Dị Thế Tà Quân

Chương 1053: Châu Mục Lãng Mã Phong

(*)

Dịch Giả: kiemhieptinh

(*) Núi Everest.

Mạc Tà vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ bất đắc dĩ, như kiểu: Bản thân ta cũng không biết, ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra mà.

Sự tình này cũng thực là ngoài dự đoán của Quân Đại Thiếu, khối đá kia kỳ thật chính là một phần còn sót lại của linh mạch ngày trước hắn và Mai Tuyết Yên đập vỡ, phần lớn khối linh mạch ấy đã bị Mai Tuyết Yên mang về để gia tăng thực lực cho Thiên Phạt Sâm Lâm. Trong tay Quân Mạc Tà còn có mấy khối vụn, lần này xuất ra chính là khối nhỏ nhất trong đó. Đại Thiếu tuy rằng cũng biết mẩu đá kia là thứ tốt, đủ để làm kinh sợ mọi người, nhưng cũng không nghĩ tới nó lại làm cho họ náo động như vậy? Đây cũng thật quá chấn kinh rồi!

"Ca ca" tuy rằng nghĩ đến nguồn gốc nhưng lại không nghĩ đến diễn biến cùng với kết quả!

Kinh hãi một lúc, mọi người liền đem ánh mắt chăm chú gắt gao nhìn thẳng vào Quân Mạc Tà!

- Tiểu tử này, con bà nó, thật là nghịch thiên mà! Hắn mà cũng có thể lấy ra một món đồ tốt như vậy!

- Này … Mặc tiểu tử, tảng đá kia… Khụ khụ… Ngươi rốt cuộc là từ chỗ nào có được?

Một câu nói của Miêu Kinh Vân khiến lỗ tai mọi người dựng cả lên.

Đúng rồi, đã có khối thứ nhất, còn có thể có khối thứ hai. Nếu biết được địa điểm hắn "nhặt" được, có thể còn có khối thứ ba, thứ tư. Vạn nhất phát hiện ra, vậy thì thật là…

- Ách! Việc này xảy ra, ước chừng lúc ta khoảng bảy tám tuổi…

Mạc Tà bắt đầu thêu dệt, cái này chính là sở trường của hắn:

- … Lần đó không có gì ăn, bụng đói không chịu được, liền đi vào một ngọn núi tìm quả dại ăn, nhưng đột nhiên gặp phải núi lở, thiếu chút nữa bị chôn sống. Lần đó thật là đúng xui xẻo…

Đại Thiếu như thật nói ra, mọi người cũng bừng tỉnh hiểu ra, thở dài tiếc nuối.

- Thảo nào, nguyên lại là núi lở. Ta nói loại chuyện tốt như thế sao lại rơi vào trên đầu tiểu tử này…

- Lấy được thứ này, còn dám nói bản thân không may? Thế này mà không may sao? Xui xẻo như vậy sao lại không cho ta gặp phải!

Những cường giả đỉnh phong nghe Quân Đại Thiếu thuật lại, hầu hết cũng có chung một ý nghĩ!

- Lúc ta đang nghĩ đến cái chết, đột nhiên bang bang hai tiếng, có hai khối đá đều đập trúng vào trên đầu ta, lúc đó xém tý nữa ta đã bị đánh ngất rồi…

Mạc Tà giả bộ sợ hãi sờ sờ đầu mình:

- Sau đó ta khẽ vươn tay, đem hai khối đá này lấy xuống, trong đó có một khối nhỏ một chút, ta vuốt thì có chút hơi mềm… Khi đó thật sự là quá đói, hơn nữa tảng đá kia còn có mùi, vì thế ta liền đem một khối nuốt xuống! Lúc đó thật là quá đói, cũng chả để ý nhiều như vậy…

Đại thiếu nói tới đây, tất cả các cao thủ chỉ biết giậm chân đấm ngực!

- Thật đáng tiếc!

- Cái này đúng là trâu ăn mẫu đơn mà!

- Thật là phí của trời mà…

- Sau khi ăn, trong chốc lát đã thấy no, ta liền ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại vẫn không thấy đói nữa, chỗ núi đá sụp lở này cũng không lớn lắm, bụng cũng không đói, dĩ nhiên là có sức liền đi về nhà… Lúc ấy ta còn tưởng hòn đá kia hẳn là đồ tốt, ít nhất cũng có thể ăn khi đói bụng, thuận tay đem một khối khác cất ở trong người… Cho đến khi sư phụ phát hiện ra ta, ta đem khối đá kia cho người xem, nhưng người cũng không nhận ra, cũng không biết đó là cái gì, nên vẫn để ta giữ lấy… Vì thế mãi cho đến hôm nay.

Mạc Tà ngượng ngùng cười:

- Hôm nay mừng đại thọ chúa phủ, trong tay ta thật sự không đồ vật gì giá trị… Chỉ có thể đem vật này tùy tiện mang ra gọi là cho có mà thôi! Ách, món đồ chơi này, tạm được chứ?

