Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây

Chương 14: Chân tướng (2)

Gần đây luôn loáng thoáng có loại dự cảm này, tựa như càng để ý đến cái gì đó lại càng dễ dàng đánh mất trong lơ đãng, mà Cảnh Triệt vốn đâu phải kiểu người lo được lo mất đâu chứ.”

—————————————–

Mặc dù không xuất hiện loại tình huống máu chó kiểu Cảnh Triệt bắt quả tang Chu Diệc Trạm gặp gỡ Lam Thiên, hai người tình cũ khó buông gì đó, nhưng mà cuộc sống vẫn máu chó đầy rẫy, lần này không có, vậy lần sau sẽ có cũng không chừng.

Cảnh Triệt và Lâm Thiên Sơn ngồi hai tiếng trong một tiệm cà phê, tám về cuộc đời về học hành về sở thích thậm chí còn tám về lí tưởng nữa, trừ việc nói về chuyện tình cảm thì cái gì cũng nói. Cảm giác kháng cự của Cảnh Triệt lúc trước đối với Lâm Thiên Sơn đã giảm đi, lúc Lâm Thiên Sơn đưa Cảnh Triệt về, Cảnh Triệt đã đổi xưng hô, gọi Lâm Thiên Sơn là “anh Lâm”.

Thật ra lúc Cảnh Triệt nói với mẹ hắn phải đi về có nhắc đến hai chữ “anh Lâm” đã khiến lòng Lâm Thiên Sơn nở rộ rồi, hơn nữa sau hai tiếng “bồi dưỡng tình cảm” này, rốt cuộc Cảnh Triệt cũng không đề phòng hắn nữa, với cả dù sao ở trước mặt Thiên Tầm và Thiên Diệp thì Cảnh Triệt cũng nên gọi hắn một tiếng “anh”.

Tâm trạng Lâm Thiên Sơn rất tốt, thậm chí trên đường về nhà, ngồi trong xe còn ngâm nga theo bài hát.

Nhưng nếu cảnh tượng máu chó này không để Cảnh Triệt tận mắt thấy thì cũng sẽ có người chứng kiến mà thôi. Nên lúc Lâm Thiên Sơn từ trong xe nhìn thấy hai người đang ôm nhau bên đường, hắn quả thật rất hy vọng là mình đã nhận lầm người rồi. Cơ mà đáng tiếc là hắn đã tự có ấn tượng quá sâu sắc với tên tình định của mình Chu Diệc Trạm, hơn nữa còn có ngôi sao thần tượng Lam Thiên với vẻ mặt xinh đẹp hơn người kia, Lâm Thiên Sơn nghĩ, muốn tự lừa mình cũng lừa không nổi.

Chỉ là, với bất cứ chuyện gì, mắt thấy thôi cũng không thể chứng minh nó là thật.

Vậy nên giây tiếp theo lúc hắn nhìn thấy hai người từ tư thế ôm chuyển thành ôm hôn, Lâm Thiên Sơn quả thật rất buồn bực không biết có nên đi ra vạch tội cảnh tượng này để còn chứng minh chỉ do mình hiểu lầm mà thôi hay không.

Trong lòng Chu Diệc Trạm vô cùng hoảng hốt.

Vốn dĩ hắn đồng ý ra ngoài nói chuyện với Trương Tử, là vì thật sự muốn nói rõ một phen, buông tay quá khứ, cố gắng trở thành bạn bè bình thường, lại không nghĩ đến việc vừa gặp Trương Tử đã thấy anh uống đến mức say không biết trời trăng gì, bắt đầu quấn lấy không rời đi. Bất kể thế nào cũng nên cho anh uống chút nước, nhưng kéo anh từ quán bar rồi lại không biết nên đi nơi nào. Trương Tử cứ sống chết ôm chặt hắn không buông, vừa lên xe đã khóc lóc náo loạn bảo đầu choáng không muốn ngồi xe. Chu Diệc Trạm lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ thu hút bọn săn tin, nên buộc phải đỡ anh bước theo ven đường, để anh tỉnh rượu.

