Thiên Hoa thật sự không biết nên làm gì bây giờ, Nguyệt Ly không lên tiếng chất vấn cậu rằng tại sao bỏ trốn, là ai giúp cậu chạy… y không trách mắng chút nào, chỉ lạnh nhạt nói một câu, “Ngươi đã quay về.”
Cậu có nên nói cho y biết là cậu bị hoàng đế thần đệ của y rước về không?
Cậu lại vào Bạch Vân trang, ăn những món sơn trân hải vị dành cho hoàng tộc, y vẫn lôi cậu ngồi trên đùi y. Cả bữa ăn cậu cứ len lén quan sát y, nhưng lần nào cũng phải chịu thua khi khuôn mặt kia vẫn lạnh băng không dao động, hoàn toàn không đọc ra được chút suy nghĩ gì.
Chẳng lẽ Nguyệt Ly này thoải mái vô tư đến mức chấp nhận việc cậu chạy trốn mà không trừng phạt gì? Cậu cứ nghĩ khi bị bắt mình sẽ được ‘Hình ngục’ chiêu đãi vì tội dám từ chối tình cảm của vương gia a. Cho dù y có luyến tiếc không nỡ giết cậu, thì cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần mất vài cái xương, chảy vài lít máu rồi.
Ăn xong, ngồi đọc sách một hồi (cậu ngắm tranh, y đọc sách), Thiên Hoa và điện hạ về phòng ngủ.
Khi vào phòng, đóng cửa lại, cậu hít một hơi lấy khí thế, rồi bắt đầu mở miệng. “Nguyệt Ly, ta xin lỗi. Ta nên tự mình giáp mặt chào từ biệt ngươi trước khi đi, nhưng ta không làm thế vì cảm thấy tính chiếm hữu của ngươi rất mạnh, nếu ngươi biết ta chuẩn bị bỏ đi, ta sợ ngươi sẽ đánh ta tàn phế hoặc xích ta lại.”
Y không nghe cậu nói, rút từ trong áo một bình dược, sau đó nhỏ vài giọt dược vào trong bình hương, huân hương nhanh chóng ngập tràn căn phòng. Thiên Hoa ngửi ngửi, hỏi, “Hình như không phải loại thường dùng?” Đừng hỏi cậu mấy thứ văn nhã của cổ nhân, ở thời hiện đại có ai còn dùng huân hương làm thơm phòng ngửi dễ chịu đâu, có chăng chỉ có thuốc xịt gián với mấy thứ có mùi thơm để trong tủ lạnh hoặc toalet nhằm đỡ hôi.
Y điềm nhiên nói, “Là xuân dược.”
“À, là xuân dược a.” Thảo nào mùi ngòn ngọt.
Khoan?
“Hình như ta nghe nhầm?” Thiên Hoa ngoáy ngoáy tai. Hình như cậu nghe thấy cái gì mà ‘xuân dược’?
Nguyệt Ly không trả lời, thay vào đó y tự cởi y phục của mình ra. Thân hình tuyết trắng màu da nhanh chóng lộ rõ, từ trên xuống dưới hoàn mỹ đến cực hạn, tựa như là niềm tự hào của Sáng Thế Thần.
Mặt Thiên Hoa lập tức tái mét, mùi thơm ngọt dịu vẫn tỏa khắp phòng, biểu cảm của Khuynh Thành điện hạ vẫn ngàn năm không đổi, lạnh nhạt thờ ơ, dù toàn thân không che lấp chỗ nào.
Thiên Hoa đã sớm biết tư tưởng của hai người không cùng một đường.
Bản năng sống còn khiến cậu lập tức tông cửa, nhưng không mở được. Cậu quay nhìn Khuynh Thành điện hạ, đôi tử mâu vẫn nhìn cậu chăm chú, hoàn toàn không có chút bối rối gì, tựa như y đây chỉ đang làm việc bình thường như ăn cơm.
“Đây….. đây là phạm pháp đó!” Thiên Hoa vô thức lắp bắp, lưng dán chặt vào cửa, chỉ mong mình đột nhiên có phép tan biến, có thể xuyên qua cửa chạy luôn.
Cậu, cậu đang hiểu nhầm ý y? Đúng không? Là cậu đây tâm tư quá đen tối, hiểu nhầm một kẻ thuần khiết đến cực hạn như y?
Đôi tử mâu hơi hẹp lại, nhìn kẻ bị mình dồn vào đường cùng, phạm pháp? Hắn chưa bao giờ để ý đến luật pháp.
Hắn chỉ cần biết làm vậy sẽ có được thứ mình muốn, thì hắn không cần biết cách đó như thế nào, là đúng hay sai.
Đúng như Phi Tuyết từng nhận xét, Khuynh Thành điện hạ là người chỉ đế ý tới kết quả, hoàn toàn không bận tâm về quá trình.
