Thiên Hoa mặt ngơ ngẩn ăn cơm,
“Công tử, đó là cái mũi.”
Lan Đặc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, tuy hắn đã cố gắng quán triệt tinh thần ‘làm bức tượng người’ mà Phi Tuyết bệ hạ yêu cầu, nhưng khi thấy công tử ăn mà đầu óc để đâu, cứ dí thức ăn vào chóp mũi, còn điện hạ thì cứ nhìn công tử, hắn biết mình không lên tiếng thì sẽ chẳng có ai lên tiếng.
Thật là, điện hạ cảm thấy kì quái thì phải hỏi chứ, sao ngài chỉ biết nhìn như thế? Đúng là khuyết thiếu thường thức mà.
“…”
“Công tử?”
Thiên Hoa giật mình, kêu a một tiếng, vô tình làm rơi đũa, đũa kèm thức ăn rơi tung tóe xuống bàn.
Mũi công tử còn dính vệt mỡ.
Lan Đặc thật không biết nên nói gì nữa,
“Công tử, ngài đang nghĩ gì vậy?”
Cá nhân hắn biết đây là một câu hỏi rất ngu ngốc, công tử sẽ không chịu nói với hắn, đó là dạng câu hỏi rất cá nhân.
Nhưng Lan Đặc thầm cầu nguyện ngài ấy ngoan ngoãn khai ra, nếu để điện hạ khó chịu rồi tự mình thẩm vấn thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thiên Hoa mặt lập tức tái xanh, rồi chuyển sang trắng bệch, miệng lắp bắp “Không…không có gì!!! Thật không có gì mà! Thật đấy! Ta chỉ đau đầu nên thất thần thôi.”
…
Lan Đặc thầm cảm khái, trên đời này còn có ai có thể nói dối lộ liễu hơn công tử không? Hắn tuyệt đối có thể bịa chuyện mà mặt không đổi sắc, nhịp tim không thay đổi, khi nói còn làm chính mình tin mình đang nói ‘sự thật’. Những huấn luyện cơ bản của ám vệ về kĩ năng bịa chuyện nếu bị bắt luôn khẳng định một điều.
“Nếu chính bản thân không tin điều mình nói thì sẽ chẳng thuyết phục được ai cả.”
Nếu bị kẻ địch bắt, ngậm miệng không nói gì không phải chứng tỏ sự trung thành mà là sự xuẩn ngốc vô cùng. Không khai sẽ chỉ khiến bản thân chịu nhiều tra tấn, nên cách tốt nhất sẽ luôn là bịa đặt thông tin, khiến kẻ địch rối trí và dao động.
Những điều trên là sư phó của hắn dạy dỗ. Thời kì huấn luyện đó đúng là Địa Ngục nhân gian mà.
Lan Đặc thoáng tưởng tượng điện hạ có biết nói dối không, rồi lập tức phủ nhận, điện hạ không bao giờ nói dối. Ngài ấy sẽ không chịu suy nghĩ để xem nên nói dối ra sao, bản thân ngài luôn thẳng thắn trung thực đến mức khó tin. Có lẽ đây cũng có thể xem là một ưu điểm của ngài.
Điện hạ của hắn thấy công tử phủ nhận lộ liễu, ngài chỉ quay ra nhìn hắn rồi lạnh nhạt nói, “Đuổi ngự y cũ, gọi người khác khám vết thương cho y.’
Điện hạ, chẳng lẽ ngài thật sự tin công tử chỉ là bị đau sao????
Lan Đặc lén quan sát công tử, thầm tự hỏi có phải cuối cùng công tử bị điện hạ áp bức thành điên rồi không? Ngài ấy khai mình bị thương vì vấp té ngã đập đầu xuống đất, một thị nữ lại báo cáo đã thấy một vết máu trên cột nhà, chiều cao đúng với chiều cao của công tử.
Nhưng chẳng lẽ sức chịu đựng của ngài ấy kém đến thế? Điện hạ đã cưỡng bức ngài ấy đâu cơ chứ, có cần phát điên sớm vậy không?
~0~
“Ca ca biết đệ muốn trách ca ca vì chậm tới cứu đệ, ca ca sẵn sàng để đệ trách mắng đánh đập thế nào cũng được, nhưng giờ chúng ta không có thời gian, muốn làm gì cũng phải rời khỏi đây đã.”
“Vâng.” Cậu vô cùng đồng ý thái độ tập trung vào việc chính của huynh ấy. Giờ đúng là không phải lúc dây dưa biểu lộ tình cảm huynh đệ.
“Sao đệ bị thương vậy?” Thiên Phong quan sát trán cậu, mắt ánh lên sự đau lòng, rồi chuyển sang tức giận, “Là tên kia đánh đệ? Ca ca đã nhìn nhầm hắn!”
“Không, là đệ tự làm mình bị thương, mà ca ca, giờ không phải…” lúc để nói về cái trán của đệ.
