Hôm sau.
Lúc sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng nhưng mọi người trên lâu thuyền không ai ngủ được nữa.
Từ hoàng thất, quý tộc, đại thần cho tới thị vệ, thị tỳ, người hầu, còn có các nô lệ ở tầng dưới cùng cũng nghe được một tin tức kinh người.
Bất quá, so với bầu không khí nặng nề bao trùm cả lâu thuyền, tầng dưới cùng không hề bị ảnh hưởng, ngược lại so với ngày xưa lại càng náo nhiệt, dù sao chỉ có nơi này, nhóm vương tôn quý tộc công chúa luôn xem thường không thèm đặt chân tới.
Mọi người đều vô cùng hưng phấn, tranh nhau nói ra tin tức mình mới nghe lén được, không hiểu là thật hay giả.
“Nghe nói chưa, mọi người nghe chưa, hoàng đế bệ hạ của chúng ta đem…”
“Thiết ~~~~ chuyện lớn như vậy, ai mà không biết, hiện giờ a, chỉ sợ tin tức đã truyền tới tận đế đô rồi…”
“Nhị điện hạ… lần này… các ngươi nói… bệ hạ có thể thật sự sẽ…”
“Kia còn giả được sao, Nhị điện hạ đã bị nhốt trên boong tàu, bệ hạ cũng hạ chiếu thư rồi. Lúc Đại tổng quản Tạp Ân tuyên nhỉ, ta vừa vặn bưng trà nước lên cho nhóm đại nhân, chỉ nghe được ‘Nam Việt Nhị hoàng tử trong chuyến đi… hành vi không kiểm soát hành vi… không biết tự trọng… ɖâʍ loạn… này nọ.
Có vài chỗ ta nghe không rõ lắm, đại khái có thể thấy bệ hạ lần này thực sự rất tức giận, mà bộ dáng Nhị điện hạ có vẻ cũng không tốt lắm.”
“Bệ hạ lần này phạt thực sự rất nặng, Nam Việt chúng ta từ khi lập quốc tới chỉ có vài vị hoàng tử bị tước tước vị, hơn nữa đều là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất.
Lần này Nhị điện hạ về đế đô sao còn mặt mũi gặp ai a~~~~ cũng không biết Nhị điện hạ rốt cuộc đã làm gì…”
“A, ngươi còn không biết sao a! Trước không nói chuyện này, chỉ cần chuyện ở Tạp Cách Tra vương quốc, Nhị điện hạ bị bệ hạ phạt đánh ba mươi trượng cùng bế môn kiểm điểm, chuyện này, mọi người đều nghe nói qua đi, toàn bộ Vân Trạch đại lục không ai không biết, không ai không hiểu a.”
“Nghe nói a, khi đó Tạp Cách Tra vương hiến cho bệ hạ một mộc tinh linh khuynh quốc khuynh thành, bệ hạ cũng phi thường yêu thích.
Kết quả, Nhị điện hạ không biết có phải bị nhan sắc nàng ta làm mê mẫn tới điên hảo hay không, hắn thừa dịp bệ hạ không ở trộm cường bạo mộc tinh linh kia, vừa vặn bị bệ hạ trở về bắt gặp…
Nghe nói lúc ấy bệ hạ thức tức giận a… Nhị điện hạ nếu không phải nhi tử thân sinh của bệ hạ, nói không chừng lúc đó đã rơi đầu rồi…”
“Nhị điện hạ đâu có cường bạo tinh linh kia, ta nghe nói là tinh linh kia quyến rũ Nhị điện hạ, lén ước hội a…”
“Thiết ~~~ ngươi ngốc quá a, bệ hạ chúng ta là ai a, cơ trí anh minh, tuổi trẻ tuấn dật, quyền thế ngập trời, Nhị điện hạ tuy là không tệ nhưng so với bệ hạ, không phải không bằng một cọng lông nữa sao, nếu ngươi là nữ nhân thì ngươi chọn ai a, này không phải quá rõ sao, tinh linh kia cũng không phải ngốc tử.
