Dị Loại Truyện Full

Chương 25: (h, ăn uống no đủ xong hành sự)

Phó Nghị nhấc theo một túi nguyên liệu lớn tới nhà bếp, lặng lẽ liếc nhìn Giang Kha đang nằm co trên salon xem tivi, cảm giác bộ phận bên ngực trái nhảy lên có chút bất thường. Hắn đè lại lồng ngực của mình hòng giảm bớt, lại không cẩn thận đụng phải đầu v* mới bị bóp phát sưng mấy hôm trước, lập tức đau đớn kêu lên một tiếng.

"Đáng chết..."

"Lão tao hóa, nói cái gì đó?" Người bên ngoài tai thính như mèo hỏi.

"Khụ, không có gì hết."

Phó Nghị nhanh chóng động thủ xuống bếp, lấy thịt mua về thái gọn, thuần thục ướp gia vị, hai tay không nhàn rỗi phút nào, đầu óc cũng đang nhanh chóng tính toán xong lương calo.

Gần một tiến sau, hắn bưng ba món một canh đầy đủ sắc hương vị, rực rỡ muôn màu lên bàn đặt trước mắt Giang Kha.

"Đây là món gì?"

"Trứng cuộn nấm, vàng óng ánh, trước đây ngày tết thường ăn, ngụ ý tài nguyên cuồn cuộn."

"Cái này?"


"Thiêu bụng đương, là bụng cá đó, ăn ngon cực kỳ."

Giang Kha gắp thử một miếng, "Ướp xì dầu? Ăn ngon thật." Sau đó ăn tiếp miếng nữa, ung dung thong thả nhai, có vẻ rất tự tại.

Phó Nghị thấy y thỏa mãn thì thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vào nhà bếp lấy hai chén cơm, tiện thể lấy luôn một chai rượu đỏ trong tủ lạnh.

"Nhà chú không có champagne à?"

"Chỉ có cái này, uống cũng hợp mà."

"Ừ." Giang Kha lắc ly nhỏ có chân, "Vì chiến thắng của đội "không gì là không thể" (Kha Nghị), cạn ly.

"Cạn ly." Phó Nghị cười, chạm ly với y, ưu nhã thưởng thức rượu vang.

Phòng ăn ngập tràn mùi thơm, ba món một cánh bị hai nam nhân hơn mét tám quét sạch sành sanh, sau khi ăn xong cũng không vội dọn dẹp, ly này đến ly khác ra sức uống rượu đỏ.

"Giang Kha, không phải cậu phải giữ dáng sao, ăn còn nhiều hơn tôi vậy..." Phó Nghị hơi say dựa vào ghế, nhìn nam người mẫu trước mắt đang ăn nốt miếng cá còn lại trên đĩa.

"Một bữa thôi ý mà, không thì phí phạm đồ ăn quá." Giang Kha xem ra còn tỉnh táo hơn hắn nhiều, tay cầm ly không lay động mảy may.

Phó nghị nghe thế cười rộ lên: "Xem ra tôi nấu cũng ngon đó chớ."


"Phải a, ăn ngon lắm." Giang Kha nheo mắt nhìn hắn mềm nhũn ngồi phịch trên ghế, thấy cũng ăn được, vì thế đứng dậy đi tới cạnh Phó Nghị, một tay chống lên ghế dựa, cúi người thấp giọng nói: "Nhưng đều không có mỹ vị của lão tao hóa này."

Hắn thấy tai Phó Nghị dùng tốc độ mắt thường thấy được hồng lên, tay cầm rượu lắc qua lắc lại lợi hại hơn, chất lỏng trong ly sắp tràn ra ngoài rồi, vì vậy tốt bụng cầm tay hắn đặt ly rượu nhỏ xuống cẩn thận, sau đó dùng sức nâng nam nhân vốn không nhẹ đặt xuống đất. Phó Nghị tức khắc phúc sát đất quỳ sấp xuống, oan ức mà kinh hoàng phát ra một tiếng thở gấp.

Giang Kha xoay người tóm chặt sau cổ rồi cưỡi trên người hắn, một tay dùng sức kéo nam nhân lại, hôn lên cái miệng đang hé mở kia. Miệng Phó Nghị với kiểu mấy thiếu niên miệng anh đào nhỏ nhắn thì khác nhau một trời một vực, thâm hậu mà co dãn, như thể mặc cho Giang Kha có liếm mút gặm cắn cũng không hỏng được, trong cổ họng nồng đậm hơi thở nam tính lại thần phục thậm chí có chút phát tao, theo mồ hôi tình dục chảy ra càng thêm dụ người.

"Ân... Giang, Giang Kha..."

