Dị Thế Đoạt Tình

Chương 38: Phiên ngoại thập

Thiên Hoa đã yêu, thật sự rất yêu Nguyệt Ly, chung sống với nhau hơn năm mươi năm, sống đến cả đời người bên nhau đã khiến cậu quen dần và chấp nhận tính sở hữu của y, khiến cậu nhận ra y có rất nhiều mặt tốt, y vô cùng chung thủy với cậu, rất sủng nịch cậu theo cách của y.

Rõ ràng y cường hơn cậu, nhưng lại cho cậu lên trên, thế là quá đủ để biết y là người yêu tốt thế nào rồi.

Hoành Văn tiên nhân cho cậu và y thuốc bất lão, cậu rất biết ơn y vì điều này. Thiên Hoa không xa vời đến mức mong mình sống bất tử, cậu học đủ nhiều để biết con người sinh ra để chết đi, có được một cơ thể mãi mãi không già, giữ vững vẻ ngoài trẻ tuổi, thì cậu đã may mắn hơn rất nhiều người.

Khi sinh thần thứ 100 của Nguyệt Ly, cũng là ngày chết của y sắp đến, y đã nghiêm túc hỏi cậu có muốn bên y đến vĩnh hằng, cùng yêu nhau đến những kiếp sau nữa không? Cậu đã cười, ôm y, chấp nhận. Yêu nhau đến đời đời kiếp kiếp là mơ ước của bao ái nhân, sao cậu sẽ không muốn thế chứ. Cậu không nghĩ trên đời này còn có nam tử nào tốt với cậu, yêu cậu nhiều hơn y, dù là trong muôn kiếp sau.

Hoành Văn tiên nhân nói y không thể đảm bảo cậu và y trong những kiếp sau sẽ gần độ tuổi, thậm chí cũng không thể cam đoan hai bên sẽ cùng là con người, kí ức kiếp này cũng không chắc giữ được, y chỉ khẳng định: cậu và y, đời đời kiếp kiếp, sẽ gặp nhau.

Cậu đồng ý, cậu tin dù không còn kí ức, chỉ cần gặp lại thì cậu vẫn sẽ yêu y.

Mà, Thiên Hoa thầm nghĩ, với tính cách của Nguyệt Ly, coi như cậu không yêu thì y cũng sẽ trói cậu lại điều giáo đến khi yêu y thì thôi lắm, y là loại bám dai người mình yêu đến tận kiếp sau a.

Y và cậu cùng uống rượu độc, cùng chết. Cậu đã từng nghĩ sau khi y chết đi, mình có nên dùng năm năm tự do để rong chơi, làm những việc y còn sống sẽ không cho cậu làm không (Y lớn hơn cậu 5 tuổi), nhưng những ý nghĩ đó nhanh mờ đi, trước sự thật, y chết.

Cậu không nghĩ mình sẽ tận hưởng được tự do khi y đã chết đi.

Bởi bây giờ dù chủ nhân có mở lồng, chim hoàng yến bên trong cũng không còn muốn bay đi nữa, nên cậu quyết định đi cùng y. A, có lẽ sẽ chỉ tăng gánh nặng cho y thôi, theo tưởng tượng của Thiên Hoa thì y dù có là linh hồn cũng sẽ rất cường thế, nếu bị hồn ma khác bắt nạt thì hẳn y sẽ đứng ra bảo hộ cậu… Nhưng dù thế nào, thì cậu vẫn muốn theo y.


Yêu y. Có lẽ cậu thật sự bị điều giáo mất rồi.

***

Những đứa trẻ trong viện mồ côi quây quanh giường viện trưởng, những bé gái bé trai đã hiểu chuyện khóc nức nở, những hài tử chưa đủ hiểu thế nào là sự chết chỉ giương đôi mắt tròn xoe nhìn cụ ông đã luôn hiền lành xoa đầu chúng, giờ đang nằm trên giường, với đủ thứ dây chằng chịt đính lên người.

Những nhân viên làm việc trong viện, rồi những người khác cũng lục đục chạy đến, họ đã lớn lên trong nơi này, có người khi trưởng thành ở lại đây tiếp tục chăm sóc những hài tử mồ côi khác, có người kiếm được việc làm, ra ngoài xã hội, nhưng hiện tại, tất cả đều tụ họp lại đây, để vĩnh biệt người đã cứu vớt cuộc đời họ, người đã luôn yêu thương và cho họ một gia đình.

“Viện trưởng….” Người lớn khóc, những đứa trẻ khóc, những em bé chưa hiểu gì quan sát không khí tang thương, như cảm nhận điều gì cũng òa lên khóc.

