Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 92: Buổi đấu giá (trung)

Người sử dụng có khả năng tử vong?

Những người đạt tới thánh cấp đỉnh phong tâm tâm niệm niệm muốn lấy được dược tề để cho mình trở thành pháp thần, nghe đến tin tức này, lập tức có cảm giác bị lường gạt.

“Nếu có thể sẽ chết, cho dù trở thành pháp thần thì có ích lợi gì?”

“Đúng vậy, tác dụng phụ này cũng quá lớn đi?”

“Có biện pháp gì giải quyết vấn đề này hay không? Nếu thật sự là vậy, chẳng lẽ chúng ta phải chờ đợi đến khi bản thân sắp chết rồi lại sử dụng?”



Rất nhiều người đưa ra nghi vấn, nhìn thấy trường hợp như vậy, Duy Nhĩ Phúc cũng chỉ cười cười: “Mặc kệ là cấp 9 đột phá đến thánh cấp, hay là thánh cấp đột phá đến thần cấp, đều có tính mạo hiểm nhất định. Đúng vậy, Thần Chúc Phúc có thể giúp cho mọi người thăng cấp, nhưng cũng có tác dụng phụ, nó khiến cho người sử dụng thống khổ bất kham, bởi vì nó hàm chứa bột phấn nguyên tố kết tinh, cũng có thể khiến cho người sử dụng tử vong ngay tại chỗ…”

“Duy Nhĩ Phúc, nếu thật sự là vậy, giá trị của Thần Chúc Phúc nên được đánh giá lại một lần nữa!” Một giọng nói đột nhiên vang lên, mọi người cùng nhau ngẩng đầu, liền nhìn thấy cánh cửa của một gian ghế lô được mở ra, mà một lão pháp thần râu tóc bạc trắng đang đứng ở nơi đó.

Lão pháp thần này, rất nhiều người không biết, nhưng Duy Nhĩ Phúc lại quen biết, đối phương chính là đại trưởng lão của Ma pháp sư công hội. Lão cùng Duy Nhĩ Phúc đều là đại trưởng lão, nhưng Dược tề sư công hội hoàn toàn kém hơn Ma pháp sư công hội, cho nên Duy Nhĩ Phúc cũng không thể so với đối phương.

“Đại trưởng lão.” Duy Nhĩ Phúc cười cười, “Tuy rằng tác dụng phụ của Thần Chúc Phúc rất lớn, nhưng không phải không thể giải quyết.”

“Thật sự?” Vị đại trưởng lão kia mở miệng hỏi.

Năm nay tuổi đã rất cao, thậm chí còn cảm thấy không bao lâu sau mình sẽ mất mạng, cho nên phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện , bởi vì bản thân còn có con cháu, lão cũng không muốn đắc tội đến người khác, chỉ hy vọng gia tộc của mình có thể bình an khi bản thân qua đời, chính bởi vì vậy, chuyện tranh giành phượng hoàng sau đó lại là chuyện Thần Tử xuất hiện tại thành Kerr, lão hoàn toàn không muốn nhúng tay, cũng không muốn dùng cấp bậc mà bắt ép đám người Lâm Tái.

Nhưng mà, lão và một vài trưởng lão tuổi tác đã cao không muốn  đắc tội với người khác, cũng không muốn căng thẳng với Thú Nhân đế quốc, không có nghĩa là những người khác cũng không muốn, Ma pháp sư công hội, vẫn có một vài người trẻ tuổi, muốn đánh tới Thần Thú điện, đem phượng hoàng cướp về.

Đối với những người này, lão chỉ cảm thấy buồn cười, trên khối đại lục này, có rất nhiều truyền thuyết về Thần, nhưng chân chính xuất hiện cũng chỉ có Thần Thú mà thôi, năm đó thực lực của Thần Thú có thể áp chế tất cả cường giả trên đại lục, nhân tài trong bộ tộc Nagas cũng xuất hiện lớp lớp, cho dù hiện giờ bộ tộc Nagas đã suy yếu, nhưng chẳng lẽ trong tay bọn họ không có đòn sát thủ sao? Phải biết, vòng bảo hộ trên núi Thần Thú, ngay cả pháp thần cũng bị ngăn lại!