“Tự làm mình bị thương?” Thiên Phong nhíu mày, rồi thở dài, “Ca ca đã nói với đệ rồi, phải biết giữ gìn bản thân, lần này là ngã đập đầu vào đá à?”
Thiên Hoa đỏ mặt khi nhớ về lịch sử đáng xấu hổ trước mặt ca ca, nào là luyện kiếm bị đứt tay, ăn cá bị hóc xương, càng không tính việc chân nọ vấp chân kia ngã uỵch ngu ngốc…
“Còn chậm chạp là ta bỏ mặc ngươi.”
Nam nhân bịt mặt lạnh lùng nói. Cậu lén nhìn, mắt người này màu đỏ. E rằng không phải sát thủ cũng là đại ma đầu.
Ca ca ngừng dông dài về việc cậu hậu đậu thế nào, cười mất tự nhiên rồi chỉ vào người kia, “Đây là bằng hữu của ca ca, đệ cứ gọi y là Triệt, vì lôi kéo y mà ca mới đến muộn như thế.”
“Triệt đại ca.” Thiên Hoa rất lễ phép chào hỏi.
Đúng như mong đợi với một kẻ lạnh lùng, y thậm chí còn chẳng thèm nhìn cậu chứ đừng nói là chào lại.
“Được rồi, đừng để ý tới y, nghe ca ca nói chính sự này,” Ca ca xoay cậu ra đối diện với huynh ấy, rồi nhìn sâu vào mắt cậu, “Tên điện hạ không phải dễ đối phó, đám thủ hạ của hắn cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu chỉ có ca ca thì không thể, vì vậy ca ca mới tốn công lôi Triệt đến, y có thể giúp qua mặt đám thủ vệ.”
Cậu gật gật.
“Lúc này chưa được, nhưng lần kế khi y rời trang, ca ca và Triệt sẽ cứu đệ ra.”
Rồi ca ca dừng lại, như nghĩ đến điều gì, nhỏ giọng hỏi cậu, “Mà đệ có muốn trốn khỏi đây không?”
“Ca ca hỏi gì vậy?” Đương nhiên là phải trốn chứ, ai thích bị nhốt đâu.
“… Ca ca tốt thì không nên phá hoại tình duyên của đệ đệ, nhưng tiểu Hoa Hoa à, đệ làm ơn đừng nói đệ lỡ yêu tên bắt cóc mình đấy, tên đó đúng là mĩ nam nhưng y còn quái đản hơn Triệt nhiều. Đệ theo y chỉ bị tổn thương thôi.”
Thật ra huynh ấy nghĩ cái gì vậy????
Ở một nơi khác ngoài sơn trang, Lan Đặc thấy điện hạ nhíu mày, rồi cứ nghiêng đầu ngó ra hướng Đông,
“Điện hạ?”
“Ta cảm thấy có hai khí tức lạ trong phủ.”
“…” Hắn thầm cảm khái, thì ra võ công luyện đến đăng phong tạo cực sẽ hóa thành tiên nhân, chỗ này cách trang đến mấy dặm mà điện hạ vẫn cảm giác được tình hình trong đó.
“Chắc chỉ là người đưa đồ ăn thôi, điện hạ.” Chẳng lẽ có kẻ gan lớn thừa lúc điện hạ đi vắng, lẻn vào đồ sát sơn trang?
Điện hạ mày nhíu càng sâu, có vẻ không hiểu, “Một trong hai khí tức đó giống như con người nhưng không phải của con người.”
Vậy đó là con khỉ rồi?
Lan Đặc chọn đồ, chán nản nói, “Điện hạ, sao ngài đột nhiên để ý vậy làm gì?” Trước kia, có một lần điện hạ ra ngoài ăn trong một tửu lâu, đang ăn thì đột nhiên có người hầu xông vào bảo sơn trang bị cháy. Điện hạ nhà hắn không phản ứng gì như đã nghe thấy, cứ thế hờ hững ăn cơm.
Sơn trang cháy ngài còn mặc kệ, có một kẻ và một con khỉ lẻn vào thì nghĩ nhiều làm gì? Coi như thích khách thì ngài cũng chẳng ở đó cho chúng giở trò ám sát. Mà hắn biết ngài đây là cố tình cảm ứng chứ không phải vô tình. Ngài đâu quan tâm đến sự bình yên của trang như thế?
Điện hạ nhà hắn im lặng rồi nói, “Y không biết võ công.”
… Xem ra điện hạ yêu thích công tử hơn hắn tưởng.
~0~
Sau khi nghe cam đoan chắc chắn của ngự y mới, rằng công tử chẳng sao cả, mấy ngày nữa cái trán sẽ lành, hắn cho ông ta lui, rồi nhìn điện hạ.
“Không có người hay con khỉ nào vào trang trong thời gian ngài đi ra ngoài.”
Vậy đây là kẻ bên ngoài lẻn vào. Mà khí tức ‘giống như con người nhưng không phải của con người’ chắc chắn không phải khỉ, có thể là của dị nhân hay kẻ nào đó tu luyện tà thuật, cũng có thể là từ yêu quái.