Viện trưởng của họ vẫn chỉ mỉm cười, ông đã sống rất tốt, ra đi không có gì luyến tiếc, viện mồ côi của ông đã có người kế nhiệm ưu tú, thế này đã quá đủ.

“Viện trưởng…” Một cặp vợ chồng chạy đến, trong tay họ là một hài nhi, là con trai họ, họ đã được viện trưởng chăm sóc, giờ đến vĩnh biệt ngài, họ mang theo hài tử đến, muốn hài tử nhìn thấy người đã như phụ thân của cha mẹ họ.

“Đây là gia gia của con đấy, chào ngài đi.” Họ cười với ngài, nụ cười mang nước mắt, hài tử mắt đen láy tròn to, bụ bẫm đáng yêu, tràn ngập tò mò nhìn người đang nằm trên giường.

Khoảnh khắc bốn mắt tương giao, trong đôi mắt ngây thơ trong sáng của một hài tử lóe lên quang mang, là một tia dị sắc mà hài tử không nên có.

Viện trưởng nằm kia nhìn hài tử, miệng mang ống thở oxy, không thể nói gì, chỉ có thể gật đầu môi khẽ cười.

Các ngươi đã sinh ra một hài tử tốt.

Và… hắn cười nhẹ, nụ cười làm những vết nhăn khóe mắt nhíu lên, càng mang vẻ già nua của tuổi tác.

Hài tử a, chúng ta gặp nhau quá muộn rồi.

Hắn nhắm mắt lại, ngừng thở, ý thức rơi vào hư vô, những tiếng khóc dậy lên, trong những bi thương ấy, một hài tử lặng lẽ chảy lệ.


Phụ mẫu hài tử đều ngạc nhiên, đứa bé này xưa nay chưa từng khóc, đến y tá khi đỡ đẻ cho y còn thấy lạ, họ còn thầm sợ hài tử bị chứng tự bế, bây giờ sao nó lại chảy nước mắt, tựa như đang khóc? Nhưng nếu khóc sao lại im lặng đến thế? Khóc im lặng đến mức khiến người bất an.

Trong nước mắt của nó như mang bi thương mà một hài tử không thể có.

Nó đáng ra không nên biết cái chết là gì, càng không thể bi thương đến thế.

Gặp nhau quá muộn….

***

Thế giới ngầm là thế giới tội phạm, thế giới của tất cả những xấu xa tội lỗi loài người sẽ không để lộ ra bên ngoài, ma túy, mại dâm… tất cả. Và Hắc Long hội thống trị thế giới đó, khắp đất Trung Quốc đều có dấu ấn của Hắc Long hội. Tổ chức ấy khống chế thế giới ngầm, những tội phạm nghe tên Hắc Long hội đều cúi đầu sợ hãi, cảnh sát cảnh giác tránh những vụ có Hắc Long hội nhúng tay.

Chủ nhân của tổ chức ấy còn rất trẻ tuổi, nhưng những người quen biết đều nói y là một thiên tài, chấn hưng và thao túng bang phái tốt như thế, là hảo tài liệu để làm hảo lão đại hắc bang.

Vị chủ nhân ấy chỉ có một nhược điểm, mà gần như không phải nhược điểm.

Đó là y nuôi thỏ.

Một con thỏ lông trắng xù, giống Đức, nghe nói y mua nó từ khi nó còn chưa mở mắt, nuôi lớn đến giờ. Y đi đâu nó cũng đi theo. Y thường bế nó trong tay.

Lão đại hắc bang bế một con thỏ trắng, nghĩ đã thấy mất hình tượng, nhưng với vẻ mặt băng lạnh sát phạt quyết đoán của y, thì sự mất hình tượng ấy lại thành biểu tượng đặc biệt của riêng y.

Bao lần y bế con thỏ lông nhuộm máu đỏ vào phòng tắm, tắm đến khi lông trắng trở lại.

Y rất sủng con thỏ, có chăng chỉ là tiểu thỏ bị dưỡng tốt đến mức mất cân đối dinh dưỡng, béo phì quá mức.


Tuổi thọ loài thỏ ngắn ngủi, y chôn nó trong nghĩa trang, đóng một quan tài tốt nhất, bên cạnh quan tài bé bé của thỏ là một quan tài lớn hơn, cho chính y.

Thỏ và người cùng chôn chung một mộ.

***

Thời đại khoa học kĩ thuật, máy móc hỗ trợ cho con người.

Thiên Hạo nhìn bé gái trước mặt, rồi liếc nhìn bao kẻ đang đuổi bắt mình, nhanh nói, “Nguyên Y, cháu mau đi đi, tìm một gia đình tốt, che giấu thân phận rồi sống yên bình.”

