Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 4 - Chương 210: Sửu nha đầu

Tây giao Đế Đô, trong thôn xóm không tính là lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ, bình thường luôn rất an bình, vài ngày trước đã diễn ra một đại sự làm người ta tợn mắt há hốc mồm.


Đầu tiên là sửu nha đầu trong thôn bị đại đa số mọi người chướng mắt, thế nhưng giống như muốn được gả đi đến phát điên mà ở bờ sông kiếm được một nam nhân bị trọng thương, mang về dấu trong nhà.


Nhóm thôn dân còn chưa kịp chỉ trích sửu nha đầu đồi phong bại tục, thế nhưng lại có tin đồn nam nhân bị sửu nha đầu này dấu trong nhà cư nhiên lại là Đông Chích Hoàng thái tử!


Những thôn dân vốn chỉ sinh sống trong thôn, thế nhưng ngay trước cửa nhà mình lại thấy hoạt thi mà chưa có mấy người từng thấy qua, hoặc nghe nói tới, cứ vậy, một đoạn nhân sinh bình thường đến mức làm người ta chán nản đã thêm vào một đoạn trí nhớ khủng bố, huyết tinh, kinh tâm động phách.


Tiếp đó, bọn họ lại vô cùng may mắn gặp gỡ Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ, không chỉ được thấy được dung nhan tuyệt mĩ kia mà còn được Tiểu điện hạ cứu thoát khỏi địa ngục huyết tinh khủng bố kia.


Thử hỏi trên đại lục này có bao người chính mắt nhìn thấy Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ? Người không tận mắt nhìn thấy làm sao có thể tưởng tượng được dung mạo tuyệt thế vô song tới ngần ấy? Quan trọng hơn là lại có mấy người có thể được Tiểu điện hạ tôn quý, xinh đẹp kia tự mình cứu giúp?


Đối với điểm này, nhóm thôn dân cảm thấy vô cùng tự hào cùng vinh quang.
Vì thế, mấy ngày qua tâm tình nhóm thôn dân vừa mâu thuẫn lại phức tạp.


Sửu nha đầu cứu Đông Chích Hoàng thái tử, mà Đông Chích Hoàng thái tử lại đưa tới những thứ khủng bố kia, làm sáu thôn dân chết thảm, ba người bị thương nặng miễn cưỡng kéo dài hơi tàn, nhưng cũng vì việc này, bọn họ lại vô cùng vinh quang được Tiểu điện hạ tự tay cứu giúp, mà Đông chích Hoàng thái tử lại từng được bọn họ cứu trị, này nếu kể lại cho những người khác nghe thì thực là phong quang vô tận a.


Bất quá, cũng bởi vì thế mà mấy ngày nay trong thôn thường xuất hiện tình trạng thế này.
Mũi dùi hướng về phía sửu nha đầu trước nay luôn bị đại đa số thôn dân khinh thường.


Nguyên nhân rất đơn giản, là nàng mang Đông Chích Hoàng thái tử trở về thôn, kết quả đưa tới đám quái vật kia, làm hại thôn dân mất đi hoặc sắp mất thân nhân.


Lúc mới bắt đầu, nhóm thôn dân vừa mất đi thân nhân, cho dù phẫn nộ, bi thống nhưng cũng không dám tùy tiện tới tìm sửu nha đầu gây phiền toái.


Dù sao, người ta cứu chính là Đông Chích Hoàng thái tử a, sửu nha đầu chính là ân nhân cứu mạng của Đông Chích Hoàng thái tử, Đông Chích Hoàng thái tử kia hẳn sẽ báo đáp gì đó cho nàng, nói không chừng bọn họ cũng có thể có được chút bồi thường.


Chỉ tiếc thời gian từng ngày trôi qua, Đông Chích Hoàng thái tử kia ngay cả chút bóng dáng cũng không thấy đâu.


Thời gian dần dần mài mòn lòng kiên nhẫn cùng mong chờ của nhóm thôn dân, nhóm thôn dân mất đi thân nhân lại còn không có chút hi vọng gì, bắt đầu dồn hết phẫn nộ, bất mãn lên đầu sửu nha đầu.


Hở một tý là mắng chửi khó nghe, đánh đập thô bạo, ngay cả đệ đệ không thông minh của sửu nha đầu cũng trở thành đối tượng khi dễ của nhóm trẻ con dưới sự ngấm ngầm cho phép của nhóm người lớn, trầm trọng hơn là mảnh vườn duy trì sinh kế trong nhà cũng không may mắn thoát khỏi, không biết bị ai đạp thành đất bằng.


Cho dù sửu nha đầu từ nhỏ đã sinh sống gian khổ, vì dung mạo xấu xí của mình mà bị người khác chế nhạo, được đủ chuyện mài dũa trở nên kiên cường thế nào, nhẫn nại thế nào cũng không thế vì tình hình mấy ngày nay mà khổ sở tới mức muốn rơi lệ.