Hơn nữa ta lén nói cho các ngươi biết, muội muội của bằng hữu của đệ đệ người trong lòng ta, ngày đó a, vừa vặn sinh bệnh, nằm ở hậu viện nghỉ ngơi nên không theo hầu bệ hạ, nghe nàng nói, ngày đó chính tai nàng nghe thấy tinh linh kia kêu la rất thảm a, làm nàng sợ tới bây giờ vẫn còn thường xuyên thấy ác mộng…”
“A~~~~~”
“Ác ~~~~ này khó trách bệ hạ lần này phạt Nhị điện hạ nặng như vậy, xem ra, không thoát khỏi quan hệ với chuyện lần trước a~~~~”
“Này không phải quá rõ rồi sao.”
“Nhị điện hạ nếu từ lúc đó chịu thu liễm một chút thì cho dù bệ hạ còn tức giận cũng không có cớ để trừng phạt, chính là ai ngờ, mới không bao lâu Nhị điện hạ lại gây chuyện nữa.”
“Mấy ngày nay a, mọi người không phải đều đổ xô tìm kiếm tiểu thư quý tộc mất tích của Tắc Á Tháp vương quốc sao, chuyện này lại do Nhị điện hạ gây ra…”
“Ta nghe một bằng hữu thị vệ nói a, Nhị điện hạ ở trong phòng mình, lén nuôi vài con chuột ăn thịt người a, mà tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp kia bất hạnh đi vào nhầm phòng Nhị điện hạ, vì thế mới vô tội chết thảm.
Cụ thể không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như lúc nhóm hộ vệ vừa vặn rời đi, đám chuột kia đói bụng cắn phá lồng trốn ra ngoài liền đụng phải tiểu thư kia, kết quả a, tiểu thư kia bị gặm tới không còn miếng xương luôn, nếu không phải còn chút vật trang sức chứng minh thân phận….”
(Đoạn liên quan tới chuột ăn thịt người này bởi vì thi thể tiểu thư quý tộc tìm được ở chỗ Nam Việt Nhị điện hạ đã khô quắt không thể phân biệt, quan trọng hơn là trên đó có rất nhiều vết tích mới cũ tích tụ từ trước cùng sau khi chết, hơn nữa còn có dấu vết bị xâm phạm thô bạo cùng ngược đãi.
Nam Việt không có khả năng để thi thể này bại lộ trước mắt mọi người, nếu bị người ta biết được, mặt mũi hoàng tộc Nam Việt, thậm chí là cả mặt mũi cả đế quốc Nam Việt cũng hỏng bét a.
Nhưng, cũng không thể không cho Tắc Á Tháp vương quốc một cái công đạo, tiểu thư quý tộc kia không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích, cả đời không tìm thấy đi.
Vì thế, sau khi Đại tướng quân của Nam Việt đế quốc—— Khải Tề • Đề Đề Tư bí mật xử lý thi thể xong, hoàng đế bệ hạ không muốn quản chuyện này liền giao toàn bộ cho hắn xử lý, hắn số khổ, cũng chỉ có thể vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra biện pháp có thể lấp ɭϊếʍƈ này.
Dù sao, mặc kệ Tắc Á Tháp vương quốc có tin hay không, chỉ cần Nam Việt cho bọn họ một công đạo cùng lợi ích đủ thỏa mãn, thì còn ai để ý tới một tiểu thư quý tộc nữa.)
“Trời ạ ~~~~ chuột ăn thịt người a~~~~~”
“Hừ, nghe nói, Nam Việt đế đô trước kia có mấy nhóm vương tôn thích nuôi dưỡng loại chuột ăn thịt người khủng khϊế͙p͙ này a.
