Thì ra Nhận Vụ cũng suy nghĩ giống Mộ Dung Thiên vậy, nàng vẫn âm thầm ẩn núp ở gần hắn. Sau khi Tật Phong biến thân và thành công mang Mộ Dung Thiên ra khỏi pháp trường, điều đó còn tốt hơn do nàng đích thân đưa hắn đi nữa, nhưng chỉ tiếc là cuối cùng vẫn gặp phải Phong ma ảo trận.
Sức phòng ngự của loại trận pháp này hầu như rất chặt chẽ, ngay cả ở dưới đất cũng được bày ra một tầng kết giới. Nhận Vụ đã thử nhiều lần, đến cuối cùng, sau khi đám kết giới sư kia bị đả thương khá nghiêm trọng, khiến cho lực lượng của chúng bị giảm nhiều, nhờ vậy mà trong lúc chỉ mành treo chuông, Nhận Vụ mới có thể thành công phá vỡ kết giới để đưa Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư cùng đi.
Nhưng khi nàng lẻn vào lòng đất thì cũng không dễ chịu chút nào, bởi vì vòng vây truy sát lần này rất lớn, trong lòng đất cũng có rất nhiều Thổ tộc thích khách ẩn thân chờ đợi thời cơ.
Sự lo lắng của Nhận Vụ không dư thừa chút nào, hầu như cùng với lúc nàng vừa chui vào lòng đất thì cũng liền ngửi thấy được sự nguy hiểm ngay.
Thổ hệ thích khách tác nghiệp ở trong lòng đất không giống như người ta hoạt động ở trên mặt đất, bởi vì họ không thể nhìn thấy bất luận cái gì ở trong lòng đất cả, mà họ chỉ có thể thông qua nguyên tố cùng nguồn gốc với linh lực của mình để dò đường, nhờ vậy nên họ mới có thể cảm nhận được người hoặc vật thể nào ở trong phạm vi "dò đường" của mình. Đương nhiên, khi đó thì họ chỉ thấy được một cái bóng tương đối mờ ảo chứ không thấy được rõ ràng như ở trên mặt đất. Quả thật phương pháp "dò đường" kiểu này rất giống với hồng ngoại tuyến vậy.
Nhờ có thể chất đặc biệt, nên linh giác của Nhận Vụ ở trong lòng đất cũng cao minh hơn những thích khách khác nhiều, do vậy mà nàng hoạt động ở trong lòng đất cũng tương đối dễ dàng hơn.
Lúc này nàng có "thấy" được một bóng người đang phá đất mà lao nhanh về phía mình. Trong lòng đất u ám, người nọ di chuyển rất nhanh và chỉ lưu lại một bóng linh lực tàn ảnh nhàn nhạt ở phía sau, rõ ràng y hoạt động ở trong lòng đất cũng chẳng khác nào cá đang bơi trong nước vậy, không hề có một điểm bị hạn chế nào cả.
Sự hoạt động của thích khách ở trong lòng đất luôn luôn bị giới hạn, vậy mà người kia lại không như vậy.
Ở trong giới thích khách vẫn tồn tại một loại kiến thức bất thành văn, phàm là ai có thể đạt tới tốc độ Ảnh cấp ở trong lòng đất, vậy thì người đó đã đạt tới bậc thánh cấp rồi vậy!
Nói một cách khác, người kia chính là thánh cấp cường giả!
Nhận Vụ cả kinh thất sắc, nàng không ngờ cái ải gây trở ngại đầu tiên đã là một nhân vật khó chơi rồi.
Đối với một thích khách cao cấp như vậy, một người chưa đạt tới trình độ thánh cấp như nàng cũng rất khó đối phó nổi. Nếu như muốn bỏ chạy, vậy thì với thể chất đặc biệt của mình, Nhận Vụ vốn cũng có thể đạt tới tốc độ của Ảnh cấp ở trong lòng đất, thế nhưng nếu muốn đưa hai người khác cùng đi với mình thì tám, chín phần mười là sẽ bị đối phương đuổi kịp.
