Dị Thế Đoạt Tình

Chương 30: Yêu ngươi

Đối diện tình cảm của mình và Nguyệt Ly ư? Thiên Hoa thần người ra nghĩ.

Nguyệt Ly không để ý nhiều như cậu tưởng?

Thiên Hoa cứ thế thẫn thờ ngồi suy nghĩ, cuộc sống từ lúc đến dị giới cứ thế quay cuồng trong đầu cậu, không biết từ lúc nào, tư tưởng cưới thê tử sinh con của cậu đã phai nhạt, lúc nghĩ về bạn đời bên nhau, hình ảnh Nguyệt Ly cứ thế nổi bật lên, những thứ khác trở nên nhạt nhòa.

Y ngây thơ, y cứng đầu kiên quyết, y đệ nhất mỹ nhân, y luôn trung thực….

Thiên Hoa cứ thế ngồi suy nghĩ.

***

“Bệ hạ, ngài không thuyết phục gì sao?” Lan Đặc hỏi, hắn cứ nghĩ bệ hạ sẽ mở một bài thuyết giảng vô cùng xuất sắc với Thiên Hoa, khiến y cảm thấy y thuộc về điện hạ nhà hắn chứ. Đằng này ngài ấy chỉ nói chuyện đôi phút, sau đó bỏ đi, yêu cầu mọi người trong sơn trang hãy dành cho tên kia một ngày để tĩnh tâm suy nghĩ.

Phi Tuyết cười nói, “Nói nhiều thành nói dại, chỉ cần gợi một vài điều cần thiết thôi.”

Tiểu bạch thỏ đó đã nghĩ quá nhiều trong đầu rồi, hắn có nói thêm cũng không đủ gây ấn tượng, người khác thuyết phục không bằng chính mình tự nhận ra.

Tự ti vì không bằng huynh trưởng của hắn? Nghi ngờ huynh ấy chỉ thích y vì thể xác? Sợ hãi nếu không còn ‘ấm’, không còn là ‘duy nhất’ thì sẽ bị thế chỗ?

Tiểu thỏ ấy đúng là nghĩ quá nhiều. Sao không tin tưởng huynh trưởng của hắn một chút? Huynh ấy mà là loại người sẽ bỏ mới nới cũ sao? Huynh ấy sẽ để ý đến việc y không đẹp bằng huynh trưởng, không tài năng như huynh trưởng sao?

Huynh trưởng của hắn đã yêu thì sẽ yêu cả đời. Dù là ‘cực cực thích’ thì cũng sẽ là ‘cực cực thích’ cả đời.

Nhất thế si tâm….

***

“Yêu. Không yêu. Yêu…” Thiên Hoa ngồi làm việc rất ngu ngốc vô căn cứ là bói lá hoa. Từng cánh hoa bị bứt ra, thả theo gió bay tan tác.


Khi cánh hoa cuối cùng còn lại ứng với chữ ‘Không Yêu’, Thiên Hoa mơ hồ nhìn nó, rồi vứt nó xuống đất.

Không Yêu sao?

Nghe tiếng bước chân từ đằng sau, nhìn ráng trời chiều, Thiên Hoa thở ra một hơi, rồi chậm rãi nói,

“Ta là người bình thường, luôn dự định sống một cuộc đời bình thường, lí tưởng là kiếm đủ tiền nuôi thân, sáng đi làm chiều về, có vợ đẹp con ngoan.”

Người phía sau lạnh nhạt nói, “Ta sẽ nuôi ngươi cả đời.” Y dừng một chút, “Ta không thể sinh con, và ngươi đời này cũng không được có con.”

Cậu bật cười, “Ta biết, ta cũng đâu nghĩ ngươi sinh hài tử được.”

“….”

Cậu nói tiếp, “Ta dự định như vậy, từ nhỏ đã nghĩ vậy, nên khi ngươi đột nhiên đi vào cuộc sống của ta, ta đã rất rối loạn. Ta từ chối ngươi, như để bảo vệ mong ước từ nhỏ của mình, ngươi có hiểu không, để một người luôn mơ mộng về nữ nhân về váy cưới thay đổi, mơ về nam nhân về đao kiếm không dễ dàng.”