Nghe nói nô lệ hay bọn người hầu không làm việc tốt sẽ bị nhốt chung lồng với đám chuột ăn thịt người đói khát, nhóm quý tộc sẽ nhìn bọn họ chậm rãi bị gặm cắn huyết thịt làm trò vui a…
Sau đó, bệ hạ biết chuyện này, đã xử phạt rất nặng.”
“Đúng vậy, những người đó luôn không xem chúng ta là người…”
“Khó trách bệ hạ sinh khí đến vậy, tuy, trên đại lục có rất nhiều quý tộc dưỡng thứ kia, nhưng trước đó quả thực bệ hạ đã ra lệnh cấm, bất cứ hoàng tử, công chúa, vương tôn quý tộc nào cũng không được phép nuôi dưỡng chuột ăn thịt người, càng không thể dùng chúng nó để tra tấn nô lệ, người hầu để tìm niềm vui. Nhị điện hạ như vậy có thể xem là kháng chỉ a~~~~”
“Kia… đám chuột ăn thịt người kia đâu…”
“Bệ hạ chán ghét đám đó, sớm đã bảo bọn thị vệ quăng hết xuống biển rồi.”
“Nghe nói a, Nam Việt chúng ta vì biểu đạt xin lỗi với Tắc Á Tháp vương quốc, không chỉ tước tước vị của Nhị hoàng tử, còn tặng thêm hai mươi xe vàng bạc châu báu làm bồi thường a!”
“Trời ạ, hai mươi xe a~~~~~”
“Chỉ là một tiểu thư quý tộc của một vương quốc bất hạnh bỏ mình, vàng bạc châu báu bồi thường là được rồi, Nam Việt chúng ta thế nhưng còn tước tước vị hoàng tử, Tắc Á Tháp vương quốc lần này đúng là được dán vàng lên mặt ~~~~”
“Thế a, Tắc Á Tháp công chúa kia lúc nghe được tin này, đầu tiên là kinh hãi một phen, sau đó, các ngươi không thấy đâu, dáng vẻ của nàng ta lúc đó thực đắc ý nha…”
“Các ngươi nói xem, có phải bệ hạ có ý muốn liên hôn với Tắc Á Tháp vương quốc không a?”
“Nghĩ lại thì bệ hạ quả thực đã rất lâu không lập tân phi…”
“Đợi đến lúc tin này truyền về đế đô, nhóm nương nương ở hậu cung không biết sẽ…”
…
Tầng chót lâu thuyền đang bàn tán khí thế ngất trời, mà ở tầng thứ tư, trong phòng yến hội của các vương tôn đại thần lại tràn đầy im lặng cùng áp lực.
Mỗi người ngồi đây đều đang nhanh chóng tính toán, nghiền ngẫm trong lòng, thế cục, hướng đi sau này cùng thiệt hơn của mình, quan trường chính là vậy, chỉ cần đi sai một bước thôi sẽ không bao giờ quay đầu lại được.
…
Sau khi Nam Việt hoàng đế bệ hạ ngoài dự kiến của mọi người, còn chưa về nước đã đột nhiên sắc phong Nam Việt Đại hoàng tử, người không được xem trọng nhất—— Hoàng Phủ Minh Khê làm Hoàng thái tử, làm Nam Việt đế quốc, thậm chí là cả Vân Trạch đại lục oanh động khϊế͙p͙ sợ, Nam Việt hoàng đế bệ hạ lại tiếp tục hạ một đạo ý chỉ: ‘Tước hoàng vị của Nam Việt Nhị hoàng tử’ lại một lần nữa làm phong ba ập tới.
Theo nhật trình Nam Việt hoàng đế vệ hạ về nước ngày càng gần, hậu cung, triều đình chưa bao giờ thiếu tranh đoạt quyệt thế cũng ẩn ẩn bày ra dấu hiệu ‘gió thổi mưa giông trước cơn bão’.
…
Hoàn Chương 177.