Chu Diệc Trạm nhìn thời gian đã sắp rạng sáng, mà trong khoảng thời gian này Trương Tử chỉ có thể tỉnh táo lại rất ít lần, nên hắn chuẩn bị gọi điện bảo Đào Nhiễm đến giúp một tay. Tay này cầm điện thoại, tay kia dùng sức đỡ Trương Tử đang không ngừng trượt xuống đất, trong lòng nhủ thầm người này càng ngày càng gầy đi, mấy vị ngôi sao kia đều không muốn sống nữa sao, vì để mình được đẹp trước ống kính mà ép buộc bản thân phải giảm béo.


Điện thoại còn chưa kịp bấm thì Trương Tử đã xoay người lại ôm Chu Diệc Trạm, đầu nặng nề đặt lên vai hắn. Chu Diệc Trạm không thể không nâng người anh lên một chút, vốn muốn đẩy đầu anh ra, kết quả Trương Tử lại quay đầu, môi kề lên môi Chu Diệc Trạm.

“Tiểu Diệc, Tiểu Diệc anh đừng bỏ em lại… Đừng bỏ em lại được không…” Trương Tử mông lung hôn, rồi lại mơ mơ màng màng dựa vào hõm vai Chu Diệc Trạm mà thiếp đi.

Chu Diệc Trạm bị người ta hôn trong lúc mất cảnh giác như vậy nên rất buồn bực, nếu sớm biết rằng mình sẽ rơi vào tình trạng như thế này, hắn sẽ không đến gặp anh. Mà hiện giờ lại không có cách nào mặc kệ người này ở ven đường như vậy, hắn lại rút điện thoại ra lần nữa, chợt nghe thấy một giọng nói do dự vang lên phía sau: “Chu tiên sinh, muốn tôi giúp không?”

Chu Diệc Trạm quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thiên Sơn đứng dưới đèn đường, vẻ mặt thăm dò.

“Thì ra là Lâm tiên sinh.” Chu Diệc Trạm đổi tay đỡ lấy Trương Tử, mỉm cười nói “Vốn dĩ đã nói với Tiểu Triệt là hôm nay cùng nhau đến dự party ở nhà anh, nhưng lại tạm thời bận chút việc không thể đi, nếu giờ Lâm tiên sinh đã ở đây rồi, vậy hẳn là vừa đưa Tiểu Triệt về?”

“Giờ mà Chu tiên sinh còn nhớ ra Tiểu Triệt, quả là hiếm thấy ấy nhỉ. Không hiểu vì sao tôi chỉ vừa mới đến đây thôi mà cậu đã giải thích rồi?” Lâm Thiên Sơn khiêu mi, nhàn nhạt nói.

“Bạn bè cũ uống rượu mà thôi. Người say ấy mà, có làm ra hành động gì cũng đều là vô thức cả.”

“Người có say thì hành động họ làm ra mới là những gì trong lòng muốn làm.” Lâm Thiên Sơn bước từng bước về phía trước, “Nhưng tôi lại nghe Tiểu Triệt nói đêm nay Chu tiên sinh phải xử lí công việc, ha ha… Không nghĩ là lại bồi bạn cũ uống rượu đó.”

“Lâm tiên sinh, tôi không cần phải giải thích cái gì với anh.”

“Chu tiên sinh đương nhiên không cần phải giải thích cái gì với tôi cả. Sau này nếu Chu tiên sinh giải thích với Tiểu Triệt không được rõ ràng cho lắm thì tôi tình nguyện làm chứng cho Chu tiên sinh, chứng minh rằng tối hôm nay Chu tiên sinh và Lam Thiên không làm cái gì với nhau, chẳng qua chỉ ôm nhau rồi hôn môi ngay bên đường mà thôi.” Lâm Thiên Sơn nói xong, khe khẽ cười.

