Dị Giới Thú Y

Chương 550: KÉO DÀI THỜI GIAN

Thấy Hỏa Diệm Chi Phụ nằm trên cáng được khiêng lên, Đặng Khẳng lòng chợt rùng mình, cuối cùng hắn cũng đã biết được ý không thể trả hoàn toàn của Sở Thiên là gì rồi, bởi vì cùng là Sáng Thế Cửu Thần, hắn dùng Thổ Chi Hồn đã cảm nhận được, tbl đã mất đi Hỏa Chi Hồn!

"Long Thần miện hạ! Tbl…"

"Ha ha, tbl đang ở đây, Đặng Khẳng đại ca người xem cho kỹ, không có một vết thương nào, cơ thể cũng không thiếu mộtmiếng thịt nào!" Sở Thiên ngắt lời Đặng Khẳng, nheo mắt nhìn theo hắn, bộ dáng vô tội nói "Nếu như Đại Địa Phụ Thần ngươi nói tbl thiếu gì đó, vậy thì xin ngươi cứ kiểm tra, sau đó chỉ phần thiếu đó ra, mọi người sẽ cùng xem!"

Đặng Khẳng khẽ thở dài, hắn biết rõ Hỏa Chi Hồn không còn, nhưng không có cách nào chỉ ra, bởi vì muốn kiểm tra tinh hạch đầu tiên phải mở đầu ra, Đặng Khẳng lại không có kỹ thuật mở hộp sọ như Sở Thiên, kiếm hắn vừa đâm xuống, e rằng tbl sẽ chết thật sự

Ý nghĩ vụt chuyển, Sở Thiên đây là muốn dùng Hỏa Chi Hồn để đổi việc thả tbl, Đặng Khẳng bất lực nói: "một tháng sau Bố Lai Ân Đặc sẽ đến bờ Tây Hải, Long Thần miện hạ, vẫn mong ngươi lấy tam giới làm trọng!"

Sở Thiên chính sắc nghiêm lời, "Việc ngăn chặn Bố Lai Ân Đặc hủy diệt tam giới ta quyết không chối từ, vì vậy ta không truy cứu trách nhiệm của tbl, trả hắn lại cho ngươi!"

Hay cho Phất Lạp Địch Nặc ngươi, tuyệt nhiên không nhắc đến một câu chuyện Hỏa Chi Hồn, Đặng Khẳng có chút nổi giận, có điều hắn không muốn trở mặt với Sở Thiên, đành cố nuốt cục tức lại, "Cũng được! Cứ như vậy đi!"

"Chờ đã!" Sở Thiên chặn Đặng Khẳng đang kiểm tra tbl lại, cười nói: "Đặng Khẳng đại ca có phải quên chuyện gì không? La Tân đâu? Ta khó khăn lắm mới bắt được tên đạo tặc này, tuy đã thả hắn, nhưng tang vật không thể để hắn mang đi chứ?"

Đặng Khẳng đảo mắt nhìn Mỹ Nhân Ngư, "Ngươi phải biết chứ!"

Mỹ Nhân Ngư và Sở Thiên cùng lúc ngây người ra, bào uy Nhĩ sao lại có thể biết nơi hạ lạc của La Tân?

Mỹ Nhân Ngư cười lạnh nói: "Ta biết thế nào được? Hừ!"

"tbl giấu La Tân ở không gian ảnh tượng, hiện tại ngươi đã có Thủy Chi Hồn, còn không mở được ảnh tượng không gian đa tầng sau?" Đặng Khẳng nhàn nhạt nói: "Bí pháp không gian của tbl là học của Sắt Mông Đức, còn ngươi hiện tại đã kế thừa tất cả của Sắt Mông Đức!"

Sắc mặt của Mỹ Nhân Ngư không được tốt, cho đến ngày hôm nay, nàng chỉ biết dốc thần lực vào tinh hạch hai lần mới có thể dùng Thủy Chi Hồn. Nhưng bí pháp khác của Thủy Chi Hồn thì hoàn toàn không hay

"Cũng tốt, ta sẽ thay ngươi mở không gian ảnh tượng của hắn!"

Đặng Khẳng ngoái tay sau lưng, rút Thần Giới Kiếm khổng lồ ra, sau đó khẽ rạch một vết bên người tbl.

Bình!

