Dị Giới Thú Y

Chương 34: Con ma thú đầu tiên

Ban Địch Tư được gọi ra, Sở Thiên cuối cùng cũng có cơ hội quan sát kỹ hơn con Ma thú đầu tiên của mình.

Ngoài việc nó cao tới năm mét ra, phần thân dưới của Ban Địch Tư không khác gì so với những con nhện thông thường khác. Toàn thân đen xì, cái bụng to tướng, tám cái chân dài đầy lông lá, trên cái lưng to lớn kia là sáu đường hoa văn pháp thuật kỳ dị có màu của máu.

Nhưng từ phần bụng trở lên thì Ban Địch Tứ lại là một tuyệt sắc giai nhân. Một khuôn ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp mô đen tuyền. Phía trên lại là chiếc cổ trắng ngần và đôi cánh tay hồng hào và một gương mặt vô cùng thanh tú. Điều đáng tiếc duy nhất là những vết thương do Đạt Mã Nhĩ gây ra đang hiển hiện trên cơ thể.

Bị triệu hồi ra, Ban Địch Tư quan sát những người xung quanh, gương mặt hiện lên đầy vẻ nghi hoặc, giọng nói dõng dạc: "Đây là đâu? Ai đã gọi ta ra? An Đức Sâm đâu?"

Sở Thiên không trả lời Ban Địch Tư mà chỉ vẫy vẫy tờ khế ước trong tay, đắc ý nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đã là của ta rồi!" Cái vẻ mặt ấy không khác gì của một tên dâm tặc vừa lừa được con gái nhà lành. Nói xong Sở Thiên ngắm nhìn dung nhan tuyệt đẹp của Ban Địch Tư, tự nhiên cảm thấy lời nói của mình hình như có vấn đề, vội sửa lại: "À…ta muốn nói ngươi là Ma thú của ta!"

"Ta là Ma thú của ngươi?" Ban Địch Tư mở to mắt ngạc nhiên, nộ khí nổi lên: "Chuyện này là thế nào?" Đối với một sinh vật thông minh thì việc trở thành lễ vật tặng qua tặng lại là chuyện khó có thể chấp nhận được, vì thế mà Ban Địch Tư vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Sở Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta biết ngươi sẽ thế này mà, Sở Thiên cười thầm, không thèm nhìn Ban Địch Tư mà quay ra Đạt Mã Nhĩ ở bên cạnh.

"Căn cứ theo quy tắc quyết đấu thì bây giờ ngươi đã là chiến lợi phẩm của Phất Lạp Địch Nặc!" Đạt Mã Nhĩ giải thích hộ Sở Thiên, "Khế ước của ngươi đã ở trong tay Phất Lạp Địch Nặc, nên người phải nghe theo lệnh của hắn!" Dứt lời, hắn từ từ cầm lấy cây pháp trượng, giọng uy hiếp: "Lẽ nào ngươi muốn vi phạm khế ước?"

Những lời nói lạnh lùng và sức mạnh khiến người khác cả đời không quên được của Đạt Mã Nhĩ đã trấn áp được Ban Địch Tư. Không còn cách nào Ban Địch Tư đành miễn cưỡng chấp nhận số mệnh "Dù sao cũng chỉ là ma sủng mà thôi, chủ nhân nào thì cũng thế cả!"

"Ô ô!" Tiểu Bạch đang nằm trong lòng Sở Thiên tỏ vẻ phản đối lời nói của Ban Địch Tư. Ba Bác Tát ở bên cạnh giải thích: "Làm sao lại như nhau được? An Đức Sâm chỉ là một tên phá gia chi tử dựa dẫm vào cha nó, còn chủ nhân mới của ngươi đây, chính là học sinh của Tế Tự thần thánh, là niềm tự hào của các Tế Tự trên đại lục, Tế Tự hàng đầu của Khái Tát, phó viện trưởng Học viện ma pháp hoàng gia, đại ma đạo sư cấp tám, Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc!"

Ba Bác Tát tự hào mường tượng chân dung vị chủ nhân của mình, giờ đây Ba Bác Tát đã hoàn toàn thần phục Sở Thiên. Nghĩ đến trước kia mình là Vong Linh pháp sư bị mọi người kỳ thị, rồi nghĩ đến bây giờ chỉ dựa cào cái danh "quản gia của Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc" thôi, ở cái đất nước Khải Tát này có ai là không dám kính nể mình! Việc mà Ba Bác Tát thích nhất từ trước tới nay chính là được khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền, khí khái ngất trời mà đuổi hết lũ quan lại xu nịnh. Nhìn bọn quan viên ngày thường ở tít trên cao xun xoe nịnh bợ đi theo sau, khúm núm cầu xin mình nhận hàng đống lễ vật quý giá, chẹp chẹp, Ba Bác Tát đã thật sự yêu cái nghề quản gia này rồi!


"Vậy sao?" Ban Địch Tư rõ ràng đã bị hàng đống những thứ chức danh loằng ngoằng ấy của Sở Thiên hấp dẫn. Đôi mắt yêu kiều sáng rực lên, nhìn Sở Thiên một cách đầy mong đợi, "Thế chắc ngươi có nhiều tiền lắm nhỉ?"