Chính bởi vì vậy, lão vẫn luôn ôn hòa với đám người Lâm Tái, nhưng sau đó lại trở nên phức tạp… Nhưng cũng không sao, Ma pháp sư công hội cho dù quan hệ không tốt với Lâm Tái, chỉ cần bọn họ có thể lấy được Thần Chúc Phúc sẽ không sao.

Lão chính là vì Thần Chúc Phúc, mới rời khỏi Ma pháp sư công hội, đương nhiên cũng hy vọng Thần Chúc Phúc thật sự không làm thất vọng.

“Đúng vậy, dùng Thần Chúc Phúc sẽ có khả năng tử vong, đó là vì thân thể người sử dụng không đủ cường tráng, nhưng chỉ cần điều trị thân thể thật tốt, như vậy tác dụng phụ duy nhất, cũng chỉ là khiến cho người ta cảm thấy thống khổ vạn phần mà thôi.” Duy Nhĩ Phúc mở miệng: “Sau khi bán đấu giá Thần Chúc Phúc, chúng ta còn bán đấu giá một ít dược tề có thể điều trị thân thể, chỉ cần người sử dụng kiên trì rèn luyện thân thể và sử dụng dược tề thích hợp, như vậy nhất định sẽ đột phá đến thần cấp.”

“Như thế thì quá tốt!” Vị Đại trưởng lão kia mở miệng, một lần nữa trở về ghế lô của mình.

Duy Nhĩ Phúc nói rõ tình huống cụ thể của Thần Chúc Phúc, phải điều trị thân thể như thế nào, Thần Chúc Phúc phân chia thuộc tính ra sao. Lúc này mới bắt đầu buổi đấu giá.

Bán đấu giá trong dĩ vãng, đều tính theo kim tệ, mà vật phẩm đấu giá, đều có giá quy định từ một kim tệ trở lên, nhưng hiện giờ bán đấu giá dược tề, cũng không dùng kim tệ mà là dùng tinh hạch.


Bởi vì Hệ thống vị diện giao dịch và Tiểu Hắc, Lục Vũ rất cần tinh hạch ma thú, điểm này Lâm Tái rất rõ ràng, hơn nữa, đối với ma pháp sư mà nói, tinh hạch ma thú dễ dàng trao đổi hơn kim tệ, cho nên điểm này, ngược lại cũng không khiến cho người khác phản đối, thậm chí khi tin tức này thả ra, mọi người đều thở phào một hơi.

Đối với pháp thánh mà nói, bọn họ có thể sẽ không đủ kim tệ, nhưng nhất định sẽ có mấy viên tinh hạch ma thú trân quý cấp bậc cao.

Thần Chúc Phúc tổng cộng có 20 viên.

Số lượng này rất lớn, nhưng trong đó có 17 viên là Lâm Tái luyện chế, Duy Nhĩ Phúc cùng những người khác lãng phí không ít dược liệu, cũng chỉ luyện chế ra 3 viên mà thôi.

Bởi vì dược liệu rất khó tìm, nguyên tố tinh hạch càng khó tìm hơn, cho nên trên thực tế, ngoại trừ Lâm Tái, Dược tề sư công hội muốn luyện chế một viên Thần Chúc Phúc yêu cầu phí tổn là vô cùng lớn, hơn nữa, sau này Lâm Tái sẽ không tiếp tục luyện chế, như vậy, Thần Chúc Phúc trở nên vô cùng trân quý.

Lúc mới bắt đầu, Lâm Tái dự định đem tất cả Thần Chúc Phúc bán đấu giá, nhưng ý tưởng này của hắn lại bị Duy Nhĩ Phúc ngăn cản, vật càng hiếm càng quý, cuối cùng, lần này bán đấu giá, cũng cũng chỉ có 12 viên Thần Chúc Phúc mà thôi.

Giá cả ngày càng cao, đặc biệt là Ma pháp sư công hội, hình như bọn họ quyết tâm nhất định phải đạt được loại đan dược này, hơn nữa, bọn họ cũng tài đại khí thô, cho nên kêu giá rất cao, chỉ là bọn hắn cũng biết, hành động của bọn họ khiến cho rất nhiều người tức giận, bởi vậy, sau khi lấy được 7 viên Thần Chúc Phúc liền dừng tay, mà 5 viên còn lại, rốt cuộc vẫn lọt vào trong tay những đế quốc nhân loại.