La Tân đang hôn mê lăn tròn từ bên trong ra

"Thuật thượng cổ Tế Tự của Long Thần miện hạ độc bộ tam giới, chuyện để La Tân tỉnh lại không cần ta phải làm nốt chứ?" Đặng Khẳng ôm quyền, kẹp lấy tbl rồi cáo từ.

…………………

một tháng tiếp theo sóng yên bể lặng, thần cách đào được từ trong thần mộ, Sở Thiên để lại những cái tốt chia cho ma sủng của mình, còn lại toàn bộ cho kỵ sỹ đoàn, thủ hạcủa Bội Kỳ - sự vinh quang của Phất Lạp Địch Nặc. Đến đây, Bố Lôi Trạch cuối cùng thật sự có một đội quân thần tộc thuộc về bản thân Sở Thiên.


Vì sao không cho Tru Thần Hoàng Lăng Vệ? một là họ đã tàn khuyết không trọn vẹn, hai là, họ dù gì cũng thuộc về Tư Đặc Ân, một ngày nào đó khi Tư Đặc Ân trở về, Chiến Thần, đến cả sự trung thành của Giáo Đình cũng sẽ bị đả kích. Vì vậy cuối cùng Sở Thiên đã lựa chọn cận vệ kỵ sĩ đoàn tuyệt đối trung thành với mình.

Thời gian quyết đấu sắp tới, Sở Thiên đem theo A Mạt Kỳ, Khảm Phổ, Bác Đức và cả A Tư Nặc, bốn người bay về bờ Tây Hải, ngoài ra, La Tân cũng được Sở Thiên đóng băng lại, giấu vào trong giới chỉ.

"Phất Lạp Địch Nặc, lần này đau đầu rồi!"

Bác Đức đứng trên bờ biển ở bờ Tây Hải, mắt nhìn nước biển xanh thăm thẳm, nét mặt đăm chiêu không biết nên khóc hay nên cười, "Quyết đấu ở bờ Tây Hải, nhưng Tây Hải lớn như vậy, rốt cuộc là ở chỗ nào a?"

Sở Thiên cũng ngây người nhìn cảnh biển, bờ Tây Hải trải dài mấy vạn lý, có mấy mươi nước nhỏ rải rác ven bờ, nhưng quyết đấu nhiều nhất chỉ dùng mấy trăm dặm, điều này chẳng khác nào mò cua trong Mê Vụ Hồ. Quá khó rồi

"Ông chủ, Mặc Phỉ Đặc đến rồi!" A mạt Kỳ nhìn xa xa về hướng dãy núi phía đông nói

Quả nhiên, một thân ảnh từ xa bay tới gần, tóc trắng áo trắng, chính là Mặc Phỉ Đặc.

"Phất Lạp Địch Nặc huynh đệ, địa điểm trận quyết đấu này, rốt cuộc là ở đâu?" Mặc Phỉ Đặc sắc mặt ảm đạm. Nhưng giọng nói có chút nóng nảy, rõ ràng hắn cũng đã tìm kiếm rất lâu ở bờ Tây Hải.

Đúng lúc này, sóng trên mặt biển chợt cuồn cuộn trỗi dậy, đại quân hải tộc nhiều vô số rẽ nước xuất hiện, người đi đầu chính là Mỹ Nhân Ngư người mặc chiến giáp sát người, "Phất Lạp Địch Nặc, ta đã lệnh cho Tây Tận Hải Vương tìm kiếm cả vùng hải vực này, không nhìn thấy Đặng Khẳng!"

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã đến chính ngọ, Sở Thiên ngạc nhiên nói: "Đặng Khẳng làm gì vậy? Lẽ nào kẻ làm chủ như hắn vẫn chưua đến sao? Đây là quyết đấu thần tộc, đâu phải là chiến tranh con người gì, lại cần để ý đến việc đối phương nổi nóng làm gì!"

Mọi người đợi cả nửa ngày, mãi đến khi hồng nguyệt lên cao, Đặng Khẳng vẫn chưa đến, Trương Bá Luân, Lạp Tắc Nhĩ cũng không thấy tăm hơi.

Đêm nay hồng nguyệt tròn vằng vặc, đêm trăng tròn, trong bầu trời sao vạn dặm chỉ có một đám mây nhạt bay qua, trên mây chợt vang lên tiếng quá, "Đặng Khẳng, lẽ nào ngươi sợ chiến!"

Là giọng nói của Bố Lai Ân Đặc.