"Đương nhiên rồi!" Đạt Mã Nhĩ thu cây pháp trượng lại, lấy ra vô sắc thủy tinh tạp, đắc ý vẫy vẫy, khoe khoang: "Biết đây là gì không? Phất Lạp Địch Nặc tiện tay cho ta đó!"

Tiện tay? Sở Thiên cảm thấy đau lòng ghê gớm nhưng để lừa được Ban Địch Tư nên đành chịu, "Ta có tiền hay không thì ngươi cứ nhìn khu trang viên này là biết rồi!" Xem ra người đẹp nhện này rất yêu tiền, thế thì dễ xử lý rồi! Dựa vào trang viên nhất nhì Đế Đô này mà không hấp dẫn nổi một con ma thú yêu tiền sao chứ?

Ban Địch Tứ nhìn một lượt trang viên, ánh mắt càng ngày càng trở nên sáng rực. Lúc này Tiểu Bạch cũng phối hợp kịp thời kêu lên: "Ô ô~~"

Thấy Ban Địch Tư chú ý đến mình, Tiểu Bạch nhảy khỏi lòng Sở Thiên uể oải nằm xuống thảm cỏ, lấy chân trước vỗ vỗ lên chiếc vòng trên cổ, một luồng ánh sáng lóe lên, một hũ pha lê đựng rượu Phục Tư Đặc đã xuất hiện trước mặt nó. Cái vòng cổ ấy không phải là đồ tầm thường. Nó là chiếc vòng không gian được làm là từ hàng trăm hạt kim cương và ma tinh lớn nhỏ.

Người có tiền! Ban Địch Tư cứ như phát hiện ra ma thú cấp mười vậy, mở mồm há miệng, trợn mắt nhìn Tiểu Bạch! Thật quá đáng! Đến một con chó cũng có vòng không gian quý gía thế kia, mà bên trong lại có cả loại rượu Phục Tư Đặc ngon nhất đại lục. Một con thú nuôi không có ích gì cũng có được sự đãi ngộ như thế, còn ma thú cấp bảy thực lực không hề tồi như ta đây thì sao? Ban Địch Tư bỗng cảm thấy Sở Thiên lúc này cũng vĩ đại như nữ thần Sinh Mệnh vậy!

"Vậy được! Chỉ cần ngươi đảm bảo hàng ngày các bữa ăn của ta phải trị giá một kim tệ trở lên thì bắt đầu từ lúc này ta sẽ là của ngươi!" Ban Địch Tư nói ra giá của mình, rồi liếm môi, giống như tưởng tượng ra được cuộc sống tươi đẹp sau này. "Ủa, ngươi không đồng ý à? Sao không nói gì thế? Vậy…vậy năm mươi ngân tệ thì thế nào?"

Nhìn mấy người Sở Thiên ngây người ra nhìn mình, Ban Địch Tư hơi hoảng, ảo não nói: "Thôi thì…giống như An Đức Sâm vậy, mỗi ngày mười ngân tệ! Không ít hơn được đâu, nếu không ta ăn không no!" Thật ra thì mỗi ngày mười ngân tệ là rất nhiều rồi, các gia đình bình thường ở đại lục mỗi năm chỉ tiêu có vài đồng vàng thôi! Nhưng đó là nói gia đình bình thường còn đây là tên buôn bán độc phẩm có máu mặt Sở Thiên thì..…

Tội nghiệp Ban Địch Tư, tên An Đức Sâm nhất định là đã bạc đãi cô ấy rất nhiều rồi, Sở Thiên nhìn chiếc bụng vĩ đại của Ban Địch Tư, giày vò cái bụng to như vậy với chỉ mười ngân tệ! Thế không phải là để đứa trẻ này đói chết sao…Tiểu Bạch cũng bỏ cả vò Phục Tư Đặc xuống, chạy đến bên Ban Địch Tư bày tỏ sự cảm thông, khẽ vỗ vỗ lên chân Ban Đặc Tư an ủi. Tiểu Bạch mỗi ngày uống rượu cũng đã uống hết cả trăm đồng vàng, trước nay chưa bao giờ nghĩ rằng ma thú lại ra nông nỗi thế này.

"Rốt cuộc thì ngươi cho ta bao nhiêu? Nói gì đi chứ!" Ban Địch Tư bộ dạng đáng thương nhìn Sở Thiên, hai mắt rưng rưng muốn khóc. Sở Thiên thực sự không muốn làm khổ Ban Địch Tư thêm nữa, chỉ Ba Bác Tát nói: "Ngươi nói cho cô ấy biết chế độ đãi ngộ với người làm của ta đi!"

Ba Bác Tát thấy hơi ngại, liền hắng giọng gọi: "Bội Kỳ, ngươi qua đây, nói cho Ban Địch Tư thu nhập một ngày của ngươi đi!"


