Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 64: Nợ nần

Không thể không khen khi tay nghề của Hi Lâm rất tốt, đã chế tác ra một cây đàn viôlông tinh xảo và hoàn mỹ đến thế này, bất kể là hình dáng hay là mỗi một bộ phận cũng đều giống y hệt bản vẽ cấu tạo của đàn mà Mục Mộc đã vẽ ra.

Kỳ thực bản vẽ cấu tạo của Mục Mộc cũng không hoàn chỉnh lắm nhưng do Hi Lâm là bậc thầy lão luyện trong việc chế tạo nhạc khí nên mới có thể dựa vào bản vẽ mà làm ra theo đúng ý của Mục Mộc.

” Đúng! Cái này chính là viôlông! “. Mục Mộc dùng hai tay nâng cây đàn viôlông này lên, tràn đầy biết ơn với Hi Lâm: ” Cảm ơn ngài! Hi Lâm tiên sinh! “.

Nhìn thấy được sự kích động của Mục Mộc, Hi Lâm nở nụ cười, ông liền ôn hòa nói với Mục Mộc: ” Vậy thì hãy đi với ta để chọn dây đàn và dây vĩ “.

Mục Mộc gật đầu, vừa ôm lấy cây đàn này giống như bảo bối vừa Hi Lâm đi trở lại phòng làm việc.

Hi Lâm luền lấy ra mấy chục loại dây đàn và dây vĩ, đương nhiên nơi này không có dây nylon và dây kim loại, toàn bộ đều là dùng bộ phận trên cơ thể động vật để làm ra đây đàn.

Dây vĩ thì rất đơn giản, làm bằng đuôi ngựa còn dây đàn thì lại khó làm ra hơn, cũng may sau khi Mục Mộc đã thử mấy chục loại dây thì tìm được một loại dây gần giống với dây ruột dê nhất.

Nhân loại sớm đã sử dụng ruột hoặc gân dê để chế tác ra dây đàn, đến thế kỷ mười chín, dây ruột dê vẫn là sự lựa chọn duy nhất cho loại nhạc cụ đàn viôlông này.

Mục Mộc lưu loát gắn dây đàn đồng thời điều chỉnh tốt âm sắc cho viôlông, sau đó đặt viôlông ở trên vai thử kéo một đoạn, suýt nữa là rơi lệ.

Âm thanh đã lâu không được nghe thấy, vô cùng hoài niệm.

Mục Mộc nhớ đến trái đất, cũng nhớ đến ông bà nội của hắn luôn ngồi ở một bên nghe hắn luyện đàn, vì vậy hắn liền một hơi kéo luôn bốn bài nhạc, bài này càng dữ dội hơn bài kia, bài sau lại phấn khởi hơn bài trước, như thể đang trút ra hết những phiền muộn, oan ức và nổi thống khổ của mình vậy, ngay lúc hắn muốn kéo tiếp bài thứ năm thì Lạc Tang đã ngăn hắn lại.

” Ngón tay của em “. Ánh mắt Lạc Tang nhìn hắn lộ vẻ si mê, y mới vừa được nhìn thấy được một mặt chưa bao giờ thể hiện ra của Mục Mộc, rực rỡ loá mắt, làm cho y không khỏi lại muốn…

Ăn hắn.

Mục Mộc hơi thở hổn hển, giống như mới vừa hoàn thành một cuộc chạy bộ vật vã vậy, hắn nhìn về phía ngón tay đang bấm dây đàn của mình, mới phát hiện mình ngón giữa bị dây đàn cứa rách, giọt máu đỏ sẫm chảy từ dây đàn xuống dưới thân đàn.

Không ngờ lại liền chìm đắm vào trong đó. Mục Mộc thở dài một hơi, đặt viôlông xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Hi Lâm thì phát hiện ánh mắt của ông ta nhìn mình vô cùng háo hức.

” Thật là giỏi! “. Một người vẫn luôn ôn hòa như Hi Lâm khó có được lại kích động như lúc này, đây là những bài nhạc ma ông chưa từng được nghe qua bao giờ nhưng mỗi một bài đều khiến cho ông rung động nên chân thành khen ngợi: ” Cháu là nhạc công tốt nhất mà chú từng gặp! “.

Mục Mộc cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, mang theo thỏa mãn và kiêu ngạo, hắn chỉ tự tin khi chơi viôlông.

” Cảm ơn Hi Lâm tiên sinh “. Mục Mộc quét sạch hết những nặng nề trong mấy ngày qua nên cả người cảm thấy hết sức thoải mái.

Hi Lâm thấy ngón tay của Mục Mộc đang chảy máu nên liền dẫn hắn đi băng bó, vừa băng bó vừa suy tư, chờ sau  khi băng bó cho Mục Mộc xong, ông thử hỏi Mục Mộc: ” Mục Mộc, cháu muốn trở thành đồ đệ của chú không? “.

