Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 163: Địa cung chi chiến [2]

Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chậm rãi đứng thẳng, nhìn bọn Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo, gương mặt đắn đo thì thào.
“Ân, để ta nghĩ lại xem, nên dùng phương pháp nào mới tốt đây?”
Suy tư một lát, ánh mắt Hoàng Phủ Tĩnh Nghi dần dần chớp động quang mang điên cuồng.


“Ha hả ~~~ ta nghĩ ra rồi, này thực sự là một chủ ý không tồi, ha hả ~~~”
Lập tức, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lấy một cái chai thủy tinh nhỏ cỡ ngón tay tiểu hài tử từ trong không gian giới chỉ ra, bên trong đó có những giọt máu đỏ thẫm đang lăn tăn.


Thanh Việt vừa thấy chao này thì biết đó là chai thủy tinh chứa máu phụ hoàng Tạc Phi bẩm báo ngày đó, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cùng Đông Ly Trần tính toán dùng nó chế luyện khống hồn cổ.
“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”


Thấy Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lấy chai kia ra, lại không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì, Thanh Việt rõ ràng có chút nóng nảy.
“Làm cái gì? Ha hả ~~~~ Tiểu điện hạ đừng gấp a, ngài sẽ lập tức biết ngay.”


Trên gương mặt tái nhợt của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lộ ra một nụ cười điên cuồng, một sức mạnh kì dị từ người hắn bắt đầu khuếch tán, lúc mọi người còn không hiểu hắn đang làm gì thì bắt đầu nghe thấy phía sau hắn truyền tới âm thanh tất tất tác tác ma sát với mặt đất.


Sau tầng tầng lớp lớp liêm mạn dày đặc thế nhưng lại xuất hiện vô sớ hắc xà hai mắt đỏ đậm, trước kia bọn Thanh Việt đã nghe nói hắc xà lớn nhất chỉ to bằng cánh tay mà thôi, nhưng lúc này trong quần thể hắc xà, thế nhưng đã có vài con to mới mức gần bằng một người trưởng thành, ánh mắt khát máu đỏ đậm, giống như một đôi đèn lồng đỏ rực, đang tham lam chăm chú nhìn mọi người, phát ra tiếng ‘tê tê’ làm người ta rởn da gà.


Số lượng kinh người, chúng nó vốn đã ẩn núp trong một góc nào đó trong phòng ngủ, mọi người đều xem nhẹ sự tồn tại của chúng nó, tưởng tượng đến đây, mọi người không khỏi cảm thấy cơ thể lạnh run.
‘Bang’


Trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bình thủy tinh trong tay Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đột nhiên vỡ tung, huyết châu bên trong cũng hóa thành một màn sương máu lả tả bay trong không khí.


“Ngửi thấy mùi máu này hết chưa? Ta muốn các ngươi bằng bất cứ giá nào toàn lực công kích người có mùi máu này, sau đó chui vào trong cơ thể y, từng chút từng chút gặm cắn máu thịt, nội nạng, ta muốn y phải nếm thử tư vị vạn xà gặm cắn, thi cốt cũng không còn!”


Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vừa dứt lời, đám hắc xà còn chưa kịp phản ứng thì Thanh Việt đã động.


Một thanh nhuyễn kiếm cả người kim sắc, bên trên khảm hoa văn màu bạc theo lệnh triệu hồi của Thanh Việt, rất nhanh hư mà thật xuất hiện trong tay bé, tản mát ra hơi thở thánh khiết mãnh liệt, ma pháp không gian thuấn di của Thanh Việt cũng khởi động trong phút chốc, gần như trong nháy mắt tiến tới vị trí Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cách bọn họ hơn mười thước.


Thanh Việt hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý ‘đánh úp, tiên hạ thủ vi cường’, huống chi, lúc Thanh Việt nghe Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nói xong mệnh lệnh với nhóm hắc xà đã phi thường phẫn nộ rồi.