Sau khi tạm thời biến Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư thành thạch (đá), khiến cho khí tức của họ hoàn toàn bị phong bế, Nhận Vụ một mình tiến ra nghênh đón đối phương.
Biện pháp duy nhất hiện nay là dẫn dụ đối phương đi nơi khác, sau khi cắt đuôi đối phương rồi thì mới trở lại mang hai người Mộ Dung Thiên đi sau.
Khi còn cách đối phương chừng hơn hai mươi thước, Nhận Vụ đột ngột thay đổi phương hướng.
- Khặc khặc....
Đối phương phát ra tràng cười quái dị, sau đó không thèm đuổi theo Nhận Vụ, mà vẫn tiếp tục lao về phía Mộ Dung Thiên.
Khuôn mặt ngọc của Nhận Vụ chợt biến sắc, đối phương còn cao minh hơn sự tưởng tượng của nàng nhiều lắm, căn bản là y không thèm để ý đến nàng, mà dường như đã phát hiện ra nơi ẩn giấu hai người Mộ Dung Thiên rồi vậy.
Trong lúc gấp gáp, Nhận Vụ cũng vội đề thăng tốc độ mà đuổi theo đối phương, thanh chủy thủ ở trong tay nàng đã vận sẵn Mộc, Thạch nhị khí cùng với Long kình mà đâm vào lưng đối phương.
Đây chính là phương pháp "vây Ngụy cứu Triệu", nếu như đối phương vẫn tiếp tục hạ thủ với Mộ Dung Thiên thì y cũng phải trả ra một giá đắt.
Thế nhưng đối phương vẫn không hề để ý tới sự uy hiếp ở sau lưng, mà chủy thủ của y vẫn đâm về phía hai người Mộ Dung Thiên.
Nhận Vụ cực kỳ khẩn trương, nhưng cũng không thể làm gì hơn được, vì nếu đối phương thật sự không tiếc gì cả, vậy thì nàng cũng không thể cứu được Mộ Dung Thiên rồi.
Hận! Dù rất hận, nhưng Nhận Vụ vẫn tiếp tục đâm về phía đối phương. Dù Mộ Dung Thiên có thật sự gặp phải bất hạnh, vậy chí ít người này cũng sẽ không được may mắn.
- Tiểu thư, ngươi bị lừa rồi, khặc khặc....
Vừa cười, thích khách vừa thu chủy thủ lại, đồng thời nắm lấy hai người Mộ Dung Thiên mà ném vào khoảng không chưa kịp khép lại ở phía sau y.
- Úi chà!
Đối với sự việc xảy ra bất ngờ này, hiển nhiên Nhận Vụ không kịp phản ứng chút nào.
Thánh cấp cường giả là những người được người ta tôn kính nhất, kể cả địch nhân, bởi vì ngoài việc lực lượng của họ khuất phục được người khác ra, mà họ còn có lòng dạ rộng rãi và hành sự rất quang minh nữa. Chí ít thì trong lúc chiến đấu là như vậy. Cũng giống như quốc sư của Cuồng Sa thành vậy, trong lúc giao đấu, Bái Yết La tuyệt đối không sử dụng tới thủ đoạn, và đó chính là một trong những nguyên nhân khiến cho lão được người ta tôn trọng.
Nhưng vị thánh cấp cường giả ở trước mặt đây lại sử dụng thủ đoạn quá ti tiện. Với thực lực của một thánh cấp cường giả như y, vậy mà vẫn dùng tới hai người không còn sức chống cự để làm mộc chắn cho mình.
Trong lúc cấp bách, Nhận Vụ chỉ đành thu hồi linh lực, bằng không sẽ đâm trúng hai người Mộ Dung Thiên ngay, mà khi làm vậy thì hậu quả của nó lại rất nghiêm trọng, lúc này trong ngực của Nhận Vụ chỉ cảm thấy rất khó chịu, chỉ trực thổ huyết mà thôi.