Mục Mộc ngây ngẩn, không phản ứng, Hi Lâm lại nói tiếp: ” Chú cũng đã lớn tuổi rồi nên muốn tìm một người tiếp nhận tay nghề làm nhạc cụ của mình, còn có cửa hàng kia nữa, chú vốn muốn để Hi Nhĩ tiếp nhận nhưng mà cháu cũng biết rồi đó, nó lại chạy đi làm đồ đệ của Văn Sâm Đặc Tư “.


Mục Mộc có chút động lòng nhưng hắn liền cự tuyệt: ” Xin lỗi Hi Lâm tiên sinh, cháu không thể đáp ứng chú được, bởi vì cháu có lẽ sẽ về nhà “.

Hi Lâm có vẻ thất vọng, ông có thể nhìn ra được Mục Mộc là người đã tiếp xúc với âm nhạc trong nhiều năm, tài nghệ chơi đàn rất giỏi kia nhất định là đã được luyện ngay từ lúc nhỏ rồi, người mà ngay từ nhỏ đã tiếp xúc với âm nhạc đồng thời cũng yêu thích âm nhạc như Mục Mộc chính là ứng cử viên tốt nhất để tiếp nhận mọi thứ của ông.

Mục Mộc ngẫm lại, liền muốn để lại cho mình một con đường lui nên: ” Nếu như một năm sau mà cháu không thể trở về nhà thì cháu sẽ đến tìm Hi Lâm tiên sinh! “.

” Một năm? “. Đôi mắt của Hi Lâm liền sáng rực lên, nếu như chỉ là một năm thì ông vẫn có thể chờ được: ” Vậy thì rất mong một năm sau cháu sẽ tới tìm chú “.

Mục Mộc gật đầu, cầm theo viôlông yêu dấu của mình liền muốn đi cùng Lạc Tang về nhà, Hi Lâm tiễn bọn họ ra cửa, ngay lúc Lạc Tang và Mục Mộc đang muốn quay người rời đi thì Hi Lâm gọi Mục Mộc lại.

” Khi Hạ Nhĩ và Hi Nhĩ còn bé, chú thường xuyên đánh đàn cho hai đứa nó nghe, chú cảm thấy có thể biểu diễn khúc nhạc mà mình yêu thích nhất cho các con của mình nghe đồng thời dỗ cho chúng ngủ là một chuyện hết sức hạnh phúc, Mục Mộc nghĩ sao? “. Hi Lâm cười ôn hòa và hiền lành với Mục Mộc: ” Cháu hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi “.

Mục Mộc rũ mắt xuống, tiếp đó không nói một lời mà bái Hi Lâm một cái rồi cùng Lạc Tang rời đi.

Kéo viôlông để dỗ con mình ngủ? Nó có vẻ tốt, chỉ là…

Hắn thật sự không thể sinh con vì hắn không vượt qua nổi ranh giới đó.

Dưới sự chỉ trích và khinh thường của những người qua đường, hai người đi về nhà, trong số đó có một giống cái nghị luận chẳng kiêng nể gì, Mục Mộc liền dừng lại dùng ánh mắt hung dữ mà nhìn hắn, vẫn luôn nhìn, không nhúc nhích, nhìn đến mức giống cái kia tóc gáy đều dựng đứng lên hết, liền xám xịt chạy vào nhà.

Mục Mộc cười khẩy một tiếng, cùng Lạc Tang tiếp tục đi về.

” Em định làm như thế nào? “. Lạc Tang do dự rất lâu, vẫn quyết định hỏi Mục Mộc.

” Có thể sử dụng thuốc cho chảy ra là tốt nhất nhưng nếu không có thầy thuốc nào chịu giúp tôi thì tôi đành phải nghĩ ra biện pháp khác thôi “. Mục Mộc bất đắc dĩ nói, hắn có  hơi hoài nghi Văn Sâm Đặc Tư đã giở trò ở sau lưng, ” Anh nghĩ cha anh có thể nào đã trao đổi trước với đám thầy thuốc này rồi không? “.

Lạc Tang ngập ngừng rồi vội lắc đầu: ” Hẳn là không có đâu, cha anh nói sẽ không ép buộc em nữa “.

Mục Mộc nghe nói như thế thì liền lộ ra một nụ cười vừa châm biếm lại vừa phức tạp: ” Hiện tại ông ấy rất oán hận tôi phải không? “.

