Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 766: Món quà quý giá

Cô đã tìm cả tuần lễ mà vẫn không tìm thấy sư phụ, nghĩ rằng nôn nóng cũng không có tác dụng gì, cô bèn quyết định tới thành phố Quảng Vân thăm Tống Huyền.


Mặc dù Tống Huyền đối với cô không phải ơn nặng như núi giống sư phụ nhưng cũng là người mang đến sự ấm áp, truyền đạt đạo lý cho cô. Cô không thể để một mình anh ở trong tỉnh thành chống chọi với căn bệnh ung thư được.


- Tử Mi, sắp thi lên cấp ba rồi. Bạn không chuẩn bị gì à? - Lam Nha Nha đứng bên cạnh thấy Dương Tử Mi đang thu dọn hành lý liền hỏi. 
- Mình nói với thầy Tần rồi, trước ngày thi một ngày, mình sẽ quay lại dự thi.
Dương Tử Mi nhìn Lam Nha Nha:
- Lam Nha Nha bạn ở đây một mình hay là về nhà ở? 


Lam Nha Nha suy nghĩ một lúc:
- Mình ở đây trông nhà, lỡ đâu đạo trưởng quay về mình còn biết đường mà báo bạn, hơn nữa sống ở đây cũng tốt cho cơ thể của mình. Thi thoảng còn dọn dẹp vệ sinh được, để tránh khi bạn quay về thấy toàn là bụi.
- Bạn ở đây một mình có sợ không? 


- Ha ha... Có gì mà sợ!
Lam Nha Nha cười:
- Mình bây giờ đến ma còn chẳng sợ thì sợ cái gì? 
- Con người có khi còn đáng sợ hơn ma!
Dương Tử Mi dang tay ôm lấy vai cô:
- Nếu phát hiện có điều gì nguy hiểm phải nhớ thoát thân trước tiên nhé. 
Lam Nha Nha gật đầu:
- Ừ!


- Nếu có ai tìm mình thì nói họ gọi điện, đừng tự ý mở cửa cho người lạ. Mình đã bố trí xong trận pháp rồi, trừ khi là đi vào từ cửa chính còn lại các vị trí khác đều không thể xâm nhập được. 


Lần trước, Dương Tử Mi nhìn thấy ma sử dụng không gian Dị Thứ Nguyên đập tường tại một ngõ hẻm, liền nghiên cứu về Kỳ Môn Độn Giáp bố trí quỷ Đả Tường xung quanh nhà. Trừ khi thật sự là cao thủ pháp trận, nếu không thì ngoài cửa chính ra không thể nào đột nhập được vào bên trong.


- Ừ! - Lam Nha Nha gật đầu.
Nhìn thấy ánh mắt không nỡ rời xa của cô, Dương Tử Mi bèn dang tay ôm lấy vai cô rồi tiếp tục thu dọn hành lý. 


Bạch Hồ Liên Y nằm bên cạnh nhìn cô đóng gói từng bao hành lý, lắc đầu nhè nhẹ, chạy đến trước mặt cô. Vuốt trắng của nó móc một chiếc nhẫn màu đen sậm, tạo hình đơn giản độc đáo.
- Đây là…? - Dương Tử Mi nghi ngờ hỏi.


Liên Y bắt lấy tay cô đưa lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón cái bên tay trái của cô. Sau đó nhúng nước, viết chữ lên bàn: “Nhẫn Không Gian.” 
Nhẫn Không Gian?
Dương Tủ Mi nghĩ tới chiếc nhẫn Không Gian của Bạch Hồ, vui mừng hỏi:
- Liên Y, cậu nói đây là nhẫn Không Gian? Cho tôi? Tôi có thể dùng sao? 


“Tặng cậu.” 
Liên Y viết lên trên bàn: “Có điều, công lực của cậu không đủ, hiện tại chỉ có thể dung nạp được hai mét vuông không gian thôi.”
- Hai mét vuông là đủ rồi. 
Dương Tử Mi thích thú sờ chiếc nhẫn:
- Nhưng tôi phải sử dụng thế nào?


“Nhỏ máu làm khế ước trước.” 
Dương Tử Mi làm theo hướng dẫn của Liên Y, nhỏ ba giọt máu lên chiếc nhẫn, niệm chú mà Liên Y dạy.
Kỳ tích xuất hiện rồi, cô thật sự cảm nhận được khoảng hai mét vuông không gian trữ vật tồn tại trong ý thức của cô.


Cô cầm lấy tháp sắt nhỏ, dùng ý niệm đưa nó vào trong không gian. 
Tháp sắt nhỏ quả nhiên được thu nạp vào một ô vuông bên trong.
Cô lại tiếp tục thử đưa tháp sắt nhỏ ra ngoài…


- Thật thần kỳ, có vật này thì sau này mình không cần dựa vào phong thủy để kiếm cơm nữa rồi. Có thể biểu diễn ảo thuật kiếm tiền, ha ha… 


Dương Tử Mi thích thú thu nạp tất cả những vật dụng cần mang theo, kể cả Can Tương Mạc Tà. Sau đó lại lấy ra từng thứ một, cô nghịch đi nghịch lại như vậy với tâm trạng cực kỳ hào hứng.