Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 20: Buổi tối

Mục Mộc giật mình quay đầu lại, liền đối diện với con ngươi dựng thẳng, phát ra u quang của Lạc Tang, cái người phụ nữ gợi cảm tồn tại ở trong đầu của hắn chớp mắt bị phá thành ngàn vạn mảnh vỡ tản đi.

Thật con mẹ nó mất hứng. Mục Mộc kêu một tiếng, cái tay đang cầm ” Tiểu huynh đệ ” của hắn do bị sợ hãi nên hơi mềm không biết nên làm gì bây giờ, không tuốt? Loại này bị treo ở giữa không trung thì cảm giác rất khó chịu, tiếp tục tuốt xuống? Cảm giác sẽ khởi phát sự kiện bạo cúc.

” Anh giúp em “. Lạc Tang trực tiếp ra quyết định thay cho Mục Mộc, một tay của y dò vào trong quần áo của Mục Mộc sờ vào bụng của hắn, một tay thì đặt lên bàn tay đang cầm ” Tiểu huynh đệ ” của Mục Mộc.

Bàn tay của Lạc Tang to còn rất nóng, bụng của Mục Mộc đang âm ỉ đau bị hắn chạm vào như thế làm cho dễ chịu hơn rất nhiều, mà ” Tiểu huynh đệ ” của hắn cũng tại dưới sự xoa động có kỹ xảo của Lạc Tang đã lại phấn khởi oai phong một lần nữa.

Mục Mộc rơi vào giãy dụa, thân thể theo bản năng chấp nhận Lạc Tang khiêu khích nhưng tâm thì lại bài xích y.

Đúng như dự đoán, con chó nào đó liền phát tình, cái đồ vật cứng rắn của kẻ đáng ghét này đang chọc vào mông của hắn.

Là một cước đạp bay y hay là chờ bị bạo cúc? Mục Mộc xoắn xuýt khó xử, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn vẫn là buông lỏng cơ thể, cái gọi là trốn được ngày rằm cũng tránh không khỏi mười lăm, coi như ngày hôm nay hắn không vừa lòng Lạc Tang □□, ngày sau cũng phải bị y mạnh mẽ thao một trận.

” Có thể? “. Giọng của Lạc Tang khàn khàn nhỏ giọng hỏi Mục Mộc, y tại thời điểm hỏi câu này thì trong lòng cũng đều không chắc chắn lắm, không xác định được bản thân là thật có thể cưỡng ép nhịn xuống cổ mãnh liệt nóng nảy kia trong cơ thể được không.

” Tôi nói không thể thì anh sẽ không làm sao? “. Mục Mộc hỏi ngược lại Lạc Tang, giọng nói ở trong bóng tối phát ra rất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lạc Tang không nói gì, chỉ dùng thở dốc ồ ồ đáp lại Mục Mộc, tròng mắt màu vàng sậm của y nhìn thấy gò má của Mục Mộc hơi đỏ, cái mũi nhạy bén ngửi thấy mùi hương cơ thể tản ra mê người của Mục Mộc, cảm thấy nửa người dưới của bản thân đã muốn thiêu cháy.

Nhịn xuống! Lạc Tang ở trong lòng nói với bản thân, thân thể lại không kiềm hãm được ma sát vào Mục Mộc.

Nhịn xuống! Vì khống chế hành vi của bản thân mà bắp thịt toàn thân của Lạc Tang đều căng cứng lại.

Mục Mộc thấy Lạc Tang không trả lời, hắn cười lạnh trào phúng một tiếng, nhận thấy được Lạc Tang sắp đến gần ranh giới của sự bùng nổ, hắn rất tự giác nghiêng người nằm sấp ở trên giường, lựa chọn phối hợp, miễn cho bị sự bùng nổ của Lạc Tang làm thương tổn mình.

” Muốn thao thì nhanh đi “. Mục Mộc không nhịn được nói, ở trên giường hắn luôn luôn yêu thích nằm úp sấp, bởi vì như vậy liền không nhìn thấy gương mặt khiến người chán ghét của Lạc Tang.