” Không, cha ta chỉ là… “. Lạc Tang không biết nên nói như thế nào, kể từ sau cái đêm Văn Sâm Đặc Tư  bất đắc dĩ tự tay bắn mù con mắt của y thì trong nháy mắt trông ông già đi rất nhiều, không phải chỉ có ở vẻ ngoài mà cả ở trong tâm hồn, cả người dường như đã mất đi sức sống và tinh thần phấn chấn của trước kia, ánh mắt cũng tràn đầy vẻ tang thương, hơn nữa sau khi xét xử qua đi thì danh tiếng của nhà bọn họ cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến số người tìm Văn Sâm Đặc Tư để xem bệnh liền giảm mạnh, mà bạn bẽ đến hỏi thăm ông cũng chỉ có mấy người, bởi vậy Văn Sâm Đặc Tư càng có dáng vẻ nhìn thấu thế gian này.

Mục Mộc thấy Lạc Tang trở nên trầm mặc thì hắn liền không nhắc đến đề tài này nữa.

Cùng giống như hôm qua, Lạc Tang đưa Mục Mộc đến bên bờ ruộng liền đi đổi thuốc trị thương, Mục Mộc nhìn chăm chú vào Lạc Tang đã chạy xa, sau đó hít một hơi thật sâu, tìm một gốc cây cao to rồi leo lên.

Hôm qua, vì hắn trèo lên lấy trứng chim nên bị rơi xuống đất, nếu như không phải Lạc Tang đỡ lấy hắn thì có lẽ bây giờ hắn đã thoát khỏi đứa bé này rồi.


Mục Mộc đứng ở trên cành cây khô có độ cao ba mét mà lạnh lùng nhìn xuống mặt đất, độ cao này có lẽ sẽ làm cho đứa bé này chết đi?

Hay là phải cao hơn một chút? Hi vọng không đến nỗi phải té gãy chân. Mục Mộc leo lên một cành cây định leo lên thêm 1 mét nữa.

” Tôi biết anh sẽ làm như thế này mà “. Bỗng một giọng nói lành lạnh từ sau thân cây truyền tới khiến Mục Mộc giật mình, chỉ thấy Hi Nhĩ đi ra từ sau thân cây, cũng đi đến đứng ngay phía dưới Mục Mộc.

” Bị toàn bộ thầy thuốc từ chối cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn phá thai của anh sao? “. Hi Nhĩ ngước đầu lên lạnh lùng nhìn Mục Mộc.

Mục Mộc nheo mắt lại: ” Là cậu đã giở trò quỷ? “.

” Không phải, căn bản không cần tôi phải giở trò làm gì? Không có một người thầy thuốc nào lại đồng ý làm chuyện hủy hoại sinh mạng này, mục đích của người thầy thuốc chính là cứu người “. Hi Nhĩ giải thích xong, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi Mục Mộc: ” Tôi muốn hỏi anh, đứa bé này là anh vẫn một mực không muốn có phải không? “.

” Vậy mà còn phải hỏi sao? Tôi cũng đã đứng ở chỗ này rồi “. Giọng điệu của Mục Mộc khó chịu nạt Hi Nhĩ: ” Dừng có cản trở tôi nữa, tránh ra đi! “.

” Không được, nếu anh không muốn đứa nhỏ này thì cho tôi đi! “. Hi Nhĩ nói lời kinh người, Mục Mộc liền sửng sốt, lại nghe Hi Nhĩ nói tiếp: ” Tôi muốn đứa bé này, sư phụ tôi cũng muốn, anh chỉ cần sinh nó ra thôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng và dạy dỗ cho nó, không cần tới anh đâu! “.

Mục Mộc sững sờ một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, hắn nở nụ cười, dường như nghe được một chuyện vô cùng nực cười: ” Cho cậu? Tại sao phải cho cậu? Còn có cậu không nên nghĩ sai, cái tôi bài xích không phải là nuôi đứa trẻ mà là dùng thân phận của người đàn ông để sinh con! “.

Vẻ mặt của Hi Nhĩ trầm xuống: ” Nghe thấy anh dường như rất quan tâm tới tôn nghiêm ‘ đàn ông ‘? “

Hi Nhĩ cũng không biết ” Đàn ông ” là cái gì, thế giới này chỉ có giống cái và thú nhân, không có đàn ông và phụ nữ, cho nên cậu cho rằng ” Đàn ông ” là xưng hô, tương tự như ” Dũng sĩ “.

Mục Mộc im lặng một lúc, phủ nhận: ” Không, tôi chỉ muốn về nhà thôi, tôi không thể về nhà với một cái bụng lớn được “.

Hắn đã mất tích quá lâu, nếu mùa xuân sang năm chạy trở về, cuộc sống của hắn ở trên địa cầu vẫn có thể khôi phục lại như bình thường, cùng lắm thì chỉ là đại học lưu ban một năm thôi.

Hi Nhĩ từ trong lời nói Mục Mộc nghe ra được chút ít: ” Anh trở về nhà sẽ không quay lại đây nữa sao? “.

Mục Mộc gật đầu, cũng thẳng thắn với Hi Nhĩ: ” Đây cũng là nguyên nhân tôi muốn giải trừ quan hệ bạn lữ với Lạc Tang, tôi không định dẫn theo y cùng trở về “.

