Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 707: Ngốc, em biết

Đi vào phòng, nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen của Long Trục Thiên ở trên giường, nước mắt Dương Tử Mi không kìm được chảy ra.
- Thật là đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!
- Vì sao lúc nào cũng đi vội vã như vậy? Vì sao không chịu ở lâu thêm một chút? 


Nếu ngày mai đi, cô cũng sẽ không tức giận như vậy.
- Meo meo… - Tiếng kêu của con mèo đen đánh bay sự bực tức của cô. Cô vươn tay cầm lấy chiếc áo của Long Trục Thiên, vội vàng chạy đến trước giường của sư phụ.


Sư phụ vẫn lẳng lặng nhắm mắt nằm như cũ, giống như là người đã rất mệt mỏi, ngủ một giấc thật dài. 
Cô bắt mạch cho sư phụ, mạch đập của người vẫn như thường, chỉ là hồn phách bị mất tích kia vẫn chưa thể tìm về được.
Con mèo đen ở một bên mở đôi mắt to màu xanh nhìn cô…


Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu nó, trên mặt đầy sự mất mát nói với nó: 
- Tiểu Hắc... mày có thể nói cho tao biết hay không? Vì sao Trục Thiên lại phải vội vàng bỏ đi như vậy? Vì sao không thể ở bên cạnh tao lâu hơn một chút? Chẳng lẽ vận mệnh của tao là cứ phải cô đơn như vậy sao?


Vừa nói, nước mắt cô lại chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay của sư phụ:


- Sư thúc chết vì tao, nhất định là do tao nên sư phụ mới bị như vậy! Cho dù là ở kiếp trước hay là kiếp này, tao cũng không thể thay đổi được số mệnh Tang Môn của mình hay sao? "Ha ha... "nghĩ đến cũng thật buồn cười, tao có thể tính được con đường vận mệnh của người khác nhưng không thể nào tính được vận mệnh của mình. 


- Meo… - Mèo đen kêu lên một tiếng, vươn móng vuốt ra vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô tỏ vẻ an ủi.


- Còn nữa Tiểu Hắc! Mày cũng xuất hiện trong con hẻm kỳ lạ đó, có thể nói chuyện với tao bằng tâm ngữ... Tại sao bây giờ không thể nói nữa? Rốt cuộc mày và sư phụ tao có quan hệ gì? Vì sao vẫn luôn chờ bên người của sư phụ? Mày có thể nói cho tao biết? Rốt cuộc hồn phách của sư phụ đã đi đâu rồi? Trước kia là ai đã giả mạo sư phụ tao?


Ánh mắt bi thương của Dương Tử Mi nhìn mèo đen: 


- Tao không ngờ sống đến bây giờ, tao thật sự rất hâm mộ mấy người Hạ Mạt, vô cùng đơn giản, không cần phải sợ hãi. Tao không hiểu, vì sao tao có thể sống lại, ông trời muốn tao phải làm cái gì? Thật sự tao không muốn làm gì cả, chỉ muốn sống với người nhà, với sư phụ, với Long Trục Thiên, sau này sẽ sinh thật nhiều con cái.


- Meo… - Mèo đen trả lời cô một chút, sau đó tỏ vẻ không hiểu, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lúc này, tiếng tin nhắn trong điện thoại vang lên. 
Nhìn thấy là tin nhắn của Long Trục Thiên, trong lòng cô lập tức vui vẻ, mở ra xem.


- Mi Mi! Tin anh... anh có nỗi khổ tâm nên mới phải đi vội như vậy. Nếu không, anh luôn muốn ở bên em mãi mãi! Yêu em... Nhớ em... Không cần tha thứ cho anh.
Đọc xong tin nhắn, nước mắt Dương Tử Mi lại không nhịn được chảy ra. 
- Đồ ngốc, em biết!
Đôi mắt đẫm lệ của cô dần bình tĩnh lại.


- Nhưng mà em muốn anh lập tức trở về, em nhớ anh! 
Ngồi trong phòng chờ Long Trục Thiên, nhìn thấy những dòng chữ này, đôi mắt đen không có chút tia sáng nào.
Anh nhất định biết, Mi Mi của anh sẽ không giống như những người con gái khác, có thể hiểu được nỗi khổ của anh.


Di động lại vang lên, bên kia là giọng nói vội vàng, đau đớn của Arnold: 
- Cậu Long! Phi Tử chết rồi.
Anh vừa nghe thấy, giống như có thứ gì đó nện vào tim anh.


Năm Phi Tử tám tuổi ở đầu đường được anh nhặt về rồi cho đi tập huấn. Sau khi được tập huấn anh ta làm việc cho anh. Là một người làm việc trung thành nên anh ta trở thành trợ thủ đắc lực của anh. 
Anh xem Phi Tử là thuộc hạ anh tin tưởng nhất, anh còn xem cậu ta như em trai của mình.


Chỉ khi có hai người, Phi Tử vô cùng nhiệt tình, ranh mãnh gọi anh là anh trai.