"Tạm được chứ?"

Tất cả các cao thủ cơ hồ đều bị câu này của hắn đồng loạt muốn té xỉu!

Há chỉ là tạm được sao, quả thật là quá đáng mà!

Lại còn cái gì mà tùy tiện mang ra, muốn đả kích người khác cũng không nên dùng biện pháp như vậy chứ! Nếu thứ này có thể tùy tiện mang ra, trong thiên hạ này, còn có cái gì không mang ra được?

Lúc này, tất cả mọi người toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Con mẹ nó, tiểu tử ngươi có được kỳ bảo này, cư nhiên còn dám mang theo trên người, lại còn dám tùy tiện mang ra cho mọi người cùng nhau xem nữa chứ?"

Nghĩ đến đây, mọi người cơ hồ đều hổn hển thở ra…

"Thật huyền diệu quá mà!

Ngộ nhỡ lúc trước có người thấy qua vật này, vừa khéo có thể nhận biết được… Vậy… còn đến phiên chúng ta sao?

Còn người này, lại có thể cất vào bên trong ngực mình, có khi nào lại nghĩ đến lúc không có cơm ăn liền mang ra ăn đỡ đói? "
Mẹ nó chứ, cái này như không phải là một người mang bên mình một cái bánh bao lớn sao?"

Trong đầu mọi người như một mớ hỗn độn, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ may mắn: Thiên Hương quốc trong những năm gần đây đều quốc thái dân an, nếu không làm cho tiểu tử này bị đói, hậu quả thật khó lường.

- Ngọn núi kia… Tên gọi là gì?

Miêu Kinh Vân như thay mặt mọi người hỏi ra vấn đề mà ai cũng muốn biết.

- Ngọn núi kia là một ngọn núi hoang, không có tên cụ thể, nhưng lúc ta xuống núi, nghe người dân địa phương nói ngọn núi kia tên là Châu Mục Lãng Mã Phong (Everest).

Quân Mạc Tà cẩn thận nói. Trong lòng cười trộm một tiếng: "
Chỗ nào sao? Các ngươi cứ đi tìm đi, coi như lật cả thế giới này lên đi, coi thử các ngươi tới bao giờ mới tìm thấy nơi nào gọi là Châu Mục Lãng Mã Phong…

- Châu Mục Lãng Mã Phong…

Mọi người nhất loạt thở dài ngao ngán. Âm thầm, cẩn thận đem tên ngọn núi quái dị này ghi tạc vào trong lòng.

- Chư vị tiền bối, xem bộ dạng các ngươi vừa rồi, này… chẳng lẽ khối đá vừa rồi thật sự rất trân quý sao?

Đại Thiếu với bộ dạng ngây ngô, giả bộ một phen hỏi.

- Trân quý? Trời ơi! Như thế nào chỉ dùng hai chữ "trân quý" để hình dung chứ?

Một vị Thánh Tôn cường giả trợn mắt dựng râu gay gắt nói:

- Còn nữa, không được dùng từ khối đá kia, khối đá là cái gì thuyết pháp để đánh giá, xưng hô như thế thật là khinh nhờn thần vật! Tiểu tử, tảng đá trong miệng ngươi đó chính là Thiên ngọc trong truyền thuyết! Bây giờ thì biết rồi chứ?

Lần này, cho dù những kẻ hồ đồ nhất, cùng với những người không biết hòn đá kia là gì, đều phải kinh hãi!

Thông Thiên ngọc!

Không ngờ là Thông Thiên ngọc!

Đúng là loại này trong truyền thuyết chỉ cần cạo xuống chút bột phấn là có thể gia tăng mấy trăm năm công lực tinh thuần, là thánh vật thần kỳ chỉ cần ăn đầy đủ một khối là có thể phá toái hư không!

Thông thiên ngọc a! A! A!

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người ở đây đều đỏ lên. Chứng kiến cảnh tượng này, Miêu Kinh Vân giận dữ trừng mắt nhìn vị Thanh Tôn kia một cái, vị Thánh tôn này cũng biết là mình lỡ lời, mặt già không khỏi đỏ lên.

- Khụ khụ… Các vị trấn tĩnh một lát, nghe lão phu nói một lời.

