Dị Giới Dược Sư

Quyển 9 - Chương 184: Phân phê

Mâu Cơ lập tức nhíu mày:

- Tại sao không được?

Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng, rồi nói:

- Nếu ngươi cứ bám sát lấy ta như hình với bóng, lỡ người khác sinh nghi, rồi chuyện đó truyền tới tai phụ thân ngươi, vậy thì sẽ đổ bể hết.

Mâu Cơ hừ nhẹ, nói:

- Ngươi mới là bám sát ta đó, nếu không phải ta quan tâm ngươi thì ai thèm quản nhiều vậy chứ?

Mộ Dung Thiên mỉm cười rồi dùng Tụ Âm thuật, nói:

- Phu nhân, ta biết nàng tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho sự an toàn của ta, nhưng dù sao nàng cũng không nên đi, ngoan nhé.

Một tiếng "phu nhân" đó quả thật hiệu lực rất mãnh liệt, khiến cho Mâu Cơ nở hoa trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Vậy tùy ngươi, ta cứ mặc kệ ngươi thôi.

Mộ Dung Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm:

- Ha, được rồi, ta đi đây.

- Hãy cẩn thận đó!

Long nữ căn dặn thêm một lời cuối cùng, sau đó mới quay sang nói chuyện phiếm với đám người Lộ Thiên, quả nhiên không thèm để ý đến Mộ Dung Thiên nữa.

oooOooo

Tân Địch Á vẫn là tiêu điểm trong mắt của chúng nhân, lúc này nàng mặc trên người bộ khôi giáp mềm mại trắng bạch lại càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ và lạnh lùng. Tối hôm qua Mộ Dung Thiên mới gặp mặt nàng xong, lúc đó thấy nàng còn là một nữ hài hoạt bát, vậy mà hôm nay đã như đóa phù dung sớm nở tối tàn, đã sớm khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.

Mộ Dung Thiên vừa tiến đến gần, vừa cười nói:

- Tân Địch Á tiểu thư, hôm nay nàng thật xinh đẹp bất phàm, khiến cho Đan Ni Tư rung động tận đáy lòng.

Bởi vì Mộ Dung Thiên không phải là Sử Mật Tư, mà là Đan Ni Tư, nên hắn phải biểu lộ những đặc điểm của một gian thương như là gian trá, giả dối, và lại thêm chút háo sắc nữa. Cả hai thân phận đều có một lớp mặt nạ che lấy chân diện mục, nhưng cả hai đều có một mục đích, đó là tự bảo vệ lấy bản thân.

Tân Địch Á nhìn thấy tên sắc lang bám sát nàng như ruồi nhặng bu quanh ánh sáng đèn thì nhất thời phải nhíu chặt đôi mày liễu. Da mặt của người này đúng là dày như vách núi, không biết xấu hổ là gì mà. Rõ ràng hôm qua đã bị nàng cự tuyệt, khiến cho hắn không còn tí mặt mũi nào, vậy mà bây giờ vẫn đến quấy rầy nàng. Tối qua Sử Mật Tư còn bảo xem người không thể xem bằng tướng mạo, nhưng người này khẳng định trước sau vẫn xấu xa như nhau, xấu như thuốc của hắn bán vậy. Tân Địch Á thầm nghĩ.

- Đan Ni Tư tiên sinh, ta rất vinh hạnh được ngươi khen tặng, nhưng mặc kệ có như lời ngươi nói hay không, khi đối diện với hải thú ở trên chiến trường, diện mạo thật không có tác dụng gì đâu.

Mộ Dung Thiên sớm đã đoán được là sẽ bị nàng châm chọc, thái độ so với tối qua thật khác hẳn một trời một vực, nhưng khả năng thích ứng của tên sắc lang rất mạnh, đến hôm nay đã thành thói quen luôn rồi, do đó mà hắn buông tràng cười ha hả, rồi nói:

- Thế nhưng thực lực và dung mạo của Tân Địch Á tiểu thư lại đều xuất sắc như nhau, đến lúc đó thì xin chiếu cố cho tại hạ đôi chút nhé.

Tân Địch Á lạnh lùng thốt:

- Nếu chúng ta đã là cùng tổ, tất nhiên ta sẽ không phân bì bất cứ ai.

