Dương Tử Mi gật đầu nói:
- Trong phòng của trẻ con, phàm là có món đồ chơi nào bị hỏng mắt cũng phải vứt đi cho nhanh, bằng không sẽ hút khí âm sát tới, khiến cho trẻ nhỏ bị trúng tà. Nhất là mấy con gấu bông hay búp bê trông sống động thế này chính là chỗ mà âm sát thích nhất đấy.
Hoàng Đức An vừa nghe thấy thế thì hoảng hồn, vội vàng nói:
- Vậy bác sẽ ném nó đi ngay, nhưng bình thường Tiểu Điệp thích ôm nó ngủ lắm, không có nó thì con bé sẽ khóc, phải làm sao bây giờ?
- Vậy thì bác cứ để cho cô bé khóc vài ngày là được, bằng không cứ tiếp tục như thế thì nguyên khí trên người của Tiểu Điệp đều sẽ bị nó hút sạch.
- Được, vậy bác sẽ ném nó đi ngay.
Hoàng Đức An lo lắng hỏi tiếp:
- Con xem giúp bác tiếp đi, xem chỗ này có điểm nào không ổn nữa không.
Dương Tử Mi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, phát hiện trên giường của Tiểu Điệp đúng lúc nằm dưới cây xà ngang, bèn bảo Hoàng Đức An chuyển giường sang chỗ khác một chút.
Xà ngang áp đỉnh sẽ khiến cho con người ta có cảm giác nặng nề áp lực, thực tế sẽ khiến cho trẻ con dễ gặp ác mộng, gây ảnh hưởng đến tinh thần.
Bởi vậy nên lưng của Tiểu Điệp mới bị khòm xuống, tuổi còn nhỏ mà cong vòng như người già, trông nặng nề như thể không thẳng lưng lên nổi.
- Còn tường nữa, cố gắng đừng có dùng màu hồng, đối với con gái mà nói thì màu hồng có vẻ như rất ấm áp lãng mạn, tựa như phòng công chúa vậy. Nhưng thực tế thì nó không hề phù hợp chút nào, dễ khiến cho trẻ con nóng tinh lo lắng, trưởng thành sớm.
Đi đến chỗ cửa sổ, cô giơ tay tháo hai xâu hạc giấy đủ màu với chuông gió bên cạnh cửa sổ xuống, nói với Hoàng Đức An:
- Thiệt tình, sao lại treo chuông gió với hạc giấy bừa bãi như thế chứ?
- Cái này cũng không được treo sao? Là mẹ của Tiểu Điệp treo cho con bé đó, nói là tiếng chuông gió nghe êm tai có thể giúp cho Tiểu Điệp ngủ ngon. Còn mấy con hạc giấy này cũng là mẹ của con bé tự mình xếp treo ở trước cửa sổ, gió thổi vào thì sẽ bay bay trông rất đẹp, Tiểu Điệp nó cũng thích lắm.
Hoàng Đức An đổ mồ hôi lạnh:
- Chẳng lẽ mấy cái này cũng phạm vào điều kỵ của phong thủy sao?
- Dạ!
Dương Tử Mi gật đầu nói:
- Chuông gió cũng thuộc vào mấy thứ thuộc tính âm, tiếng chuông nó phát ra có phần giống với tiếng chuông gọi hồn. Vậy nên dễ hấp dẫn khí âm sát tới, huống hồ gì việc phải nghe tiếng chuông gió kêu lâu dài cũng dễ khiến cho trẻ con bị suy nhược thần kinh nữa.
- Nhưng điều kỵ nhất lại là hai xâu hạc giấy này đây, đúng là chẳng khác nào bố trí âm sát trận cả.
Dương Tử Mi lắc đầu nói:
- Sao lại thế chứ? Không phải có rất nhiều cô gái thích gấp hạc giấy sao? Bác nghe mẹ của Tiểu Điệp bảo ngụ ý của hạc giấy này ở Nhật Bản có nghĩa là cầu mong bình an mà.
Hoàng Đức An khó hiểu hỏi lại:
- Đúng là hạc giấy của Nhật Bản có ngụ ý này, bản thân nó cũng chẳng chiêu âm hồn gì đến. Nhưng bình thường không thể treo lên, tốt nhất là cho vào trong bình thủy tinh ấy. Treo lên thế này, thoạt nhìn chẳng khác gì cờ chiêu hồn, chẳng có gió cũng bay, hơn nữa...
Dương Tử Mi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
- Cách cửa sổ không xa là bãi rác, là nơi tập trung mấy thứ dơ bẩn, xâu hạc giấy này lay một cái thì sẽ gọi mấy thứ dơ bẩn kia đến, nhập vào trong cơ thể của Tiểu Điệp.
Hoàng Đức An nghe xong thì mặt mày tái mét.
Chẳng trách ông vẫn luôn đưa cháu gái đi thăm khám khắp nơi mà không tìm ra căn nguyên bệnh tình, hóa ra là tại vì phong thủy, đúng là vô tri sẽ hại chết người mà.
- Còn chỗ nào bị sai nữa không hả Tử Mi?
Hoàng Đức An hỏi tiếp:
- Mấy tấm thảm này đừng có dùng thảm lông dài, nếu như dùng thảm màu đỏ sẽ khiến cho trẻ con nóng tính bất an. Nhưng cái này lại là màu vàng nhạt, xét theo góc độ phong thủy thì không thành vấn đề gì, nhưng xét theo góc độ y học thì dễ dàng bị nhiễm bụi và khiến vi khuẩn sinh sôi, khiến cho trẻ con dễ bị viêm khí quản hoặc dị ứng da.
Dương Tử Mi chỉ vào chiếc thảm lông dài màu vàng ở trước giường nói:
- Bác lấy cả nó ra đi.