Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 138: Tinh linh chi tử

“Một tên nô lệ đê tiện, thấy bản hoàng tử lại không hành lễ!”
Hoàng Phủ Vu Mạc cơ hồ cắn răng hộc ra những lời này.
“Nhân loại các ngươi mới đê tiện!”


Đối mặt với ngọn lửa phẫn nộ của Hoàng Phủ Vu Mạc, cô gái tinh linh cao ngạo hiển nhiên bị hai chữ ‘đê tiện’ kia chọc giận, chẳng chút e ngại nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Vu Mạc.
“Ha hả ~~~~ hảo, hảo, hảo!”
Hoàng Phủ Vu Mạc nói một lượt ba chữ hảo, nộ cực phản tiếu.


“Xem ra, ngươi còn chưa hiểu được thân phận của mình?”
‘Ba’
Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô gái tinh linh, mái tóc dài lục nhạt cũng bị Hoàng Phủ Vu Mạc túm lấy, hung hăng kéo cô gái tinh tinh vào ngực.
“A~~~~~”


Cô gái tinh linh bị biến hóa bất thình hình dọa hoảng, kêu một tiếng, sau đó lập tức ngậm miệng, nhịn xuống đau đớn truyền tới từ gò má cùng da đầu, cố ép mình trấn định mở miệng.
“Ngươi làm gì vậy? Ta và hoàng đế bệ hạ các ngươi có…”


“Nhị điện hạ… người… tinh linh này do bệ phân phân phó tiểu nhân trông coi… người…”
Thị vệ đứng bên cạnh thấy điệu bộ Hoàng Phủ Vu Mạc cũng bị dọa hoảng, vội vàng quỳ xuống đất nói, hi vọng Hoàng Phủ Vu Mạc có thể buông tha cô gái tinh linh.


Chính là Hoàng Phủ Vu Mạc đã tức tới mê muội, nghe thị vệ nói vậy thì tức giận một cước đá văng thị vệ đang quỳ trước mặt.
“Cẩu đông tây, ngươi cũng dám lấy phụ hoàng ra áp ta? Cút ngay, hôm nay thế nào ta cũng phải giáo huấn thứ ti tiện này!”


“Điện hạ, ngươi suy nghĩ một chút đi, tinh linh hình như có quan hệ với bệ hạ…”
Một thiếu niên quý tộc đi theo Hoàng Phủ Vu Mạc lên tiếng khuyên can.
Theo lời thị vệ này, tinh linh này do chính hoàng đế bệ hạ bảo hắn trông coi, nhìn lại thì tinh linh này tuyệt sắc như vậy rất có thể là tì thϊế͙p͙ của bệ hạ.


Nếu bọn họ làm gì tinh linh này, bệ hạ mà truy cứu thì bọn họ cũng không hay ho, nghĩ tới tây, nhóm công tử quý tộc không khỏi có chút lo lắng.
Đều khuyên can.
“Điện hạ, tinh linh này ta thấy…”
“Vạn nhất bệ hạ truy cứu, chúng ta…”


“Các ngươi sợ cái gì, giờ ta thực sự muốn xem thử, phụ hoàng để ý nhi tử là ta hay tên nô lệ đê tiện này!”
Hoàng Phủ Vu Mạc nói, sau đó xé toạc ngoại sam cô gái tinh linh, hung tợn nói.
“Ta bây giờ cho ngươi biết thân phận ngươi thấp hèn cỡ nào, chỉ mà một món đồ chơi mà thôi!”


“A~~~~~”
Cô gái tinh tinh hét chói tai bị đẩy mạnh vào phòng.
Tuy cao ngạo, nhưng cô gái tinh linh lại rất đơn thuần, hiện giờ nàng mới biết mình trêu chọc phải nhân vật hung ác, đem tới vận rủi.
“Điện hạ, Nhị điện hạ, người không thể như vậy, bệ hạ…”


Thị vệ ở ngoài cửa không ngừng khuyên can, nhưng vì ngại thân phận Hoàng Phủ Vu Mạc nên không dám xông vào, do dự một lát liền chạy ra ngoài viện, muốn nói chuyện này cho bệ hạ, để bệ hạ quyết định.
“Không~~~~~ buông ~~~~~”


Cô gái tinh linh kêu to, cố gắng trốn tránh, giãy dụa, nhưng bị giam cầm trong ma pháp, hơn nữa cơ thể đang suy yếu làm giãy dụa của nàng thực yếu ớt.
“Ta và bệ hạ các ngươi có ước định, ta giúp y tìm được tuyết sơn thất sắc liên y sẽ để ta đi, các ngươi không thể đối với ta như vậy…”


“Tuyết sơn thất sắc liên?”
Đôi tay xoa nắn đùa giỡn trên người cô gái rốt cuộc tạm ngừng.
“Phụ hoàng ta muôn tìm tuyết sơn thất sắc liên làm gì?”
“Ta không biết, nhưng dáng vẻ y thực sự rất muốn có, vì thế mới giao dịch với ta.”


