới quấy
rầy Lộ Dao. Lộ Dao vừa nghe là ông ta liền đoán ra mấy phần “Có bệnh
nhân nặng à?”

“Một phụ nhân có thai khó sinh, bà đỡ hoảng quá
chạy mất, người nhà họ mới đưa tới y quán. Mai đại phu khám qua nói là
ngôi thai không ngay, dây rốn quấn cổ, thân mình sản phụ lại yếu, mắt
thấy cả hai sắp không xong, mời ngài mau chóng nghĩ cách.”

Lộ Dao sớm đã quen với những chuyện khẩn cấp thế này, Ân Lê Đình ở bên Lộ Dao
đã lâu dĩ nhiên cũng đã thấy quen. Cùng Ân Lê Đình xuống núi, cả đầu Lộ
Dao chỉ toàn nghĩ tới các tình huống có khả năng xảy ra và biện pháp xử
lý cho bệnh nhân, hoàn toàn không chú ý đến thần sắc lạ lùng của Ân Lê
Đình. Vì thế tám tháng sau đó, gần như không lúc nào Lộ Dao không hối
hận sao ngày đó lại dẫn Ân Lê Đình theo.