Dị Thế Tà Quân

Chương 1056: Thiên uy đáng sợ

-Không!

Quân Mạc Tà lắc đầu, bình tĩnh nở nụ cười:

- Cửa ải này, là của hai chúng ta, chúng ta phải kề vai chiến đấu. Mà đâu chỉ có cửa ải trước mắt này, còn có cửa ải tiếp theo, tiếp theo nữa, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua! Tin tưởng ta, có ta ở đây, chúng ta nhất định làm được!"

Miêu Tiểu Miêu cắn môi, nhẹ gật đầu. Sau đó nàng lặng yên di động bước chân, đem thân thể mềm mại động lòng người của mình, nhẹ nhàng mà vùi vào trong ngực người nam nhân này. Đầu tựa vào bờ vai của y, Miêu Tiểu Miêu thì thầm:

- Quân... Cả đời này có chàng... Ta thật là cao hứng... Thật là hạnh phúc! Cho dù lần này không thể vượt qua, kiếp này ta cũng không hối hận!

Quân Mạc Tà ôm nàng, trầm giọng đáp:

- Sao lại không có tiền đồ như vậy! Nàng chưa sinh hạ cho ta mười bảy mười tám thằng cu, còn phải bên nhau tới bạch đầu giai lão, chỉ có vậy mà đã đơn giản nói là kiếp nầy không hối hận, thế cũng quá không biết ước mong rồi, cho dù nàng không hối hận, ta cũng sẽ không đồng ý.

Mưa to như trút nước, quần áo toàn thân của hai người chỉ chốc lát đã ướt đẫm, hơn nữa dưới thời tiết nóng bức thế này, quần áo mặc trên người vốn là mỏng manh mát mẻ. Quần áo Miêu Tiểu Miêu đều dán ở trên thân thể, nổi lên đường cong toàn thân, ôm ấp nhau như vậy, cũng chẳng khác nào khỏa thân ôm nhau. Thế nhưng trong nội tâm hai người, lại không hề có bất kỳ ý niệm nào không trong sáng, nếu có, cũng chỉ là chân tình, như thế mà thôi…

Giờ khắc này, trong nội tâm Miêu Tiểu Miêu nổi lên một niềm tin dị thường kiên định:

- Quân Dạ ở cùng một chỗ với ta! Tuyệt đối không thể có việc gì xảy ra với huynh ấy! Vạn nhất ta chống đỡ không nổi, chỉ sợ huynh ấy cũng muốn theo ta mà đi. Nhưng ta quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra... Chỉ cần tới lúc cảm giác mình không thể tiếp tục chống đỡ, sẽ tự sát trước một bước!

- Ta chết đi, thiên kiếp tự nhiên cũng sẽ không còn! Như vậy, Quân Dạ, huynh ấy sẽ không có việc gì!

Sét nổ rền vang trên bầu trời! Một tia chớp lóe sáng uốn lượn bổ thẳng xuống đỉnh đầu Miêu Tiểu Miêu!

Thiên kiếp lần thứ nhất, rốt cục cũng đã tới!

- Chàng mau lùi lại đi!

Miêu Tiểu Miêu lập tức bừng tỉnh, sức mạnh toàn thân đều đã điên cuồng vận chuyển, trong lúc cấp bách lại tự phát ra một cỗ lực đạo nhu hòa, đẩy Quân Mạc Tà sang một bên. Phải biết rằng, vào thời khắc mấu chốt khi Miêu Tiểu Miêu gặp phải độ kiếp, dù mất đi một giọt nhỏ huyền lực cũng có thể khiến nàng ta không thể vượt qua kiếp nạn. Nhưng vì có thể để cho người trong lòng rời xa nguy hiểm một chút, Miêu Tiểu Miêu lại sẵn sàng mà xuất ra đoạn sức lực nhu hòa lại kiên cường dẻo dai kia đẩy Quân Mạc Tà ra, lập tức cả thân hình mềm mại phóng lên trên hướng tới đám sét sáng chói giữa bầu trời!