Sở Thiên ngẩng đầu lên, cười lớn nhìn đám mây: "Ha, lẽ nào Bố Lai Ân Đặc cũng không tìm thấy Đặng Khẳng sao?"

Bố Lai Ân Đặc từ trên mây bay xuống, không để ý đến Sở Thiên, khẽ gật đầu chào A Mạt Kỳ, khen ngợi nói: "không tồi! Khi ta đạt đến cảnh giới của ngươi đã dùng một năm, nhưng ngươi chỉ cần ba tháng đã đạt được rồi!"

A Mạt Kỳ cười nói: "Lý do rất đơn giản, ngươi chẳng qua chỉ chịu một lần đả kích, còn ta đã chết qua nhiều lần! Ha ha!"

Đây thật sự là lý do sao? Không ai biết được, Bố Lai Ân Đặc lại cười, nói với Mặc Phỉ Đặc, "Hai ngươi cùng liên thủ lên đi, ta chán phải đợi Đặng Khẳng rồi!"

"ta cũng không muốn đợi hắn nữa!" Mặc Phỉ Đặc rung sợi xích trên hai vai, hai sợi xích chợt đứng thẳng lên, cứng cáp như hai trường côn, Mặc Phỉ Đặc khẽ nghiêng người, hai sợi xích liên tiếp đập về Bố Lai Ân Đặc.

……………..

Đúng lúc này, trong Tiếp Nguyệt Tháp ở Huyết Luyện Ngục, hai con gấu trúc ngồi xổm ở cửa. Vừa nhìn ánh trăng vừa uống rượu, còn trong trúc lâm đã bị gia quyến của Sở Thiên chiếm cứ.


"Này, Số Hai, ngươi nói quyết đấu giờ này đã bắt đầu chưa?"

"Uhm, ngươi xem xem đã là lúc nào rồi, có lẽ đã sắp phân thắng bại rồi! Người khác không nói, Bố Lai Ân Đặc đã đạt đến cảnh giới chí cao vô thượng rồi. Nếu như hắn phát điên xuất thủ toàn lực, thắng thua chỉ là trong thời gian uống một ngụm rượu thôi!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Số một lắc đầu, đôi mắt sau mèm lờ đờ, "Vậy thì không chắc, dù gì cũng là sáu người đánh một người! Nói không chừng sẽ kéo dài đến nửa đêm ấy chứ!"

"Ai nói là sáu người đánh một người? Ta khinh! Ngươi lại ngốc rồi, rõ ràng là ba nhóm người, một mình Bố Lai Ân Đặc, đám người Phất Lạp Địch Nặc, và cả đám ba tên Sáng Thế thần tộc Đặng Khẳng nữa! Ba đám người này bằng mặt không bằng lòng, ai có thể đảm bảo họ sẽ đồng tâm hợp lực đối phó với Bố Lai Ân Đặc chứ?"

"Nói như vậy, họ sẽ bị Bố Lai Ân Đặc đánh bại từng người một."

"tất cả đều có thể!" Kiệt Khắc Tốn đắc ý cười, "Nếu như ta là Đặng Khẳng, ngươi biết ta sẽ làm thế nào không?"

"Làm thế nào?"

"một chữ, kéo dài!" Bố Lai Ân Đặc quả thực quá mạnh, trong một vạn năm bị phong ấn ở Vạn Ưng Thạch, hắn đã lĩnh ngộ ra bao nhiêu Thần Chi Tâm? Nếu ta là Đặng Khẳng, sẽ kéo dài thời gian đến nửa đêm, lúc đó lão đại sẽ trở về, sau đó để lão đại đối phó với Bố Lai Ân Đặc!"

Số một lại hỏi: "Nhưng lão đại vẫn ở trong Sáng Thần Chi Tâm, một khi hắn muốn đối phó với Bố Lai Ân Đặc, há chẳng phải đã thay đổi vận mệnh của mình, gọi thời không toại đạo đến sao!"

"Lão đại đối phó với Bố Lai Ân Đặc không được tính lại thay đổi vận mệnh! Thứ thật sự ảnh hưởng đến vận mệnh của lão đại là Phất Lạp Địch Nặc! Đến lúc đó chỉ cần lão đại đâm đầu đánh nhau với Bố Lai Ân Đặc, không để đến Phất Lạp Địch Nặc là được rồi!"