Trong mắt Chu Diệc Trạm hiện lên một chút phẫn nộ nhàn nhạt, rồi bình tĩnh lại.

“Không cần phiền Lâm tiên sinh lo lắng, nếu Lâm tiên sinh không có việc gì nữa thì xin mời rời đi cho.” Chu Diệc Trạm nói xong, rút điện thoại ra, tìm thấy số của Văn Lạc.

“A lô, tôi là Chu Diệc Trạm, Lam Thiên say rồi, tôi ở ngay đây… Được, tôi đưa cậu ấy đến chỗ anh. Nhà anh ở… Tạm biệt.” Chu Diệc Trạm cúp điện thoại, bắt gặp Lâm Thiên Sơn vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, vì thế hắn lạnh lùng hỏi: “Lâm tiên sinh còn có việc sao?”

“Ha ha, ban đầu tôi chỉ định đến giúp thôi. Đi nào, tôi đưa hai người đi.”

Nhìn xe trên đường không có mấy chiếc, Chu Diệc Trạm đỡ Trương Tử ngồi vào xe Lâm Thiên Sơn.

Sau khi giao Lam Thiên lại cho Văn Lạc, cuối cùng Chu Diệc Trạm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tất nhiên Văn Lạc cũng rất tò mò về mối quan hệ giữa Chu Diệc Trạm và Lam Thiên, nhưng vẫn ngại vẻ mặt khó chịu của Chu Diệc Trạm, nên không hỏi thêm gì, đặt Lam Thiên ở trên giường xong, lúc đi ra phát hiện Chu Diệc Trạm đã đi rồi.


Lúc Lam Thiên tỉnh lại thấy đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt nhìn xung quanh, quang cảnh rất lạ lẫm. Chỉ nhớ tối hôm qua uống rất nhiều, chờ Chu Diệc Trạm đến, sau đó lại đi qua rất nhiều con đường với Chu Diệc Trạm, sau đó nữa lại không nhớ rõ. Bây giờ mình đang ở đâu đây? Chu Diệc Trạm đâu?

Đang nghĩ ngợi, cửa mở, Văn Lạc bước vào.

“Anh Văn, sao anh lại ở đây?” Lam Thiên không hiểu gì hết.

“Đây là nhà anh.” Văn Lạc đến bên giường, “Gan cậu cũng lớn thật đấy, dám chạy ra ngoài uống rượu một mình đến mức say khướt không còn biết trời trăng gì. Bây giờ cậu đang có thân phận gì, cậu đang tự tìm đường chết sao!” Văn Lạc thấy anh vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, giận đến mức muốn đánh anh.

“Ai đưa em tới đây vậy?” Lam Thiên tiếp tục hỏi.

“Cậu hi vọng là ai chứ?” Văn Lạc híp mắt nhìn anh. Lam Thiên trầm mặc.

“Lam Thiên, sự nghiệp hiện tại của cậu vừa mới nổi lên, danh tiếng của cả nhóm cũng xem như thành công, không vì mình thì cũng nên vì nhóm mà ngẫm lại đi, nghe anh Văn nói một câu, đừng đùa với người bên cạnh chủ tịch nữa.” Văn Lạc thở dài.

“Chủ tịch? Là sao? Anh Văn anh đang nói gì vậy?”

“Người hôm qua đưa cậu tới, Chu Diệc Trạm, sao cậu lại biết cậu ta?”

“Bọn em là… chỗ bạn bè cực tốt… quen nhau rất nhiều năm rồi.”

“Rất nhiều năm rồi? Vậy sao năm trước cậu mới debut? Trước đây cậu cực khổ như vậy để có thể tiến vào giới này, thế mà cậu ta lại chưa từng giúp cậu sao?” Văn Lạc không hiểu.

“Chuyện đó và việc em debut có quan hệ gì sao?”

“Chẳng lẽ cậu không biết hả? Chu Diệc Trạm là em trai của chủ tịch Chu thị Chu Diệc Lan.”