“Đại trưởng lão, tại sao chúng ta không đấu giá hết tất cả?” Khoa Duy Kỳ mở miệng, tuy rằng hắn không thích Lâm Tái, nhưng cũng chưa từng nghĩ cách đối phó Lâm Tái, cho nên, lần này bán đấu giá dược tề, đại trưởng lão vẫn mang theo Khoa Duy Kỳ.

“Tuy rằng Ma pháp sư công hội chúng ta sở hữu phần lớn ma pháp sư, nhưng cũng không phải sở hữu tất cả, chúng ta không thể ăn hết thịt rồi, ngay cả canh cũng uống sạch.” Đại trưởng lão mở miệng.

“Nhưng mà đại trưởng lão, tổng cộng 12 viên, hiện tại 5 viên còn lại đều rơi vào tay người khác…” Khoa Duy Kỳ nhíu mày, mà ngay cả Ma pháp sư công hội, hiện giờ cũng chỉ có hơn mười pháp thần mà thôi! Hiện tại pháp thần không thuộc về Ma pháp sư công hội tính luôn Bizani cùng Rammus cũng gần mười người …

“Không phải chỉ có 12 viên. ” Đại trưởng lão cười cười, “Tiểu Ngũ làm việc không cẩn thận, đắc tội Lâm Tái, nhưng Ma pháp sư công hội chúng ta, vẫn có mặt mũi nhất định… Trước đó, Duy Nhĩ Phúc cũng đã nói với ta, tổng cộng có 15 viên Thần Chúc Phúc.” Còn lại 3 viên, đương nhiên vẫn rơi vào trong tay bọn họ, chỉ là muốn lấy được 3 viên đó, bọn họ tất nhiên phải nhượng bộ Dược tề sư công hội, còn có Lâm Tái… Bọn họ hưởng chỗ tốt từ Lâm Tái, đương nhiên cũng phải đối đãi Lâm Tái và những người của Thần Thú điện thật tốt.

Ngũ trưởng lão Amos lại bị đại trưởng lão xưng là Tiểu Ngũ, nhưng những người khác trong ghế lô lại không hề cảm thấy kỳ quái, tại Ma pháp sư công hội, đại trưởng lão tuyệt đối là người lớn tuổi nhất, trên thực tế, nếu lần này không phải vì Dược tề sư công hội có thể lấy được nước sinh mệnh và Thần Chúc Phúc, đại trưởng lão thân thể đã bắt đầu suy thoái, cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi mà đến đây.

Sau khi Thần Chúc Phúc bán đấu giá xong, trên đài liền xuất hiện những loại dược tề có thể điều trị thân thể, người có thể tiêu tiền mua Thần Chúc Phúc, đương nhiên cũng không tiếc một ít tiền mà mua những loại dược tề này!

“Không ngờ tới, những loại dược tề phổ thông, bây giờ còn có thể bán ra giá cao như vậy.” Lâm Tái nhìn dược tề được bán ra với giá cao, nhịn không được mở miệng.

Hắn cũng từng dùng những loại dược tề có thể cường kiện thân thể này, lúc trước hắn không thể tu luyện ma pháp, những dược tề này đều dùng cho võ sĩ, giá cả không hề cao như vậy.

“Đây là rèn sắt khi còn nóng… người ở Liên Minh Tự Do đều biết cách buôn bán.” Lục Vũ mở miệng, hắn biết rõ, nếu không phải tình hình hiện tại là vậy, thì mấy thứ này tuyệt đối không thể bán ra với giá cao như vậy.

“Đúng vậy! Nhưng Ma pháp sư công hội thật sự khiến người ta dị ứng.” Lâm Tái nhìn thấy Ma pháp sư công hội không chút nào keo kiệt tiền tài mà mua hơn phân nữa, nhịn không được mở miệng.