Khoa học mang đến hiểm họa, thời đại này kĩ thuật quá phát đạt, các tổ chức ngầm đã bí mật cho phát triển loại vũ khí bị cấm: ‘Người sinh hóa’. Máy móc kết hợp với cơ thể sống, tạo nên cỗ máy chiến tranh hoàn hảo.

Thiên Hạo là một gián điệp trà trộn trong tổ chức ngầm, còn Nguyên Y là người sinh hóa nạn nhân của tổ chức.

Hắn đã tận mắt thấy Nguyên Y bị giải phẫu khi còn là một hài tử, đã nhìn Nguyên Y lớn lên trong bóng tối ghê rợn ấy, coi cô bé như cháu gái mình vậy. Hắn thật lòng mong Nguyên Y trốn thoát, cô bé là người sinh hóa hạng S cao cấp nhất của tổ chức, hoàn toàn có thể thoát thân, còn có thể xâm nhập vào Internet giả tạo thân phận cho mình, các vi mạch cho phép thay đổi diện mạo và mẫu gen.

Chỉ cần thoát thân, thì sau khi trà trộn vào xã hội rộng lớn ngoài kia, không ai sẽ tìm được cô bé nữa.

“Còn ông?”

Nguyên Y lạnh lùng nói, Thiên Hạo đã quen thái độ này, mọi người sinh hóa đều lạnh lùng khô cứng như cỗ máy.

Nhưng cũng như hắn coi trọng Nguyên Y, Nguyên Y dường như cũng đặc biệt coi trọng hắn.

Hắn nhìn Nguyên Y  tự bạo, các vi mạch trong cơ thể hoạt động với công năng cao nhất, cho ra sức mạnh lớn nhất trước khi nổ tung, bên tai là tiếng Nguyên Y lạnh lùng như băng tuyết, “Ông chiến đấu vì chính nghĩa của thế giới, còn tôi chiến đấu vì ông.”


***

“Liên nhi, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Phụ thân hào hứng nói, “Con sẽ thích nhà mới của chúng ta cho xem.”

Đứa trẻ tên Dương Liên ngồi ghế sau ậm ừ một tiếng, cậu không thích chuyển nhà tí nào, nhưng công việc của phụ thân yêu cầu, buộc phải nghe thôi.

Đến nơi, Dương Liên nhìn căn nhà mới của mình, không thể phủ nhận nó là một căn nhà xinh đẹp, có dây tường xuân đang nở hoa trang trí xung quanh.

Phụ mẫu bắt đầu chỉ huy những người dọn nội thất bê đồ vào nhà cho họ, Dương Liên còn bé, phần của cậu chỉ là ôm chặt hộp đồ chơi, không cho ai đụng vào, mắt quan sát căn nhà mới và hoàn cảnh xung quanh.

Trong khi họ đang chuyển đồ, Dương Liên thấy một chiếc xe tải khác đi tới, dừng lại tại căn nhà bên cạnh.

“A, xem ra chúng ta có bạn chung hoàn cảnh rồi.” Mẫu thân vui vẻ nói.

Đúng như mẫu thân nói, nhà hàng xóm mới đó cũng vừa chuyển tới, cậu nhìn nhìn, họ cũng như nhà cậu, phụ mẫu y đang dọn đồ, một bé trai tầm tuổi cậu đang đứng cạnh, hẳn đó là con của họ.

Đứa bé trai đó đột nhiên quay người, mắt họ giao nhau.

Khoảnh khắc ấy, tim Dương Liên dừng lại, rồi một điều gì đó vỡ òa trong đầu cậu, khiến cậu muốn nghẹt thở, nhưng môi lại cong lên.

Là ngươi.

Phụ mẫu hai bên lên tiếng chào hỏi nhau, cùng là mới chuyển tới nên tự nhiên cảm thấy đồng cảm thân thiết…

Trong lúc đó, Dương Liên và đứa bé kia chỉ nhìn nhau. Không rời.

Bao thế luân hồi, bao lần chia cách, ngân tuyến Hoành Văn buộc đã thành hồng tuyến trong truyền thuyết, chỉ định họ sẽ vĩnh kiếp bên nhau.


Có hồng tuyến nối nhân duyên, sẽ không có những trái ngang như vừa gặp đã thấy người kia chết, một bên là người một bên là thú nữa, hồng tuyến sẽ khiến họ có thân phận có thể yêu người kia, cũng sẽ giữ được kí ức của những lần luân hồi.

Đây mới thật sự là đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một người, phải không?

Hoàn Phiên Ngoại Thập