Nếu ở dưới mặt đất, vẫn sẽ làm ảnh hưởng đến người trong lòng mình! Chỉ có thể triệt tiêu sự uy hiếp đó trong làn mưa trên cao.

"
Ầm ầm" một tiếng, chính diện đón lấy lôi kiếp Miêu Tiểu Miêu phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể rơi xuống thật mạnh, cách mặt đất chỉ gần ba trượng, mà tia sét kia cũng theo đó mà hóa thành hư ảo!

Còn chưa kịp thở dốc một hơi, tia chớp thứ hai lại lần nữa rạch ngang trời lóe lên, sáng tới chói mắt, như uốn lượn tới từ trong những tầng mây, bổ xuống cực nhanh!

Theo tiếng nổ mạnh thứ hai, Miêu Tiểu Miêu cũng rơi xuống mặt đất...

Quân Mạc Tà ở bên cạnh nhìn chăm chú một màn trước mắt, đôi mắt hơi nhíu lại nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.

Hắn thật sự rất muốn dùng Hồng Quân Pháp thu lại thiên kiếp, chấm dứt "
trò chơi" này, nhưng "trò chơi" lần này lại là thiên kiếp đầu tiên mà Miêu Tiểu Miêu tự mình trải qua. Bất luận như thế nào, cũng phải để cho giai nhân thân yêu nếm thử một chút. Vì chỉ có tự mình nhận lấy cái uy của trời đất này, mới có thể đạt được giác ngộ tương ứng, chính thức có được thực lực tôn giả cấp độ!

Cái này cũng giống như phượng hoàng tự hỏa thiêu, sống lại từ đống tro tàn mà thôi.

Nếu là Quân Mạc Tà ngay từ đầu đã đem "
trò chơi nguy hiểm " này chấm dứt, đối với phát triển sau này của Miêu Tiểu Miêu mà nói, không những không tốt mà còn là cực kỳ bất lợi, cũng mất đi ý nghĩa ban đầu khi lấy ra Thiên Cực đan.

Chỉ có đợi thời điểm nàng chính thức không chống đỡ nổi nữa, chính mình tiếp tục chống đỡ là được rồi.

Hiện tại, cứ xem tự nàng ấy có thể chèo chống tới khi nào đã...

- Một tia... Hai tia... Năm tia...

Xa xa, trong đại sảnh Miêu gia, Miêu Kinh Vân cau chặt lông mày, nhìn chăm chú lên bầu trời sấm sét không ngừng kia, đếm từng tia một. Thần sắc cũng càng ngày càng trở nên lo lắng!

Miêu Tiểu Miêu gặp phải thiên kiếp tôn giả lần này, quá trình có lẽ tràn đầy hung hiểm, nhưng thời gian chịu kiếp lại tương đối ngắn, cũng chỉ có chín tia lôi kiếp. Đó chính là thiên kiếp bình thường nhất, nếu như không phải công lực của Thiên Cực đan tăng có chút bất thường, trực tiếp làm cho Miêu Tiểu Miêu vượt đến giai đoạn chịu kiếp khiến nàng không có thời gian chuẩn bị, thì cũng không thể tính là cửa ải khó khăn gì!

- Đã bảy tia rồi! Chỉ cần chống lại hai tia cuối cùng, lúc này cũng coi như là đã chống đỡ được, phu nhân yên tâm, Tiểu Miêu nhất định có thể bình an vượt qua, nhất định có thể...

Miêu Hoàn Vũ cũng đang đếm số lần những tia sét đánh xuống, trên mặt của ông vẫn bình tĩnh nhưng Miêu phu nhân bên cạnh đang dựa sát vào ông cảm thấy tay trượng phu của mình đang run rẩy khoác lên vai mình, cũng nắm chặt đôi vai ấy khiến bà đau đớn toàn thân...

Cánh tay này, thực ra là đang vịn vào bà. Miêu phu nhân cười khổ một tiếng, cố nén đau đớn kịch liệt, ngửa đầu nhìn mây đen dày đặc phương xa. Trượng phu của bà, bề ngoài cứ như cái gì cũng không để ý, luôn một bộ thong dong điềm tĩnh, nhưng đối với con gái yêu mến, lo lắng chưa chắc ít hơn bà, nhưng để cho bà yên tâm, lại nói những câu như nhất định có thể vượt qua… Nói là trấn an bà, bên trong còn là trấn an chính bản thân ông ấy...