Lúc này chín người khác cùng tổ hầu như đã biết hắn chính là người đang rất nổi danh tại Tát La, là thương nhân Đan Ni Tư hiện đang có nhiều mối quan hệ tốt với giới thượng lưu. Ngay cả Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng đích thân tiến cử hắn tham gia hải liệp, chỉ với hai điểm này thôi cũng không phải chuyện đùa rồi, càng không cần nhắc tới thực lực của hắn khi được kiểm tra thì đạt được cấp 35, do đó mà họ không dám tỏ ra khinh thị chút nào; trái lại, có vài người còn bước đến gần làm quen với hắn nữa.

Một gã chiến sĩ thuộc Tứ thủ tộc nhiệt tình chìa một bàn tay ra và nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, rất hân hạnh được vào cùng tổ với ngươi. Ta là cung tiễn thủ Bồi Đinh Mật, cấp 34.

Mộ Dung Thiên cũng chìa tay ra bắt lấy tay gã, rồi nói:

- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.

Tuy rằng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe đến tên của đối phương, nhưng sau một thời gian lăn lộn trên thương trường, hắn đã học được rất nhiều kinh nghiệm giao tế, và đạo lý mở rộng quan hệ. Người thuộc cấp 34 có thực lực không tầm thường, lại thêm người này là một cung tiễn thủ có thể tấn công từ xa, đến lúc cần thiết thì nhất định sẽ có chỗ dùng tới.

Một người khác là thích khách của nhân tộc đứng cạnh đó nhìn thấy vẻ thắc mắc của Mộ Dung Thiên thì đoán rằng hắn không biết được lai lịch của gã cung tiễn thủ kia, nên liền nói:

- Bồi Đinh Mật huynh đệ đây là thiếu niên anh kiệt xuất thân từ Khảo Lai tộc, một gia tộc nổi danh về Tiễn hệ của Tát La đấy. Môn tuyệt kỹ Liên hoàn xuyên vân tiễn của Khảo Lai gia tộc đã được Bồi Đinh Mật huynh đệ sử dụng đến xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh rồi.

Mộ Dung Thiên chợt tỉnh ngộ. Khảo Lai gia tộc đúng là rất có danh tiếng tại Tát La, chứ không chỉ đơn giản như lời khách khí của gã thích khách đó vừa nói. Tu luyện thuật của bọn họ không có gì là xuất sắc, do đó mà linh lực cũng không được mạnh lắm, tuy nhiên tiễn thuật của Khảo Lai gia tộc quả là rất trứ danh. Mộ Dung Thiên vốn là một kẻ chuyên dùng kỹ năng để lập nghiệp, nên tất nhiên hắn hiểu rất rõ đối với những kỹ năng có tác dụng. Khi kiểm tra thực lực thì linh lực chiếm một phần tỷ lệ rất lớn, tuy nhiên với thực lực chân chính thì Bồi Đinh Mật rất có khả năng đạt đến hàng dũng sĩ cấp 28 lận đấy chứ. Mạch Khắc Tắc Nhĩ quả là đã rất tận tình chiếu cố đến mình, không ngờ ông ta đã xếp mình vào một tổ đội tốt như vậy. Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:

- Bồi Đinh Mật huynh đệ có thực lực mạnh như vậy, khi nào tại hạ không xong thì mong huynh đệ chiếu cố cho ít nhiều nhé.

Bồi Đinh Mật nghe hắn tâng bốc thì khoái trá, cười không ngậm miệng lại được:

- Không dám, không dám! Mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm, nên làm. Đan Ni Tư tiên sinh là dũng sĩ cấp 38, so với ta còn lợi hại hơn kia mà.

Cứ dựa theo lời nói khách khí và nét vui mừng lộ rõ trên mặt mà phán đoán, gã Bồ Đinh Mật này hẳn là một kẻ có tính cách tương đối đơn giản. Nhưng còn gã thích khách kia lại biết đoán ý người qua sắc mặt và lại thêm khả năng nịnh nọt khá lợi hại, tất nhiên gã cũng là một người đáng lưu ý. Lúc này Mộ Dung Thiên lại chuyển ánh mắt sang người gã và hỏi:

- Xin thứ cho tại hạ mắt kém, không hiểu vị huynh đệ này xưng hô thế nào?

Gã thích khách đó có dáng người thấp bé, nhiều lắm thì chỉ đứng tới cằm của Mộ Dung Thiên thôi, đôi mắt như hai hạt đậu xanh hơi nheo nheo lại, trông có phần hơi hèn mọn, nước da của gã trắng nhợt, bề ngoài thì có lẽ tuổi của gã cũng còn khá trẻ.