Nhìn vườn rau đã trở thành một đống hỗn độn, không còn có khả năng kiếm tiền, cũng không có thức ăn, nàng cùng đệ đệ nương tựa lẫn nhau, cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ?


Đệ đệ của nàng mỗi ngày đều bị đám nhỏ khi dễ đến một thân toàn là thương tích, trở nên càng lúc càng trầm mặc ít nói, này phải làm sao đây?


Từ khi sinh ra vẫn luôn sinh hoạt trong thôn này, nhưng càng ngày mọi người lại càng không chịu dung nạp bọn họ, trên người không có tiền, chỉ có căn nhà cũ nát phụ mẫu để lại khi còn sống, nàng cùng đệ đệ nên làm cái gì bây giờ?
Nàng bất quá chỉ là hảo tâm cứu một người mà thôi.


Không thể phủ nhận, lúc nàng quyết định cứu nam nhân kia quả thật cùng vì tướng mạo xuất sắc cùng trang sức giá trị trên người đối phương, không khỏi có chút chờ mong cùng ảo tưởng không thực tế.
Chẳng lẽ chính vì vậy nên ông trời trừng phạt nàng sao?


Một người hèn mọn, xấu xí như nàng chẳng lẽ ngay cả chút mong chờ hạnh phúc cùng ảo tưởng cũng không được sao?


Rốt cuộc không thể nén được bi thương trong lòng, thiếu nữ luôn kiên cường cho dù phụ mẫu lần lượt ly thế, một mình gánh vác gánh nặng sinh hoạt, vì dung mạo mà bị mọi người cười nhạo bới móc rốt cuộc ngã rạp xuống mảnh vườn đã không còn chút sinh cơ, nghẹn ngào.


Mà cùng lúc này, thôn xóm cơ bản đã khôi phục bình tĩnh lại một lần nữa sôi trào, kích động.


Lại là một chiếc mã xa hoa quý có huy hiệu hoàng thất dừng lại trước lối vào thôn, người tới cư nhiên là Nam Việt đế quốc Thái tử, cưới được người có huyết mạch thần linh, chiếm được sự chúc phúc của thần, đế vương tương lai của Nam Việt.


Hơn nữa, Thái tử điện hạ của bọn họ đối với thôn dân thấp lém không hề lộ ra thần sắc ngạo mạn, khinh miệt, thế nhưng vẫn mỉm cười, ôn hòa nói chuyện với bọn họ, đối với ai cũng vô cùng thân thiết, còn mang tới một thùng kim tệ để tùy tùng phân phát cho nhóm thôn dân mất đi người thân, có được số kim tệ này, bọn họ không sai biệt lám đã có thể sinh sống cả đời.


Mỗi người đều vô cùng cao hứng, đối với Minh Khê đều mang ơn, cảm tạ, bái lạy xuất phát từ sâu trong nội tâm.

“Sao lại khóc?”


Sửu nha đầu gục trên mảnh vườn nhà mình khóc đến thương tâm bị tiếng nói ôn nhuận không mang theo chút ác ý nào làm hoảng sợ, trố mắt ngẩng đầu lên, thậm chí quên mất cả thói quen che mặt mình, đợi đến khi phản ứng thì đã không còn kịp, toàn bộ đều rơi vào mắt đối phương.


Bất quá, làm sửu nha đầu kinh ngạc cùng cảm kích chính là đối phương nhìn thấy bộ dáng nàng nhưng vẫn không lộ ra nửa điểm chán ghét hay khinh thường, ngược lại nụ cười với nàng vẫn nhu hòa ấm áp như trước.


“Ngươi chính là người đã cứu Đông Chích Hoàng thái tử mà nhóm thôn dân nhắc tới, sửu… vị cô nương kia đi?”
Minh Khê quan tâm lược bỏ xưng hô ‘sửu nha đầu’ có thể làm người ta khổ sở.
“Đúng vậy… ta… ngươi… không… người là…”


Sửu nha đầu có chút vô thố trả lời, đợi đến lúc nhìn rõ màu mắt cùng màu tóc đen tuyền thuần túy đại biểu cho ngoại hình của hoàng thất Nam Việt, nang vẫn phản ứng nhanh chuyển ‘ngươi’ thành ‘người’.


“Cám ơn ngươi đã cứu Mộc… Đông Chích Hoàng thái tử, hắn thật sự phi thường cảm kích ngươi, nhưng mà hắn có chuyện rất quan trọng phải hoàn thành, không thể tự đến đây biểu đạt lòng biết ơn, vì thế nhờ ta đến thay, hướng ngươi cảm tạ sự thiện lương cùng lòng dũng cảm của cô nương, ta từ tận đáy lòng xin cảm tạ ngươi.”