Cả đời này, đây là lần đầu tiên bà thấy ông ấy khẩn trương như vậy.

Lôi Kiếp đã sắp hết, như vậy chứng tỏ hai người bọn họ còn đang chống đỡ, không có chuyện gì đâu.

Miêu Kinh Vân thấp giọng nói, cũng không biết là nói cho mình nghe hay là nói cho người khác nghe nữa, dường như đang an ủi mình, cũng lại như là đang tự cam đoan...

- Đã bảy tia rồi!

Miêu Tiểu Miêu ánh mắt kiên định nhìn lên vân kiếp trên bầu trời, một lọn tóc đen bị nàng cắn chặt lấy trong miệng.

Tự nói với chính mình:

- Chỉ cần qua hai tia nữa, Thiên kiếp lần này sẽ hoàn toàn kết thúc! Ta có thể cùng Quân Dạ ở bên nhau, chàng vừa rồi đã nói rằng sẽ cùng với ta nắm tay đến già, bạc đầu giai lão!

Nàng cơ hồ là vô ý thức mà quay đầu, nhìn thiếu niên áo trắng đứng ở cách đó không xa, thấy được trên gương mặt bình thường của thiếu niên kia đang lóe ra một loại ân cần nồng đậm dưới ánh sáng của những tia chớp. Tuy rằng Miêu Tiểu Miêu giờ đây toàn thân chỗ nào cũng cực kì khó chịu, nhưng mà trong nội tâm lại đột nhiên trào dâng mỗi thứ cảm giác ngọt ngào!

Một loại sức mạnh khó tả, lại một lần nữa tràn ngập trong thân thể của nàng!

- Ta nhất định có thể sống sót! Nhất định có thể!

Trong mắt Miêu Tiểu Miêu lóe ra sự kiên định:

- Hạnh phúc mà ta đã phải qua bao đau khổ theo đuổi đang ở ngay trước mắt! Ta quyết sẽ không buông xuôi! Dù liều mạng cũng muốn nắm được trong tay!

Giữa không trung rầm rầm sét đánh, một tia sét lớn tới chưa từng có bỗng nhiên xuyên qua màn mây, như rồng uống lượn, giương nanh múa vuốt phóng xuống dưới!

Theo sự xuất hiện đột ngột của tia sét đáng sợ, trong không khí vang lên tiếng nổ. BA~! Hơn nữa, mức độ của tia sét lần này, ít nhất lớn gấp đôi những lần trước!

Bầu không khí lúc này, tràn ngập cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông!

Ngân xà uốn lượn! Tử điện xuyên không!

(NBV: Vốn tia sét tựa như một con rắn bạc đang uốn lượn, chợt hóa thành một luồng sét tím phá vỡ cả bầu trời mà lao xuống!)

Tia sét ẩn dấu uy lực to lớn chưa từng có trong nháy mắt đã dán tới đỉnh đầu Miêu Tiểu Miêu!

Miêu Tiểu Miêu hoàn toàn có thể cảm giác được, với tia sét trước mặt này, bằng sức mạnh của bản thân căn bản là không chịu nổi một kích, muốn miễn cưỡng chống lại thì cũng chỉ như con sâu cái kiến lay cây mà thôi! Uy lực bên trong của tia sét này, đã vượt ra khỏi phạm vi thiên kiếp mà tôn giả cấp hai có thể chịu đựng! Hơn nữa, còn vượt rất xa!

Tin rằng, cứ cho là Thánh hoàng tự mình ứng phó tia sét này, cũng không thể chịu nổi! Tại sao phải xuất hiện loại tình huống này?

Cái này, là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đến cuối cùng, trời cao lại thật sự không chịu để cho ta có được tình yêu chân thật mà ta ao ước sao?

