Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 166: Dương Hoằng Đến Nhà (1)

Sau khi nhận một trăm đồng phí xem phong thủy, Dương Tử Mi chào tạm biệt người phụ nữ nọ trong tiếng cám ơn rối rít không ngừng của bà.
Về đến nhà, cô lại gặp ngay người mà cô không muốn gặp, Dương Hoằng.
Nhìn thấy ông, cô khẽ níu mày lại. Cô không ngờ là ông ta lại tìm đến tận nhà cô.


Dương Bách, ông nội cô đang ngồi nói chuyện với ông ta, còn Dương Thanh và Hoàng Tú Lệ thì ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Thấy cô về, Dương Bách liền hắng hắng giọng, nghiêm mặt nói:
- Cháu à, mau qua đây chào ông tư đi con.


Dương Tử Mi không muốn cãi lời nội nên cô cũng bước qua, hững hờ nói:
- Con chào ông tư.
- Ha ha, Dương Bách, không ngờ là ông lại có một đứa cháu nội thông minh, xinh xắn như vậy.
Dương Hoằng giả vờ xởi lởi nói.
Mặt Dương Bách thoáng chút tự hào nói:


- Cháu tôi à, không phải ai cũng bì được với nó đâu. Khà khà, kiếp này, điều may mắn nhất của tôi là có được đứa cháu nội như nó đấy.
Đây là lần đầu tiên cô nghe ông nội khen mình trước mặt người khác. Trước đây, ông cứ nói con gái là đồ vô dụng thôi.


- Đúng vậy đấy, chỉ tiếc là nhà tôi toàn con trai, không có lấy một đứa con gái nào. Tôi à, nằm mơ tôi cũng ước có được một đứa cháu gái. Ông Bách à, hay là vậy đi, ông cho tôi nhận cháu ông làm cháu nuôi của tôi để tôi được thỏa ước mong được có cháu gái, được không?


Dương Hoằng cười nói.


Dương Hoằng gia thế hiển hách, trong mắt người trong thôn thì nhà ông ta là một nhà quyền quý, cao sang như thần thánh vậy. Còn Dương Bách thì trước nay sống trong cảnh bần cùng, nghèo túng đã lâu nên tâm thế cũng đậm chất nông thôn, quê mùa. Khi nghe có nhà quyền quý muốn nhận cháu mình làm cháu nuôi thì ông rất vui mừng. Ông quay sang nói với Dương Tử Mi:


- Con nghe chưa, ông tư muốn nhận con làm cháu nuôi đấy. Mau gọi ông nội nuôi đi con.
- Ông nội nuôi hay là ông nội ghẻ ạ? Xin lỗi, con chỉ có một ông nội thôi, con không có hứng thú nhận ông nội nuôi.
Dương Tử Mi cười chế giễu nói.
- Thật là vô lễ!


Dương Bách ngại ngùng mắng. Sau đó ông lại tiếp tục la rầy Dương Tử Mi:
- Càng ngày càng vô lễ. Ông tư thích con nên mới muốn nhận con làm cháu nuôi, sao con lại không biết phép tắc gì hết vậy?
- Muốn nhận thì ông nhận là được rồi, con cũng không cần ông ta thích con hay không.


Nói xong, Dương Tử Mi quay sang nói với Dương Hoằng:
- Nể mặt nội tôi nên tôi mới gọi ông là ông tư, nhưng ông đừng tưởng là tôi sẽ giúp ông.
Đoạn, Dương Tử Mi quay người bỏ vào phòng, đóng cửa lại mặc cho những người còn lại đưa mắt nhìn nhau ngượng ngùng.


Dương Hoằng lúc này cũng bắt đầu tỏ thái độ. Ông ta quay sang nói với Dương Bách, giọng trách móc:
- Dương Bách, thái độ của nó như vậy là sao?
Dương Bách bị mất mặt nên cũng rất tức giận. Ông đập bàn nói với Hoàng Tú Lệ:
- Mau gọi nó ra đây, sao nó lại vô lễ như thế chứ hả?


Hoàng Tú Lệ nhìn sang Dương Thanh, hi vọng Dương Thanh có thể giải quyết mọi việc.


Trước giờ, Dương Thanh cũng không ưa gì nhà Dương Hoằng. Ông vẫn không quên được những năm tháng bị cả nhà Dương Hoằng ức hϊế͙p͙, hơn nữa ông cũng biết rõ mục đích hôm nay Dương Hoằng đến nhà là muốn nhờ vả con gái ông làm gì đó giúp họ.


Tuy nhiên, Dương Thanh vốn là người nhát gan và nhu nhược nên mặc dù ghét nhưng ông vẫn không dám làm gì họ.
- Cha à, con bé mới về đến nhà, chắc cũng mệt rồi nên chúng ta đừng làm phiền con bé nữa.
Dương Thanh lên tiếng nói.


- Mệt gì mà mệt? Cha thấy nó còn khỏe thế kia mà. Làm vậy là vô lễ, làm mất mặt cả nhà chúng ta.
Dương Bách vẫn tức giận nói.