- Lắc đi, tiểu sư điệt!
Ngọc Chân Tử nhìn cô với vẻ mặt đầy kiên định, nói:
- Bất kể con làm gì, sư thúc cũng sẽ ủng hộ con vô điều kiện. Có điều con hãy nghe lời sư thúc một lần này đi, để sư thúc hoặc là sống, hoặc là chết một cách thoải mái!
- Vâng.
Dương Tử Mi gật đầu.
Sau đó cô khẽ lắc nhẹ cái chuông nhỏ trên tay...
Ngọc Chân Tử bóp chặt lồng ngực của mình, gương mặt méo xệch vì đau đớn.
- Sư thúc, người sao thế?
Thấy vậy, Dương Tử Mi vội vàng chạy lại đỡ ông, muốn truyền nguyên khí vào để bảo vệ tâm mạch cho ông.
Không ngờ sắc mặt của ông trở nên vàng như giấy chỉ trong nháy mắt, khóe miệng tràn ra dòng máu đen như mực, cả người xụi lơ trong lòng Dương Tử Mi, mạch đập của tim cũng dừng lại.
- Sư thúc!
Dương Tử Mi hét lên, cô vội vàng lấy ngân châm ra cấp cứu, nhưng dù làm thế nào cũng không thể cứu được sư thúc của mình từ trong tay tử thần về. Chỉ trong nháy mắt tim gan phế phủ của ông đều bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Kim tàm cổ giống như sợi kim tuyến bò ra khỏi lồng ngực ông sau đó nó bị Dương Tử Mi dùng Mạc Tà chém thành vô số đoạn.
- Tiểu sư điệt...
Nghe thấy giọng nói của hồn phách sư thúc gọi mình sau khi rời khỏi thân thể, Dương Tử Mi nâng đôi mắt ngấn lệ lên:
- Sư thúc, con xin lỗi... con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi...
- Không sao đâu tiểu sư điệt, ta chỉ đau một chút rồi chết thôi, không sao đâu.
Hồn phách của Ngọc Chân Tử nở nụ cười bình thản, không chút oán than:
- Ta chết rồi, không còn phải chịu sự khống chế của tên chó má Mạnh Thiên Hiểu kia nữa, con trực tiếp đi giết hắn đi.
- Vâng!
Dương Tử Mi nuốt nước mắt vào trong, gật đầu nói:
- Con nhất định sẽ giết chết ông ta, sau đó nhốt hồn phách của ông ta và kính tụ hồn, khiến ông ta vĩnh viễn không được siêu sinh!
- Con chăm sóc sư huynh cho tốt nhé, ta đi đây!
Ngọc Chân Tử vẫy tay với cô, sau đó rời đi cùng Hắc Bạch Vô Thường.
- Sư... thúc...
Nhìn theo hồn phách dần dần biến mất kia, Dương Tử Mi quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể của ông, nước mắt tuôn rơi...
Đang ngồi trong xe Lincoln chuẩn bị trở về thành phố B, đột nhiên trái tim của Mạnh Thiên Hiểu đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm.
- Sư phụ, người sao thế?
Tri Họa, Hiểu Thư ở bên cạnh thấy sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên tồi tệ như vậy bèn vội vàng hỏi.
Mạnh Thiên Hiểu không lên tiếng trả lời mà vội vàng lấy một viên thuốc màu vàng từ trong một cái bình thủy tinh màu đen ra ăn vào, sau đó nhắm mắt vận khí một lát mới giảm bớt được trận đau đớn tột cùng kia.
- Bọn chúng dám giết chết kim tàm cổ của ta!
Mạnh Thiên Hiểu cắn chặt răng, trên mặt vẫn còn sắc vàng vọt không bình thường.
Kim tàm cổ là thứ ông ta nuôi bằng chính máu tươi của mình, tương thông với tinh khí nguyên của ông ta.
Vì thế sau khi nó chết, ông ta cũng sẽ trực tiếp bị nội thương hơn phân nửa nguyên khí. May mà mang theo cứu nguyên đan ông ta chú tâm điều chế hơn năm mươi năm mới điều chế thành công, mới kịp thời bổ sung chỗ nguyên khí bị tổn thương kia.
- Kim tàm cổ chết, có phải là người trúng cổ cũng đã chết không?
Tri Họa nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, rõ ràng người không hề niệm chú mà, sao ông ta lại chết được?
- Ngọc Chân Tử đúng là tên ương ngạnh, có lẽ ông ta thà chết cũng không muốn bị ta khống chế.
Mạnh Thiên Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần này phiền phức lớn rồi, đến Cửu Cung Phi Tinh trận mà đứa con gái Dương Tử Mi kia cũng có thể phá được, tư chất đó không phải lợi hại bình thường đâu.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta có nên nhanh chóng trở về Mỹ không?
Tri Hoa khẩn trương hỏi.
- Ừ, lập tức đi ngay! Thanh Vân, lái xe về phía sân bay của thành phố B!
Mạnh Thiên Hiểu gật đầu nói.
Ông ta đã không còn là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết như trước kia nữa. Bây giờ ông ta vừa có tiền vừa có quyền, cuộc sống xa hoa phóng túng vẫn còn đang chờ, ông ta tuyệt đối không thể chết đi như thế được!
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!