Đây… rốt cuộc là như thế nào?
Rõ ràng mình nhảy ra bên ngoài, tại sao lại biến thành nhảy vào trong thế này?
Rõ ràng mình nhìn thấy người và cảnh vật bên ngoài như bình thường, nhưng tại sao lại không nhảy ra được?
Tim mạch cô như bị tắc nghẽn, có cảm giác hít thở không thông.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự nôn nóng lo lắng xuống, giữ cho tinh thần tỉnh táo.
Dương Tử Mi bình tĩnh lại, thử nhảy lên bức tường lần nữa.
Cô không nhảy xuống phía dưới, mà quan sát cẩn thận tỉ mỉ cảnh vật xung quanh, nhưng phát giác hết thảy mọi thứ đều bình thường.
Sau đó cô quay đầu nhìn về ngõ nhỏ bên này và bức tường vây chắn ngang bên kia, mọi thứ đều bình thường.
Lúc này, có một người đàn ông đi vào trong ngõ.
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm anh ta, cô nhìn thấy người đàn ông đó đi qua cột đèn kỳ quái kia, rồi dần dần biến mất ở chỗ cuối ngõ, sau đó lại xuất hiện ở một góc của con đường khác.
Chuyện này là như thế nào?
Người khác đều có thể ra ngoài bình thường, tại sao mình lại bị mắc kẹt ở nơi này?
Lúc này, lại có một bác gái đến đổ rác ở chỗ ở phía bên ngoài chân tường cô đang đứng.
- Bác ơi... bác ơi…
Cô vội vàng kêu lên, muốn thử xem có thể có một chút liên hệ nào đó với bên ngoài hay không.
Bác gái đó rõ ràng cách cô không đến một mét, hơn nữa cô còn lớn tiếng gọi, nhưng bác ấy lại ngoảnh mặt làm ngơ, giống như kiểu không nghe thấy tiếng cô gọi vậy.
- Bác ơi... bác ơi…
Dương Tử Mi thử gọi:
Bác gái đổ rác kia ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Dương Tử Mi và bác gái nhìn chằm chằm nhau.
Nhưng kỳ lạ là bác ấy dường như không nhìn thấy cô vậy, chỉ là tiếc nuối nhìn trên bức tường, sau đó xoay người rời đi.
- Bác gái... bác gái…
Dương Tử Mi sắp phát khóc rồi, sốt ruột gọi.
Bác gái không hề quay đầu lại.
Dương Tử Mi lo lắng muốn đuổi theo, cô nhảy xuống. Nhưng sau đó phát hiện, cô lại quay về con hẻm có ngọn đèn rọi xuống kia.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Chẳng lẽ mình giống như quỷ hồn, tồn tại ở không gian khác?
Đúng... quỷ hồn!
Cô liền bắt đầu vẽ phù chú chiêu hồn trong không trung.
Bây giờ đối với cô mà nói, quỷ hồn chính là bạn. Nói không chừng quỷ hồn có thể chỉ đường cho cô ra khỏi cái nơi quỷ quái này.
Nhưng mà cô vẽ phù chú chiêu hồn, niệm một đợt chú ngữ, ngoài nhìn thấy sư thúc vẫn đang máy móc vẫy tay với cô đằng kia, thì không nhìn thấy một bóng quỷ nào.
Bọn họ cũng giống như trống rỗng không có vậy.
Nếu là bình thường, chỉ cần cô niệm phù chú chiêu hồn, ít nhất cũng phải có tám mười quỷ hồn xuất hiện.
Lẽ nào, chú ngữ cũng không có hiệu lực ở đây?
Cô đang suy nghĩ, thì ở phía trước có một người đàn ông hình như đã uống say rồi đi vào trong ngõ nhỏ, đi đứng thì xiêu xiêu vẹo vẹo, lại còn nói lảm nhảm những lời say.
Dương Tử Mi đi đến trước mặt anh ta, gọi to một tiếng:
- Anh gì ơi...
Người say kia không có phản ứng gì, chỉ hơi nghi hoặc nhìn về phía cô, sau đó sờ sờ đầu, buông một câu:
- Có phải mình uống nhiều quá rồi không? Tại sao lại nghe được có tiếng người gọi?
- Anh gì ơi, là tôi đang gọi anh.
Dương Tử Mi đến gần một chút, đưa tay ra vỗ vỗ bả vai anh ta.
Ai mà biết rằng, cánh tay rõ ràng là vỗ lên vai người say kia, nhưng lại giống như vỗ vào không khí vậy, trực tiếp xuyên qua cơ thể người say, rơi xuống dưới.
Kỳ quái, chẳng lẽ người này không có linh hồn chân thực?
Không đúng, cho dù đứng ở góc độ nào mà nói, anh ta cũng đang sống sờ sờ ra đó, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ miệng anh ta phà ra.
Làm sao có thể không có linh hồn thật sự được?
Cô lại với tay ra vỗ vỗ vào người say, nhưng kết quả vẫn vậy.
Sau đó cô vô cùng kinh ngạc khi phát hiện người say đó đâm xuyên qua cơ thể mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Mà bản thân mình lại hoàn toàn không có cảm giác bị đụng chạm vào.
Tim cô đột nhiên ầm một tiếng trầm xuống…
Lẽ nào chính mình biến thành quỷ hồn? Hư không chính là mình?