Lục Vũ gật gật đầu, hắn cũng không có hảo cảm với Ma pháp sư công hội: “Trước đó ngươi nói Dược tề sư công hội còn muốn lén lút cho Ma pháp sư công hội 3 viên Thần Chúc Phúc sao?” Lâm Tái là hội trưởng Dược tề sư công hội, việc này đương nhiên cũng biết đến.

“Đúng vậy.” Lâm Tái gật gật đầu, “Nghe Duy Nhĩ Phúc nói, đại trưởng lão Ma pháp sư công hội vẫn rất tốt, hơn nữa, bọn họ muốn lấy đồ của chúng ta, cũng phải cho chúng ta chỗ tốt mới được.” Mà chỗ tốt này, lại không chỉ là tiền tài.


Lực chú ý của Mony đều tại trên người Thiến Thiến, nhưng mọi người cùng ở trong một ghế lô, Lâm Tái nói gì đương nhiên bà cũng nghe được: “Còn muốn cho Ma pháp sư công hội 3 viên Thần Chúc Phúc? Cho bọn hắn làm gì!”

“Bà ngoại, đó cũng là làm cho bọn họ thiếu nợ ân tình với chúng ta.” Lâm Tái cười cười, tuy rằng hắn cũng không vui lòng, nhưng không thể không nói, việc này đối với bọn họ mới có lợi.

“Ma pháp sư công hội khẳng định không thiếu pháp thánh, 10 viên Thần Chúc Phúc, điều này có nghĩa là sắp có mười pháp thần!” Mony nhíu mày.

“Bà ngoại, trên Eyal đại lục, không phải có rất nhiều người đều nói, đắc tội thánh cấp ma pháp sư không sao nhưng tuyệt đối không thể đắc tội thánh cấp dược tề sư sao? Bọn họ dùng dược tề của ta mà thăng cấp, sau này nhất định phải giúp ta, hơn nữa, hiện giờ ta có thành tựu như vậy, Ma pháp sư công hội khẳng định cũng chỉ có thể cung kính ta mà không dám thương tổn ta.” Lâm Tái cười nói.

“Nếu là ta, cũng không thèm quan tâm đến lời của ngươi, mặc kệ là có lấy chỗ tốt từ ngươi hay không!” Mony mở miệng.

“Thật ra ta còn có phương pháp khác.” Lâm Tái đột nhiên lộ ra ánh mắt đắc ý.

Nhìn thấy biểu tình của Lâm Tái, người khác không phát giác gì, nhưng Lục Vũ lại nghĩ tới một việc: “Mấy hôm trước, ngươi liên tục luyện chế Bổ Khí đan, cho nên lần này ngươi còn dự đinh lấy ra Bổ Khí đan?” Sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, Lâm Tái có thể luyện chế một ít đan dược dành cho người tu chân sử dụng, Bổ Khí đan chính là một loại trong đó.

Lúc trước tham gia Cuộc thi Dược tề sư, Lâm Tái đã từng nói mình có thể luyện chế dược tề bổ sung sinh mệnh lực, Douglas cũng khẳng định sự thật này, nhưng hiện giờ Thần Chúc Phúc đang rất nổi bật, cho nên mọi người đều quên chuyện này mà thôi, nhưng hiện giờ, Lâm Tái dự định lấy ra dược tề bổ sung sinh mệnh lực sao?

“Ta chỉ là tính toán như vậy thôi, Bổ Khí đan… Ách, Duy Nhĩ Phúc đặt tên là Sinh Mệnh dược tề, mà nó chính là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, hơn nữa, phương thức đấu giá của nó cũng có chút bất đồng, những người muốn lấy được Sinh Mệnh dược tề, phải dùng vật phẩm trân quý nhất của mình trao đổi mới được.” Lâm Tái mở miệng.

Sau khi trở thành pháp thần, khẳng định vẫn muốn sinh mệnh của mình kéo dài hớn một chút, mà hắn có thể lấy ra dược tề như vậy…

Sau khi Thần Chúc Phúc bị mua hết, có vài người không còn hứng thú với buổi đấu giá này nữa, nhưng Ma pháp sư công hội và một ít đại nhân vật khác vẫn còn ở lại, bọn họ cũng cảm thấy không nên rời đi quá sớm, cho nên, lúc này người trong sàn đấu giá cũng ít đi.