***
Nguyệt Ly dự tính dùng tất cả kĩ thuật mình học được để gọi là ‘hầu hạ’ Thiên Hoa, nhưng y đã trúng xuân dược nên rất nhanh hưởng ứng hắn, cuồng nhiệt thậm chí còn chủ động áp đảo lại hắn. Hắn để mình bị áp xuống giường, đôi mắt thản nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng vì dục vọng, nghe tiếng thở dốc như đang rất hưng phấn của Thiên Hoa, thầm nghĩ hắn có nên điểm huyệt y, để y ngoan ngoãn nằm yên trên giường cho hắn ‘hầu hạ’ không?
Nếu y chủ động, thì mấy kĩ thuật khẩu giao khiêu khích sẽ không dùng được.
Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ, trong lúc đó, Thiên Hoa đã cúi xuống hôn hắn, chỉ thô bạo cho lưỡi vào liếm lung tung trong khoang miệng hắn, tâm trí vô cùng lãnh tỉnh của Nguyệt Ly lập tức nhận xét về hôn kĩ vụng về của người kia. Theo Hồng Linh bảo, khi hôn phải có dạo đầu, phải nhẹ nhàng nhu nhu hai phiến môi, phải mút mút, quấn lưỡi….
Hắn chưa từng hôn ai, chính xác hơn là chưa từng để kẻ nào thân mật được với hắn, khi tiếp xúc thể xác, hắn chỉ cảm thấy như đang chạm vào tảng đá, không có nhiệt độ, không có mềm mại, chỉ có lạnh băng như thể xác ướp, khiến hắn khắc sâu việc mình khác thường thế nào.
Nhưng với Thiên Hoa, y có nhiệt độ, y có mềm mại, y làm hắn ‘cảm thấy‘, nên hắn luôn muốn chạm vào y, ôm lấy y…
Hắn nhìn mi mắt y, y cũng như những con người khác, khi hôn bản năng sẽ nhắm mắt lại, hắn quan sát y, hắn biết cũng như Thiên Hoa, toàn thân hắn đã đỏ hồng, phân thân đã cương lên, cơ thể khát cầu được ma sát xoa dịu dục vọng, Phi Tuyết đã nói rằng xuân dược này rất mạnh… nhưng đó là lí trí biết tác dụng của dược hiệu lên hắn, còn chính hắn lại không cảm giác gì.
Khi y hôn hắn, hắn không cảm thấy tim mình đập mạnh điên cuồng như những mô tả trong sách vở, không cảm thấy xúc động hạnh phúc gì….
Nhưng, y nóng ấm, y không hề lạnh lẽo như tất cả các sinh linh khác trên thế gian này.
Y rất đặc biệt với hắn.
Mà theo Phi Tuyết bảo, khi một người trở nên đặc biệt với hắn hơn bất cứ ai khác trên đời, thì chính là hắn đã yêu người đó.
Yêu ư? Kẻ như hắn có thể yêu được không?
***
Nguyệt Ly quyết định buông trôi, mặc cho người này áp đảo hắn, y không hề dùng mấy kĩ xảo như Hồng Linh dạy, chỉ đơn thuần phát tiết, theo Phi Tuyết nói thì với ái nhân làm thế là cấm kị vì sẽ làm ái nhân khó chịu, nhưng y đang mê muội vì xuân dược, hẳn không còn tỉnh táo để cư xử ôn nhu.
Nhưng với hắn thì ôn nhu hay thô bạo cũng như nhau.
Khi thấy y hình như muốn cường hành đâm nhục bổng vào trong hắn, hắn đột nhiên điểm huyệt y, ngón tay đưa xuống, tự chuẩn bị làm trơn cho mình. Nếu cứ để y thô thiển đâm vào, hắn bị rách thì không sao, nhưng y sẽ khó di động.
Hắn có thể cảm thấy tiểu huyệt mình đã tự tiết dịch thủy, làm tay hắn dính nhớp nháp, nhưng chừng đó chưa đủ để tạo thuận tiện cho y, hắn còn cần mở rộng cái lỗ nhỏ này hơn, theo Phi Tuyết bảo thì phải là, đủ rộng để chứa dị vật, nhưng cũng đủ chặt để ngậm siết thứ đó.
Hắn cho ba ngón tay vào, ra vào một lúc, nghĩ cơ nhục quanh hậu huyệt đã đủ thả lỏng, hắn nhìn sang người kia, mặt y nhăn nhó như đang rất khó chịu, phân thân sưng đỏ chỉ chờ phát động. Hắn giải huyệt, y lập tức nhào vào hắn, đâm vào sâu bên trong.