Mà hắn cũng không xác định được là Lạc Tang có thể theo hắn cùng quay tở về trái đất hay không, coi như có thể được thì hắn cũng sẽ không để Lạc Tang đi theo đến trái đất, nơi đó không thích hợp với y, mà một khi thân phận thú nhân của Lạc Tang bị bại lộ thì chờ đợi y chính là bị nhốt lại để nghiên cứu.

Hi Nhĩ giờ đã hiểu ra, Mục Mộc chính là kẻ lãnh khốc và vô tình, cho dù một nhà Lạc Tang đã đối xử với hắn thật tốt thì hắn cũng sẽ không để ở trong lòng, trong lòng hắn chỉ có nhà của hắn mà thôi, vốn không hề có Lạc Tang bọn họ!

Bởi vậy, Hi Nhĩ vô cùng giận dữ, cậu liền móc ra một con dao nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói với Mục Mộc: ” Anh đã hại Lạc Tang, hại sư phụ đến mức này vậy mà liền muốn phủi mông rời đi hay sao? Không dễ như vậy đâu! Anh muốn về nhà đúng không? Có thể, nhưng trước đó anh phải trả hết những khoản nợ mà mình đã thiếu cho tôi! Nếu như anh không chịu trả nợ liền muốn đi thì lúc này tôi sẽ giết anh! “.

Mục Mộc thấy Hi Nhĩ móc con dao nhỏ ra liền có chút khẩn trương, hắn suy tính về việc nhảy xuống thì có thể hạ gục được Hi Nhĩ hay không, nếu lỡ như Hi Nhĩ thừa lúc hắn nhảy xuống liền dùng con dao đó đâm vào ngực mình thì rất có thể là hắn sẽ góp mạng mình vào đó luôn.

Nhìn dáng vẻ trở nên độc ác của Hi Nhĩ kia thì không giống như là đang nói đùa, người nọ thật sự vì Lạc Tang và Văn Sâm Đặc Tư mà bất chấp mọi thứ rồi!

Mục Mộc ” Ôi ” một tiếng, cảm thấy mệt mỏi, hắn không muốn lấy mạng của mình ra đánh cược, chỉ phải kìm nén bực tức mà hỏi Hi Nhĩ: ” Tôi đã nợ bọn họ những gì? Khi buổi xét xử kia kết thúc thì tôi và bọn họ đã không ai nợ ai nữa rồi “.

” Đồ khốn! “. Hi Nhĩ lần đầu tiên trong đời chửi thô tục: ” Anh nợ bọn họ nhiều lắm đấy! “.

Mục Mộc không phải cũng là người nóng tính sao? Có người mắng hắn chảng lẽ hắn lại không chửi lại? Lúc này, hắn đã rất tức giận nên liền mắng lại: ” Tao thao bà của mày! Mày tm mắng ai đó hả! Tao đã nhịn việc mày cầm con dao, vậy mà mày còn làm tới hả? “.

Mục Mộc chửi xong liền giơ tay đi bẻ một cành cây to, mất sức ba bò chín trâu mới bẻ gãy được nó rồi liền cầm cành cây đứng ở trên cây chỉa về phía Hi Nhĩ đang đứng phía dưới, vừa chỉa xuống vừa mắng lớn tiếng: ” Mày cho rằng mày là ai? Thánh mẫu hay là Bạch Liên hoa? Coi chính mình là đồ đệ của Văn Sâm Đặc Tư thì có thể ra mặt báo thù cho bọn họ hay sao? Mày cũng không nhìn lại mình một chút xem bản thân mình là mặt hàng gì! Cho rằng tao chưa từng đánh nhau sao? Thời điểm tao bắt đầu học mẫu giáo thì đã có thể đánh một học sinh tiểu học từ lầu hai lên tới lầu ba! “.

Mục Mộc đứng ở trên cây, tay cầm cành cây hung dữ quất vào mặt của Hi Nhĩ, Hi Nhĩ bị lá cây che mất tầm nhìn, hơn nữa lại không có kinh nghiệm đánh nhau nên hoang mang hoảng loạn lấy tay che chở đầu trốn tránh sự công kích của Mục Mộc, Mục Mộc thừa dịp cậu ta không chú ý, từ trên cây cao ba mét nhảy xuống, vẻ mặt dữ tợn đánh về phía Hi Nhĩ, với tư thế liều mạng với cậu ta.

Hi Nhĩ thấy Mục Mộc nhảy xuống, lúc này sợ đến mức hồn bay phách lạc, lập tức ném con dao nhỏ ở trên tay xuống rồi giang rộng hai tay ra để đón lấy Mục Mộc, trong miệng thì kêu to: ” Cẩn thận! “.