Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây

Chương 18: Bé cua à, em đang ở nơi nào?

Chu Diệc Trạm đứng trong căn phòng trống trơn mang theo tâm tình phức tạp.

Từ khi Cảnh Triệt về nhà, cậu không nhận cuộc gọi từ hắn nữa. Mãi đến khi hắn xử lí xong việc bên phòng triển lãm tranh, tìm Lâm Thiên Sơn hỏi địa chỉ nhà Cảnh Triệt rồi vội vã đến nơi lại chỉ nhìn thấy cánh cửa chống trộm đóng chặt. Hắn hỏi thăm mấy nhà hàng xóm và thân thích của Cảnh Triệt nhưng không ai biết cậu đã đi đâu. Lúc nhận được điện thoại của Cố Tự Do bảo Cảnh Triệt đã lặng lẽ quay về trường mang đi một vài thứ, Chu Diệc Trạm lại vội vã trở về, nhưng khi nhìn thấy cũng chỉ là căn phòng trống không ngay lúc này.

Cảnh Triệt mang theo quần áo, một số quyển sách và một vài thứ linh tinh khác. Căn phòng lúc cậu ở vốn đã không có nhiều đồ đạc, nay xem như có chút tịch mịch.

Cảnh Triệt chỉ để lại cho Cố Tự Do một tờ giấy ghi chú dán trên cửa phòng, viết mấy câu đơn giản:

Tự Do à,

Không cần tìm tớ đâu, có cơ hội vẫn sẽ gặp lại nhau.

Chúc cậu mạnh khỏe.

Cảnh Triệt.

Cố Tự Do nhìn tờ giấy nhỏ bé, mũi chua xót.

Chu Diệc Trạm lặng im ngồi trên giường. Hắn không hiểu vì sao đến tột cùng mọi chuyện lại như thế này, rốt cuộc đã có sai lầm gì xảy ra. Vì sao Cảnh Triệt không muốn nhìn thấy hắn nữa, vì sao không nhận điện thoại của hắn, vì sao lại lặng yên không một tiếng động mà rời đi như vậy, ngay cả một câu cũng không để lại cho hắn?


Tiếng gõ cửa cắt ngang sự trầm mặc của hai người. Cố Tự Do mở cửa, Lâm Thiên Sơn đã đứng ở bên ngoài.

“Tiểu Triệt gửi cho tôi một tin nhắn, bảo rằng cảm ơn tôi đã săn sóc cho em ấy. Tôi gửi lại thì không chuyển phát được. Tôi muốn nhìn chút xem em ấy đã quay trở lại hay chưa.”

“Cậu ấy đi rồi. Bọn tôi không ai biết cậu ấy đã đi đâu cả.” Giọng nói của Cố Tự Do hơi run rẩy.

Chu Diệc Trạm nghe cuộc đối thoại của hai người kia, trong lòng lại rét lạnh. Cảnh Triệt thậm chí còn gửi tin nhắn tạm biệt cho Lâm Thiên Sơn, Đào Nhiễm cũng nhận được tin nhắn tương tự, mà chỉ duy nhất một mình mình, lại như một tên ngốc âu lo nhiều ngày như vậy, thế mà đến một lời tạm biệt cũng không có.

Cảnh Triệt, rốt cuộc em xem anh là cái gì!

Lâm Thiên Sơn vào phòng bèn thấy Chu Diệc Trạm.

“Chu tiên sinh, tôi không biết trong lúc đó cậu và Tiểu Triệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi dám khẳng định rằng việc em ấy rời đi có quan hệ rất lớn với cậu. Bây giờ tôi bắt đầu tìm kiếm Tiểu Triệt, đợi đến khi tôi tìm được em ấy, vậy phiền cậu bước ra khỏi cuộc sống của em ấy đi.” Giọng nói của Lâm Thiên Sơn đầy bình tĩnh.

Chu Diệc Trạm cười khổ, tôi đây còn có thể bước vào cuộc sống của em ấy nữa hay sao? Em ấy làm như vậy đã ám chỉ rất rõ, chính là muốn rời bỏ tôi. Mà đối với bản thân mình, tôi còn không biết nguyên nhân vì sao.

“À vâng, xin hỏi, Cảnh Triệt có ở đây không?” Một giọng nói hơi do dự và chần chừ truyền đến từ phía cửa. Ba người quay ra nhìn. Một cậu trai trông như sinh viên đứng ở cửa, mặc quần bò đơn giản phối cùng áo phông màu trắng, ngũ quan đoan chính anh tuấn, vẻ mặt khiêm tốn, lễ phép.

Cố Tự Do và Lâm Thiên Sơn đồng thời mở miệng: “Triệu Gia Đồng? Sao cậu lại đến đây?”