Gã thích khách cười cười nói:

- Ta là Nhâm Sử Ni, chỉ là một tên thích khách vô danh tiểu tốt mà thôi. Đan Ni Tư tiên sinh là một đại nhân vật, chắc có lẽ chưa nghe đến cái tên tiểu tốt này đâu.

Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi chút xấu hổ, quả thật hắn chưa từng nghe nói đến cái tên Nhâm Sử Ni kia.

Bồi Đinh Mật thấy vậy thì liền lên tiếng giải thích để đáp lại lòng tốt của gã thích khách lúc nãy đối với mình:

- Nhâm Sử Ni huynh đệ là hải liệp tiễn sĩ, mang số hiệu 5 của tổ chúng ta, thực lực không tầm thường chút nào.

Nhâm Sử Ni nghe vậy thì vội thốt mấy lời khiêm tốn. Thái độ của gã càng khúm núm thì không hiểu sao Mộ Dung Thiên lại càng cảm thấy trong đó có vấn đề, nên liền âm thầm lưu ý gã.

Lúc này Mộ Dung Thiên lại quay sang một gã ma pháp sư khác đang đứng bên cạnh Tân Địch Á, hỏi:

- Vậy còn vị nhân huynh kia?

Trong những người cùng tổ, gã ma pháp sư này đúng là người ân cần nhất đối với Tân Địch Á. Những người khác nhiều lắm cũng chỉ nói vài câu, hoặc ngắm nhìn dăm ba lần mà thôi, còn gã thì cứ theo sát sau đuôi, khiến Mộ Dung Thiên có chút khó chịu. Tuy nói rằng Tân Địch Á rất có hảo cảm với cái thân phận Sử Mật Tư của hắn, lại thêm việc nàng đặc biệt giống hệt Tiêu Băng, nhưng tên sắc lang này đã quyết tâm chiếm hữu, hiện giờ hắn cảm thấy như kẻ khác đang giành nữ nhân của mình vậy.

Điểm đặc sắc nhất của gã ma pháp sư này chính là tuấn tú, tuy là nhân tộc, nhưng dung mạo trông cũng thanh tú sáng sủa giống như Tinh Linh vậy. Gã có môi hồng răng trắng, đúng là một dạng điển hình của gương mặt trắng (tiểu bạch kiểm). Hiển nhiên gã rất tự phụ với khuôn mặt của mình, bộ pháp bào của những ma pháp sư khác đều có mũ chóp nhọn, nhưng pháp bào của gã lại là ngoại lệ. Rõ ràng bộ ma pháp bào của gã đã được đặc chế, không có mũ trùm đầu, nên toàn bộ diện mạo đều lộ rõ ra.

Bồi Đinh Mật nhìn theo ánh mắt của Mộ Dung Thiên, biết hắn đang hỏi tới gã ma pháp sư kia nên liền bĩu môi, nói:

- Hắn là Tạp La của Lạc Khắc gia tộc.

Tuy Bồi Đinh Mật không giới thiệu lai lịch của Tạp La, nhưng Mộ Dung Thiên cũng biết khá rõ về Lạc Khắc gia tộc. Đó là một thế gia vọng tộc của Ma pháp hệ, là cái lò sản xuất rất nhiều ma pháp sư ưu tú tại Tát La, so với Thụy Mạn gia tộc của Lam Nguyệt đế quốc thì cũng không chênh lệch nhiều lắm. Tuy họ có nhân số không đông lắm, nhưng mỗi một thành viên của gia tộc đều là nhân tài. Lại thêm có một điều rất tấu xảo nữa, đó là Lạc Khắc gia tộc truyền đến đời của Tạp La thì chỉ còn mình gã là thế hệ tiếp nối, do đó mà gã liền trở thành một nhân vật như châu như ngọc ở trong bảo khố giống như Khiết Tây Tạp vậy. Chính vì thế mà ngạo khí của gã cũng cao ngất ngưỡng, nghe đồn gã một lòng một dạ si mê theo đuổi Tân Địch Á, xem ra quả nhiên lời đồn không ngoa.