Thấy Hoàng Phủ Vu Mạc có hứng thú với chuyện này, cô gái tinh tinh chỉ có thể cố gắng dùng nó để kéo dài thời gian.
Lời này vừa thốt ra, đám người trong phòng đều ăn ý liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra vui sướng trong ánh mắt.


Bệ hạ muốn tìm tuyết sơn thất sắc liên, nếu bọn họ có thể tìm ra trước, hiến cho bệ hạ, nói không chừng bệ hạ cao hứng liền…
“Vậy ngươi tìm được rồi?”
Âm thanh Hoàng Phủ Vu Mạc nhất thời nhu hòa rất nhiều.
“Đúng vậy, đã tìm được.”
“Mau nói cho ta biết!”


Ngữ khí có chút vội vàng, Hoàng Phủ Vu Mạc thấy cô gái tinh linh có chút chần chờ thì càng ôn hòa dụ dỗ.
“Chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ không chạm vào ngươi, thế nào?”
“Ta… đường đi… vẽ trên giấy…”
Nửa tin nửa ngờ nhưng cô gái tinh linh vẫn lấy bản vẽ ra.


Hoàng Phủ Vu Mạc cầm lấy bản vẽ, tỉ mỉ nhìn hai lần, nhớ kĩ lộ tuyến, sau đó trả lại cho cô gái tinh linh.
“Ta… có thể… đi rồi đi…”
“Đi?”
Hoàng Phủ Vu Mạc nhướng mi, khóe môi nhếch lên cười tà tứ.
“Ta có nói ta sẽ thả ngươi đi không?”


“Ngươi… vừa rồi ngươi đã nói, chỉ cần nói cho ngươi, ngươi sẽ không chạm vào ta… ngươi…”
Cô gái tinh linh thủ tín không thể nào tin nỗi lại có người đê tiện như vậy, vừa ưng thuận hứa hẹn đã lập tức vô sỉ thay đổi!
“Ha hả ~~~~”


Hoàng Phủ Vu Mạc cười dị thường vui vẻ, túm tóc cô gái tinh linh, kéo nàng tới trước mặt mình, ɭϊếʍƈ nhẹ vành tai mẫn cảm của cô gái.
“Bộ tộc tinh linh các ngươi không phải đã nói sao, nhân loại là sinh vật đê tiện, lời nói của chúng ta mà ngươi cũng tin? Ngươi đúng là thứ ngu xuẩn a~~~~


Nếu ngươi đã tìm được thứ phụ hoàng muốn, như vậy ngươi đối với phụ hoàng ta không còn tác dụng gì nữa.
Ngươi bất quá chỉ là một công cụ tiết dục xinh đẹp mà thôi, phải làm bổn phận của mình hẳn không thể xem là làm khó dễ ngươi đi?”
“Ngươi! Ngươi… a….”


Hoàng Phủ Vu Mạc thô bạo áp chế cô gái tinh linh xuống đất, không chút do dự xét nát số y phục chằng còn bao nhiêu trên người cô gái tinh linh.
“Gương mặt này thực sự xinh đẹp, tuy không thuận mắt bằng đệ đệ, vẫn kém một chút…”


Hoàng Phủ Vu Mạc vừa nói, vừa mạnh mẽ đùa bỡn cơ thể trần trụi của cô gái tinh linh, trong đầu vô thức nhớ tới ngày đó, đệ đệ xinh đẹp đến không tưởng nổi cởi bỏ hài, đưa bàn chân trắng noãn vào ôn tuyền.
Hình ảnh đó đã hiện trong đầu hắn rất nhiều ngày.


Tiểu nhân nhi xinh đẹp như vậy, cho dù hắn phi thường chán ghét cũng nhịn không được muốn giữ lấy.
“Các ngươi đều đứng đó làm gì? Không định cùng ngoạn à?”
Hoàng Phủ Vu Mạc hồi phục tinh thần, quay đầu hỏi đám thiếu niên quý tộc đi theo.
“Đương nhiên, điện hạ.”


Nhóm thiêu niên quý tộc đứng một bên đã sớm thèm thuồng, vừa nghe Hoàng Phủ Vu Mạc hỏi liền sáp tới cạnh cô gái tinh linh, đùa bỡn.
Đại đa số quý tộc đều là vậy, chỉ xem nô lệ là công cụ, yêu thương, quý trọng chỉ có một phần nhỏ.


Trong mắt bọn họ, cô gái tinh linh trước mắt chỉ là một công cụ mua vui trân quý một chút mà thôi, đối với ý nguyện của công cụ, bọn họ trước giờ chưa bao giờ để ý.


Cửa phòng khép kín, ngăn cách tình cảnh bên trong nhưng không thể cản được tiếng cười ồ cùng tiếng khóc la thảm thiết không ngừng truyền ra, lúc này trong phòng đang trình diễn cảnh tượng điên cuồng, ɖâʍ loạn.

Hoàn Chương 138.