“Ta không hiểu.” Nguyệt Ly thật sự không hiểu, hắn tập võ từ nhỏ, chiến đấu đã thành bản năng, thế giới này cũng có chiến tranh giữa các quốc gia với nhau, nên với Nguyệt Ly, giết người là việc quá bình thường. Hơn nữa, thế giới này cho phép tự do luyến ái, nên với hắn nam nhân với nam nhân không vấn đề gì. Bởi vậy hắn không hiểu được băn khoăn của Thiên Hoa.

Nguyệt Ly vô cảm từ lúc sinh ra, không có mơ ước mục tiêu gì, càng đừng nói đến việc mơ cưới nữ nhân sinh con. Với hắn, mỗi ngày đều như nhau, luyện kiếm, ăn uống ngủ, đọc sách…. đều vô vị chỉ để cho qua ngày.

Từ lúc gặp Thiên Hoa, từ lúc biết đến y, hắn cảm thấy cuộc đời mình thay đổi, hắn đã biết suy nghĩ làm sao để lấy lòng một người, cảm thấy dễ chịu khi thấy người kia vui vẻ, trống rỗng khi thiếu vắng y.

Hắn không muốn lại sống vô vị như xưa, nên muốn giữ lấy y, cảm giác chỉ cần nhìn thấy y, hắn sẽ luôn ấm áp.

Thiên Hoa chịu thua câu trả lời của y. Không hiểu? Cậu mới là người không hiểu gì đây này, đang yên đang lành tính cùng ca ca du sơn ngoạn thủy, đột nhiên bị bắt cóc giam lỏng, đột nhiên bị kẻ bắt cóc ra sức dụ dỗ, chạy trốn rồi lại bị bắt trở về, về rồi bị chuốc xuân dược thượng luôn tên bắt cóc…. Cứ xoay vần thế nào lại thành ra yêu y.

Không lẽ cậu bị hội chứng thích ngược? Thích bị giam lỏng bị khống chế bị….

Nhưng thôi, ngẫm nghĩ quá nhiều sẽ chỉ cảm thấy đời thật vô vọng, vì cậu hình như đã yêu tên bất thường là y rồi.

Yêu một kẻ như y, chắc cậu cũng chẳng phải loại bình thường gì.

“Nguyệt Ly, ta không biết mình có yêu ngươi không.” Cậu thật lòng nói, nhưng lại chưng hửng vì câu nói của người kia.

“Ta cũng không biết ta yêu ngươi không.”

Y cũng không biết? Thiên Hoa nhìn vào đôi tử đồng trong suốt, nhận ra y đang nói rất trung thực.


Không biết ư?

Nguyệt Ly nói tiếp, “Phi Tuyết bảo ta yêu ngươi, nhưng theo ta tự phân tích so sánh với những biểu hiện trong thư tịch, thì hình như ta không yêu ngươi.”

Cậu nhìn nhìn y, rồi bật cười, cười phá lên không dứt, còn y cứ ngẩn ra nhìn cậu, đôi mắt tím chớp động không hiểu.

Yêu? Không yêu? Y không yêu cậu sao?

Cậu cố nén cười, hỏi, “Ngươi không yêu ta? Vậy để ta đi đi.”

“Không!” Y trả lời nhanh gọn, “Ta sẽ không thả ngươi đi.”

“Vì sao chứ? Ngươi đâu có yêu ta.” Cậu trêu cợt nhìn y.

Y thẳng thừng nói, “Không yêu nhưng ta vẫn muốn có ngươi. Lan Đặc ở cạnh ta cũng đâu vì yêu ta.”

“….Là dục vọng chiếm hữu?” Cậu dò hỏi.

“Đúng.” Nguyệt Ly gật đầu, nói, “Ta thích ôm ngươi, thích thấy ngươi cười, cảm giác ngươi trong người ta rất kì lạ nhưng không khó chịu…. ta muốn ngươi luôn bên ta, luôn vui vẻ, vì như thế ta sẽ rất thỏa mãn.”

