- Cô bé, cháu tên là gì? Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, tôi muốn đền đáp ơn cứu mạng của cháu.
Hoàng Hoa Sâm đưa danh thϊế͙p͙ của mình cho Dương Tử Mi và hỏi tên của cô.
Dương Tử Mi cầm lấy danh thϊế͙p͙ nhìn một cái. Quả nhiên là Phó bí thư của thành phố Quảng Nguyên.
- Gọi cháu Dương Tử Mi là được.
Dương Tử Mi khẽ lắc đầu nói:
- Thi ân không cầu báo đáp. Cháu cứu ông chẳng qua là do trùng hợp nhìn thấy mà thôi chứ không hề có mục đích gì cả, không cần phải báo đáp đâu!
Thông thường, người khác nhìn thấy danh thϊế͙p͙ và biết được thân phận của ông ta rồi đều sẽ đối xử với ông ta bằng một thái độ khiêm tốn, nhiệt tình.
Thế nhưng cô lại chỉ bình thản nhìn một cái, ánh mắt cũng chẳng thay đổi chút nào tựa như ông ta chỉ giống những người qua đường bình thường.
Là do tuổi tác cô còn nhỏ, không hiểu được ý nghĩa của chức quan hay là cô đã quen gặp những người còn có chức vụ cao hơn ông ta?
Dáng vẻ hào phóng của cô trông có vẻ như xuất thân từ gia đình giàu có.
Nhưng mà, trong ấn tượng của ông ở thành phố Quảng Nguyên không có đại gia tộc nào họ Dương cả.
Mà lúc này Dương Tử Mi cũng đang quan sát ông ta.
Cô phát hiện vệt đen giữa ấn đường của ông ta không hề biến mất sau khi tránh được một kiếp nạn vừa rồi, trái lại nó càng trở nên đậm hơn.
Lẽ nào còn có một kiếp nạn khác đang chờ đợi ông ta?
Kiếp nạn đó là một kiếp nạn đẫm máu, thậm chí còn khiến ông ta lộ ra khuôn mặt của người yểu mệnh.
Điều này... sao có thể?
Kiếp trước cô nhớ là sau mười năm ông ta còn suôn sẻ thăng chức lên trung ương.
Ngón tay cô âm thầm bói giúp ông ta một quẻ.
Bói đi bói lại vẫn là đại nạn sắp tới như cũ.
Dùng thiên nhãn cũng nhìn thấy được luồng khí màu xám của kẻ sắp chết xuất hiện xung quanh ông ta.
Nếu như một người xuất hiện luồng khí báo hiệu tử thần sắp tới này thì dù pháp thuật của cô có cao hơn nữa cũng không thể giúp ông ta vượt qua kiếp nạn, trừ phi cô không tiếc hy sinh tuổi thọ của mình để giúp ông ta nghịch thiên cải mệnh.
Ông ta và cô không thân không thích, cũng chẳng có ý nghĩa to lớn nào với cô cả.
Cô không thể đi giúp ông ta ngốc nghếch như vậy được.
Huống chi sống chết có số, dù là người thân của mình cô cũng sẽ không giúp nghịch thiên cải mệnh.
Dĩ nhiên cô cũng từng làm trái ý trời một lần, đó là vì sư phụ của mình.
Chỉ là cô thật sự rất kỳ lạ, vì sao số mệnh của Hoàng Hoa Sâm lại không giống như cô đã thấy ở kiếp trước.
Lẽ nào cô và ông ta tình cờ gặp gỡ rồi dẫn tới số mệnh của ông ta bị thay đổi chăng?
Nhìn thấy cô nhìn mình rồi cúi đầu suy tư gì đó, Hoàng Hoa Sâm còn tưởng là cô đang tính toán xem bản thân ông ta có thể cho cô lợi lộc gì, ông cũng kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh.
Ông ta không thích nợ ân tình của người khác.
Cô ấy có đòi hỏi gì với mình mới là điều tốt nhất.
Lúc này, Tăng Thiên Hoa lái xe tới ló đầu ra khỏi cửa xe, chào cô:
- Nữu Nữu, lên xe đi!
Hoàng Hoa Sâm nhìn thấy Tăng Thiên Hoa thì giật mình.
Trước đây ông ta là học trò của Tăng Thiên Hoa, cũng từng được Tăng Thiên Hoa dẫn dắt trên con đường sự nghiệp. Quan hệ của hai thầy trò khá tốt, bình thường vào dịp lễ tết đều sẽ tặng quà cho nhau.
- Thầy Tăng!
Hoàng Hoa Sâm vội vàng tiến lên chào.
Tăng Thiên Hoa nhìn thấy Hoàng Hoa Sâm, ngẩn người ra:
- Hoa Sâm, sao em lại ở đây?
- Em muốn tới thị sát phố Đổ Thạch.
Hoàng Hoa Sâm chỉ vào Dương Tử Mi, hỏi Tăng Thiên Hoa:
- Thầy Tăng, cô bé này là…?
- Cháu gái của em họ thầy.
Tăng Hoa Thiên thấy hai người đứng cạnh nhau, nghi ngờ hỏi:
- Lẽ nào hai đứa quen nhau?
- Vừa rồi cô bé ấy đã cứu em một mạng, nếu không em chắc đã bị xe đâm chết rồi. Thật không ngờ cô bé ấy lại là hậu bối của thầy Tăng, thật là trùng hợp!
Hoàng Hoa Sâm nói.
Tăng Thiên Hoa nghe xong lập tức trở nên căng thẳng, nhảy từ ghế lái xe ra kéo lấy Dương Tử Mi hỏi:
- Nữu Nữu, cháu không bị thương chứ?
Dương Tử Mi lắc đầu.
- Không sao ạ!
- Vậy thì tốt!
Tăng Thiên Hoa nhìn cô, phát hiện cô thật sự không làm sao mới thấy yên tâm.