Miêu Tiểu Miêu đương nhiên không biết, bởi vì có cả phần của Quân đại thiếu gia nên dẫn đến Thiên Phạt bị thay đổi! Y đã âm thầm đạt đến Thánh hoàng cấp bốn, thực lực kinh người ai cũng nhìn không ra, nhưng Thiên kiếp thì lại chẳng tính sai bao giờ! Hơn nữa, còn có biến dị.

Một tia lôi kiếp này, chính là hoàn toàn dựa theo uy lực trong Thánh hoàng thiên kiếp mà đánh xuống!

Hơn nữa còn là lôi kiếp uy lực cao nhất của Thánh hoàng cấp bốn!

Miêu Tiểu Miêu lòng tràn đầy tuyệt vọng, quay đầu nhìn hướng Quân Mạc Tà, mang theo tiếng khóc, thấp giọng nói:

- Quân, thực xin lỗi, xem ra ta không thể giúp chàng, nhất định không cách nào cùng chàng đến già rồi.

Tia chớp đoạt mệnh đã sắp đánh lên người!

Miêu Tiểu Miêu xoát một tiếng rút ra trường kiếm! Không phải là vì chống cự lôi kiếp, mà là vì tự sát!

Lôi kiếp là bởi vì chính mình mà đến! Chỉ cần mình chết đi, hết thảy, sẽ toàn bộ biến mất!

Nhưng đồng tử Miêu Tiểu Miêu lập tức mở ra thật lớn!

Bởi vì, nàng nhìn thấy rõ ràng, tên ngốc kia, y…y lại lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy đến bên mình.

- Chàng tới làm gì?

- Chàng không được qua đây!

Miêu Tiểu Miêu vốn định tự sát mà chết lại trở nên thất kinh!

- Đồ ngốc! Chỉ cần ta chết trước một bước, thiên kiếp này cũng sẽ chấm dứt! Chàng sẽ lại an toàn! Vào lúc này chàng còn tới đây làm gì?

- Mau quay lại đi!

Nước mắt Miêu Tiểu Miêu tràn khóe mi!

Sau một khắc, nàng cũng cảm giác được một thân hình cường kiện ấm áp, nặng nề mà đặt ở trên người của mình, đem toàn thân mình đều bao trùm ở dưới tấm thân khiến người ta có cảm giác an tâm kia. Nhưng cái hành động quan tâm ôn nhu này lại khiến cho Miêu Tiểu Miêu đau lòng tới mức vỡ nát con tim, đứt từng khúc ruột. Trường kiếm trong tay bị đụng một cái đã bay ra xa...

Nội tâm Miêu Tiểu Miêu đau xót, đột nhiên lên tiếng khóc lớn,

- Quân Dạ, ta không muốn!

- Ta không muốn chàng hi sinh vì ta! Ta thà rằng bản thân chết đi ngàn vạn lần, thì cũng vẫn muốn chàng hảo hảo sống sót...

Nhưng nàng biết rõ, đã chậm mất rồi. Tia chớp uy thế khủng bố đến cực điểm kia đã thật sự đánh trúng thân thể đang che lại trên người nàng. Thân thể ấy dường như kịch liệt run lên một thoáng, sau đó thì bất động...

- Quân Dạ!

Miêu Tiểu Miêu nước mắt dàn dụa, đột nhiên kêu to một tiếng tê tâm liệt phế, tuyệt vọng tràn trề, cùng yên lặng bao quanh...

Trong đại sảnh...

- Không! Không thể như vậy!

Miêu Kinh Vân hô một tiếng nhảy dựng lên, mắt nhìn thẳng tắp vào tia sét quỷ dị kia! Thất hồn lạc phách! Tia sét sáng chói mang theo một màu đỏ nhàn nhạt...

Cái kia rõ ràng là Thánh hoàng thiên kiếp!

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt mà nhìn!

Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có người cấp Thánh hoàng ngoài ý muốn tham gia vào phạm vi thiên kiếp Miêu Tiểu Miêu, làm cho thiên kiếp biến dị?

Nhưng bất luận là nguyên nhân gì sinh ra Thánh hoàng lôi kiếp này, kết quả cũng chỉ có một, Miêu Tiểu Miêu không sống nổi!

Thiên Tiên Tử

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.