Triệu Gia Đồng vốn không nghĩ tới Lâm Thiên Sơn cũng ở nơi này, hơi sửng sốt một chút: “À… Tổng giám đốc Lâm ngài cũng ở đây sao. Tôi vẫn chưa liên lạc được với Cảnh Triệt nên mới muốn đến đây xem cậu ấy đã về chưa…”

Chu Diệc Trạm nhìn cậu sinh viên hơi lúng túng trước mặt, trực giác cảm thấy tình cảm tên nhóc này dành cho Cảnh Triệt chỉ sợ cũng không bình thường.

“Hôm qua Tiểu Triệt đi rồi.” Lâm Thiên Sơn nhàn nhạt nói, “Chúng tôi cũng không biết em ấy đã đi đâu.”

Triệu Gia Đồng để ý tới xưng hô vô cùng thân thiết của Lâm Thiên Sơn nhưng lại đoán không chính xác được quan hệ của Lâm Thiên Sơn và Cảnh Triệt. Nhìn sang Chu Diệc Trạm, cậu ta nhận ra đây là người đàn ông mà ngày đó đã đứng đùa giỡn với Cảnh Triệt trước bảng tuyên truyền ở trường. Triệu Gia Đồng cảm thấy chán nản, hai người này rõ ràng còn có quan hệ thân thiết với Cảnh Triệt hơn mình.


Trong lúc nhất thời, bốn người đàn ông trầm mặc không nói gì. Cố Tự Do nhìn ba người kia, trong lòng thầm mắng Cảnh Triệt: Tên nhóc nhà cậu chọc một đống hoa đào, kết quả lại biến mất không chút tung tích, không phúc hậu tí nào!

Bỗng nhiên Triệu Gia Đồng mở miệng: “Không phải Cảnh Triệt vẫn luôn viết bài cho một chuyên mục tạp chí sao. Hẳn là cậu ấy sẽ liên lạc định kỳ với biên tập chứ. Tôi đi tìm cách liên hệ với bên tạp chí đó xem sao.”

Một câu này nhắc nhở Lâm Thiên Sơn, hắn ngăn Triệu Gia Đồng lại: “Không cần đâu. Để tôi gọi. Biên tập kia là em trai của tôi.”

Lúc này lòng Chu Diệc Trạm đã chết lặng. Chuyên mục của Cảnh Triệt thì ra lại hot như vậy, Cảnh Triệt còn có biên tập của riêng mình, mà cậu biên tập đó lại là em trai của Lâm Thiên Sơn. Vậy mà mình lại không biết chuyện gì cả.

“Lâm tiên sinh, vậy làm phiền anh rồi. Có tin gì mong anh hãy báo cho tôi biết.” Chu Diệc Trạm nhìn về phía Lâm Thiên Sơn, lần này là một lời thỉnh cầu đầy chân thành.

Nhưng Lâm Thiên Sơn chỉ nhàn nhạt cười: “Tôi đã nói rồi, mong là cậu sẽ bước ra khỏi cuộc sống của Tiểu Triệt. Nếu tìm được em ấy, tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng tôi cũng hi vọng cậu sẽ không đến quấy rầy em ấy nữa.”

Trong nháy mắt sự sắc bén trong mắt Chu Diệc Trạm trỗi dậy nhưng lại hiện lên vẻ suy sụp ngay lập tức. Nếu Tiểu Triệt đã dứt khoát như vậy, thế tức là rất muốn rời khỏi mình. Vậy đi, chỉ cần biết rằng em ấy sống vẫn tốt là được rồi.

Chu Diệc Trạm gật gật đầu, vòng qua Triệu Gia Đồng, bước ra cửa.

Lâm Thiên Sơn nhìn bóng lưng hắn rồi mỉm cười, chuyển sang Triệu Gia Đồng: “Phiền cậu giúp tôi tìm xem Tiểu Triệt có tiến hành thủ tục tạm nghỉ học hay không.”

Triệu Gia Đồng nhận lời, trong lời vừa chua xót vừa đắng chát. Việc mà mình có thể làm cũng chỉ có những điều này thôi sao.

Lam Thiên vẫn có điều nghi ngờ, vì thế tối hôm đó có đến nhà Chu Diệc Trạm lần nữa, nhìn thấy khuôn mặt Chu Diệc Trạm đã mọc đầy râu, tiều tụy, buồn bã, mới thật sự tin rằng Cảnh Triệt đã rời đi, mà không một người nào biết cậu ấy đã đi đâu.

Chuyện này là một cơ hội tốt cho mình, Lam Thiên tự tiếp dũng khí trong lòng. Người thích nhóc con đó rất nhiều, sau này cậu ta cũng sẽ thích người khác mà thôi, trong khi bản thân mình chỉ có một Chu Diệc Trạm. Mình phải nắm lấy anh ấy thật chặt.