Lúc Hoàng Phủ Tĩnh Nghĩ ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì nhuyễn kiếm kim sắc đã ập tới trước mặt, không thể trốn tránh, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chỉ có thể giơ Ma Vu pháp trượng trong tay để ngăn cản.


Ma Vu pháp trượng theo bản năng tản mát quang mang đỏ rực như máu chống đỡ, nhưng chủ nhân không thể kiểm soát nên tuyệt đối không thể phát huy toàn bộ sức lực để chống đỡ sức mạnh thần thánh này.
‘Đinh’


Một tiếng giòn tan vang lên, chí bảo của ma vu tộc—— Ma Vu pháp trượng cơ hồ bị chém đứt hết phân nửa, lập tức, ánh sáng trên pháp trượng trở nên ảm đạm.


Kiếm của Thanh Việt là nhuyễn kiếm, trên đại lục này không có ai sử dụng binh khí như vậy, vì thế, trong lúc điện quang hỏa thạch, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi không rõ đặc tính nhuyễn kiếm liền theo bản năng đưa thứ trong tay lên đỡ, nhưng Ma Vu pháp trượng sao có thể ngăn cản nhuyễn kiếm này, bởi vì va chạm nó sẽ tự động gấp khúc.


Chờ Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hiểu đặc tính này thì bên má trái, từ khóe mắt tới cằm đã bị rạch một đường sâu tới tận xương.


Này không phải kiếm thương bình thường, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sau khi dung hợp với Tiểu hoàng tử Ma tộc, cơ thể hắn cũng mang theo đặc tính của Ma Tộc, có ma tính, vì thế, bị một kiếm mang theo hơi thở thần thánh cường đại thì miệng vết thương của hắn bắt đầu đau đớn như bị lửa thiêu đốt.
“A~~~~”


Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bất ngờ không kịp phòng bị phát ra tiếng rít gào cực kì phẫn nộ vì đau đớn.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi biết Thanh Việt là ma pháp sư hệ quang, thậm chí còn la thiên tài ma pháp hiếm có, người như vậy đối với hắn chính là uy hϊế͙p͙, vì thế hắn luôn đề phòng công kích ma pháp của Thanh Việt.


Phàm là ma pháp sư, lúc phóng xuất ma pháp công kích lớn thì cần phải có thời gian chuẩn bị nhất định để niệm chú ngữ cùng tụ tập năng lượng ma pháp.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chặt chẽ chú ý Thanh Việt, tự tin có thể tránh được ma pháp công kích của bé.


Nhưng, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi tuyệt đối không ngờ, cơ thể ốm yếu của Thanh Việt thế nhưng lại có thể sử dụng kiếm, hơn nữa, thanh kiếm này lại có bộ dáng hắn chưa từng thấy qua, có được đặc tính mà hắn không biết, lại còn mang theo sức mạnh thần thánh có thể khắc chế hắn.


Nhóm hắc xà với số lượng kinh người theo tiếng rít gào của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, bắt đầu điên cuống vây công về phía bọn Thanh Việt.


Lai Ân • Đường Cổ Lạp vừa nãy cũng nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nói với đám hắc xà, đương nhiên biết mục tiêu công kích chủ yếu của chúng nó là Hoàng Phủ Ngạo, bản thân hắn đã bị trọng thương, lập tức quyết đoán, cũng có thể nói là gian xảo trốn thoát khỏi Ma Nha đã không còn chú ý tới hắn, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với bọn Thanh Việt.


Giống như suy nghĩ của Lai Ân • Đường Cổ Lạp, chỉ cần rời xa bọn Thanh Việt, số lượng hắc xà công kích hắn giảm đi rất nhiều.


Không gian lĩnh vực của Thanh Việt nhanh chóng mở ra, ở trên không gian lơ lửng viên tinh hạch cự long hệ quang của Tử Tinh ma pháp trượng, cuồn cuộn không ngừng tản mát nguyên tố hệ quang, trong không gian lĩnh vực tràn ngập ánh sáng màu trắng nhu hòa.