Đấu giá sư phụ trách bán đấu giá dược tề cường kiện thân thể cũng thay người khác, sau khi Duy Nhĩ Phúc tự mình bán đấu giá Thần Chúc Phúc liền lui xuống. Nhưng khi bán hết dược tề cường kiện thân thể, Duy Nhĩ Phúc lại một lần nữa đứng trên đài.

Duy Nhĩ Phúc xuất hiện, khiến cho mọi âm thanh dưới đài trong lúc nhất thời đều biến mất, mà hắn cười cười, cũng lấy ra vài cái bình bình lọ lọ, vậy mà giống nhau như đúc với những cái bình đựng Thần Chúc Phúc trước đó.

“Còn có Thần Chúc Phúc sao?” Có người kinh ngạc hỏi.

Duy Nhĩ Phúc không thèm để ý đến những nghi ngờ của mọi người dưới đâì, chỉ bình tĩnh mà mở miệng: “Đây cũng là dược tề mà tân nhậm hội trưởng Dược tề sư công hội chúng ta Lâm Tái luyện chế, hơn nữa, hoàn toàn bất đồng với Thần Chúc Phúc, đây là dược tề chỉ mình hắn có thể luyện chế.”

“Rốt cuộc là cái gì?” Có người mở miệng hỏi.

“Chẳng lẽ là dược tề có thể gia tăng sinh mệnh lực?” Có người khe khẽ nói nhỏ.

Trong ghế lô của Ma pháp sư công hội, đại trưởng lão đột nhiên mở mắt.

Lão cần Thần Chúc Phúc, là vì lão có hậu thế, nhưng đối với bản thân lão mà nói, dược tề gia tăng sinh mệnh lực, còn quan trọng hơn Thần Chúc Phúc rất nhiều!

Lão biết thân phận của Douglas, cũng biết Douglas trước kia bị trúng độc, trên thực tế, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, lão cũng có liên hệ với Dược tề sư công hội, hỏi bọn họ còn nước sinh mệnh hay dược tề gia tăng sinh mệnh lực hay không, nhưng khi đó bọn họ chỉ úp úp mở mở, mà hiện giờ, dược tề gia tăng sinh mệnh lực, vậy mà xuất hiện trong buổi đấu giá?

“So với Thần Chúc Phúc, ta cảm thấy loại dược tề này càng thêm trân quý, chúng ta gọi nó là Sinh Mệnh dược tề, là bởi vì nó có thể gia tăng sinh mệnh lực, hơn nữa, không hề có bất cứ tác dụng phụ nào. Bên cạnh đó, dùng Sinh Mệnh dược tề trước khi dùng Thần Chúc Phúc, cũng có thể giảm bớt phân nửa tác dụng phụ của Thần Chúc Phúc, cũng không rơi vào tình cảnh tử vong.” Duy Nhĩ Phúc nhìn đan dược trong tay, tâm tình vô cùng kích động.

Mấy tháng trước, Lâm Tái cho hắn một bình dược dịch, sau khi hắn sử dụng dược dịch, liền cảm giác được thân thể của mình khá hơn nhiều, nhưng mấy ngày trước Lâm Tái cho hắn ăn một viên đan dược mà hắn đang cầm trên tay, hắn lại cảm thấy tác dụng của những dược dịch trước đó chỉ là hạt cát giữa sa mạt!

“Hiệu quả của loại dược tề này, nếu chỉ nói miệng thì không thể miêu tả tường tận, cho nên, chúng ta sẽ tặng đại trưởng lão Ma pháp sư công hội một viên, cũng hy vọng đại trưởng lão có thể miêu tả cảm thụ của mình sau khi dùng.”

Duy Nhĩ Phúc vừa nói xong, lấy ra một cái bình sứ.

Vốn luôn chú ý tình huống trên đài, đại trưởng lão nhìn thấy hành động của Duy Nhĩ Phúc, liền biết đối phương nắm chắc mười phần, mà dùng thử thuốc, đối với lão mà nói, cũng chỉ có lợi mà không có hại!

Lại một lần nữa đi ra khỏi ghế lô, đại trưởng lão Ma pháp sư công hội râu tóc bạc trắng, ở trước mặt mọi người nuốt vào viên đan dược kia.