“Nhưng ta không muốn ở cạnh ngươi a?”

“Vậy ta sẽ ở cạnh ngươi.” Nguyệt Ly nghĩ một chút rồi nói, “Ở đâu cũng không khác nhau, ở cạnh ngươi là được rồi.”

Thiên Hoa nghĩ một lúc về viễn cảnh Nguyệt Ly đi bán bánh bao với cậu, rồi lại bật cười.

“Ngươi cười gì?” Lần này y hỏi, không đứng nhìn nữa.

“Không có gì, chỉ là tưởng tượng cảnh ngươi làm bánh bao.”

Nguyệt Ly im lặng rồi hỏi, “Tại sao ngươi tưởng tượng như vậy?”

“Vì nếu ngươi bỏ đi theo ta, chúng ta sẽ cần làm việc kiếm sống.”

“Lan Đặc sẽ đi theo ta. Lan Đặc có tiền.” Còn là rất nhiều tiền, mỗi khi đi đâu mua đồ, Lan Đặc luôn là người trả tiền, khiến Nguyệt Ly cảm giác Lan Đặc là cái túi tiền vạn năng.


Thiên Hoa hơi không vui, hỏi, “Tại sao y sẽ theo chúng ta?”

“Vì y thuộc về ta, là quà sinh nhật cho ta, là túi tiền kiêm hộ vệ kiêm cố vấn thắc mắc cho ta.” Lan Đặc theo hắn từ hồi hắn năm tuổi. Chức năng hộ vệ gần như không dùng tới, nhưng chức năng túi tiền kiêm cố vấn thắc mắc luôn được dùng thường xuyên, cứ có vấn đề gì không tự nghĩ ra được thì Nguyệt Ly lại quay sang hỏi y.

Khóe miệng Thiên Hoa co giật, “Sao quà sinh nhật lại là người?”

Nguyệt Ly nói, “Truyền thống hoàng tộc là khi ngũ tuổi, hoàng tử sẽ được tặng một thân vệ.”

Thiên Hoa im lặng, rồi quyết định không phàn nàn gì về việc hoàng tộc hại đời bao hài tử nữa.

Cậu hỏi câu cuối cùng, “Nếu ta yêu ngươi, ngươi nghĩ gì?”

Nguyệt Ly nghĩ một lát rồi nói, “Rất tốt, vì như thế ngươi sẽ không rời bỏ ta.”

***

“Nguyệt Ly a, ta không yêu ngươi đâu, với ngươi ta có lẽ chỉ đang rung động, chỉ đang… tóm lại là không biết làm thế nào nên mới ở bên ngươi. Vậy nên, uhm, ta tạm thời sẽ ở bên ngươi, sẽ cố gắng tìm hiểu ngươi, sẽ cố để yêu ngươi, để bên ngươi sẽ không còn là miễn cưỡng nha.”

“Thiên Hoa, ta không yêu ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ta yêu ngươi, ta sẽ cố gắng làm vậy để ngươi vui vẻ.”

“Ngươi thật là… ta phải tốn bao công sức để gạt quan niệm nam nữ sang một bên, cố để coi ngươi như nữ nhân bị vô sinh, ngươi đừng dội gáo nước lạnh vậy được không?”

Hậu truyện của việc bỏ trốn theo trai: khi Thiên Hoa không thích sống trong sơn trang chịu cảnh bị lão bà bao nuôi, xúi giục Nguyệt Ly bỏ trốn theo mình.

Với Nguyệt Ly thì chỉ cần cạnh Thiên Hoa, còn lại ở đâu cũng như nhau, nên cũng cứ thế bỏ trốn, còn nghe lời Thiên Hoa, không để Lan Đặc theo.

“Nguyệt Ly, ngươi có cách gì để kiếm tiền không?”

Không hiểu Nguyệt Ly làm sao mà chế ra một đống bánh bao nhão nhoẹt chó không thèm ăn.

“Nguyệt Ly, sao ta cảm thấy chúng ta đang bị coi là lũ ngốc nhỉ?”

Thiên Hoa quay sang hỏi Nguyệt Ly khi nhận ra chủ nhà trọ thu giá tiền phòng mình gấp ba lần phòng khác.