Câu nói này của Mục Mộc như tuyên bố sự nhẫn nại của Lạc Tang đã thất bại, y hành động lưu loát vươn mình đè lên trên lưng của Mục Mộc, há mồm liền cắn ở sau gáy của Mục Mộc, hai tay thì dao động khắp nơi ở trên người hắn, mỗi một tấc da thịt bị sờ qua liền làm cho Mục Mộc một trận run rẩy.

Trước khi tiến vào Mục Mộc, Lạc Tang nhẹ giọng nói một câu vào lỗ tai của hắn: ” Xin lỗi “.

Mục Mộc nhíu mày khó khăn thích ứng cái vật to lớn đang nhét vào trong cơ thể, cắn răng trả lời một câu: ” Tôi không tha thứ! “

Giường bắt đầu lay động kịch liệt.

Mục Mộc cắn môi kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ, hắn nghiêng đầu nằm úp sấp nhìn ánh trăng máu ngoài cửa sổ, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, hắn đã quên đóng cửa sổ.

Nhưng mà bên ngoài tối như vậy, không chừng người ở trong phòng của tòa màu trắng đó hẳn là không nhìn thấy được?.

Vai đột nhiên đau nhói kéo tư tưởng của Mục Mộc lại, Mục Mộc nhíu chặc mày hơn.

Lạc Tang liền hiện ra răng nanh mà cắn hắn, có lúc Mục Mộc thật lo lắng Lạc Tang cứ như vậy đem hắn ăn sống luôn nhưng càng hỏng bét là..

Khoái cảm trào ra.

Bên trong ngôi nhà gỗ màu đen đơn sơ, ở trên giường có hai người đang đè lên nhau quấn quýt.

Bên trong nhà gỗ màu trắng tinh xảo, tại bên cửa sổ, có một người nhìn thấy tất cả.

” Aha, ha… “. Bóng người đứng ở trong phòng tối đen đang mở miệng thở dốc, hắn ta dùng tay trái đánh một bạt tai thật mạnh ở trên mặt của mình: ” Không được! Không thể nhìn lén! “.

Nhưng mà con mắt của hắn ta vẫn nhìn chằm chằm tình cảnh kiều diễm ở nơi xa kia, tay phải vẫn ở chỗ cũ trong quần mà nhanh chóng tuốt động.



Mục Mộc phải nằm ở trên giường một ngày, cứ việc thân thể của hắn đang chậm rãi thích ứng loại dị dạng □□ này nhưng vẫn đánh không lại Lạc Tang dũng mãnh ba phát liên tục.


Lúc này hắn đang được bọc trong chăn, lười biếng nằm ở trên giường hé miệng chờ Lạc Tang cho ăn, Lạc Tang nhét miếng thịt nhỏ đã được cắt sẵn vào trong miệng của hắn, Mục Mộc chậm rãi nhai nuốt, luôn cảm thấy hắn tựa hồ quên mất chuyện quan trọng gì.

Là chuyện gì chứ? Mục Mộc nuốt thịt xong liền hé miệng, Lạc Tang nhìn chằm chằm đôi môi hắn một hồi, đột nhiên cúi đầu hôn một phát, sau đó đưa đầu lưỡi liếm khắp nơi ở trong miệng của Mục Mộc.

” Quá buồn nôn! “. Mục Mộc không chịu được Lạc Tang luồn đầu lưỡi vào trong miệng của hắn, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi va vào nhau cảm giác vô cùng khác lạ, hắn không thích.

Tay mang theo dấu hôn từ trong chăn thò ra ngoài, dùng sức một cái tát vào gương mặt của Lạc Tang.

Lạc Tang không tránh, một cái tát đổi lấy một nụ hôn lưỡi, rất có giá trị.

Đùa bỡn lưu manh xong, Lạc Tang tiếp tục cho Mục Mộc ăn, rất hưởng thụ loại cảm giác nuôi nấng bảo bối này.

Quên mất cái gì chứ? Mục Mộc còn đang suy nghĩ, đáy lòng tràn ngập hoang mang và bất an.

Mãi đến tận khi Lạc Tang ôm Mục Mộc tiến vào bồn tắm lớn để tắm rửa thì Mục Mộc mới đột nhiên nhớ ra hắn quên mất cái gì.

