Dị Giới Thú Y

Chương 31: Giao dịch (Thượng)

Tuy Sở Thiên muốn dừng hai người đang trên võ đài đấy lại nhưng Đạt Mã Nhĩ và Đức Khắc thật sự đang quá giận dữ rồi.

"Rất tốt!" lại một lần nữa tấn công thất bại. Đạt Mã Nhĩ thấy Sở Thiên đã xuống khỏi võ đài nên cũng yên tâm, nghiêm túc nói: "Không cần lãng phí thời gian nữa! Hãy tiếp chiêu cuối cùng của ta đây!" Dứt lời, gương mặt Đạt Mã Nhĩ đột nhiên đỏ ửng, trong chốc lát toàn thân trở nên đỏ rực như lửa, những đường gân tím xanh cũng bắt đầu xuất hiện.

Hai tay nâng cao cây pháp trượng, một trận cuồng phong nổi lên, bầu trời dần dần trở nên tối sầm, trận cuồng phong khiến gương mặt Đạt Mã Nhĩ dường như dữ tợn hơn, "Liệt Diệm Hỏa Sơn!!!"

Cùng với tiếng hô đầy phẫn nộ của Đạt Mã Nhĩ là cảnh tượng võ đại bị trấn động dữ dội, tiếp đó là sự xuất hiện của hàng loạt khe nứt. Mặt đất cứ thế dần chia tách, một dòng nham thạch nóng bỏng phun trào, trong chớp mắt đã nhấn chìm toàn bộ võ đài. Dòng nham thạch chói lòa bỗng phát ra một thứ ánh sáng xanh, nơi sàn đấu có bán kính trăm mét ấy đã trở thành một biển lửa.

"Thiên Tinh Kiếm Khí!" Đức Khắc nhận thấy sự thay đổi đó, biết Đạt Mã Nhĩ đã dốc toàn bộ sức lực nên cũng không nương tay nữa.

Bầu trời vốn đã xám xịt giờ bị bao phủ bởi kiếm khí của Đức Khắc đã hoàn toàn trở nên tối đen. Trên bầu trời lóe lên ánh sáng của muôn vàn ngôi sao. Theo sau sự chỉ huy của thanh trường kiếm trong tay Đức Khắc, như một trận mưa sao băng, vô số vì sao lao thẳng xuống phía Đạt Mã Nhĩ.

Cùng lúc với mưa sao băng, dung nham trên võ đài cũng trào lên hướng về phía chùm sao va chạm một cách mạnh mẽ, tạo nên cảnh tượng của một ngọn núi lửa đang dần nhô lên khỏi mặt đất. Lúc này đây, toàn bộ dân chúng trong thành Bàng Bối có cơ hội ngắm nhìn một ngọn lửa rực rỡ cháy dưới bầu trời tối mịt.

Cách đó khá xa, Sở Thiên khẽ lắc đầu, mắng thầm trong bụng, đồ đần Đạt Mã Nhĩ nhà ngươi! Cả hai ngươi mà đều bị đả thương thì hỏng hết kế hoạch của ta!

Nhưng may sao sự việc không diễn ra như Sở Thiên lo sợ. Vào thời khắc các vì sao và dòng nham thạch tiếp xúc bỗng vang lên tiếng hô: "Nhẹ tay một chút cho ta nhờ!"

Theo sau tiếng nói dõng dạc ấy, một dải sáng màu đỏ xuất hiện giữa những ngôi sao và dòng dung nham. Chớp mắt, dưới sự xoa dịu của dải sáng ấy tất cả trở nên yên tĩnh. Bầu trời lấy lại sự trong xanh vốn có, dung nham trên võ đài cũng trở lại với lòng đất.

"Cái này…" Đức Khắc ngây người, tuyệt chiêu của hai vị cao thủ cấp tám dễ dàng tan biến vậy sao? Chẳng lẽ tuyệt thế cao thủ của đại lục hay Ma thú cấp chín đến rồi?

Không như Đức Khắc, Đạt Mã Nhĩ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉnh lại trang phục, Đạt Mã Nhĩ hướng mặt lên trời cười: "Sức mạnh của Xích Diễm đại nhân có lẽ đã đạt đến cấp cao nhất của tầng thứ chín rồi nhỉ?"