“Nguyệt Ly, không được rút kiếm, ta chỉ trò chuyện xã giao thôi mà, đừng ghen tức như vậy!”

“Cảm giác muốn xé xác cô ả kia, sau đó bắt giam ngươi một chỗ chỉ được nhìn ta…. gọi là ghen tức sao?” Nguyệt Ly hỏi lại với vẻ nghiền ngẫm, đôi mắt tím lóe sáng như đã thấu hiểu được điều gì.


“Hey, Nguyệt Ly, đừng tỏa sát khí như vậy, làm thế ai dám mua hàng của chúng ta.” Thiên Hoa bất đắc dĩ khuyên nhủ khi tên kia cứ nhìn chằm chằm vào khách nhân, khiến nàng chạy mất dép. Hắn mới chỉ cười chào hỏi nàng ta một cái thôi mà.

“Nguyệt Ly, thế giới không thể chỉ có hai người, chúng ta cần bằng hữu, phải biết phép tắc cư xử.” Thiên Hoa cố gắng giải thích về sự quan trọng của việc mở rộng quan hệ xã hội. Theo tư tưởng của cậu, dù có ái nhân thì cậu cũng cần có vài người bạn, để ít ra nếu bị y áp bức thì còn có người tâm sự a.

Nguyệt Ly im lặng nhìn người hắn đã nuôi đến béo tròn trắng trẻo trong sơn trang, giờ lại gầy hẳn đi, người cũng đen đi vì nắng.

Thiên Hoa thích gầy đi một chút, còn Nguyệt Ly thích béo lên, càng béo càng tốt, như vậy ôm mới thoải mái.

Tiềm thức Nguyệt Ly cho rằng: gầy là yếu đuối dễ ốm, béo là khỏe mạnh vui vẻ ăn uống no đủ, nên bản năng thích thấy y béo, hay ít ra cũng phải nặng cân một chút.

Nhìn y gầy đi, có vẻ rất vất vả, hắn tự nhiên không vui.

Hắn nghe nhưng không để những lời liên miên của Thiên Hoa thật sự vào đầu, tâm trí nhớ về lời Phi Tuyết từng nói khi biết hắn sắp ‘bỏ trốn theo trai’ (nguyên văn lời Phi Tuyết)

“Huynh thích đi thì cứ đi, nhưng đệ nói trước, theo tính cách của huynh, và sự vô tri ngốc nghếch của tên đó, thì căn bản không sống được bên ngoài đâu, chứ đừng nói đến việc thế giới hai người du sơn ngoạn thủy.”

“….”

“Huynh không chịu được cảnh tên đó cười nói với người khác, thấy y phải làm việc vất vả kiếm tiền đâu.”

Phi Tuyết vỗ vai hắn, nói rất chân thành đầy thấm thía, “Khi nào không chịu đựng được nữa, cứ mang y về đây, đệ đã chuẩn bị một cái lồng thật đẹp rồi, huynh có muốn xem trước không?”

Nguyệt Ly đang cúi đầu, Thiên Hoa cứ tưởng y đang nghe giáo huấn của mình, nên hoàn toàn không thấy được ám quang lưu chuyển trong đôi mắt y.

Ở sơn trang Phi Tuyết nhận xét với Lan Đặc đang chán chường vì bị bỏ lại: “Huynh trưởng nhà ta, điện hạ của ngươi đó, huynh ấy thích dưỡng ái nhân như dưỡng heo, không muốn thấy người kia phải lăn lộn kiếm sống, muốn người kia của mình có thể vô tư hết ăn lại nằm tận hưởng hết phú quý nhân gian, người kia sẽ chỉ biết đến huynh ấy, huynh ấy là quan trọng nhất, cũng là duy nhất của người đó. Với bản tính như thế, ngươi bảo huynh ấy có thể cùng Thiên Hoa bỏ đi đến thế giới bên ngoài không, đương nhiên huynh ấy sẽ suy nghĩ sẽ chịu đựng vì huynh ấy biết nếu bắt giam sẽ khiến Thiên Hoa giận, nhưng sớm thôi, lo ngại không muốn bị tiểu thỏ giận sẽ sớm trở nên quá nhỏ bé khi thấy tiểu thỏ của mình cứ lao đầu vào kiếm tiền, rồi lại mở rộng quan hệ gặp gỡ người khác a.”

