Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 614: Chỉ có một đệ tử (1)

- Dương Tử Mi...
Hoàng Vân Quốc đuổi theo gọi cô lại.
Nghe thấy tiếng gọi, Dương Tử Mi dừng lại quay mặt nhìn Hoàng Vân Quốc, chớp mắt hỏi: 
- Cảnh sát Hoàng, anh gọi em lại có việc gì không?
- Dương Tử Mi, em thật là lợi hại!
Vừa nói Hoàng Vân Quốc vừa giơ ngón cái lên tán dương cô. 


Dương Tử Mi cười cười, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt:
- Anh mới giỏi đó, rõ ràng biết mình bước ra khiêu chiến là đi chịu chết, nhưng vẫn vì tinh thần dân tộc mà lấy trứng chọi đá.


Khuôn mặt của Hoàng Vân Quốc khẽ đỏ lên vì ngượng nghịu, anh đưa tay túm túm lên quả đầu đinh của mình, cúi đầu khẽ nói: 


- Bọn chúng làm nhục người dân Hoa Hạ chúng ta khiến anh vô cùng tức giận. Vốn dĩ anh còn cho rằng có thể đấu vài trận với bọn chúng, nhưng thật không ngờ lớp mỡ béo nhung nhúc của bọn chúng lại được rèn luyện trở nên cứng rắn như sắt thép, đến quả đấm anh cũng không rút ra được, thật đúng là vô dụng.


- Anh không hề vô dụng, chỉ là do bọn chúng mạnh hơn anh một chút mà thôi. Ít nhất trong tình hình khi đó anh còn dám bước ra ứng chiến, thể hiện ra hành động của một vị anh hùng hảo hán chứ không giống như đám người vây xem xung quanh đó, chỉ biết mạnh mồm mà không dám hành động.


Dương Tử Mi an ủi anh một cách nghiêm túc. 
Khuôn mặt Hoàng Vân Quốc hơi ửng đỏ, đôi mắt anh ánh lên vẻ thân thiết nhìn cô, tán thưởng:


- Em mới thật sự là nữ anh hùng, chỉ đâm đâm ngón tay một chút thôi đã đánh ngã được mấy tên sumo đó, anh thật sự rất bội phục em. Em luyện võ từ nhỏ à?
- Vâng. 
Dương Tử Mi gật đầu một cái.
- Em có thể dạy anh không?
Hoàng Vân Quốc hỏi, trong ánh mắt đầy vẻ mong đợi. 


- Thứ em tu luyện là Đạo Khí Thuật của Đạo Môn, với độ tuổi của anh bây giờ mà học thì dường như có chút muộn. Nếu sư thúc em vẫn còn, có lẽ ông ấy có thể dạy anh Đàm Gia Thoái. 


Đối với một cảnh sát chính trực như Hoàng Vân Quốc, lại còn là ân nhân kiếp trước của cô, Dương Tử Mi thật sự muốn giúp anh học một chút công phu nội gia ngoại gia để có thể bảo vệ được bản thân, dù sao thì mức độ nguy hiểm của cảnh sát thực sự rất lớn.


- Anh mới hơn hai mươi tuổi thôi mà, cuộc đời vẫn còn dài lắm, anh nhất định sẽ cố gắng luyện tập. 
Giọng điệu của Hoàng Vân Quốc vừa cấp thiết vừa mong đợi.
- Cũng được, vậy khoảng năm giờ sáng mỗi ngày anh hãy đến nhà em tìm em, em sẽ dạy anh cách tu luyện.


Dương Tử Mi không đành lòng từ chối anh. Về phần anh có thể tu luyện đạo pháp được hay không thì còn phải xem bản thân anh ấy và ý trời nữa. 
Dương Tử Mi vừa dứt lời, Hoàng Vân Quốc vô cùng mừng rỡ, anh lập tức khom người hành lễ với cô, gọi cô một tiếng:
- Sư phụ!


Nghe thấy danh xưng này, Dương Tử Mi lập tức sững sờ nghĩ đến Tương Tử Lương đã từng nghiêm túc dập đầu châm trà, tôn xưng mình làm sư phụ. 
Nghe nói anh ta bị phái đến Trung Đông, nơi chiến tranh khói lửa tán loạn để chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm, không biết bây giờ anh ta có khỏe không nữa.


Thấy cô thất thần, Hoàng Vân Quốc dè dặt gọi thêm một tiếng “Sư phụ” nữa.
Anh lo lắng cô sẽ tức giận, dù sao thì cô cũng nhỏ tuổi hơn mình, mà anh lại lớn tuổi như thế rồi, nếu gọi cô là sư phụ sẽ khiến cô có vẻ già hơn. 
- Em tức giận à?


Hoàng Vân Quốc thấy cô không trả lời bèn hỏi với giọng điệu khẩn trương.
Dương Tử Mi lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái rồi nói: 


- Không có, chỉ là em đã có đồ đệ rồi, không muốn thu thêm đồ đệ nữa. Anh là ân nhân của em, em không nhận nổi danh xưng sư phụ này của anh. Sau này anh cứ coi như chúng ta đang trao đổi kỹ thuật giữa bạn bè với nhau là được rồi, đừng gọi em là sư phụ nữa, nghe không thuận miệng lắm.


- Em có đồ đệ rồi sao?
Hoàng Vân Quốc có chút thất vọng. Cô ở trong mắt anh vẫn còn rất nhỏ, vì thế mà anh đã hoàn toàn bỏ qua chi tiết rằng thân thủ của cô vô cùng lợi hại.  
Dương Tử Mi gật đầu một cái.
- Có phải là đứa nhỏ mấy tuổi không?
Hoàng Vân Quốc tiếp tục hỏi. 


Dương Tử Mi cười cười, nói với giọng lúng túng:
- Không phải, anh ấy đã hai mươi lăm tuổi rồi, là một quân nhân.