Khi trí tưởng tưởng của Lan Đặc đã vươn xa tới mức hình dung về một tên pháp sư mặc áo choàng đen, bên cạnh là một con yêu quái da xanh có sừng do hắn ta triệu hồi ra đi lại nghênh ngang trong sơn trang, thì điện hạ nhà hắn đã đi tới giá sách, tay ấn vào một vân gỗ, giá sách rùng mình rồi di chuyển sang một bên, để lộ mảng tường trắng. Ngài cầm thanh kiếm treo trên tường, nhanh như chớp đâm kiếm vào, mũi kiếm lún sâu vào trong tường trắng. Rồi dị biến xảy ra, từ chỗ mũi kiếm đâm sâu, một đầu rồng chui ra, đẩy kiếm ra ngoài.
Kiếm bị đẩy hết, rơi xuống đất kêu leng keng.
Hắn nhìn chằm chằm cái đẩu rồng, là tổng quản của Bạch Vân sơn trang nhưng hắn chưa từng biết trong sơn trang này có cơ quan như vậy.
Đầu rồng chạm trổ tinh xảo, miệng rồng hé ra, như đợi ngậm cái gì.
Điện hạ rút ra viên Bích Long châu luôn mang theo người, tên gọi đúng là viên ngọc này là Bích Lam châu, từng là một viên bi trong đám đồ chơi của Phi Tuyết bệ hạ hồi bé, vì ngài ấy thích gọi nó là Bích Long châu nên những người khác cũng dần gọi như vậy.
Thấy ánh nhìn không hiểu nổi của hắn, điện hạ cầm viên châu, nhàn nhạt nói, “Là khóa mở hệ thống kì môn độn giáp của Bạch Vân sơn trang.”
“….”
“Phi Tuyết nói nó do Thần toán tử Hoành Văn chân nhân tạo nên, khi cảm thấy Bạch Vân sơn trang không yên ổn thì hãy khởi động nó, kẻ địch dù là người hay quỷ cũng tuyệt đối có đi không có về.”
Thần toán tử Hoành Văn chân nhân – vị cao nhân huyền thoại được coi là thần tiên sống trên đời….
…Xem ra điện hạ vô cùng muốn đảm bảo sơn trang ‘có công tử’ an toàn.
Diệp công tử, nếu dám phụ lòng điện hạ của ta, ta sẽ khiến ngài đến kiếp sau cũng không dám đầu thai làm người!
***
Ở một nơi rất xa, giữa những dãy núi cao ngất, nơi con người không thể đặt chân đến.
Bát Quái mở…?
Nam nhân nhướn mày, quay đầu nhìn về phương xa. Đôi mắt vàng xuyên thấu không gian, vượt qua khoảng cách, trực tiếp hướng vào một sơn trang nhỏ. Người thường không thể thấy, nhưng trong mắt y, y thấy một lớp màn trong suốt đang bao phủ khuôn viên sơn trang, vì quan niệm chất lượng tốt hơn hình thức, nên y đã không thiết kế nhiều về bề ngoài trận pháp, dù tên hoàng đế lúc đó cứ ỷ ôi hô hào phải làm sao cho thật hoành tráng, ánh sáng chói lọi như mặt trời, thần thú hiện ra kiểu kiểu thế…
Lấy tứ phương làm trụ, trung tâm là cột khóa, dù có vấn đề gì giữa chừng thì tứ thần thú cũng sẽ bổ sung hô ứng cho nhau…
Kiến trúc của Bạch Vân sơn trang, nhìn như bình thường, thực tế đều được xếp đặt cố ý để tạo nên một trận pháp hoàn mĩ, liệu có ai phát hiện ra điều đó không?
…Sẽ không ai cả, vì y đã là ‘tiên’ duy nhất đang sống trên đời.
Nam nhân nhìn vào sơn trang, mắt xuyên thấu qua những vật cản trần tục, trực tiếp thấy một tiểu tử ‘đặc biệt’. Cái y thấy không phải dung mạo bề ngoài, mà là linh hồn thuần khiết của một người.
Hoành Văn vừa nhìn đã biết, hài tử đó không thuộc về thế giới này.
Sẽ ra sao đây? Hoành Văn trầm ngâm quan sát, hài tử dị thế và đứa trẻ y đang bảo vệ… sẽ ra sao?
Y thật lòng mong đứa trẻ kia có được hạnh phúc…
Vì y đã nợ đứa trẻ đó rất nhiều…
***
Cách Bạch Vân sơn trang không xa, một chiếc xe ngựa đang lò dò đi tới, một bàn tay vén rèm cửa sổ, một gương mặt anh tuấn ngó ra. Tuy không đẹp đến mức yêu nghiệt như hoàng huynh, nhưng không ai có thể chê trách bộ dáng mĩ nam của hoàng thượng.
‘Neh, sắp đến chưa?”
“Sắp đến sơn trang rồi ạ.”
“Đi chậm một chút, ta còn chưa viết xong sách đâu, tầm chiều mai hãy đến nơi.”
“…Vâng.”