Chỉ một tổ nhỏ này mà cũng có không ít ngọa hổ tàng long rồi, người thứ nhất là dũng sĩ cấp 1 kiêm tổ trưởng, Tân Địch Á, điều đó không còn gì nghi ngờ được nữa. Người thứ hai chính là Tạp La, người thứ ba là kẻ khéo che giấu thực lực tức là mình, người thứ tư là Bồi Đinh Mật xuất thân từ danh môn, còn người thứ năm chính là gã thích khách không đơn giản kia. Những người còn lại chưa biết thế nào, nhưng với năm người đầu tiên này cũng không ai dám coi thường rồi. Tuy những người có thể tham gia hải liệp đều là những người khá lợi hại, nhưng rõ ràng tổ 168 này có thể nói là rất biến thái đây.

Mộ Dung Thiên nghe ra trong lời của Bồi Đinh Mật có ý bất mãn, liền hỏi:

- Gã Tạp La kia rất khó tiếp cận à?

Bồi Đinh Mật không phải hạng người biết che đậy ý nghĩ của mình, nhất là lúc này không có mặt của gã Tạp La kia, liền hừ một tiếng, rồi nói:

- Hắn ỷ mình là ma pháp sư, lại còn là thiếu gia của Lạc Khắc gia tộc nên rất ngạo mạn, bất cận nhân tình.

- Thế à?

Lúc này gã thích khách mà Mộ Dung Thiên cho rằng có cá tính rất thâm trầm cũng xen vào một câu khinh thường:

- Hừ, ma pháp sư , bộ cao quý lắm sao? Ta khinh!

Những thành viên trong cái tiểu tổ này trông vậy mà không phải hoàn toàn không có hục hặc với nhau, nhưng lúc này cũng đúng lúc bắt đầu hải liệp. Nhiệm vụ của mọi người rất đơn giản, chỉ cần đến Tác Đức hải khu ở vùng phụ cận của Á Đặc Lan Đế Tư để săn hải thú cấp thấp mà thôi. Theo lời của Mâu Cơ thì nơi này chỉ có mấy con hải thú cấp thấp như là Tam Giác ngưu hoặc Thất Xúc Gia Lặc Bỉ ngư là thường xuất hiện, mà sóng gió tại đây cũng tương đối tĩnh lặng, nên không thể làm khó đội ngũ mạnh như vậy được.

Tuy nhiên, nhiệm vụ chính là phải thu thập chiếc sừng thứ ba của Tam Giác ngưu, và ba cái vòi của Gia Lặc Bỉ ngư. Tuy giết chúng rất dễ, thông thường sau khi chết, chúng thường để lại một vài vật phẩm gì đó, nhưng các đội ngũ hải liệp phải giết cho đủ số lượng hải thú mới được. Nguyên ngày đầu tiên vốn là thời gian tốt để các tổ viên luyện tập phối hợp với nhau, nhưng tổ 168 lại quá mạnh, mỗi một người của tổ này chỉ cần xuất ra vài chiêu là đã có thể giết được mấy con hải thú cấp thấp đó rồi, căn bản là không cần phải phối hợp gì cả. Tạp La là người cao ngạo, hơn nữa lại muốn trổ tài trước mặt Tân Địch Á, nên mỗi lần vừa nhìn thấy hải thú thì gã đã ra tay trước tiên, khiến những người khác không kịp xuất thủ lần nào.

Đến cuối cùng gã thích khách vội ho khan vài tiếng, rồi nói:

- Ta có một kiến nghị thế này, nếu cứ như vầy thì đến chiều trở về chúng ta cũng có thể thu được vừa đủ vật phẩm để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ta cho rằng chúng ta không nên lãng phí thời gian. Chi bằng chúng ta cứ chia nhau hành sự để rút ngắn thời gian. Tuy rằng giết vài con Tam Giác ngưu với Thất Xúc Gia Lặc Bỉ ngư cũng dễ dàng lắm thôi, nhưng chẳng qua để đề phòng bất trắc, chúng ta cứ chia hai người thành một nhóm, rồi tự đi tìm hải thú.

Tạp La nghe vậy thì đồng ý ngay:

- Tốt, ta đồng ý với kiến nghị của Nhâm Sử Ni.

Ngoài ý kiến của Tân Địch Á ra, khi không tự nhiên gã nhiệt thành tán đồng ý kiến của người khác như vậy thật là hiếm thấy. Tuy nhiên ai cũng vỡ lẽ ngay ý đồ của gã, vì liền ngay đó gã đã lên tiếng:

- Ta cùng đi với Tân Địch Á.

Hết