Minh Khê trịnh trọng hướng thiếu nữ trước mắt làm một cái lễ cảm tạ của hoàng thất.
“Lòng cảm kích đối với ngươi, không phải một ít kim tệ có thể biểu đạt, vì thế, nếu ngươi có nguyện vọng gì, mà ta có đủ năng lực trợ giúp thì xin ngươi cứ việc nói ra.”


“Ta… ta… xin hỏi người là… là… Nam Việt Thái tử điện hạ của chúng ta đi… Người thật sự có thể thỏa mãn… nguyện vọng của ta sao…”


Nụ cười ôn nhuận, thanh nhã, thân thiết làm người ta cảm giác như gió xuân, đây chính là bộ dáng của Nam Việt Thái tử điện hạ được mọi người lưu truyền, sửu nha đầu cảm giác miêu tả đó và người trước mắt phi thường ăn khớp, vì thế, cố dồn dũng khí, lắp bắp hỏi.


Chiếm được một cái gật đầu khẳng định của Minh Khê, rốt cuộc sửu nha đầu giống như người sắp chết đuối túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, kích động òa khóc.


“Thái tử điện hạ, ta không muốn ở lại đây nữa, cầu xin người hãy mang ta cùng đệ đệ ta rời khỏi đây, chúng ta không có chỗ nào để đi, cũng không có tiền, cho nên xin người… Ta xin thề với người, vô luận người an bài ta làm việc nặng hay mệt mỏi cỡ nào cũng không sao, chỉ cần có thể để ta cùng đệ đệ có chỗ ở, có cơm ăn, ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc…”



Mã xa hoa quý có huy hiệu hoàng thất dừng lại trước thôn xóm một chốc, rốt cuộc ly khai, hướng về phía hoàng cung chạy như bay.


Trong nội thất mã xa, sửu nha đầu cùng đệ đệ bẩn hề hề, ngốc hồ hồ của mình không dám thở mạnh ngồi bên mép nhuyễn ỷ, chân cũng cố gắng giơ cao một chút, giống như sợ hãi mình làm dơ mã xa.


“Hiện giờ là buổi trưa, thật có lỗi, bởi vì ta còn rất nhiều chuyện cần xử lý, phải nhanh chóng quay về hoàng cung, ngay cả cơm trưa cũng để lỡ mất, các ngươi hẳn cũng đói bụng, ăn chút điểm tâm lót dạ trước đi.”
“Tạ ơn… tạ ơn… điện hạ…”


Sửu nha đầu cầm một khối điểm tâm tinh xảo đưa cho đệ đệ vừa nhìn ánh mắt đã biết mong chờ hồi lâu, được Nam Việt Thái tử cao cao tại thượng săn sóc, ôn hòa đối đãi như vậy, sửu nha đầu cảm giác trái tim mình đang nảy lên thật mạnh, muốn hóa giải tính cảnh xấu hổ của mình lúc này, sửu nha đầu ngây ngốc cố gắng tìm kiếm đề tài.


“…Đúng rồi… cái kia… Đông Chích Hoàng thái tử điện hạ… vết thương của hắn hiện giờ đã tốt rồi sao… hắn…”
“Ân, đã tốt rồi, cảm tạ.”


“Ha hả… vậy là tốt rồi, thái tử điện hạ, người biết không, Đông Chích Hoàng thái tử điện hạ nhất định là một người phi thường si tình…”
“Ách? Vì sao lại nói vậy?”


Thấy đề tài mình nói tới rốt cuộc cũng làm vị Thái tử điện hạ cao quý này cảm thấy hứng thú, sửu nha đầu thở phào, lại hưng phấn tiếp tục mở miệng.


“Thái tử điện hạ người không biết, Đông Chích Hoàng thái tử điện lạ lúc bị trọng thương mơ mơ màng màng vẫn luôn gọi tên một người, còn nói hắn rất nhớ nàng, hắn thực hối hận vì lúc đầu quyết định tách biệt với nàng, hắn muốn cùng nàng ở cùng một chỗ.


Thái tử điện hạ, người nói xem, Đông Chích Hoàng thái tử điện hạ có phải là một người phi thường si tình không, vị cô nương gọi là Minh Khê kia thật sự làm người ta hâm mộ…”


Sửu nha đầu vì làm dịu đi tình tự khẩn trương của mình nên cứ không ngừng nói với Minh Khê, căn bản không hề lưu ý tới phản ứng trố mắt cùng xấu hổ trong nháy mắt của Thái tử điện hạ, quả thật, thôn dân bình thường như bọn họ làm thế nào biết được, vị Nam Việt Thái tử điện hạ này gọi là Hoàng Phủ Minh Khê a?



Hoàn Chương 210.