Theo sau lời chào hỏi của Đạt Mã Nhĩ, một dáng người đầy vẻ mê hoặc xuất hiện phía trên võ đài.

Xích Diễm??? Sở Thiên ngẩn ngơ hướng ánh nhìn về phía mỹ nhân tóc đỏ đang chậm rãi đáp xuống đất. Không tin nổi vào mắt mình nữa, Sở Thiên há hốc mồm nhưng lại không thốt nên lời.

Sau khi tiếp đất, Xích Diễm liếc Đạt Mã Nhĩ một cái rồi tiến đến trước mặt Sở Thiên, lạnh lùng nói: "Hầu tước, nghe nói ngài sống rất tốt!" Nói rồi hất khẽ mái tóc dài một cách quyến rũ. Khi mái tóc bay lên, trên chiếc cổ trắng hồng của Xích Diệm nổi bật lên một vết sẹo khó ưa.

Sở Thiên cười bối rối, không kịp suy nghĩ gì nói luôn: "Hì hì, không ngờ Xích Diễm lại xinh đẹp đến vậy!"

Không có gì phải nghi ngờ, dung mạo của Xích Diễm không hề thua kém Sắt Lâm Na. Nhưng khác với Sắt Lâm Na ở chỗ, Xích Diệm không mang vẻ đẹp của sự nhu mì dịu dàng. Nàng đẹp quyến rũ nhưng lạnh lùng và cao ngạo. Sự kết hợp giữa niềm kiêu ngạo của Long tộc và niềm tự hào của một mỹ nhân là một chuyện không hề khiến người ta cảm thấy dễ chịu chút nào, đặc biệt đó lại là người đẹp sở hữu sức mạnh pháp thần cấp chín đang đứng trước mặt đây.

Cứ cho là khi ấy Sở Thiên vì trị bệnh cứu người, nhưng để lại vết sẹo xấu xí trên người Xích Diệm là một sự thực không thể chối cãi. Sau việc đấy Xích Diễm không trừ khử Sở đại thiếu gia là đã rất giữ thể diện cho hắn lắm rồi. Do vậy mà mỗi khi gặp là Sở Thiên lại lấy lòng Xích Diễm nhằm làm dịu mối quan hệ với người đẹp.

"Hứ!" Rõ ràng lời nói của Sở Thiên đã có tác dụng, Xích Diễm sau khi hắng giọng một tiếng là không thèm để ý gì đến Sở Thiên nữa mà quay về hướng những người đang tiến vào trong bãi đấu.

Lúc này Sở Thiên mới phát hiện dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ, Lô Địch Tam Thế, Hữu tướng An Đạo Nhĩ, Tả tướng Cách Lôi Minh, còn cả đại ca Tạp Nạp Tư cũng đến rồi.

"Đạt Mã Nhĩ, ngươi cũng không tồi đấy nhỉ? Phá hủy được cả cái sàn đấu này cơ đấy!" Lô Địch Tam Thế nhìn cảnh tượng hoang tàn, nói với ngữ khí có chút không hài lòng.

"À cái này…cái này…" Vừa gặp Lô Địch Tam Thế, bao nhiêu uy phong ban nãy bay biến hết cả, giống như chuột gặp phải mèo, Đạt Mã Nhĩ chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống, run rẩy nói: "Bệ hạ… bệ hạ…thần sai rồi!" Vừa dứt lời chợt nhớ đến đạo làm quan mà Sở Thiên dạy, lập tức bổ sung thêm "Lần sau thần nhất định chỉ dùng pháp thuật để chia sẻ nỗi lo với điện hạ, chỉ dùng với kẻ thù của bệ hạ!"

"Ừm! Có tiến bộ đấy! Lần này bỏ qua!" Lô Địch Tam Thế khẽ gật đầu rồi bỏ qua cho Đạt Mã Nhĩ.


Phù~~~ Ôi hầu tước Phất Lạp Địch Nặc, Đạt Mã Nhĩ mừng thầm trong bụng, quả là người tốt, không những cho mình mượn tiền lại còn chỉ mình cách lấy lòng bệ hạ. Hầu tước vĩ đại, ta tôn thờ ngài!!!

"Đức Khắc, lui xuống đi!" An Đạo Nhĩ đột nhiên nói xen vào. "Bệ hạ, quản gia của thần không biết chuyện, đã gây phiền phức cho dân chúng Đế Đô. Thần xin được thay mặt hắn nhận tội với bệ hạ!" Nói xong An Đạo Nhĩ quỳ xuống trước mặt Lô Địch Tam Thế.

