Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 4 - Chương 196: Cảnh tượng đế đô

Mã xa đẹp đẽ quý giá có huy hiệu hoàng thất, đường lớn rộng rãi của đế đô phồn hoa, người tới lui cùng những mã xa khác đều chủ động nhường đường, nhưng mã xa được bốn tuấn mã tuyết trắng cao lớn kéo đi lại có tốc độ chậm rãi vượt dự kiến của mọi người, cứ từ từ nhàn nhàn chạy tới.


A Thất cùng Tiểu Thần ở bên ngoài đánh xe, Thanh Việt cùng vương tử Thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai, an vị bên trong.


Tiểu Miêu chỉ lớn bằng một bàn tay người nằm trên đùi Thanh Việt ngủ đến chỏng vó, không có biện pháp, Tiểu Miêu tuy có chút hoạt bát nhưng dù sao cũng còn rất nhỏ, mê ngủ là bản năng, không thể chống cự.


Về phần Mà Nhà thì tự nhiên là tinh lực tràn đầy ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại ló cái đầu xương khô hoặc móng vuốt ra ngoài hủ dọa những người đi đường hay mã xa xui xẻo tới gần, sau khi đắc thủ thì lại phát ra tiếng cười gian ‘dát dát’ như chiêu bài.


“Tiểu điện hạ, chúng ta đang đi đâu?”
Mạn Nhĩ Lai theo cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, cảm giác con đường này không giống đi tới…
“Nơi chúng ta muốn tới là tây giao bên ngoài đế đô, nơi đó có một trang viên thuộc về Tài vụ đại thần.


Người đi theo Nhị ca liên tiếp xảy ra chuyện ở trong nhà, mà tiểu nhi tử của Tài vụ đại thần còn coi như bình an đương nhiên không dám ở nhà, mấy hôm trước đã lén lút chạy tới trang viên ở vùng ngoại ô của nhà bọn họ.


Nếu không phải ta sớm dặn Tạc Phi âm thầm theo dõi, nói không chừng hiện giờ còn tưởng hắn đang ngoan ngoãn chờ trong nhà.”
“Hóa ra là vậy, vậy chúng ta có nên…”
“Không cần sốt ruột, có Tạc Phi ở đó canh chừng, có chuyện gì hắn sẽ đến báo cho chúng ta trước tiên.”


Thanh Việt vừa trà lời, vừa hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lui tới nối liền không dứt là những cửa hàng trang sức độc đáo đầy màu sắc cùng các tiểu nhị hớn hở nhiệt tình, có chút khoa trương giới thiệu với người đi đường qua lại về những thương phẩm tinh mỹ rực rỡ muôn màu…


Đám người mặc đủ loạn phục sức rộn ràng nhốn nháo, nhiều nhất ở đây là những bình dân bá tánh mặc y phục bình thường đang đỏ mặt tai hồng tranh luận với nhóm tiểu thương vì mấy đồng tiền.


Xen lẫn trong đó cũng có những thương nhân y phục gọn gàng, nhưng thương nhân bình thường trừ bỏ cuộc sống giàu có, địa vị so với dân thường cũng cao hơn, vì thế bọn họ làm việc cũng sẽ điệu thấp hơn, không rêu rao trên đường.


Ngẫu nhiên cũng thấy một ít quý tộc diễu võ dương oai mang theo một đám tôi tớ; còn có những ma pháp sư mặc trường bào làm dân chúng bình dân kính sợ không dám tới gần; võ sĩ ngoại hình bưu hãn, lưng đeo cự kiếm; còn có những tiểu hài tử nghèo túng đi chân trần không ngừng hướng người qua đường ăn xin…


Mặc kệ những người này là vui hay buồn, mỗi ngày ở đế đô vẫn luôn phồn hoa náo nhiệt như vậy.


Cuộc sống của những người này đối với Thanh Việt mà nói thì vừa mới mẻ lại xa lạ, đây là cuộc sống mà bé chưa từng trải qua, so với hoàng cung vàng son lộng lẫy rồi lại sâm nghiêm, phức tạp thì nơi này càng có vẻ tràn đầy sức sống, sinh cơ bừng bừng.


Bất quá, trong mắt Thanh Việt, nơi có thể cùng phụ hoàng sinh hoạt mới là quan trọng nhất, tốt nhất, vì thế, đối với hoàng cung trầm lắng, sâm nghiêm cùng tranh quyền đoạt thế, Thanh Việt không có gì oán hận.


Mã xa chậm rãi chạy tới cửa thành tây đế đô, với tốc độ thong thả này nên chạy cả buổi, rốt cục mới ngừng lại bên một tiểu hồ yên ả ở vùng ngoại ô.


“Điện hạ, nơi này cách trang viên của Tài vụ đại thần không xa, vì không để bọn họ phát hiện mà gây ra những phiền toái không cần thiết, chúng ta cứ chờ ở đây, được không?”
“Ân.”


Thanh Việt hiển nhiên cảm thấy hoàn cảnh u tĩnh nơi này không tồi, lập tức đồng ý, ở đây uống trà nghỉ ngơi hẳn cũng rất thoải mái.
Cách hồ nhỏ không xa có một thôn xóm không tính lớn, cũng không tính là nhỏ.


Mới đầu, thôn dân thấy mã xa đẹp đẽ quý giá co huy hiệu hoàng gia dừng cách cổng vào thôn không xa, sợ va chạm phải hoàng tôn quý tộc trong mã xa, liền sợ tới mức trốn vào trong nhà.