Sau khi Nhận Vụ vừa tiếp được thân hình của Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư thì lại nghe thanh âm của đối phương vang lên:
- Tiểu thư tốt bụng nhưng ngu ngốc, đi chết đi!
Thế rồi một thanh chủy thủ lạnh buốt đâm xuyên qua thân thể mềm mại của Nhận Vụ, nó vốn không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào.
Nhưng đến khi mũi chủy thủ đâm vào gần vị trí trái tim của Nhận Vụ thì bị ngừng lại, bởi vì lúc này đang có một cổ kình khí rất bá đạo xông ra và phản kích lại địch nhân.
- Bảo mạng hộ thể đấu khí, Long kình?
Hiển nhiên đối phương khá là bất ngờ nên không kịp trở tay, bàn tay đang cầm chủy thủ của y bị Long kình phản kích đến nỗi tê dại, nhưng Nhận Vụ thì bị thảm hại hơn. Nàng bị đối phương chấn bay đi thật xa, đồng thời còn kéo theo hai người Mộ Dung Thiên bay thẳng lên hơn mười thước và quay trở lại mặt đất.
Tuyệt chiêu “Sơn băng địa liệt” của y không giống như của những cường giả đồng nghiệp khác, chiêu này của y là một kích tất sát. Trong khi quyết đấu, cường giả càng mạnh thì thời gian giao đấu càng ngắn gọn, sự định đoạt của thắng bại chỉ ở trong gang tấc.
- Hừ, có lời cho Ai Nhĩ Duy Tư ngươi rồi, nhưng trò chơi này cũng rất thống khoái, khặc khặc....
Địa phương mà đám người Mộ Dung Thiên vừa rơi trở lại thì vừa khéo lại đúng là bên trong Phong ma ảo trận lúc trước. Những người bao vây xung quanh trận vẫn đang còn ngơ ngác sững sờ, nhưng thời gian chưa tới mười giây thì mục tiêu vừa biến mất dưới lòng đất đã trồi lên lại, và còn mang thêm một người nữa. Điều đó lại khiến cho mọi người kinh hãi gần như nhảy dựng lên.
Toàn bộ khuôn mặt của Mê chi nữ thích khách không còn chút máu và đã hôn mê bất tỉnh. Một kích của thánh cấp cường giả quả thật không phải chuyện đùa, hơn nữa đối phương còn giở trò ám toán âm hiểm nữa.
Vào trước lúc hôn mê, Nhận Vụ chỉ có thể cởi bỏ cấm chế thạch hóa cho Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư, mặc dù nàng biết có làm vậy thì ba người cũng khó tránh khỏi cái chết.
Với tình huống hiện tại, nếu có nói là bốn bề thọ địch thì cũng không sai chút nào, tuy rằng chỉ còn cách tường thành không đầy mấy trăm thước, một khoảng cách rất nhỏ bé đối với các cao thủ, nhưng nó lại khiến cho đám người của Mộ Dung Thiên chết đi sống lại bao nhiêu lần mà vẫn không tiến thêm được một bước nào.
Trong nháy mắt, một trận mưa linh lực kỹ năng lại ập tới.
Nhưng dường như Mộ Dung Thiên không nhận ra rằng cái chết đang ập đến, lúc này hắn chỉ cúi gầm đầu, ánh mắt chưa hề rời khỏi cơ thể của Tật Phong. Hắn hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện, hy vọng con chó nhỏ này sẽ sống lại và chạy nhảy tung tăng ở xung quanh hắn, ăn khiếu hóa lộc do hắn làm, cùng nhau ngâm mình trong hồ nước nóng để vui đùa, và cùng nhau.....
Thế nhưng thi thể của Tật Phong vẫn lạnh buốt, điều đó khiến cho trái tim của Mộ Dung Thiên cũng lạnh buốt theo, nó đã nói cho hắn biết một sự thật - Tật Phong đã chết, thật sự đã chết!
Hắn và Tật Phong đã từ Địa cầu, và cùng nhau đến cái thế giới lạ lẫm này.