"Khụ khụ, đứng lên đi!" Đỡ An Đạo Nhĩ đứng dậy, Lô Địch Tam Thế mỉm cười hỏi: "Quản gia của nhà ngươi có tài như vậy sao không cống hiến cho đất nước chứ?"

"Bệ hạ, Đức Khắc hắn không phải người Khải Tát chúng ta nên thần không dám tiến cử với người." An Đạo Nhĩ đáp.

"Ai dà, đáng tiếc thật!" Lô Địch Tam Thế thở dài, nghĩ thầm: mấy cái quy tắc cổ hủ ấy nên bỏ đi được rồi. Quý tộc thu nạp cao thủ từ nước khác là việc rất phổ biến ở đế quốc Khải Tát. Nhưng Khải Tát lại là một nước theo chủ nghĩa dân tộc rất sâu sắc, đồng thời có tinh thần cao trong việc bài trừ những cái du nhập từ bên ngoài. Theo quân quy của Khải Tát: Không phải người Khái Tát không được tòng quân! Vì vậy mà rất nhiều cao thủ dưới trướng quý tộc cũng như trong dân chúng không thể tòng quân. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Điện hạ, thật ra sự việc hôm nay đều do thần…" Sở Thiên vừa thấy An Đạo Nhĩ và Lô Địch Tam Thế bắt đầu nói chuyện liền vội vàng chen vào. Bên kẻ xấu thường dâng cáo trạng trước, huống hồ là Sở Thiên đây còn có lý lẽ!

"Việc ngày hôm nay ta biết hết rồi." Lô Địch tam Thế ngắt lời Sở Thiên, "Dù ngươi không sai nhưng trận quyết đấu giữa ngươi và An Đức Sâm đã dẫn đến xích mích của các cao thủ cấp tám. Điều này đã ảnh hưởng rất không tốt cho dân chúng! Vì thế…"

Nói đến đây, Lô Địch Tam Thế nhìn Sở Thiên đầy hàm ý, "Trường đấu này sẽ do ngươi bỏ tiền tu sửa lại! Khoảng một vạn kim tệ là đủ!"

Gian thương! Đồ gian thương! Sở Thiên thầm chửi rủa Lô Địch Tam Thế. Lão tử mỗi năm giúp ngươi kiếm một hai trăm vạn kim tệ. Sửa lại cái trường đấu bé tí tẹo này mà ngươi còn lấy tiền của ta!? Sao lại có loại người vô sỉ thế này chứ?!!

Nhưng đã đứng dưới mái hiên thì ai cũng phải cúi đầu. Nhìn Lô Địch Tam Thế một hồi, Sở Thiên đành phải ai oán mà chấp nhận.

"Bệ hạ, như thế không công bằng!" Tạp Nạp Tư đứng bật dậy, nói hộ Sở Thiên: "Việc này là do An Đức Sâm khiêu khích, sao lại chỉ phạt một mình Phất Lạp Địch Nặc?"

"Hừm, Phất Lạp Địch Nặc chỉ là mắc chút sai lầm, bồi thường một ít tiền là được." Lô Địch Tam Thế đầu tiên ra hiệu cho Tạp Nạp Tư không cần hoảng lên, rồi lấy vẻ nghiêm túc nhìn An Đạo Nhĩ: "An Đức Sâm đã dám phá vỡ quy tắc quyết đấu linh thiêng! An Đạo Nhĩ, ngươi nói xem nên xử lý thế nào?"

"An Đức Sâm tuy là con trai thần, nhưng nó đã phạm lỗi, thần quyết không bao che. Xin điện hạ cứ thẳng tay trừng trị!" An Đạo Nhĩ bình tĩnh đẩy câu hỏi lại cho Lô Địch Tam Thế.

"Nếu ngươi đã nói thế, vậy hãy để Phất Lạp Địch Nặc quyết định đi!" Lô Địch Tam Thế sau khi moi tiền của Sở Thiên cuối cùng nhớ ra điểm tốt của hắn, liền tặng hắn quyền định đoạt.

Sở Thiên nhắm mắt lại, kế hoạch bị Đạt Mã Nhĩ làm rối loạn cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo của nó…