Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 4 - Chương 222: Tự chui vào rọ (4)

“Nương nương… nương nương… người mau xuống đi a… người đừng dọa chúng nô tỳ a…”
“Nương nương… có gì hảo hảo nói a… người ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ…”
“Mau, mau đi bẩm báo bệ hạ!”
Nhóm xung nhân phát hiện Tuyết Cơ • Hách Lý kinh hoảng kêu to.



Tuyết Cơ • Hách Lý  đứng trên lan can cao nhất ở Hoa Chiếu cung, nhìn nhóm thị tỳ, người hầu ở bên dưới đã sắp loạn thành một đoàn nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tận tình khuyên bảo mình, dung nhan cao ngạo, xinh đẹp của Tuyết Cơ • Hách Lý  nhếch lên ý cười mỉa mai.


Từ lúc sáng sớm nàng đã đứng ở nơi này, cũng đã đứng thật lâu, cũng có vô số tình tự, vui vẻ, thống khổ, tiếc nuối, bi thương…
Nàng thua rồi.
Thua triệt để.


Bất quá, không sao cả, thắng làm vua thua làm giặc, trong thâm cung này chưa bao giờ thiếu những tiết mục như vậy, bắt đầu từ ngày nàng bước vào thâm cung này nàng đã hiểu đạo lý đó, cũng vô số lần dự đoán kết cục của mình trong tương lai.


Mà hiện giờ so với nàng từng nghĩ hoặc tận mắt nhìn thấy kết cục của một số người, đã tốt hơn rất nhiều.


‘Đưa về Tắc Á tháp, nếu, chết chính là Tắc Á Tháp công chúa, mà người hại chết cũng là Tắc Á Tháp công chúa, như vậy liền giao cho nhân dân Tắc Á Tháp thẩm lý cùng phán quyết rồi cho ra quyết định cuối cùng đi.’


Đây là quyết định của Nam Việt hoàng đế bệ hạ dành cho Tuyết Cơ • Hách Lý, thật sự có thể xem là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
“Tắc Á Tháp…”
Tuyết Cơ • Hách Lý  thì thào.


Có chút xuất thần nhìn ra chân trời, nơi đó đã dần lộ ra nửa mặt trời, những tia nắng vàng đỏ ấm áp nhu hòa lan tỏa xung quanh, hôm nay nàng mặt y phục thuần một màu trắng, mông lung tỏa ra một quầng sáng.


Gương mặt tuyệt mĩ không hề trang điểm, mái tóc xoăn màu nho không hề bới lên, chỉ cài một đóa hoa trắng thật nhỏ trên tóc, cả người tràn ngập khí sắc xinh đẹp vô cùng.
Bộ trang phục này nàng đã mặc vào ngày rời khỏi cố hương, bước tới quốc thổ Nam Việt.
Khi đó nàng như thế nào?


Lâu lắm rồi, lâu tới mức nàng đã sắp quên mất.
Hoặc là, nàng hiện giờ căn bản không muốn nhớ tới.
Không trung xanh thẳm, cao vời vợi…
Ánh mặt trời ấm áp…
Những ngôi sao nhỏ xa xôi mà lại lãng mạn…
Chim chóc tự do tự tại…
Tuyết Cơ thì sao?
Tuyết Cơ là xinh đẹp, là vui vẻ…


Thiếu nữ có tiếng ca như chuông bạc, dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng xoay tròn, nhảy múa trên thảm cỏ… y phục thuần trắng tung bay, so với ngọn gió truy đuổi, chơi đùa với đám mây trên bầu trời còn vui vẻ hơn…


Nàng là mỹ nhân nổi tiếng trên Vân Trạch đại lục, là hòn ngọc quý của Tắc Á Tháp vương, là công chúa xinh đẹp làm nhân dân Tắc Á Tháp lấy làm kiêu ngạo…
Mà hiện giờ thì sao?
Tuyết Cơ hiện giờ thế nào?
Dường như đã qua mấy đời rồi.


“Tuyết Cơ hiện giờ đã không còn nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp bên cạnh, cảm thụ không được ánh mặt trời ấm áp nhiệt tình, đã sớm không còn vui vẻ ca hát, thích thú nhảy múa nữa, thâm cung lạnh như băng này đã bẻ gãy ảo tưởng, diệt đi sự hồn nhiên, hao hết lương thiện, Tuyết Cơ hiện giờ chỉ còn thấy quyền lợi, chỉ quyền lợi mà thôi…


Tuyết Cơ hiện giờ tàn nhẫn, lạnh lùng, nhiễm đầy máu tươi… cuộc sống này… đã bị hắc ám cùng máu tươi vây quanh…”
Tuyết Cơ • Hách Lý đứng trên lan can cao nhất của cung điện, lầm bầm.