Lâm Thiên Sơn vốn tưởng có thể mau chóng liên lạc được với Cảnh Triệt thông qua Lâm Thiên Tầm, nào ngờ một tháng đã trôi qua mà vẫn chưa có manh mối gì.


Cảnh Triệt không đăng nhập lên bất cứ ứng dụng thông tin tạm thời nào, không có cách nào để tra qua địa chỉ IP. Tiểu thuyết của cậu cũng đã đến giai đoạn cuối, mà lần gần đây nhất gửi bản thảo cho Lâm Thiên Tầm là thời điểm cậu còn đang ở nhà. Cậu đã gửi toàn bộ bản thảo đi rồi. Sau đó thì không còn liên lạc với Lâm Thiên Tầm nữa.

Lâm Thiên Sơn thở dài, Cảnh Triệt à, rốt cuộc em đã thương tâm đến mức nào mới có thể biến mất hoàn toàn được như vậy.

Series truyền hình của EYE đã sắp sửa xong phần hậu kỳ, hoạt động cũng dần dần giảm bớt. Hổ Phách nhận được sự đồng ý ngầm từ Lâm Thiên Tầm mà tiếp tục sống ở nhà y. Lam Thiên vẫn bám lấy Chu Diệc Trạm không rời, mặc dù là đơn phương. Còn Cố Tự Do và Đào Nhiễm đã không gặp nhau hai tháng. Y cắt mái tóc dài của mình, nhuộm lại thành màu đen. Mỗi tuần y vẫn đều đặn về nhà ăn cơm cùng cha, không còn đến quán bar hát nữa, sau khi học xong thì bắt đầu công việc phát tờ rơi. Đào Nhiễm cũng không dây dưa, lặng lẽ kinh doanh nơi “Vân luyến”. Danh tiếng công ty của Lâm Thiên Sơn phát triển không ngừng. Vì Triệu Gia Đồng biểu hiện rất tốt nên đã nhận được lời hứa hẹn, sau khi tốt nghiệp là có thể ký hợp đồng.

Thoáng chốc, Cảnh Triệt đã biến mất hơn nửa năm.

Cuộc sống của mỗi người vẫn vận động quanh quỹ đạo, tựa như mọi thứ đều đã trở lại bình thường.

Chu Diệc Trạm bắt đầu kế hoạch ra nước ngoài một lần nữa. Nhìn bản đồ nhưng trong đầu luôn hiện ra khuôn mặt rạng rỡ sinh động ấy. Một con người luôn im lặng, có lúc mơ màng, có lúc lại tràn đầy tinh thần. Tâm tư tinh tế, đơn thuần, nhạy cảm. Cậu là một con cua luôn trang bị vũ khí đầy mình, ngay cả bản thân hắn cuối cùng cũng không thể tiến vào thế giới nội tâm của cậu. Cái thế giới tầng tầng lớp lớp bao bọc kia của cậu, từ sau khi cậu rời đi càng giống như khu vườn địa đàng, cuốn Chu Diệc Trạm vào ham muốn tìm hiểu, nghiên cứu trong đó.

Nhưng nhóc cua đó, bây giờ đang ở nơi nào?

Cuối năm, thành phố bình thường luôn lạnh giá này cũng đã dần dần có hơi ấm tình người. Chu Diệc Lan dặn riêng Chu Diệc Trạm nhất định phải về nhà mừng năm mới. Tuy căn biệt thự kia rất rộng lớn nhưng chỉ có hai anh em họ Chu và ông quản gia.

Chu Diệc Trạm đồng ý. Ai lại muốn lẻ loi một mình đón tết Âm lịch đâu chứ? Dù sao hắn vẫn còn anh trai. Bất giác hắn lại nghĩ đến Cảnh Triệt, tên nhóc này sẽ ăn mừng năm mới ở nơi nào đây. Ba mẹ cũng đã mất, mà nhóc cua chỉ biết ương nghạnh này có khi nào đã từ chối lời mời của người khác, cô độc ngẩn người ngắm trần nhà hay không.

Không biết em ấy có ăn ngon không, ở nơi như thế nào, đang làm gì. Buổi tối đêm 30, Chu Diệc Trạm đứng trước cửa sổ sát đất mà nhìn ra pháo hoa đang nổ không ngừng phía xa xa, đột nhiên lòng đau không thở nổi.

Tại thành phố ven biển phía Nam xa xôi, nơi này đối lập với phương Bắc, không khí tết Âm lịch nhạt hơn nhiều. “Lai Quy” là khách sạn khá nổi tiếng ở đây, nhiều cô cậu thanh niên đến thành phố nhỏ này du lịch đều ở nơi đó. Khách sạn tuy không lớn nhưng đặc biệt là ở chỗ bày bố rất tinh tế. Bố cục mỗi phòng không giống nhau về phong cách, khoảng sân nho nhỏ một năm bốn mùa đều có nhiều loại hoa khác nhau nở rộ. Nhân viên phục vụ đều là nam, nữ sinh trẻ tuổi, mặc sơ mi giản đơn, tươi cười, ôn hòa, thân thiết, gần gũi.