Nhưng mã xa kia cứ vậy dừng ở đó, đến chạng vạng cũng không thấy có người xuống xe đi lại, thôn trưởng bắt đầu lo lắng, bọn họ rõ ràng thấy chiếc mã xa kia nhưng không tới hành lễ với nhóm đại nhân trong xe, kia nếu như bị trách tội thì… Huống chi, bọn họ nơi này mấy ngày nay cũng không thái bình, nếu lỡ như…


Vì thế, thôn trưởng cùng mấy lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn thương lượng một lát liền tụ tập thôn dân, mỗi nhà một người, cầm theo thức ăn, rượu ngon, dưa và bánh trái ngon nhất trong nhà mình, kinh sợ tới mã xa bái kiến.


A Thất cùng Tiểu Thần ngồi ở gian ngoài mã xe, nhìn thấy nhóm thôn dân chạy tới quỳ, không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Bọn họ cũng từng như vậy, thậm chí so với nhóm thôn dân này còn hèn mọn hơn.


Tiểu Thần là con riêng, luôn bị người khác giễu cợt, bị người ta khinh thường, mà A Thất lại càng tệ hơn, là đứa nhỏ của một nô lệ, từ nhỏ đã bị người ta đánh chửi, nếu không phải sau đó gặp được Thanh Việt…


Vì thế, A Thất cùng Tiểu Thần đều hiểu được nhóm thôn dân này sợ hãi cùng khϊế͙p͙ đảm thế nào đối với hoàng tôn quý tộc cao cao tại thượng.
“Các ngươi đều đứng lên, mấy thứ này cũng đều cầm về đi, Tiểu điện hạ không cần mấy thứ này.”


Tiểu Thần nhắc tới Tiểu điện hạ, chỉ thấy trong mắt nhóm thôn dân lại càng sợ hãi hơn vài phần.


Hai người đột nhiên nghĩ tới thanh danh ở bên ngoài của Tiểu điện hạ, trừ bỏ dung mạo bị người ta truyền bá tới mức làm người ta mơ màng, những thứ khác đều không tốt lắm, kiêu ngạo, bá đạo, tùy hứng, thị sủng mà kiêu… đủ thứ, nhưng hình như không có từ nào là tốt đi.


“Được rồi, các ngươi đều trở về đi, điện hạ còn chuyện quan trọng cần xử lý, đừng đến cản trở điện hạ.”
A Thất sợ bọn họ làm Thanh Việt khó chịu, lập tức bảo bọn họ rời đi.


Nghe thấy người trong mã xa thoải mái bảo bọn họ ly khai như vậy, nhóm thôn dân đều thở phào, chính là chỉ mới đi vài bước, thôn trưởng kia lại ngừng lại, bộ dáng khó xử muốn nói lại thôi, nhóm thôn dân khác cũng đứng cách đó không xa mà nhìn qua.
“Còn có chuyện gì sao?”


“Này… hộ vệ đại nhân… tôn kính…”
Không biết phải xưng hô cùng hành lễ thế nào, thôn trưởng chỉ đành gọi như vậy.


“… Hộ vệ đại nhân… người… thỉnh người… hướng Tiểu điện hạ vạn phần tôn quý… thông báo một tiếng… thôn xóm của chúng ta mấy ngày nay không được yên ổn, hơn nữa, trời đã sắp tối rồi, vì sự an toàn của Tiểu điện hạ, vẫn nên…”
“Không yên ổn?”


Tiểu Thần cảm thấy kì quái, dưới chân đế đô này chẳng lẽ có thổ phỉ lui tới?
“Đúng vậy, hộ vệ đại nhân.”
Thôn trưởng cắn môi, vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế.
“Đại khái là hai ba ngày trước, là Tiểu Lôi nhà Đặc Tư thường xuyên lên núi hái thuốc phát hiện ra.


Mặt sau thôn chúng ta là một mảnh rừng hoang, bắt đầu xuất hiện mấy người rất kì quái, bởi vì khu rừng hoan này nối liền với dãy núi, nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi, y phục bị phá hủy của bọn họ thì hẳn là leo qua núi tới.


Chúng ta chỉ dám nhìn từ phía xa, không dám trêu chọc bọn họ, chính là sáng sớm hôm nay chúng ta liền phát hiện bọn họ cứ lẩn quẩn ngày càng gần thôn chúng ta hơn, cũng không biết bọn họ đang tìm thứ gì đó, hay có ý đồ nào khác, chúng ta đều cảm thấy có chút khủng hoảng, nhóm người trẻ tuổi trong thôn cũng vì vậy mà không dám đi buôn bán hay lên ruộng, đều ở nhà canh giữ.


Vì thế, vì an toàn của điện hạ, vẫn là thỉnh…”
‘Khúc khích.’
Thôn trưởng còn chưa nói hết, Thanh Việt ngồi bên trong đã mở cánh cửa gỗ khắc hoa ngăn cách với gian ngoài.


Một thiếu niên xinh đẹp, tôn quý như thiên thần giáng trần có mái tóc ngân sắc độc nhất vô nhị trên đại lục, ánh mắt thất sắc lưu ly mê hoặc lòng người, vẻ mặt biếng nhác ngồi trên nguyễn ỷ đẹp đẽ quý giá, lưng dựa vào nhuyễn điếm thêu đồ án tinh xảo, điểm xuyến thêm là đôi giày da nhỏ lóng lánh bảo thạch, thiếu niên kia tao nhã bước lên chiếc ghế nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.


“Mấy người kia hiện giờ đang ở đâu?”
Thanh Việt cũng không để ý tới ánh mắt tập thể dại ra của nhóm thôn dân, trực tiếp mở miệng hỏi.


Nếu thôn dân này không miêu tả sai, vậy nó hẳn là hoạt thi chứ người sống gì a, chính là hoạt thi sao lại chạy tới nơi này, chỗ này có gì hấp dẫn Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sao?

Hoàn Chương 196.