Lan Đặc nghĩ rồi nói, “Thuộc hạ đã đưa rất nhiều tiền…”

Phi Tuyết cười khẩy, lắc lắc ngón tay, “Vấn đề không phải tiền, vấn đề là ở tính cách của tiểu thỏ. Tên nhóc ấy không muốn thành heo, tên nhóc ấy mong có thể tự lực, tự bằng chính mình nuôi sống bản thân và huynh trưởng ta a, đây là vấn đề danh dự, là lòng tự hào của một nam nhân muốn tự lực cánh sinh, không trông chờ ái nhân đưa tiền. Ý tưởng rất tốt, nhưng huynh trưởng của ta lại không thích thấy y vất vả kiếm tiền, trong đáy lòng huynh ấy muốn bảo bọc tiểu thỏ, muốn nuôi tiểu thỏ cả đời, hơn nữa nếu tiểu thỏ tỏ ra quá tự lập thì huynh ấy lại cảm thấy bất an, ta nói rồi, huynh ấy muốn tiểu thỏ phải dựa vào huynh ấy cả đời. Cả độc chiếm dục và khống chế dục của huynh ấy đều rất cao.”

“…..”

“Hơn nữa, huynh ấy rất tự bế, tiểu thỏ với huynh ấy là duy nhất là quan trọng nhất, ta, và ngươi, cũng coi như miễn cưỡng có một phần trong lòng huynh ấy. Tóm lại thế giới của huynh trưởng ta nhỏ lắm, quay đi quay lại chỉ có ba người, ngoài ba người này ra thì với ai cũng đừng hòng huynh ấy có sắc mặt tốt. Nhưng còn tiểu thỏ, a, y lại thích giao tiếp, y thích có bạn bè, y thích kết giao, dù với người không quen biết y cũng sẵn sàng cười đùa trò chuyện giúp đỡ…. thế giới của y quá rộng, và luôn sẵn sàng mở rộng hơn. Y cười với người khác, có nhiều bằng hữu…. tất cả đều làm huynh trưởng ta không yên lòng.”

Lan Đặc gật đầu, hoàn toàn hiểu ý bệ hạ, rằng hai người kia nhất định sẽ quay về đây. Chính xác hơn là điện hạ nhất định sẽ mang Thiên Hoa quay về, vì chỉ trong một nơi do ngài ấy khống chế, đảm bảo mình luôn có người kia, người kia chỉ có mình, ngài ấy mới an tâm.

Nhưng…. như vậy Diệp công tử chắc chắn sẽ không vui, sẽ phản đối.


Phi Tuyết bệ hạ nháy mắt, “Đương nhiên y sẽ chống cự, nhưng qua lần ra ngoài này, hiểu nếu để y ra ngoài thì thế nào, huynh trưởng nhà ta tuyệt không nghe lời bỏ trốn với y nữa đâu, sẽ giam y ở lại đây, mang tâm thái ‘ngươi muốn gì cũng được nhưng muốn ra ngoài thì không được’ a.”

Lan Đặc thở dài.

“Tính cách hai người này đối ngược nhau, ta chắc ngươi sẽ thấy nhiều vụ Thiên Hoa nổi giận muốn trốn đi đấy, nhưng y yêu huynh trưởng nhà ta, nên sẽ dần chấp nhận, dần quen cách sống của heo thôi.”

“Bao lâu để quen ạ?”

“Ai mà biết được, một năm, ba năm, mười năm, khi y nhận ra phản kháng là vô vọng thì sẽ chấm dứt thôi.” Bệ hạ cười đùa, “Đấy là so đấu xem ai chịu thua trước, ai từ bỏ tư tưởng của mình trước. Tiểu thỏ là người thường, huynh trưởng lại bất thường, nên ai thắng ai thua đã sớm quyết định rồi.”