Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 702: Chờ quỳ đi (4)

Cháu gái! Cậu tin con nhưng không nghĩ kết quả sẽ thành như vậy.
Hoàng Anh Kỳ cũng tiến lên, vẻ mặt khó xử nói:
- Là cậu hại hai mẹ con của con rồi. Trời nhất định sẽ mưa... phải không trưởng thôn? 
Ánh mắt Dương Tử Mi nhìn về phía trưởng thôn.


Trưởng thôn tránh ánh mắt cúa cô rồi không nói gì, cảm xúc trên mặt đã sớm bán đứng hắn.
Ngay từ đầu hắn đặt hy vọng vào Dương Tử Mi rất lớn, nhìn trận pháp vô cùng kỳ lạ kia của cô, hắn đã thật sự cho rằng trời sẽ đổ mưa. 


Nhưng mà trời vẫn chưa chịu đổ mưa, mây đen sấm sét ầm ầm kéo đến kia vừa trông thấy đã tan ngay.
Hắn cũng nghi ngờ phải chăng mình đã bị con nhãi này lừa gạt, hại mình theo sau nó lăn lộn cả ngày.
Thấy trưởng thôn không nói lời nào, lòng Dương Tử Mi lạnh lẽo lần nữa, nói với Hoàng Anh Kỳ: 


- Cậu họ! Cảm ơn cậu đã tin con. Con đi về đây, rảnh thì gặp lại ở thành phố A.
Ba người đi ra trong tiếng chửi rủa của người dân. Vừa đến cửa thôn... trên mặt chợt lạnh. Cảm giác như có giọt nươc rơi xuống... rơi trên vùng đất khô cằn này…
Trời mưa rồi! 
Trời thật sự mưa rồi!


Tốt quá rồi, trời mưa rồi!
Người trong thôn vui vẻ hô lên, bọn họ vui mừng khôn xiết... vừa gọi vừa nhảy vì những giọt nước mưa đã lâu không rơi xuống. Nam nữ già trẻ đều ngẩng mặt lên trời, chìa hai tay ra hứng lấy cảm nhận những giọt nước rơi xuống. 


- Tôi biết cháu gái tôi sẽ không lừa người. Nó trị khỏi tận gốc bệnh của tôi... đương nhiên có thể cầu mưa! - Hoàng Cường thấy mọi ngườ kích động quên mất công lao của Dương Tử Mi, lớn tiếng nói.


Cả đám đang hoan hô cuồng nhiệt thấy tiếng nói lớn này đột nhiên như bị cái kéo lớn cắt đứt, trong nháy mắt yên lặng.
Mọi người nghĩ tới lúc nãy bất kính với Dương Tử Mi, lòng liền trầm xuống. 
Tim trưởng thôn cũng thình thịch một tiếng bình tĩnh lại, vội vàng nói với mọi người:


- Nhanh... Chúng ta tới ngăn mẹ con Tú Lệ lại rồi xin lỗi và tỏ lòng biết ơn.
Gã dẫn đầu thôn dân chạy tới cửa thôn. 
Lúc này đám người Dương Tử Mi đã ngồi lên xe.
Dương Tử Mi nhìn nước mưa bên ngoài rơi tí tách, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.


Hoàng Tú lệ thì che mặt khóc thút thít: 
- Con gái... mẹ xin lỗi con, rõ ràng con có thể cầu mưa vậy mà con bị bọn họ vu oan như vậy.
- Mẹ... Con không sao!
Dương Tử Mi nhàn nhạt an ủi: 


- Sự thật đã chứng minh ai đúng ai sai rồi! Nhưng mà mẹ, lần sau con sẽ không đến giúp thôn này nữa, bọn họ không xứng để con giúp đỡ.


- Ừ... Sau này mẹ cũng không trở lại nữa! - Lần này Hoàng Tú Lệ thật sự đã lạnh lòng với nhà mẹ ruột của mình rồi. Nhất là đối với anh cả... chỉ muốn đẩy cháu mình vào chỗ chết, khiến cho bà không còn lưu luyến nơi này nữa.


Dương Tử Mi thở dài một cái, khởi động chân ga, chuẩn bị lái xe ra khỏi nơi này. 
Trưởng thôn dẫn thôn dân ngăn cản phía trước không cho đi.
Trưởng thôn gõ gõ cửa xe của cô, nôn nóng gọi to:


- Cháu à... Trời mưa rồi! Chúng tôi sai rồi... Chúng tôi không nên hiểu lầm hai mẹ con cháu. Cháu là ân nhân thôn chúng ta, ở lại một tối được không? Chúng tôi sẽ tận tình chiêu đãi mọi người. 
- Không cần!
Dương Tử Mi lạnh mặt nói:


- Tôi đã nói rồi... Tôi sẽ không bao giờ bước tới nơi này nửa bước. Mấy người sau này có chuyện gì cũng đừng tìm tôi... Tôi sẽ không bao giờ trở về đây nữa! 
- Cháu à... đều tại cậu cả Hoàng Lợi của cháu, để tôi gọi người bắt lại dập đầu trước cháu.