Trên đại lục này, nguyên tố hệ quang rất thần thánh, đặc biệt là một lượng lớn nguyên tố quang thế này chính là khắc tinh của sinh vật hắc ám.


Nhóm hắc xà bị Hoàng Phủ Tĩnh Nghi điều khiển, vì thế cho dù rất e ngại không gian lĩnh vựa của Thanh Việt nhưng vẫn không muốn sống từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến vào bên trong.


Hoàn hảo, nhờ có không gian lĩnh vực tràn lập nguyên tố quang của Thanh Việt phụ trợ, nhóm hắc xà vừa vào nơi này liền bị khắc chế rất lớn, một số nhỏ yếu vừa mới tiến vào trong đã mất mạng, này cũng khiến cho bọn Thanh Việt đối mặt với số lượng hắc xà kinh người không còn quá mức luống cuống tay chân, có thể thừa lực ứng phó.


Vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai, đối mặt với số lượng hắc xà khủng bộ tới mức làm da đầu người ta run lên này lại không hề khϊế͙p͙ đảm, cũng không giống Lai Ân • Đường Cổ Lạp tránh xa bọn Thanh Việt để né tránh trọng điểm công kích của nhóm hắc xà, ngược lại hắn kiên định đứng bên cạnh, cùng bọn Thanh Việt chống đỡ tiến công của hắc xà, kề vai chiến đấu.


Điều này làm Thanh Việt lại càng thưởng thức hắn không ít, từ không gian giới chỉ lấy ra một miếng cổ ngọc có điêu khắc trận pháp hộ thân cho hắn, ngay cả thanh bội kiếm trong tay hắn chém vào đám rắn không có mấy tác dụng, Thanh Việt dùng máu mình vẽ một tịnh tà chú, uy lực bội kiếm đối với hắc xà tăng lên rất nhiều, giúp hắn có năng lực tự bảo vệ mình.


Nhưng mà lập tức xuất hiện tình huống làm Thanh Việt trở tay không kịp.
“Phụ hoàng, phụ hoàng, người làm sao vậy…”
Âm thanh Thanh Việt lộ ra kinh sợ.
Phụ hoàng bé, đột nhiên một tay chống đất, quỳ gối xuống mặt đất.
“Không…”


Hoàng Phủ Ngạo muốn nói ‘không có việc gì’, nhưng sau khi dùng hết khí lực toàn thân để áp chế thống khổ trong cơ thể, ngay cả nói một chữ y cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.


Bắt đầu từ lúc nãy, linh hồn trong cơ thể y giống như phát điên, liều lĩnh muốn giãy giụa khỏi trói buộc cùng khắc chế trong cơ thể y, cứ như cho dù bị hủy hoạt hoàn toàn hắn cũng không nuối tiếc.
Khí huyết trong cơ thể bốc lên lợi hại, cứ như nham thạch nóng bỏng chảy trong tứ chi trăm hài.


Cùng lúc đó, lại xuất hiện một luồng sức mạnh kì dị không biết tên, nó cũng bắt đầu ngưng tụ trong cơ thể, mạnh mẽ chống lại linh hồn Ma hoàng đang điên cuồng, cơ thể Hoàng Phủ Ngạo cứ như từng khối từng khối bị xét rách rồi lại liền lại, phát sinh đau đớn kịch liệt.


Đau đớn như vậy Hoàng Phủ Ngạo đã từng trải qua một lần, đó là lúc ở rừng rậm ma thú, khi y nuốt vào phệ hồn ma châu, cơ thể y đã thừa nhận cơn đau như bị róc xương rồi lại từng chút lành lặn.


Đau đớn kịch liệt làm ý thức Hoàng Phủ Ngạo trở nên mơ hồ, nhưng y vẫn nhớ rõ, không thể biểu hiện quá thống khổ, nếu không Việt nhi của y sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, vì thế cho dù đau đớn khôn cùng Hoàng Phủ Ngạo vẫn mạnh mẽ nén xuống.

Hoàn Chương 163.