"Tôi ở đây, lão tao hóa." Giang Kha thả đôi môi bị ngậm đến phát sưng ra, trên môi mơ hồ có tơ máu, như trái cây chín mọng chảy ra mật ngọt, trên gương mặt mê ly trong men say đặc biệt vui mắt. Giang Kha từ phía sau kéo vạt áo Phó Nghị, chỉ thấy đầu v* dựng thẳng còn chưa hết sưng, xung quanh đều là dấu vết lưu lại từ lần trước, quyết định tốt bụng mà buông tha, vì vậy vừa hôn vừa lưu luyến trên vùng bụng bằng phẳng.

Phó Nghị nửa quỳ nửa nằm bị sờ có cảm giác, bàn tay Giang Kha đang âu yếm bụng dưới hắn, thỉnh thoảng xẹt qua vùng tam giác, trêu chọc hắn khó chịu, không nhịn được động khố đưa bộ vị mẫn cảm vào tay đối phương.

"Không đợi được nữa sao?" Giang Kha nhìn động tác nhỏ của hắn, cười khẽ.

"Ừm... Ân..." Phó Nghị cũng trầm thấp đáp lại, nhẹ nhàng lay động cái mông cọ cọ khố bộ Giang Kha. Lên giường với Giang Kha, lâu dần cũng rũ bỏ lớp ngụy trang trước mặt đối phương, xấu hổ gì đó cũng vứt lên chín tầng mây, không phụ lòng Giang Kha đã cho hắn cái tên ấy chút nào.

"Được, cho chú ăn nào." Giang Kha nói rồi mở thắt lưng, thanh âm dây kéo chát chúa khiến sống lưng Phó Nghị run rẩy, sau đó nhấc cao mông nghênh đón.

Giang Kha lột quần nam nhân, để lộ ra hai cánh mông tròn trịa rắn chắc, đỡ lấy cự vật chậm rãi dán vào. Quy đầu chen tách cửa huyệt đóng chặt, sỉ mao hơi dày rậm quất gãi bừa bãi tàn phá hậu đình, chỉ chốc lát sau liền thấy vài đạo thủy ngân, ngứa ngáy đến mức Phó Nghị không nhịn được phải thân thủ đi bắt lấy.

"Giang Kha... Tiến vào, vào đi... Như vậy... Ngứa lắm..."

"Gấp cái gì, không phải tôi đang đi vào đó sao?" Giang Kha cười đỡ lấy côn th*t chậm rãi đẩy vào trong, thưởng thức lỗ nhỏ bị đâm kéo theo thịt mềm đỏ tươi, còn co duỗi theo từng nhịp hô hấp của nam nhân nữa chứ, cứ thế mấy lần, nơi đầy khát khao ấy lại mở ra lợi hại hơn.


"Cậu... Cậu đang... trêu chọc tôi..." Phó Nghị dưới thân không cam lòng kháng nghị, duỗi tay đi đến địa phương giao hợp kia, từ mình cắm vào bắt đầu động.

Giang Kha nắm lấy cổ tay hắn bỏ ra, nhắm ngay cái mông phát tao đánh một cái, "Lão tao hóa, có vậy thôi đã không chờ được." Nói rồi đẩy cái mông lay động không ngừng kia, ưỡn thẳng một cái, "xì xì" một tiếng cả cây đi vào, vách tràng nhất thời bị uy no căng phồng lên.

Phó Nghị sảng khoái thở ra một tiếng, hai tay chống trên mặt đất hít sâu bình phục sau kích thích, trên lưng rịn ra mồ hôi, đường cong kéo xuống bộ vị giao hợp, nơi đó đã thấm ướt một mảnh, sỉ mao ẩm ướt dính trên da, cũng chẳng rõ là mồ hôi hay do chất lỏng từ côn th*t phân bố ra nữa.

"Ừm... Động, động đi... Giang Kha... A ha..." Sau khi thích ứng Phó Nghị liền bắt đầu gấp gáp lắc lắc eo, vách trang theo bản năng kẹp chặt.

"Mẹ kiếp, thả lỏng!" Giang Kha bị kẹp suýt chút không giữ được, nắm eo hắn ra lệnh, "Lần nào cũng là tiểu gia vận động, lần này tự mình động đi! Hơn nữa hôm nay là chú khao tôi cơ mà."

"Kia, vậy cũng được..." Phó Nghị thấy có lý liền ngoan ngoãn đáp ứng, bắt đầu chậm rãi đẩy đẩy cái mông, phối hợp cắn chặt lại ma sát, vách trường mài đến phát ra âm thanh tình sắc, làm nổi bật bờ mông căng thẳng đến co giật.

Phó Nghị rất nhanh tìm ra góc độ kia, nơi làm cho hắn sảng khoái đến run rẩy, muốn cao giọng rên rỉ, nhắm ngay nơi đó phóng túng va chạm, eo khố động càng lúc càng nhanh, cơ hồ đem cả thân thể tỏa nhiệt va vào khố hạ Giang Kha, hận không thể ngồi lên khí cụ đối phương giãy dụa cầu hoan, dâm dịch và mồ hôi ướt đẫm dính vào nhau, không ngừng kích động.