Bắn vào bên trong!! Ông trời ơi! Hiện tại hắn có nguy cơ mang thai!!

Vẻ mặt của Mục Mộc biến đen, tâm tình vô cùng hoảng hốt, hắn vung hai tay lên loạn đánh Lạc Tang một trận, khiến Lạc Tang bị đánh mà không hiểu ra sao luôn.

” Làm sao vậy? “. Lạc Tang ngơ ngác nhìn Mục Mộc đang rơi vào trạng thái nóng nảy.

” □□ đi thôi! “. Kết cục đã định, nói cái gì cũng đều vô dụng, Mục Mộc đành phải mặt tối sầm lại tại Lạc Tang nâng đỡ tiến vào bồn tắm lớn, kết quả vỏ chăn kéo một cái mở ra, Lạc Tang liền sửng sốt.

Bụng dưới của Mục Mộc có một mảng đen lớn, nhìn vô cùng thê thảm.

” Chuyện gì xảy ra? “. Lạc Tang cảm thấy trái tim của mình bị hung hăng siết chặc, y lấy tay thăm dò vào trong nước nóng chạm vào vết ứ đọng máu ở trên bụng của Mục Mộc: ” Làm sao mà đen một mảng lớn như vậy? “.

Mục Mộc thầm kêu một tiếng không xong, đương nhiên là hắn không thể nói là tự mình đánh được, vì vậy rất không đạo đức nói dối: ” Còn hỏi tôi sao, anh làm chứ ai “.

” Anh sao? “. Lạc Tang liền bối rối, mỗi lần lăn giường xác thực y đều sẽ mạnh mẽ dằn vặt Mục Mộc một trận, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra diện tích máu ứ đọng lớn như vậy.

” Ừ “. Mục Mộc là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận: ” Tối qua, anh thao ác như vậy, tôi vẫn luôn nằm úp sấp, bụng dưới cứ như vậy mà không ngừng va chạm với mặt giường, không thành như vậy mới là lạ đó “.

Lạc Tang không tin: ” Thế nhưng trước đây cũng đâu có bị như vậy “.

” Trước đây tôi nằm úp sấp ở trên hai tầng da thú, còn cái giường này của anh liền hiện có một tầng chiếu cói, cứng rắn muốn chết, có thể giống nhau sao? “. Mục Mộc một khi mà nói dối thì rất là lợi hại, nói đều có chứng có chứng.

Lạc Tang nhìn lại cái giường của mình, giường gỗ màu đen rất lớn lại rắn chắc, y biến thành hình thú đều có thể nằm trên đó ngủ, bởi vì nguyên do đang là mùa hè cho nên chỉ trải lớp mỏng ra giường sau đó là một lớp chiếu cói, so với đệm giường có hai tầng da thú xa hoa ở trong sơn động thì thực sự cứng hơn rất nhiều.

Lạc Tang tin, cũng bởi vậy hết sức hổ thẹn, hận không thể một chưởng đánh chết bản thân vì quá ngu xuẩn, dĩ nhiên bởi vì sơ suất mà làm bạn lữ bị thương, thực sự đáng chết.

” Xin lỗi “. Lạc Tang nhẹ nhàng xoa bụng dưới của Mục Mộc cũng chân thành xin lỗi: ” Đêm nay anh lập tức trải da thú lên “.

” Không cần, da thú tuy rằng êm ái nhưng khi nằm ngủ thì lại quá nóng “. Thành công giá họa cho Lạc Tang, Mục Mộc có chút đắc ý, thật sự cảm thấy sự thông minh của bản thân bỏ rơi Lạc Tang cả một con đường.

” Vậy lần sau làm anh sẽ lót da thú lên “. Lạc Tang không có ép buộc, y cũng cảm thấy mùa hè mà ngủ trên da thú thì quá nóng.

Đối với câu nói này của Lạc Tang Mục Mộc không thể hiện gì.