Nghe Ba Bác Tát gọi, Bội Kỳ nãy giờ vẫn tuần tra bên ngoài liền nhanh chóng chạy vào. Hiện tại Bội Kỳ đã được điều khỏi Cấm vệ quân, chính thức trở thành thống lĩnh hộ vệ riêng cho Sở Thiên nên thu nhập sẽ do Sở Thiên chi.

"Báo cáo tiểu thư Ban Địch Tư!" nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Bội kỳ cũng chọn được cách xưng hô với Ban Địch Tư. Bội Kỳ biết Ban Địch Tư không những có sức mạnh mà còn là ma thú của Hầu tước đại nhân, địa vị của cô ta tự nhiên cũng theo đó mà được nâng cao. Vì thế Bội Kỳ chọn cách xưng hô tương đối trang trọng, "Theo như quy định của Hầu tước đại nhân, là một kỵ sỹ thống lĩnh hộ vệ,

không kể thưởng thêm thì thu nhập mỗi ngày của tôi là mười kim tệ!"

"Thế ta có thể được bao nhiêu?" Ban Địch Tư vội vàng hỏi, rất muốn xác định xem tương lai sẽ sống sung sướng như thế nào!

"Điều này…" Bội Kỳ do dự chút xíu, thầm so sánh thực lực của mình với Ban Địch Tư, tồi nghĩ tới đãi ngộ của Tiểu Bạch --- một sủng vật khác của Hầu tước đại nhân, cuối cùng đưa ra kết luận, "Chắc chắn không dưới trăm kim tệ!"

"Yeah!" Ban Địch Tư nhảy cẫng lên, vui mừng tột độ, không để ý được thảm cỏ bên dưới thân hình đồ sộ của mình phải chịu đựng những gì. "Được rồi, đã trao đổi xong về chế độ đãi ngộ, giờ ta sẽ trị thương cho cô!"

Vì sinh vật ở đây cũng gần giống như ở trái đất nên những khi không có việc gì Sở Thiên lại tổng hợp tài liệu thú y. Nhưng không như những tài liệu thông thường, những cái này đều có thêm đủ loại ma pháp. Ai bảo dưới trướng Sở Thiên có nhiều cao thủ như vậy chứ? Vì bộ dụng cụ này mà một nửa số pháp sư và Tế Tự trên đất nước này đã mệt suýt chết!

"Xong rồi!" Sở Thiên vỗ tay vào nhau. "Nhanh thế sao?!" Đạt Mã Nhĩ và Ba Bác Tát phải thốt lên, hơn nữa ánh mắt nhìn Sở Thiên tràn đầy sự kính trọng.

Vết thương ở Huyễn Thú đại lục này rất lạ, đó là độ khó của việc trị thương không phụ thuộc vào mức độ thương tích mà phải căn cứ vào mức độ mạnh nhẹ của ma pháp và sự thù hằn phải nhận. Nếu một người đang hấp hối nhưng chỉ bị ma pháp cấp một đánh bị thương thì chỉ cần tìm đại một Tế Tự nào đó là có thể cứu sống. Nhưng nếu như bị ma pháp cấp tám đánh thì cho dù chỉ bị sứt da cũng chỉ e là Tế Tự cấp cao cũng không cứu nổi!

Ban Địch Tư bị ma pháp cấp tám của Đạt Mã Nhĩ đánh. Vết thương này nếu giao cho một Tế Tựcấp tám thực sự cũng phải mất nửa ngày mới trị khỏi. Tốc độ của Sở Thiên thật đáng kinh ngạc như vậy sao? Hơn nữa hắn lại không biết ma pháp! "Được đi theo một vị Tế Tự tài giỏi như vậy quả thật là một vinh hạnh cho ta!"

"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi cần phải đến trụ sở chính hội pháp sư ở Ai Nhĩ Sâm để xác định lại đẳng cấp đi! Đạt Mã Nhĩ nói như không tin vào chính mắt mình: "Tốc độ đệ điều trị cho Ban Địch Tư đã đạt đến trình độ của Thánh Tế Tự cấp chín rồi!"

"Hi hi!" Ban Địch Tư cười mà thốt lên rằng: "Trời ơi! Chủ nhân mới của ta lại là một cao thủ đẳng cấp ở đại lục! Thật không thể tin nổi!" xem tại TruyenFull.vn

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Lại là bộ dáng tiêu chuẩn của một thần côn, Sở Thiên nói: "Đẳng cấp không quan trọng. Ta còn phải học hỏi rất nhiều!" Ta đây mà trở thành Thánh Tế Tự chắc hôm sau tất cả Tế Tự trên đại lục đều sẽ không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

"Phải rồi, chủ nhân à" nhờ sự hậu đãi và y thuật của Sở Thiên, Ban Địch Tư đã thay đổi cách xưng hô với Sở Thiên, "Theo như khế ước, để phân biệt với An Đức Sâm, chủ nhân cần phải đổi tên cho ta!"

Đổi tên ư? Sở Thiên nhắm mắt lại, tưởng tượng lại cảnh tơ nhện phun ra khi quyết đấu. Rồi cũng đưa ra một cái tên mới, "Vậy từ giờ cô tên là AK47…"