Số một uống một hớp rượu, cười ngớ ngẩn: "Ngươi nói có lý à, nhưng Đặng Khẳng vốn không biết tình hình của thời không toại đạo, không thể nào lựa chọn cách kéo dài thời gian được, hơn nữa hắn có kéo dài được với Bố Lai Ân Đặc không?"

"cũng đúng, thực chất hắn không hiểu tình hình của thời không toại đạo, cũng không biết lão đại sắp trở về, cách kéo dài thời gian hắn cũng sẽ không nghĩ ra! Tiếp tục uống rượu đi!"

Hai con gấu trúc cùng cúi đầu xuống, rồi đồng thời ngẩng đầu lên, cùng kinh hãi kêu lên: "mẹ nó! Đặng Khẳng không biết, nhưng Nguyệt Thần – cháu gái của hắn thì phải biết a!"

Nguyệt Thần biết, há chẳng phải bằng với việc Đặng Khẳng cũng biết sao?

Tây Hải Ngạn, Bố Lai Ân Đặc đã khai chiến với Mặc Phỉ Đặc, Hai sợi xích đập xuống liên hồi, Bố Lai Ân Đặc không hề né tránh, giơ tay tóm lấy sợi xích đầu tiên, tiếp theo đó rung nó, đập vào sợi xích thứ hai.

Keng!

Hai sợi xích đập mạnh vào nhau, Mặc Phỉ Đặc bị chấn động lui về sau một bước, Bố Lai Ân Đặc khẽ lắc đầu, "A Mạt Kỳ, ngươi cũng lên đi, Mặc Phỉ Đặc không phải là đối thú của ta!"

A Mạt Kỳ chậm rãi rút Phán Quyết Ưng Đao sau lưng ra, mỉm cười nói: "Thần lực Vĩnh Hằng của Thần Vương thâm sâu khó đoán, hôm nay có thể giao thủ với Thần Vương, vinh hạnh khôn cùng!"

"nữ thần tại thượng! Các ngươi đợi đã!" sở thiên cứng đầu đi lên trước, chặn giữa mặt mọi người, cười nói: "Bố Lai Ân Đặc miện hạ, ngươi có vội gì, Đặng Khẳng vẫn chưa xuất hiện, mọi người lại đều là Thú Thần, làm gì phải nội bộ tranh đấu mà không bình tĩnh chờ đợi Đặng Khẳng chứ!"

Bố Lai Ân Đặc không nhúc nhích, nhãn thần sâu thẳm, vẫn nhìn Mặc Phỉ Đặc và A Mạt Kỳ.

Sở Thiên lại nói: "Thần Vương độc bộ tam giới, lúc này giao thủ với hai hậu bối có nghĩa lý gì? Theo ta thấy, chi bằng đợi Đại Địa Phụ Thần, đến lúc đó sáu thần cùng đấu với ngươi, đây thật sự sẽ là đệ nhất đại chiến thần tộc sau trận ở Phán Quyết Sơn!"

Bố Lai Ân Đặc đứng lặng yên chốc lát, chợt thở dài nói: "Hai người các ngươi còn non lắm, chiến đấu với các ngươi, quả thực không có hứng! Cũng được, ta sẽ đi hủy Tiếp Nguyệt Tháp, xem Đặng Khẳng còn có thể cam chịu được không?"

Dứt lời, Bố Lai Ân Đặc tung người bay lên trời.

"Vĩnh Hằng Thần Vương dừng bước!" Đặng Khẳng cuối cùng đã xuất hiện, Lạp Tắc Nhĩ và Trương Bá Luân trong thần thái tiều tụy đứng hai bên hắn, chỉ thấy Đặng Khẳng một tay cầm kiếm, một tay cầm Trật Tự Thư đang ẩn hiện ánh sáng trắng, thản nhiên cười nói: "miện hạ hà tất đi Tiếp Nguyệt Tháp làm gì, Đặng Khẳng đã đến rồi!"

"Đến rồi thì tốt, chúng ta bắt đầu đi!" Bố Lai Ân Đặc dừng lại ở trong không trung.

Đặng Khẳng lắc đầu, "Xin miện hạ đợi cho chốc lát, đợi ta dùng Trật Tự Thư xếp đặt quyết đấu trường!" Nói rồi, Đặng Khẳng giương tay, ném Trật Tự Thư lên không trung.

Nhìn ánh trăng, còn bốn giờ nữa là đến nửa đêm.