Mục Mộc ở nhà tịnh dưỡng trong hai ngày thì hoa cúc nhỏ của hắn mới bớt sưng, thứ đồ chơi đó của Lạc Tang quả thực chính là hung khí nhân gian, Mục Mộc đến nay đều rất khâm phục bản thân lại có thể ăn vào toàn bộ thứ đồ chơi đó, thật là lợi hại.

Không, loại lợi hại này không có cũng được.

Lạc Tang thấy Mục Mộc có thể đi lại liền muốn dẫn hắn đi lên núi chọn gỗ để xây lại nhà mới, Mục Mộc nghĩ dù sao nhàn rỗi cũng lại nhàn rỗi, liền đồng ý.


Vì vậy, tại trong sân, Lạc Tang biến thành hình thú, bốn chân mạnh mẽ vừa định ôm lấy Mục Mộc liền bị Mục Mộc mãnh liệt từ chối.

Mục Mộc đến nay vẫn không thể chịu được việc bị Lạc Tang mang lên bầu trời, một chút biện pháp an toàn phòng bị cũng đều không có, bay một lần liền bị doạ một lần, lâu dài có thể trái tim của hắn nhất định sẽ gặp sự cố.

” Tôi cưỡi anh “. Mục Mộc nghĩ tới người thiếu niên đang yêu mà ngày đó đã đến tìm Lạc Tang cũng cưỡi báo đen lớn, nhìn rất phong cách.

Lạc Tang tự nhiên là đồng ý, Mục Mộc vì vậy dùng cả tay và chân bò lên trên lưng của Lạc Tang, hai chân kẹp vào hông của y, hai tay bám vào lông đen của y.

Lạc Tang ngoảnh đầu lại nhìn Mục Mộc ngồi ở trên lưng mình, đáy lòng có chút ấm, Mục Mộc tựa hồ không còn sợ hình thú của y nữa, thật đáng mừng.

Tuy nhiên, con báo đen lớn nào đó mới vừa vặn cất bước, Mục Mộc cưỡi ở trên lưng nó cứ việc chân kẹp chặt, tay nắm chặt, mà thân thể hắn cũng có thể là bởi vì báo đen lớn lên xuống mà mất trọng tâm, cứ ào ào từ trên lưng của báo đen lớn mà lăn xuống.

Mục Mộc lăn ba vòng rưỡi ở trên đất thì mới dừng lại, trên mặt và trên người bởi vậy dính đầy cây cỏ, hắn nổi giận đùng đùng ngẩng đầu liền mắng: ” Trời ạ! Đến cùng có thể chở người được không vậy!”

Lạc Tang cảm thấy rất vô tội: ” Anh vừa mới cất bước, còn chưa có chạy… “.

” Đừng nguỵ biện! Đã làm tôi ngã xuống đó là lỗi của anh! “.

Lạc Tang không nói gì, lựa chọn ngậm bồ hòn làm ngọt: ” Anh sai rồi “.

Mục Mộc mất hứng từ trên bãi cỏ đứng lên, may mắn là cỏ dại ở trong sân này phát triển tươi tốt, nếu không thì hắn bị lăn xuống như vậy nhất định sẽ vô cùng bi thảm.

” Hay là để anh ôm em bay đi “. Lạc Tang luôn cảm thấy Mục Mộc vẫn có thể từ trên lưng y mà ngã xuống dưới.

” Không “. Mục Mộc sao có thể cho phép tôn nghiêm đàn ông của bản thân gặp phải coi khinh như vậy, hắn lần thứ hai dụng cả tay và chân bò lên trên lưng của Lạc Tang.

” Ngồi vững chưa? “. Lạc Tang không yên lòng hỏi.

Mục Mộc uốn éo mông tại trên người của báo đen lớn, tự nhận là tìm được vị trí chắc chắn nhất: ” Ngồi vững rồi “.

” Anh đi đây “.

” Đừng nói nhảm, anh đi đi “.

Báo đen lớn rất chậm rãi bước ra bước chân, cơ thể của Mục Mộc xoay qua xoay lại chuyển động theo mỗi bước đi của nó, rất cố gắng ổn định trọng tâm của chính mình.