Miêu Kinh Vân ho hai tiếng, đưa tay ra ý bảo phía dưới yên tĩnh lại. Một lát sau, mọi người rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại, nhưng trên mặt mỗi người vẫn còn đỏ ửng vì kích động…

- Lễ vật mừng thọ hôm nay…

Miêu Kinh Vân nói xong, theo bản năng nhìn về phía cái bàn dài kia, liền mới phát hiện trên bàn trốn trơn. Vốn dĩ trên bàn này toàn là lễ vật mừng thọ rực rỡ muôn màu, rất nhiều lễ vật có giá trị xa xỉ, giờ đã sớm đã biến thành một đám rác rưởi hỗn tạp…

- Khụ khụ…

Tuy rằng toàn bộ lễ vật đã thành rác rưởi, nhưng Miêu phủ chủ trong lòng vẫn vui mừng vô cùng! Có được thông thiên ngọc, những lễ vật này có biến thành bụi hắn cũng chẳng để trong lòng! Lần nữa ho lên hai tiếng, lơ đễnh noi:

- Lễ vật mừng thọ mà Mặc Quân Dạ tặng thật là phù hợp với tâm ý lão phu nhất, cũng là trân quý độc đáo nhất. Hơn nữa ý nghĩa rất sâu đậm, tin rằng các vị sẽ không có dị nghị gì chứ?

Những lão nhân bên cạnh liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Trân quý độc đáo, ý nghĩa sâu đậm thì cũng chưa chắc, chẳng qua là phù hợp với tâm ý ngài thì vô cùng chính xác! Thậm chí là hoàn toàn vượt ra ngoài mong đợi…

Nói đùa, nếu thần vật bực này này không đứng đầu lễ vật mừng thọ hôm nay, vậy thì thật là không còn thiên lý mà…

- Nếu tất cả mọi người không có gì dị nghị nữa. Như vậy, Mặc Quân Dạ chính là con rể Miêu gia chúng ta, là vị hôn thê của Miêu nha đầu! Hôm nay, có thể xem như là song hỷ lâm môn, thứ nhất chính là sinh nhật năm trăm năm của lão phu, thứ hai là ngày đính hôn của Tiểu Miêu nhà chúng ta! Xin mọi người thoải mái ăn uống, không say không thôi!

Theo những lời này, đám người này lần nữa sôi trào lên.

Rất nhiều thiếu niên trong mắt toát ra đầy vẻ ghen tị lẫn hâm mộ: "Hừ, cũng chỉ xuất ra một khối không biết là cái gì, liền được một người vợ xinh xắn… Hừ! Thật là tức chết đi được. Ta nói Miêu lão Ohur chủ cũng thật là, xem như là lễ vật mừng thọ này thật sự trân quý, chẳng nhẽ ngài cứ như vậy đem cháu gái của mình bán sao?"

Miêu Kinh Vân vừa mới dứt lời, Tào Quốc Phong mặt mày hồng hào đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Hôm nay, chính là ngày định ước của tiểu đồ đệ Quân Dạ cùng với Miêu cô nương, cũng là ngày đại thọ chúa phủ đại nhân năm trăm tuổi. Quả nhiên là song hỷ lâm môn! Tại hạ Tào Quốc Phong cũng thật vui mừng…

Há chí có chút vui mừng sao, Tào Thánh Hoàng há miệng cơ hồ muốn lệch quai hàm. Tất cả các cao thủ đều hâm mộ nhìn lên cái bản mặt rắm thối của Tào Thánh Hoàng, có khối người trong lòng bất bình, cơ hồ liền muốn đem Tào Thánh Hoàng này đánh một trận: "Lão tiểu tử ngươi đắc ý cái rắm á! Xem nét mặt già nua như cây hoa cúc kia! Con bà nó chứ, làm cho người ta cực kỳ chướng mắt mà!"

Tào Quốc Phong vừa đứng ra, bọn người Bạch Kỳ Phong cũng thẳng tắp đứng ngay sau lưng hắn, nhìn xung quanh với vẻ tự hào, dương dương đắc ý: "Đồ đệ ta cũng có phần, chén trà kính hiếu này tự nhiên cũng không thiếu phần ta! Ngẫm lại thật là đã ghiền."

Chờ Tào Quốc Phong nói xong, người chủ trì liền nhảy ra:

- Và bây giờ, xin mời hai vị mới định ước trao nhau định vật để đính ước gắn bó với nhau suốt đời!

Sau tiếng hô dõng dạc kia, Miêu Tiểu Miêu không còn giữ được cái hòa khí như lúc trước, xấu hổ nhũn cả người ra, nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng mãn nguyện…

Miêu phu nhân lấy ra một mộc kiếm toàn thân một màu đen, cẩn thận mang đến. Mọi người liên tục kinh hô, chuôi… mộc kiếm này lai lịch cực kỳ không nhỏ, chính là từ Thất Thải Thánh Thụ rơi xuống một nhánh mà tạo nên, đeo ở trên người, có thể thanh tâm sáng mắt, còn có công dụng trừ tà! Có thể xem là một bảo vật khó lòng có được.

Đến phiên Quân Đại Thiếu lại lâm vào khó khăn.

Hòn đá vừa rồi đem ra là muốn làm lễ vật mừng thọ, nếu tiếp tục mang ra một khối nữa, còn không phải đem nơi này trực tiếp làm nổ tung sao?…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.