Khi mọi người nhìn thấy bức tranh vẽ ẩu kia thì đều cười to.
- Tôi còn tưởng rằng hôm nay tôi may mắn có thể nhìn thấy một bức tranh tuyệt thế, không ngờ chỉ là một bức tranh nát. Còn không bằng hàng nhái nữa, coi cỏ dại như trân châu không biết ánh mắt cô ta như thế nào nữa.
- Ha ha... ánh mắt kia đúng là tỉ lệ nghịch với bề ngoài mà!
- Ừ, nhìn cô ấy thông minh xinh xắn như vậy sao lại ngốc thế cơ chứ? Loại tranh này mà bán cho tôi thì dù là chỉ có giá một đồng tôi cũng tiếc không mua nữa đấy!
Người đàn ông trung niên lắc đầu liên tục, thật sự là ông ta cảm thấy đầu óc Dương Tử Mi bị khờ rồi. Dương Tử Mi cũng không có bối rối, lúc mới mua xong bức tranh này cô từng xem thử thì phát hiện trục của bức tranh này dày hơn bình thường, hơn nữa cô còn có thiên nhãn nên cô đã thấy có khí tức của đồ cổ tỏa ra. Bức tranh này chắc chắn là tranh cổ, cô khẳng định như thế. Ở trong đây là "Trong tranh có tranh".
Tống tiên sinh từng đề cập qua với cô, vào thời điểm chiến loạn trước kia có khá nhiều nhà sưu tầm vì muốn bảo vệ đồ sưu tầm của mình mà đã gia công phía bề mặt của đồ vật. Ví dụ như tranh cổ, họ sẽ vẽ thêm một lớp hình ảnh hơi mờ để phủ lên toàn bộ bức tranh, mục đích là để người ngoài không biết bên trong là một bức tranh cổ.
Cô từng cùng Tống Huyền xử lý một bức "Trong tranh có tranh" như thế, nếu kỹ thuật xử lý tốt thì sẽ làm hiện ra bức tranh thật giấu ở bên trong. Bàn tay Dương Tử Mi nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt tranh một lần, sau đó cô truyền nguyên khí vào đó tách lớp mỏng bên ngoài với bức tranh ra rồi ngón tay từ trục bắt đầu nhẹ nhàng bóc ra.
Người đàn ông trung niên kia nhìn tư thế thì đã biết đây là "Trong tranh có tranh". Thấy điệu bộ này của Dương Tử Mi, trong lòng ông ta bắt đầu nghi ngờ.
Dương Tử Mi cẩn thận bóc phần bao phủ phía trên lên, nhìn giống như đang kéo ra một bức tranh xấu một cách hoàn chỉnh vậy. Một hình ảnh kỳ diệu cùng với chữ thư pháp nho nhã hiện ra trước mặt mọi người.
Trên bức tranh vẽ một gốc cây tùng, dưới cây tùng là một cánh cửa đóng kín còn có tổ chim, hòn đá, dòng suối nhỏ, trong phòng sách có một người đang viết sách.
Những người đứng xem lúc này ồn ào, châm chọc bắt đầu yên lặng nhìn Dương Tử Mi giống như một người đang làm ảo thuật. Bọn họ không phải là người nghiên cứu đồ cổ chuyên nghiệp nên không còn không biết tới thuật ngữ “Trong tranh có tranh”.
Ngón tay người đàn ông trung niên đẩy đẩy mắt kính, lấy ra kính lúp để giám định đồ cổ. Ông ta soi bức tranh một cách tỉ mỉ từ trong ra ngoài một hồi, càng xem thì ông ta càng kích động.
- Đóng cửa viết thư nhiều năm tháng, cây thông đã tróc vảy sần. Thầy An Tố ôm chí hướng đứng trên cao, ngày viết vạn chữ. Mắt như gió theo đuổi sự thật tán thưởng. Lần này ngài được được công nhận, tài hoa tràn đầy, cốt cách trong sạch, tình nghĩa sâu sắc với ta. Mới nghe được thăng chức, viết lời chúc mừng. Trung Thu Quý Dậu, Lãng Đạo Nhân Hạo.
Người đàn ông trung niên đọc ra một đoạn như thế khiến những người không hiểu cổ ngôn đang đứng xem khó hiểu, nhưng nó lại không làm khó được một người từ nhỏ đã trưởng thành với sách cổ như Dương Tử Mi.
Thì ra đây là… của Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo là tranh sĩ thời Minh, tên tự là Lãng Thiến, hiệu là Thạch Thiên, người Giang Tô, Tô Châu. Tính cách ông hào phóng, thanh nhã lại có hiểu biết rộng lớn, Thẩm Hạo rất hiểu biết các loại thư pháp như chân, hành, triện, lệ. Không loại nào ông không viết được, ông càng tinh thông hội tranh và có nghiên cứu sâu rộng về tranh lý. “Chữ mà không phải chữ, không phải chữ mà giống chữ” chính là sáng kiến của ông.
Ông học đủ loại trường phái hội họa, bút pháp nghiêm chỉnh, cận cảnh nhạt, viễn cảnh thì khoáng, phong cách tranh gần giống với Thẩm Chu. Lúc về già, bút ý trội hơn hẳn, trau chuốt mà tươi đẹp.
Viết vẽ non nước, phong cách trang nhã…
- Cuối cùng thì nó là bức tranh gì thế?
Người đứng xem truy hỏi. Khi người đàn ông trung niên nói ra cái tên Thẩm Hạo thì vài người có chút kiến thức bắt đầu khϊế͙p͙ sợ than lên, ánh mắt nhìn Dương Tử Mi cũng khác đi rất nhiều.
Còn cái người mà bán bình nước hoa của Dương Quý Phi nghe nói bên này có một bức tranh thô biến thành danh tranh và một cô gái xinh đẹp nhặt được đồ quý hiếm thì hoài nghi người đó là Dương Tử Mi nên chạy tới xem. Khi tên đó thấy người kia đúng là Dương Tử Mi, còn nghe được có người ra giá một triệu thì nhớ lại câu kia trước khi đi của cô, tên đó tức giận tới mức đấm ngực, phun ra một búng máu.