Lạc Tang thấy Mục Mộc lần này ngồi rất vững vàng, lúc này mới yên tâm tăng nhanh tốc độ bước đi, nhưng mà…

” A! “. Mục Mộc ào ào mà lăn xuống đất.

“… Bay đi “.

” Không! “

Mục Mộc đã rơi từ trên lưng của Lạc Tang xuống khoảng bốn lần mới tìm được bí quyết, có một lần té thật nguy hiểm, lăn tới dưới bàn chân của Lạc Tang, nếu không phải phản ứng của Lạc Tang lanh lẹ mà tránh được thì Mục Mộc chắc chắn có thể bị giẫm đến ói ra máu.

Lần này, cả người Mục Mộc đều nằm sấp trên lưng của báo đen lớn, hai tay thật chặt vòng qua cổ của báo đen lớn, bỏ qua tư thế ngồi tao nhã và cao quý của kỵ sĩ, loại tư thế kia bởi vì trọng tâm quá cao nên dễ dàng bị té xuống.

Lạc Tang từ từ cõng lấy Mục Mộc chạy trên đường nhỏ ở trong rừng, may mắn nhà của y nằm tại rìa của bộ lạc nên khá gần núi, chứ không với việc dùng cái tốc độ này để đi thì trời tối cũng không về được.

Ra khỏi bộ lạc, phía ngoài xa nhất là rừng cây nhỏ, đồng bằng hoa dã mênh mông vô bờ hiện ra ở trước mắt của Mục Mộc, loại phong cảnh thiên nhiên thuần túy này vẫn làm cho Mục Mộc cảm giác khác biệt về thế giới, dù sao thì hắn đã sinh sống hai mươi năm ở thế kỷ 21 tại địa cầu rồi, thói quen của hắn là cảnh tượng lầu cao san sát và sự bận rộn.

Mục Mộc thấy được một mảnh đất ruộng do con người khai khẩn, trên mặt đất gieo trồng rất nhiều loại cây nông nghiệp, tại trên đồng bằng hoang dã rộng lớn thì thấy rất bất ngờ.

” Ai trồng ở đây? “. Mục Mộc hơi kinh ngạc.

” Đó là ruộng của Phỉ Lợi Phổ “. Lạc Tang giải thích: ” Chính là người ở trong nhà gỗ màu trắng sát vách với nhà chúng ta đó “.

” Chính là anh ta? “. Mục Mộc rất hiếu kỳ với vị hàng xóm đó, chỉ vì kiến trúc của nhà anh ta thật sự là quá tinh xảo, rất được lòng của Mục Mộc.

Lạc Tang nhạy cảm: ” Em đã gặp anh ta? “.

” Chưa, chẳng qua là cảm thấy nhà của anh ta rất đẹp “.

” Anh cũng có thể xây được như vậy “.

Mục Mộc từ chối cho ý kiến mà nói thì thầm, anh cứ khoác lác đi, liền nhìn anh xây dựng gian phòng nhỏ tồi tàn kia thì tôi cũng không tin anh có khả năng đó.

Lạc Tang biết Mục Mộc không tin nhưng y không nói gì, chỉ tính toán dùng hành động để chứng minh.

Tại đồng bằng hoang dã chạy một canh giờ, Lạc Tang mang theo Mục Mộc lên Đông Cự Sơn, nơi cao nhất phụ cận với Đông bộ lạc, một ngọn núi có nhiều chủng loại cây cối nhất, y hái trái cây cho Mục Mộc cũng là từ nơi này.

” Nơi này có rất nhiều loại cây, có một số cây dùng để đuổi trùng, có một số cây dùng để phòng ẩm… “. Lạc Tang đang giảng giải cho Mục Mộc biết thì đột nhiên ngửi thấy hai cỗ mùi quen thuộc, trong lòng của y hơi động, quay đầu nhìn về một hướng khác, vừa vặn cách đó không xa một người và một thú cũng nhìn lại bọn họ.

Mái tóc tết hoa bện, lưng đeo giỏ trúc, thiếu niên đáng yêu cưỡi ở trên người một con báo đen lớn, chính là hai anh em Hi Nhĩ và Hạ Nhĩ.