Tống Huyền im lặng quay trở lại trong phòng giam, miễn cưỡng nở nụ cười sau đó vẫy tay với Dương Tử Mi:
- Em về đi, anh sẽ ở lại đây.
Dương Tử Mi biết, bề ngoài Tống Huyền nhìn ôn hòa nhu nhược, nhưng thực ra, trong xương cốt gan tủy lại vô cùng ngoan cố cố chấp, loại cố chấp này chính là điểm đặc trưng vốn có của hầu hết các phần tử trí thức.
Cô biết hiện tại cô có nói thế nào cũng vô dụng, cách duy nhất bây giờ là phải đi lật tấm màn bao phủ kia lên, để sự thật được phơi bày, bắt được hung thủ đứng sau thao túng, như vậy mới là cách chân chính để cứu Tống Huyền cũng như bản thân mình.
Không sai, bây giờ năng lực của cô cũng không còn yếu kém như trước đây nữa.
Có điều, dù năng lực có cường đại như thế nào, cũng không nên tranh đấu với bộ máy quyền quý khổng lồ.
Ngón tay Dương Tử Mi vừa động, liền dán một cái bùa Truy Mệnh lên giữa trán của Trần Vĩ.
- Anh biết tôi là ai không?
Đồng tử cô hơi nheo lại, ánh mắt thâm sâu lạnh lùng hỏi Trần Vĩ.
Trần Vĩ sờ tay lên trán, lúc nãy anh ta nhìn thấy ngón tay Dương Tử Mi hơi động sau đó chỉ vào trán của mình, lập tức cảm giác thấy có cái gì đó lạnh buốt đi vào trong đầu mình, làm nó không được thoải mái lắm.
- Cô... là ai?
Anh ta kinh hãi hỏi.
- Dương Tử Mi, nghề nghiệp thầy tướng.
Dương Tử Mi trả lời hắn.
Trần Vĩ tâm tình trầm xuống, danh hiệu nữ thầy tướng thiên tài Dương Tử Mi, hắn làm sao lại không nghe danh cơ chứ?
Cho dù có đắc tội với ai, cũng tuyệt đối không được đắc tội với thầy tướng, anh ta cũng biết rõ cái quy tắc ngầm này.
Một tên Tống Huyền vô danh, thật không ngờ, không những có liên quan đến Gia Cát Nguyệt, thật không biết anh ta có thân phận lai lịch gì, mà ngay cả một sát thần như Long Trục Thiên cũng có can hệ, hơn nữa lại có cả nữ thầy tướng nổi tiếng của thành phố A nữa.
Nghe nói, những ai mà đắc tội với cô ta, thì kết cục về sau đều rất thảm, cục trưởng phân cục Hoàng Nhất Nguyên, nghe nói trước đó từng đắc tội với cô ta, sau đó mỗi đêm đều bị ma quỷ đến bắt, đến cuối cùng, không chịu đựng được dày vò phải ra đầu thú.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh ta trầm xuống, rồi sờ tay lên trán, khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn Dương Tử Mi:
- Cô... cô đã dùng tà thuật gì?
- Bùa Truy mệnh.
Dương Tử Mi nhếch mép cười lạnh:
- Nếu như anh dám không chăm sóc tốt thầy Tống, tôi sẽ làm cho anh sống không bằng chết.
Cô nói xong, ngón tay khẽ động, sau đó nhỏ giọng:
- Đập.
Trần Vĩ như người mất hồn mất vía chạy đến chỗ bức tường, đập bộp vào.
Dương Tử Mi lại khẽ động ngón tay:
- Nằm xuống.
Trần Vĩ lại đột nhiên như sẩy chân, ngã lăn trên nền nhà, những hành động này bản thân anh ta không thể nào khống chế được, chỉ đành bất lực làm theo.
- Xin tha mạng cho tôi, đại sư, xin tha mạng.
Trần Vĩ biết những hành động vừa rồi đều là do Dương Tử Mi điều khiển, vội vàng quỳ rạp trên nền nhà kêu rên.
Dương Tử Mi ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc bén như có lực xuyên thấu chấn nhϊế͙p͙ hồn phách, nhìn hắn:
- Tôi giao thầy Tống cho anh, nếu thầy ấy không được quan tâm chu đáo, nếu như một cọng tóc bị tổn thương, đến lúc đó, anh sẽ biết, thế nào gọi là sống không bằng chết.
Khuôn mặt Trần Vĩ đen thui, vội vàng đáp:
- Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cung phụng anh ta như bồ tát.
Dương Tử Mi nở nụ cười nhạt, đứng lên:
- Lập tức đổi một chỗ gọn gàng sạch sẽ cho thầy ấy ở, đợi đến khi thầy ấy chủ động muốn ra ngoài.
- Được được được.
Trần Vĩ vội vàng đồng ý.
Dương Tử Mi nhìn Tống Huyền:
- Thầy Tống, bọn em đi trước đây, thầy yên tâm, em sẽ điều tra rõ ràng sự việc lần này, trả lại sự trong sạch cho thầy, thầy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, điều quan trọng nhất bây giờ là thầy phải giữ gìn sức khỏe, đừng để chị Thanh Mai lo lắng.
- Tiểu Mi, anh sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe, có điều...
Tống Huyền chần chừ một chút:
- Anh không muốn em can thiệp vào chuyện này, nguy hiểm lắm.
- Thầy Tống...
Dương Tử Mi cười khổ nói:
- Thầy cho rằng, em khoanh tay đứng nhìn thì sẽ không gặp nguy hiểm sao?
Tống Huyền cúi đầu im lặng.