Thật kì dị, hắn có thể cảm thấy thứ nóng bỏng kia trong mình, có thể cảm thấy đường kính hình dạng của vật đó, ban đầu, hắn vẫn còn nguyên lí trí lãnh tỉnh, vẫn nhớ việc phải rên rỉ tạo cảm hứng, phải đón ý nói hùa nghênh từng cử động, mỗi lần y tiến vào, hắn đều vặn vẹo cơ thể, tạo điều kiện cho y có thể thuận lợi hoàn toàn cắm vào trong hắn.
Nhưng dần, lí trí phi nhân của hắn mờ đi, vì Diệp Thiên Hoa quá ‘chân thực’, y quá nóng, y bên trong như có thể đốt cháy băng đá ngàn năm của hắn, hắn có thể cảm thấy nội bích của hắn cùng lửa nóng ma sát, mỗi một lần va chạm đều giống muốn đỉnh đến cổ họng, mỗi một lần rút ra như muốn liền ngũ tạng lục phủ đều phải mang ra. Khi y đâm đến một điểm, cơ thể hắn vô thức run lên, một tiếng than không theo dự tính bật khỏi miệng.
Thiên Hoa tiếp tục trừu sáp trong hắn, hắn đột nhiên quay người, đối diện với y.
Ban đầu hắn quỳ trên tứ chi, như thế sẽ thuận tiện cho y ra vào trong hắn, nhưng như thế hắn sẽ chỉ nhìn thấy giường, hắn chỉ là đột nhiên rất muốn nhìn mặt y.
Hắn nhìn chăm chú gương mặt đã mê muội vì khoái cảm, ghi nhớ nó. Thật ra hắn không cần lưu tâm thì vẫn tuyệt không quên được, Phi Tuyết nói trí nhớ của hắn là lời chúc phúc của trời, đã nhìn thì sẽ nhớ, đã nghe sẽ không quên.
Nhưng lúc này, hắn thật sự, thật sự chăm chú ghi nhớ y. Ghi nhớ con người này. Hắn đột nhiên cảm thấy rất muốn ghi nhớ y, muốn kiếp sau kiếp sau nữa vẫn sẽ nhớ được y.
Diệp Thiên Hoa. Đáy lòng hắn mặc niệm cái tên này, hắn không biết tình cảm của mình có phải là yêu không, nhưng hắn cũng không quan tâm cho lắm.
Tại sao cứ phải tự chất vấn hỏi lòng như thế? Hắn vốn không phải con người, cũng không hiểu những cảm xúc của con người, mà yêu thì sao, không yêu thế nào? Nếu nghĩ mình không yêu y thì hắn sẽ từ bỏ y sao? Chắc chắn không, hắn sẽ không thả y đi, vậy đáp án thế nào đâu quan trọng.
Hắn muốn giữ y bên hắn, vậy thôi.
Nguyệt Ly vòng tay qua ôm lấy y, không phải cánh tay con người xương thịt, mà là gông xiềng, là sợi xích không ai có thể phá vỡ.
Bên ta.
Ta sẽ không để ngươi đi.
***
Thiên Hoa tỉnh dậy, nhìn đống hỗn độn là thành quả của mình và kẻ ai cũng biết là ai đấy, nhìn người nằm cạnh đang ôm mình, mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, biểu tình đầy tuyệt vọng, trông tệ hại như đang bệnh nặng nguy kịch.
Thiên Hoa nằm cứng đờ hồi lâu, nghĩ cái gì không ai biết, sau đó, ‘tảng đá’ đột nhiên sống dậy, bò bò len lén bỏ chạy như con gián chỉ sợ bị đạp chết.
Y bỏ trốn, thần kì làm sao, những thủ vệ của sơn trang tựa như đồng loạt dậy muộn, chẳng ai cản y cả. Y cứ thế một đường chạy trốn.
Ngay khi Thiên Hoa bước khỏi cửa, đôi tử mâu đã bật mở. Thiên Hoa vì vội chạy trốn nên đã không nhận ra, khi y bước khỏi giường, bàn tay vốn đang thả lỏng của Nguyệt Ly đã siết lại, nắm chặt lấy gối.
Nguyệt Ly nhìn cửa vẫn bằng đôi mắt bình thản vô tình, nhưng tay cứ nắm chặt lại, tim như bị ai bóp.
Là đau lòng ư? Nguyệt Ly tự phân tích tâm trạng mình lúc này, so sánh với những miêu tả trong sách vở. Hắn hình như không phải tức giận? Vậy hắn đang thất vọng, đang….?
Hắn muốn đuổi theo y, hắn muốn giữ lấy y. Hắn không muốn y rời khỏi.
Nhưng Phi Tuyết đã dặn, hắn không được đuổi theo, y tự có sắp xếp.
Hắn hạ mắt xuống, hắn không hiểu cảm xúc con người, không biết cách thao túng chúng, Phi Tuyết thì rất biết, hắn chỉ có thể tin vào y thôi.