Sư phụ ở trong phòng em, vậy đêm nay chúng ta ở đâu?
Long Trục Thiên ôm lấy eo Dương Tử Mi, giả bộ tủi thân nói:
- Bởi vì không có em ở bên cạnh, lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon.
Nghe hắn nói như vậy, tim Dương Tử Mi nhói lên một chút.
- Sư phụ ở trong này, chúng ta ngủ ở "nhuyễn tháp"(*) bên kia, em muốn trông sư phụ, bằng không sẽ không yên lòng.
Dương Tử Mi chỉ vào một bên nhuyễn tháp nói:
- Tuy nhỏ nhưng vẫn đủ cho anh nằm.
- Nhưng anh muốn ngủ cùng với em.
Long Trục Thiên ôm cô nằm trên nhuyễn tháp.
Có sư phụ cùng con mèo đen đang trừng đôi mắt nhìn ở bên cạnh, anh ta ngược lại không lộn xộn gì, chỉ ôm cô trong lòng.
Không đến một phút đồng hồ đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh ta vang lên.
Xem ra thật sự rất buồn ngủ rồi.
Dương Tử Mi nằm trong vòng tay anh không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt anh, nghe tiếng anh hít thở, cảm thụ nhiệt độ ấp áp của cơ thể anh, trong lòng có một loại hạnh phúc không nói nên lời.
Cô không cần gì nhiều, chỉ muốn anh có thể luôn ở bên cạnh mình.
Chỉ tiếc yêu cầu đơn giản này anh cũng không thể làm được.
Hai người luôn vì đủ loại nguyên nhân mà bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều.
Trong lúc Long Trục Thiên đang ngủ ngon, thì thẻ bài gỗ đào của cô và của anh lần nữa thay đổi màu sắc tương ứng.
Một lạnh một nóng, nhiệt độ cơ thể hai người tiếp xúc, tẩy tủy, khiến thể chất hai người xuất hiện thay đổi.
Dương Tử Mi cố nén cảm giác lạnh lẽo, mãi đến khi thẻ bài gỗ đào trở về trạng thái bình thường ban đầu, mới nhắm mắt ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cô đã quen với việc tầm bốn giờ hơn là thức dậy, vì việc của sư phụ, nên cô cũng chỉ có thể truyền khẩu quyết lại cho Hoàng Vân Quốc. Để năm giờ hàng ngày anh ta có thể tiến vào trong trận Tụ Linh để tu luyện.
Vừa mở mắt, chuyện đầu tiên cô làm chính là nhìn về phía sư phụ ở giường bên kia, thấy ông vẫn nằm ở đó, mới yên tâm một chút.
Quay đầu lại phát hiện Long Trục Thiên đã tỉnh, đôi mắt chút xanh chút đen đang nhìn cô.
Dương Tử Mi hô hấp khẽ ngừng một chút, trái tim đập chậm nửa nhịp, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên.
Long Trục Thiên ôm chặt bên hông cô, khiến cô dính chặt lấy mình.
Dương Tử Mi xấu hổ nhìn về phía sư phụ, vừa vặn thấy con mèo đen đang chớp mắt nhìn cô, đôi mắt phát ra màu xanh âm u.
Dương Tử Mi khẩn trương đẩy anh ra, nhỏ giọng nói:
- Anh đừng như thế, sư phụ đang ở đây đó.
- Chỉ là ôm em thôi mà.
Tay Long Trục Thiên cũng không buông ra mà cúi đầu hôn lên mái tóc màu băng lam của cô hỏi:
- Tóc của em đến bao giờ mới có thể khôi phục?
- Anh nhìn không quen à?
Dương Tử Mi hỏi.
- Không phải, anh chỉ sợ chính em không quen, chỉ cần là thứ trên người em, dù nó biến thành thế nào, anh cũng thích.
Ngón tay Long Trục Thiên cuốn vài lọn tóc của cô nói.
- Nếu có một ngày khuôn mặt của em đột nhiên trở nên xấu xí, anh còn thích em không?
Dương Tử Mi cũng giống như mọi nữ nhân trong thiên hạ, luôn không có cảm giác an toàn với tình yêu, bởi vậy liền hỏi loại câu hỏi ngu ngốc này.
- Chỉ cần em còn thở, dù biến thành thế nào, anh cũng yêu em.
Long Trục Thiên duỗi tay sờ hai má cô nói:
- Đương nhiên anh cũng yêu bộ dạng của em lúc này.
Dương Tử Mi mím môi cười cười, nói thật, chính cô cũng không thể xác định nếu có một ngày Long Trục Thiên không còn anh tuấn uy vũ như bây giờ. Mà biến thành một nam nhân xấu xí bị hủy dung nhan, thì cô cũng không biết mình có ghét bỏ anh không, có còn yêu anh như bây giờ nữa không.
- Trục Thiên, hôm nay em phải ra ngoài đến nhà bà ngoại xử lí chút việc, không biết có thể nhanh chóng trở về không, anh có thể giúp em trông chừng sư phụ được không?
Nghĩ đến việc mà mình đã đồng ý với bố, Dương Tử Mi liền hỏi Long Trục Thiên.
- Bao giờ em mới trở lại?
Đêm qua, Long Trục Thiên nhận được tin của Arnold, muốn anh ta nhanh chóng trở về đối phó với Reiss.
***
(*)Nhuyễn tháp: Ghế mềm dùng để nghỉ ngơi.