Một câu của Văn Lạc khiến Lam Thiên trong nhất thời cảm thấy mơ hồ. Chu Diệc Trạm là em trai của chủ tịch Chu thị? Nói như vậy tức là Chu Diệc Trạm cũng xem như là một ông chủ của Chu thị? Mình và Chu Diệc Trạm quen biết nhau nhiều năm như thế, vậy mà lại chưa từng biết đến chuyện này.

Anh nhớ trước đây Chu Diệc Trạm kể rằng ba mẹ đều mất rồi, từ nhỏ đã được anh trai nuôi nấng mà lớn lên, Chu Diệc Trạm bảo anh trai là ông chủ của một công ty lớn nhưng lại không nói rõ là công ty nào, Chu Diệc Trạm cũng chưa từng đưa anh đến gặp anh trai, bởi vì anh trai của hắn không tán thành việc hai người qua lại với nhau, nên anh cũng không nghĩ đến việc chủ động tiếp xúc với người thân duy nhất của Chu Diệc Trạm.


Mà sự thật lại là, mình vì muốn vào giới giải trí mà chia tay Chu Diệc Trạm, thế nhưng rốt cuộc công ty bản thân gia nhập lại chính là Chu thị.

Chắc chắn Chu Diệc Trạm đang ngầm cười nhạo mình rồi.

Lam Thiên ngồi trên giường, cảm thấy rét lạnh trong xương cốt.

Sáng sớm Cảnh Triệt đã bị tiếng đập cửa đánh thức, mở cửa ra liền nhìn thấy khuôn mặt sầu não của Chu Diệc Trạm.

“Sớm vậy… Anh sao thế?” Cảnh Triệt để hắn vào, đóng cửa lại.

“Tiểu Triệt, có chuyện anh muốn thẳng thắn với em.” Khẩu khí trầm trọng của Chu Diệc Trạm làm Cảnh Triệt kinh ngạc trong lòng.

“Ngày hôm qua, thật ra là anh đi gặp Lam Thiên.” Chu Diệc Trạm nhìn Cảnh Triệt còn mang vẻ ngái ngủ, cầm lòng không đậu mà giữ lấy vai cậu.

“Vốn chỉ muốn… giải thích chuyện trước kia với cậu ấy, hy vọng sau này tất cả mọi người có thể buông tay, làm bạn bè… Không nghĩ đến cậu ấy lại say rượu… Sau đó…” Chu Diệc Trạm xoa huyệt Thái Dương, nghĩ thầm chuyện này thật đúng là không giải thích rõ được.

Cảnh Triệt chỉ im lặng nghe hắn nói, trên mặt không lộ vẻ gì.

“Sau đó, anh đưa cậu ấy đến chỗ người đại diện.” Chu Diệc Trạm tiếp tục nói xong, Cảnh Triệt vẫn không tỏ vẻ gì.

“Em biết.” Cảnh Triệt đột nhiên mở miệng, “Đêm qua trong lúc vô tình nghe thấy Hổ Phách nói Lam Thiên muốn đi hẹn với mối tình đầu, em bèn nghĩ đến.”

Chu Diệc Trạm hoảng hốt.

“Em hiểu mà, chuyện này thì có gì đâu, em tin anh.” Cảnh Triệt cười cười, “Anh sợ em hiểu lầm nên mới không nói ra, yên tâm đi, em không giận đâu.”

Nghe thấy Cảnh Triệt không phải vì giận dỗi mà nói ra lời này, Chu Diệc Trạm âm thầm thở phào một cái, nhưng trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy không mấy vui vẻ gì.

Bởi vì Cảnh Triệt không nổi giận nên Chu Diệc Trạm ngược lại cảm thấy không được vui cho lắm.

Hai người im lặng một lúc, Cảnh Triệt đứng lên: “Em đi rửa mặt thay quần áo, hôm nay muốn đi hiệu sách một chuyến, anh muốn đi cùng không?”