"A... Ân..."

Mà dù vậy, hắn vẫn cảm thấy nơi nào đó chưa đủ, ngứa ngáy không hề giảm mà còn tăng lên, vô luận hắn có dùng sức cỡ nào cũng không thể lấp kín dục vọng trong cơ thể được. Hắn bắt đầu cầu xin giúp đỡ, khó khăn quay đầu lại nhìn người phía sau, đứt quãng mở miệng: "Giang Kha, ân... Cậu động... Động chút đi mà... A... ha..."

Giang Kha quỳ ngồi thưởng thức thần thái dâm đãng của Phó Nghị, nhìn nam nhân dần mất hết lý trí, côn th*t đang nằm trong tiểu huyệt vẫn chủ động nhiết tình lấy lòng càng trở nên căng cứng phình lớn hơn. Y nhìn đối phương điên cuồng vặn vẹo hạ thân không có cách nào đạt tới cao trào, chỉ có thể đáng thương cầu xin giúp đỡ của mình, ý cười càng đậm.

"Động cái gì cơ? Chú không phải đang tự mình động đến vui vẻ sao?"


"Động đi, nơi đó... Làm tôi một chút... Như vậy..." Phó Nghị mặt đầy mồ hôi, cơ hồ đã bị nhấn chìm trong bể dục.

"Nơi đó là nơi nào? Như vậy là làm sao? Nói rõ một chút!" Giang Kha vỗ mạnh mông hắn lớn tiếng hỏi.

Phó Nghị bị đánh càng oan ức, Giang Kha càng muốn ép hắn nói ra loại dâm ngôn lãng ngữ đáng xấu hổ kia, hết lần này đến lần khác khiêu chiến hắn đến cực hạn, bàn tay đã giáng lên mông hắn không biết bao nhiều lần, đau đớn dần biến thành khoái cảm tê dại, đáng sợ quá. Tiểu huyệt chật chội bị kích thích càng cắn chặt lấy dương cụ không tha, eo thân giãy giụa gào thét liên tục: "Đừng đánh, đừng đánh... Nha... Giang Kha đừng đánh nữa a a..."

"Vậy chú nói xem, lão tao hóa!" Giang Kha lại lấy tay ngắt lên mông hắn một cái, cúi đầu ngậm lấy vành tai nóng lên, đầu lưỡi ướt át luồn vào liếm lộng một vòng.

Phó Nghị bị y đùa giỡn cả người phát run, "côn th*t của cậu... Dùng sức, đâm tôi... một chút..."

"Chỉ một chút?" Giang Kha ôm lấy vòng eo rắn chắc đâm vào, hôn Phó Nghị suýt chút nữa co quắp lại, cười hỏi.

"Nhiều một chút..."

"Thế hai lần có được không?" Giang Kha lại đụng vị trí tuyến tiền liệt kia vài lần.

Phó Nghị cũng bị y bức điên rồi, ưỡn ẹo thân thể mang theo tiếng khóc nức nở gầm nhẹ: "Nhiều ít đều được cậu nhanh lên đi a a a____"

Còn chưa kịp nói hết hắn đã bị Giang Kha lộng đỉnh như lũ cuốn đến mức nhoài cả ra đất, đầu cúi thấp sát xuống, thân thể ma sát sàn nhà lạnh như băng. Từ trong bão tố miễn cưỡng chống cự, nỗ lực dùng tay đẩy người lên, nhưng rất nhanh lại bị đối phương va chạm ép xuống, eo mông bị kéo lên chịu đựng đâm rút như bị đóng cọc.

"Ưm... A..."


Khoái cảm kịch liệt làm hắn không cách nào nói được một câu hoàn chỉnh, ngón tay gãi lung tung trên mặt đất, hai má nóng bỏng dán lên sàn nhà, hàm hồ rên rỉ, chỉ chốc lát sau đã bị đưa đến cao trào.

Giang Kha kéo người sát lại gần, nhấc một chân nam nhân bị làm đến khóc thét, lần thứ hai vọt vào, nhắm ngay điểm nhô lên mà công kích, đương nhiên Phó Nghị không thể chịu được bắt đầu lắc đầu năn nỉ mới đổi tư thế, làm mãi cho đến khi nam nhân cường tráng không còn sức lực rên rỉ nữa, chỉ có thể co quắp trên mặt đất, quần áo ngổn ngang mặc hắn thao túng.

Ngoài phòng ăn gấu lớn lông nhung nhìn hai nam nhân lăn qua lộn lại trên đất, biểu tình ngơ ngác nghi hoặc, tựa hồ không thể hiểu được vì sao nhân loại lại yêu thích loại vận động bạo lực nguyên thủy này, hơn nữa còn làm không biết mệt, không thể kiềm chế nữa.