Sư huynh, thế nào rồi?
Thấy vẻ mặt thâm trầm của Mạnh Thiên Hiểu, Lý Đường Nghĩa khẩn trương hỏi:
- Có phải tình hình ở thành phố A rất đặc biệt không?
- Ừ.
Mạnh Thiên Hiểu ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi nói:
- Mười năm trước, ta từng ghé qua thành phố A, từng thăm dò phong thủy mạch huyệt ở đó, căn bản chuyện thiên cơ hỗn loạn này không nên xuất hiện. Trừ phi có nhân tài nào đó xuất hiện thay đổi thiên cơ này.
- Vậy có lẽ chính là con bé thầy tướng kia rồi. Tuổi tuy còn trẻ nhưng danh tiếng đã lan khắp thành phố A, hơn nữa gia sản của nó cũng không hề ít, còn có cả thế lực chính trị ở phía sau chống lưng, chắc chắn sẽ có chỗ không tầm thường.
Lý Đường Nghĩa gật đầu nói.
Mạnh Thiên Hiểu gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:
- Mười năm trước ở thành phố A, ta từng giúp người ta phá một cái thất sát trận. Mặc dù trận pháp khi đó được bố trí rất non nớt nhưng lại khiến ta bị nội thương nhẹ. Lúc đó ta lập tức có một dự cảm không lành rằng người đó sẽ trở thành uy hϊế͙p͙ lớn nhất của ta, vì thế ta đã phá hỏng quy củ không chút ngần ngại, khiến người thi pháp đó bị phản phệ.
- Sư huynh, khi đó huynh bị thương là do phá trận ư?
Lý Đường Nghĩa hỏi với vẻ kinh ngạc.
Ở trong mắt ông ta, sư huynh của mình là thiên hạ vô địch.
- Ừ, khi đó ta bảo đệ tính cho ta một quẻ, sau đó đệ bảo ta sẽ gặp khó khăn, cần phải tránh xa, đệ còn nhớ chứ?
Mạnh Thiên Hiểu nói.
Lý Đường Nghĩa gật đầu:
- Có điều, quẻ tượng đó rất kỳ lạ, lúc ấy đệ chỉ có thể suy đoán ra mà thôi. Bây giờ đệ xem lại nhé.
Nói xong, Lý Đường Nghĩa bốc quẻ cho Mạnh Thiên Hiểu.
Sau đó, quẻ tượng cuối cùng là quẻ đại hung!
- Sư huynh!
Mặt mày Lý Đường Nghĩa tràn đầy lo lắng, ông ta nhìn về phía Mạnh Thiên Hiểu, nói:
- Hay là huynh về lại Mỹ đi.
Con ngươi của Mạnh Thiên Hiểu trầm xuống, trên mặt ông ta xuất hiện thần sắc kiêu ngạo:
- Mạnh Thiên Hiểu ta từ trước đến giờ đều thích nghịch thiên cải mệnh, ta không tin con nhóc còn hôi mùi sữa kia có thể làm gì được ta!
- Sư huynh, trong tay nó còn có Can Tương Mạc Tà.
Lý Đường Nghĩa nói bằng giọng điệu đầy nuối tiếc:
- Sớm biết khi đó Can Tương Mạc Tà sẽ rơi vào trong tay loại người như vậy, thì dù có táng gia bại sản đệ cũng sẽ không tiếc mà đoạt lấy nó.
- Can Tương Mạc Tà? Hừ, cùng lắm nó chỉ có thể đối phó với Thanh Vân mà thôi.
Mạnh Thiên Hiểu hừ lạnh một tiếng:
- Ta không tin, con nhóc đó có thể trốn thoát khỏi Cửu Cung Phi Tinh trận pháp của ta.
- Nhưng sư huynh, huynh vẫn chưa nắm giữ được toàn bộ Cửu Cung Phi Tinh trận pháp, lỡ như gặp phải cao thủ thật sự, nó sẽ bị phá một cách dễ dàng.
- Vậy là đủ rồi! Con nhóc kia còn chưa tròn mười lăm tuổi, cho dù có lợi hại thế nào cũng không thể phá được Cửu Cung Phi Tinh trận pháp của ta được.
Mạnh Thiên Hiểu nói, giọng điệu ông ta đanh thép, không cho phép người khác được nghi ngờ.
Lý Đường Nghĩa không dám nói thêm câu nào nữa, ông ta chỉ biết nhìn sư huynh của mình, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
- Được rồi, đệ ra ngoài đi, ta phải nghỉ ngơi rồi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân đến thành phố A.
Mạnh Thiên Hiểu gọi hai chị em Tri Họa, Hiểu Thư đến hầu hạ ông ta đi ngủ.
Lý Đường Nghĩa đẩy xe lăn đi ra ngoài, dừng lại ở trong đình viện nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, cảm giác bất an mãi không lắng xuống.
Mười năm không gặp, sư huynh ngày càng trở nên cố chấp, hơn nữa công lực cũng suy thoái hơn trước đây rất nhiều. Có lẽ huynh ấy đã đắm chìm trong cuộc sống xa đọa hưởng lạc lâu quá rồi.
Lần này liệu có thể hóa nguy thành an được không đây?
Ở thành phố A, một đêm này Dương Tử Mi cũng không hề chợp mắt, cô đang tăng cường luyện công luyện kiếm.
Mấy ngày nay quá mức bận rộn nên cô không có nhiều thời gian để tu luyện, vì thế mà mãi vẫn không có tiến bộ. Tối nay, để công lực có thể tăng tiến nhanh hơn, cô đã dùng một chút thuốc bổ, cộng thêm dựa vào khí âm sát mà tháp sắt nhỏ hấp thụ được để tăng cường tuần hoàn cân bằng âm dương, khiến cho công lực tăng thêm gấp bội.
Cũng vào lúc này, ánh mắt của Sadako đang phục vụ ở bên cạnh cô ngày càng sáng lên.