Chu Diệc Trạm cũng đứng dậy, ôm eo cậu từ phía sau: “Được, cùng nhau đi.”

Cuối tuần là thời điểm mà hiệu sách của Lâm Thiên Diệp làm ăn đông khách nhất, lúc Cảnh Triệt và Chu Diệc Trạm bước vào, trước quầy tính tiền đã có một hàng người rất dài chờ tính tiền, tuy người tương đối nhiều, nhưng toàn bộ hiệu sách vẫn rất yên ắng, mỗi người đều yên lặng, chỗ nào cũng có người đang đọc sách đến mức nhập tâm, trước giá sách, trên ghế sa lon, trên mặt đất.

Cảnh Triệt vẫy tay với Lâm Thiên Diệp, cô mỉm cười, cũng gật gật đầu với Chu Diệc Trạm.

“Chúng ta cứ tự nhiên mà tìm sách đi.” Cảnh Triệt nói khẽ với Chu Diệc Trạm. Hắn gật đầu, hai người chia nhau ra đi tìm sách mà bản thân có hứng thú.

Chu Diệc Trạm chọn mấy quyển photobook và tiểu thuyết, quay đầu lại tìm Cảnh Triệt, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng Cảnh Triệt ở đâu. Vì thế hắn lại bước vào bên trong vài bước, mới nhìn thấy Cảnh Triệt và Lâm Thiên Diệp đang ngồi trên ghế sa lon nơi góc trong cùng của hiệu sách, mặt đối mặt, dùng giấy bút trao đổi với nhau, chỗ bàn thu ngân đã thay bằng một cô bé kết tóc hai bím.

Chu Diệc Trạm khẽ đi tới sau lưng Cảnh Triệt, Lâm Thiên Diệp cúi đầu viết chữ lên giấy. Cảnh Triệt cảm giác phía sau có người, quay đầu lại vừa thấy Chu Diệc Trạm, thế nên cậu cười cười ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

Lâm Thiên Diệp ngẩng đầu lên nhìn Chu Diệc Trạm, lại nhìn sang Cảnh Triệt, lập tức viết trên giấy một câu: “Chào Chu tiên sinh, tôi là bạn của Tiểu Triệt, Lâm Thiên Diệp.”

Chu Diệc Trạm cũng viết: “Tôi biết, hôm qua chính là sinh nhật của cô, nên bổ sung một câu: Sinh nhật vui vẻ!”

Lâm Thiên Diệp vui vẻ mỉm cười, sau đó thu giấy bút lại, ý bảo hai người trò chuyện với nhau đi, còn mình thì đứng dậy đến chỗ quầy.

Chu Diệc Trạm chạm lên vai Cảnh Triệt nhẹ nhàng nói: “Hiệu sách này cũng rất hợp ý anh…”

“Ừm. Trước đây khi em mới đến nơi này lần đầu tiên, em cũng thấy cực kỳ thoải mái, tựa như đã tìm thấy một chỗ dựa tinh thần ấy.”

“Ấy ấy, sau này chỗ dựa tinh thần của em cũng không thể là chỗ này nữa rồi, mau chuyển chỗ đi.” Chu Diệc Trạm vuốt tóc Cảnh Triệt.

“Em chuyển sang chỗ nào giờ?”

“Em thử nói xem?” Chu Diệc Trạm vò đầu Cảnh Triệt: “Biết rồi còn bày đặt hỏi!”

Cảnh Triệt im lặng cười trộm, nhìn Chu Diệc Trạm cười rộ lên, trong lòng lại xẹt qua chút bất an và sầu não.


Gần đây luôn loáng thoáng có loại dự cảm này, tựa như càng để ý đến cái gì đó lại càng dễ dàng đánh mất trong lơ đãng, mà Cảnh Triệt vốn đâu phải kiểu người lo được lo mất đâu chứ.

Trong lòng trống rỗng, cảm giác không có gì để nương tựa.

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

Tuôi cũng muốn sờ tóc Cảnh Triệt mòa…