Vì cùng là những sinh vật không thuộc về thế giới này, chỉ có Mộ Dung Thiên là hiểu được sự cô độc của Tật Phong, cũng giống như chỉ có Tật Phong mới hiểu được sự cô độc của hắn. Một người một thú sống dựa vào nhau, nhờ vậy mới có thể chịu đựng được sự dày vò của nỗi thống khổ vô danh kia.
Nhưng giờ đây, Tật Phong đã vĩnh viễn ra đi. Điều đó có nghĩa là từ nay về sau, Mộ Dung Thiên sẽ không thể tâm sự hết nỗi lòng với con chó nhỏ khả ái này, sẽ không có nó bầu bạn với mình mỗi khi ngắm trăng nhớ nhà nữa!
Trận mưa linh lực kỹ năng kia đương nhiên sẽ không thương hại cho sự thống khổ của Mộ Dung Thiên, chúng vẫn vô tình phủ xuống người hắn.
Nhưng đến khi chúng còn cách cơ thể Mộ Dung Thiên chừng hai thước thì tất cả đều biến mất, không phải bị chấn ngược lại, mà là hoàn toàn biến mất hết.
Thì ra lúc này đã có một lớp lưới màu đen bao phủ bên ngoài thân thể của đám người Mộ Dung Thiên!
Kết giới! Một lớp kết giới màu đen tuyền!
Hầu như tất cả mọi người đều kinh hãi, nhất là các kết giới sư, ngay cả những người chuyên nghiệp như họ mà cũng chưa từng gặp qua kết giới màu đen bao giờ.
Kình tâm giới chỉ ở trên tay Mộ Dung Thiên chợt lập lòe lóe sáng, sau đó thì nó điên cuồng phóng ra những tia quang mang màu đen. Chiếc Kình tâm giới chỉ trước kia vốn chỉ mang màu xanh đậm, nhưng sau một thời gian dài chịu sự ảnh hưởng của Minh lực, rốt cuộc giờ đây nó đã chuyển sang màu đen tuyền.
Cơn mưa lớn vốn đang trút nước bình thường xuống đất, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà nước mưa đã chuyển thành màu đen, hơn nữa lại còn có chất dính sền sệt như keo nữa.
- Chết! Chết! Chết!
Mộ Dung Thiên ngửa mặt lên trời và cất lên tiếng rú lồng lộng, cùng lúc đó, thanh "Phệ hồn" đang cắm trước ngực hắn cũng từ từ rời khỏi cơ thể, sau đó lại phóng to thành một thanh liêm đao dài tới năm thước, thì ra nó đã nghe được tiếng triệu hoán - là tiếng triệu hoán của tử thần!
Mộ Dung Thiên đưa tay nắm lấy "Phệ hồn", rồi từ từ ngẩng đầu lên. Lúc này mọi người liền nhìn thấy được một cảnh tượng rất đáng sợ.
Đôi mắt của Mộ Dung Thiên lúc này trông còn đáng sợ hơn Huyết đồng của Tật Phong nữa, lúc này nó hoàn toàn đen thùi, không có lấy một điểm trắng của tròng trắng nào cả.
- Mau, lập tức khởi động Phong ma ảo trận!
Biến cố đột xuất khiến cho Ai Nhĩ Duy Tư cực kỳ sợ hãi. Mặc dù không hiểu nguyên do thế nào, nhưng lúc này phải diệt trừ tên ác ma kia mới là thượng sách.
Các kết giới sư và ảo thuật sư vội vàng cuống quýt làm theo, nhưng chúng lại phát hiện rằng hư huyễn không gian không hề xuất hiện.
Mà điều càng đáng sợ hơn là chính bọn chúng lại thấy trời đất xung quanh mình đều đã biến đi đâu mất, mà thay vào đó lại là một không gian khác.