Ông chủ là một người vừa mới ba mươi tuổi nhưng thoạt nhìn như trai trẻ hai mươi, luôn mỉm cười với tất cả mọi người. Nghe nói trước kia anh ta từng ở thành phố phương Bắc gây náo loạn một thời, còn là nhà thơ, nhà quay phim, nhưng lúc sắp đến ngưỡng cửa ba mươi bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, thế nên đã đến nơi nhỏ bé này mở khách sạn.

Không ai biết tên thật của anh ta, mọi người đều gọi anh là A Lai.


Đêm giao thừa – đêm 30 nên người trong khách sạn rất ít. Dù sao phần lớn mọi người đều đã về nhà mừng năm mới. Đầu bếp cũng xin nghỉ nên khách sạn chỉ còn hai nhân viên phục vụ không về nhà, cộng thêm ba vị khách và ông chủ A Lai. Trong số ba vị khách có một đôi tình nhân, người còn lại là một cậu thanh niên từ Đức đến du lịch tại Trung Quốc.

Chạng vạng, A Lai đứng trước cửa sổ tầng hai gọi: “Cơm đã được chưa đấy?”

Một cái đầu đội mũ đầu bếp ló ra từ cửa sổ tầng một, cậu nhân viên phục vụ nắm chức đầu bếp tạm thời bất mãn trừng ông chủ: “Anh còn nói thêm câu nào nữa thì tối nay mọi người đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!”

A Lai cười hì hì: “Anh biết Tiểu Triệt hay khẩu thị tâm phi mà. Hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều món ngon lắm đây. Tiểu Triệt, cố lên cố lên cố lên!”

Cảnh Triệt khinh bỉ, rụt đầu lại, tiếp tục chế biến thức ăn trong nồi.

Sau khi Cảnh Triệt rời khỏi trường học và thành phố kia đã xuôi về phương Nam, đến thành phố ven biển mà cậu từng nghe nói và muốn đến, vô tình ở tại khách sạn “Lai Quy”, vô tình biết được nơi này vừa thiếu một chân phục vụ, thế nên đã hợp tình hợp ý mà ở lại.

Công việc ở khách sạn cũng không quá mệt, khách đến nơi này cũng đều là những người trẻ tuổi, hơn nữa ông chủ cũng luôn mang dáng vẻ của một cậu trai trẻ nên Cảnh Triệt rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại.

Chí ít sẽ không có những người, những việc phức tạp. Tuy đôi lúc sẽ ngẩn người vào những ngày mưa, nhìn thấy người mặc áo sơ mi trắng sẽ hơi hoảng hốt, nhìn thấy bầu trời có những áng mây đẹp trôi sẽ bất giác nghĩ đến người đó.

Nhưng cũng chỉ có như vậy.

Không thay tên đổi họ, bởi vì tên là ba mẹ cho mình, Cảnh Triệt không muốn vứt bỏ. Huống hồ, cậu cũng chỉ là một người bình thường. Cậu tin rằng trong một khoảng thời gian ngắn, những người sống trong thành phố kia sẽ nhớ đến cậu, thậm chí sẽ tìm cậu. Nhưng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, mà thời gian vẫn luôn đánh tan tất cả, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, người tên Cảnh Triệt này sẽ chỉ còn là kí ức trong lòng bọn họ.

Thế nên việc thay tên đổi họ gì đấy cũng không cần phiền phức như vậy.

Ít nhất bây giờ cũng không ai tìm thấy cậu, không phải sao?

Cảnh Triệt nghĩ như vậy, mỉm cười. Chuyện không tìm thấy được thật đúng hợp ý cậu, nhưng đôi lúc vẫn sẽ buồn bã.

Đêm giao thừa – đêm 30 rốt cuộc đã đến rồi. Tài nấu nướng của Cảnh Triệt trải qua nửa năm chỉ dạy của đầu bếp đã “nghiễm nhiên” thăng cấp. Từ việc chỉ biết làm mì cà chua ăn liền thì nay chuyện làm đồ ăn lặt vặt đều chỉ là CASE nhỏ xíu xiu mà thôi.


Sáu người nâng ly, Cảnh Triệt ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang nổ phía xa kia, khe khẽ nói tên một người, chẳng qua âm thanh rất nhỏ nên đã bị tiếng chúc “Năm mới vui vẻ” của mọi người át đi.

Đèn đóm rực rỡ, tối nay nhiều người không thể nào ngủ được.

Một năm mới đã bắt đầu.