“Tắc Á tháp… ta… đã không thể trở về… cũng… không muốn trở về…. từ ngày ta đặt chân tới quốc thổ Nam Việt… liền không còn nghĩ tới… việc trở về…


Đem đóa hoa đã nhuốm màu địa ngục trở về mảnh đất tinh thuần trước kia của nó, này, đúng là châm chọc… lại vừa là bi ai…
Tự chui đầu vào rọ… đây gọi là tự chui đầu vào rọ đi… không… đối với ta mà nói… cái này gọi là nguyện đổ chịu thua…


Ha hả ~~~~ bất quá, không sao cả, trong thâm cung này, thê thảm hơn Tuyết Cơ • Hách Lý ta còn có khối người, chính là thực đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi…”


Tuyết Cơ • Hách Lý cười đến mê ly, rốt cuộc nhìn về phía trước, bước ra bước chân cuối cùng trong cuộc đời của nàng.
Nghe thấy tiếng hỏi chuyện của Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy trong ánh nắng sớm chan hòa, một bóng người mặt y phục thuần trắng hoa lệ từ trên lan can cao cao nhảy xuống…


‘Bịch’
Thân thể va chạm vào gạch lót nền phát ra âm thanh.
‘A~~~~~’
Nhóm cung nhân kinh hãi thét lên chói tai.


Máu tươi đỏ sẫm nhanh chóng từ mảnh trắng tinh kia khuếch tán ra xung quanh, trong ngày xuân vô cùng ấm áp ở thâm cung lạnh lẽo, trên nền gạch cứng rắn, lạnh như băng, dùng máu tươi của mình vẽ thành một đóa hoa hồng nở rộ.
‘Không trung xanh thẳm, cao vời vợi…
Ánh mặt trời ấm áp…


Những ngôi sao nhỏ xa xôi mà lại lãng mạn…
Chim chóc tự do tự tại…
Tuyết Cơ thì sao?
Tuyết Cơ là xinh đẹp, là vui vẻ…’


Từ nay về sau, sẽ không còn ai nghe thấy hoặc hát lên bài ca này nữa, từ rất nhiều năm trước, chủ nhân của nó đã tự tay vùi lấp nó, mà hiện giờ, chủ nhân của nó, cũng đã chết.


Thanh Việt cứ như vậy đứng cách đó không xa, im lặng nhìn thấy hết thảy, không nói lời nào, không tiến tới, cũng không rời đi.
Hoàng Phủ Ngạo đứng bên cạnh lại biết, tâm tình của nhi tử bảo bối của y hiện giờ, nhất định rất khổ sở.


Cho dù, bé chán ghét nữ nhân này, cho dù nữ nhân này chưa một lần ôm bé, chưa một lần thật tâm cười với bé…
Nhưng bọn họ vẫn như cũ, không thể nào cắt đứt huyết mạch tương liên, đứa nhỏ đối với mẫu thân của mình, hẳn là trời sinh không muốn xa rời đi.


Cho dù, nhi tử bảo bối của y cố hết sức mặc kệ nó…
Kỳ thật… kia chẳng qua… chỉ là đứa nhỏ cao ngạo này… đối với thứ mình khao khát rồi lại không có cách nào có được… nên cố gắng tránh né mà thôi…
“Việt nhi.”


Hoàng Phủ Ngạo nhẹ giọng gọi Thanh Việt, nhìn nhi tử bảo bối vẫn như trước cố chấp nhìn chằm chằm nơi cách đó không xa, nơi đó, có một mảng màu trắng chói mắt cùng máu tươi đỏ sẫm.


Thở dài, Hoàng Phủ Ngạo đưa tay che đi ánh mắt lóng lánh lưu quang đang mở thật to của Thanh Việt, ôn nhu lại mạnh mẽ kéo bé ôm vào lòng.
Bé con trong lòng giãy dụa vài cái liền im lặng, dịu ngoan tựa vào lòng ngực phụ hoàng, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng phụ hoàng.


“Việt nhi, không có việc gì cả, nếu khổ sở thì quên đi những gì vừa nhìn thấy đi…”
Hoàng Phủ Ngạo nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thanh Việt, ôn nhu an ủi.
“Phụ hoàng, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không được rời khỏi Việt nhi!”
Hồi lâu, âm thanh rầu rĩ của Thanh Việt mới truyền ra từ lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo.


“Ân, không rời khỏi Việt nhi!”
Hoàng Phủ Ngạo đáp lại Thanh Việt, thật sự hứa hẹn.
“Phải vĩnh viễn vĩnh viễn!”
“Hảo, vĩnh viễn vĩnh viễn!”

Hoàn Chương 222.