Một không gian kinh khủng như địa ngục hiện ra trước mắt, xung quanh chúng đều là huyết trì, khô cốt, tử nhân, còn bên tai thì nghe được những tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng, khắp nơi đều tràn ngập mùi vị của tử vong, còn trong không khí thì toàn mùi tanh hôi, thật khiến người ta chỉ muốn nôn mửa mà thôi.
Càng đáng sợ hơn là khắp nơi có vô số tang thi [1] mà người ta không thể nào dùng ngôn ngữ để diễn tả sự ghê tởm đến tận xương tủy của chúng, thân thể chúng đã hư thối quá nửa, thịt xương trắng bệch như phù thủng, giống như là ngâm nước lâu ngày mà chết vậy. Gân xanh, huyết quản, xương trắng, vv....tất cả đều quấn bện vào nhau, thậm chí còn thấy được cả rất nhiều giòi bọ lúc nhúc chui ra chui vào nữa.
Đám tang thi đang gặm thịt người chết vừa nhìn thấy đám kết giới sư và ảo thuật sư thì liền cảm thấy rất hứng thú, vì thịt người sống bao giờ cũng thơm ngon hơn thịt người chết, vì vậy mà bọn chúng liền kéo lê thân thể đã thối rữa hơn phân nửa của mình mà tiến về phía đám người mới xuất hiện kia.
Đám kết giới sư và ảo thuật sư hiển nhiên là sợ đến nỗi bị trời trồng, trong lúc bất tri bất giác liền sử dụng tới kỹ năng của mình, nhưng bọn họ lại kinh hãi phát hiện ra, thì ra mình lúc này không thể cử động được.
Khoảng thời gian khi người ta tiến gần tới cái chết còn đáng sợ hơn cả bản thân của sự chết chóc nữa.
Đám kết giới sư mở mắt trừng trừng nhìn bọn tang thi chậm rãi tiến đến gần, bọn họ kinh sợ đến mức gần như sụp đổ hoàn toàn.
Cuối cùng, một con tang thi cũng đến trước mặt một gã kết giới sư gần nhất, nó há miệng nhìn xuống con mồi đang cực kỳ sợ hãi, đồng thời mỉm cười hài lòng và để lộ ra hàm răng trắng dã, sau đó liền há chiếc miệng đã bị thối rữa khá nhiều rồi từ từ áp tới....
- Aaaaaaaaaaaaaaaa!
Gã kết giới sư rú lên kinh hoàng, bởi vì một miếng thịt lớn ở trên mặt gã đã bị con tang thi kia cắn mất, nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, những con tang thi khác cũng xông đến, hoặc là cắn đứt ngón tay của gã, hoặc là móc lấy con ngươi của gã, hoặc là móc ruột của gã, rồi chúng nuốt hết từng thứ, từng thứ một.
Những người khác thấy vậy thì tim gan đều cứng đờ, nhưng chẳng bao lâu sau thì họ cũng gặp phải hoàn cảnh giống như đồng bọn của mình vậy. Đây chính là trường cảnh đại đồ sát của Tu La địa ngục.
Phạch! Phạch!
Trường cảnh chợt quay về với hiện thực, những người ở xung quanh trợn mắt há miệng mà nhìn đám kết giới sư và ảo thuật sư đồng loạt ngã xuống, hai mắt của người nào người nấy đều trợn thật lớn, phảng phất như vừa trông thấy điều gì đó rất kinh khủng vậy.
Khuôn mặt của chúng đều biến thành xanh lè, đó là bệnh trạng của việc lá gan bị vỡ nát mà chết.
Lúc này thánh ngôn tế ty Lợi Bỉ Cái Á vừa vặn chạy đến nơi. Lão nhìn thấy nước mưa đen đặc, còn đôi mắt của Mộ Dung Thiên thì đen kịt và không còn một tí tròng trắng nào, và lại còn có tử trạng không minh bạch của đám kết giới sư và ảo thuật sư, thế là lão kinh hãi hít vào một hơi lãnh khí, đồng thời hô lớn:
- Tu La đấu khí! Tu La ảo cảnh!
==========================
*Chú thích
[1] tang thi: zombie