Dị Giới Dược Sư

Quyển 15 - Chương 361: Ám toán

Không ai biết hắn làm sao mà vào được pháp trường, và cả lý do tại sao hắn đến đây nữa. Các võ sĩ trong sân liền rút vũ khí cầm tay, cung tiễn thủ thì lắp tên giương cung, phù chú sư thì vội vàng chế tác bùa chú, các ma pháp sư thì ngầm đọc chú ngữ, vv....

Tình thế đột biến liền trở nên căng thẳng, cung giương kiếm tuốt, chỉ chờ đến lúc phát động mà thôi.

Cái tên La Địch đáng ghét này đã khiến cho đại kế của họ bị dừng chân tại chỗ, tổn thất rất nhiều đồng đội, thân nhân và bằng hữu!

Sau khi có quá nhiều sinh mạng mất đi theo chiến tranh, tiêu chuẩn của chính nghĩa đã không còn rõ rệt nữa, vì cừu hận chính trị mà bọn họ cũng không nói đạo lý nữa, lúc này họ đã hoàn toàn quên đi mình mới là kẻ chủ động xâm lược người ta, còn đối phương chỉ là tự bảo vệ mình thôi.

Bích Dạ và Khải Sắt Lâm vừa nhìn thấy hắn thì lại vừa mừng vừa sợ, mừng là vì họ lại được gặp hắn lần nữa, còn sợ là vì hắn thật không biết sống chết là gì, khi không lại dám chạy đến tận thủ đô của Lam Nguyệt làm gì.

Lẽ nào hắn không biết rằng đa số những người ở đây đều chỉ muốn uống máu và ăn thịt của hắn hay sao?

Hai nàng vội vàng che miệng lại để không phải thốt ra thanh âm nào, nhưng dù họ có nghĩ nát óc thì cũng không hiểu được hành vi của hắn, bởi vì đoạn ân oán giữa Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư quả thật có rất ít người biết. Ngoài Lý Ngang ra, e rằng cũng chỉ còn gã Mông Na Lâm đã thành cô hồn dã quỷ kia nữa thôi.

Tư Đồ Nhĩ Khắc, Lợi Bỉ Cái Á, Gia Phỉ Nhĩ Đức và những người khác cũng đều cực kỳ ngạc nhiên.

- Mọi người cứ thoải mái chút đi, không cần quá khẩn trương đâu, ha ha.....

Mộ Dung Thiên vừa cười vừa bước đi trong màn mưa, thật giống như là đi xem hý kịch vậy.

Trên vai hắn đang vác một cái túi lớn, không biết bên trong có đựng vật gì.

Khi thấy hắn nói cười hỉ hả như vậy, đám võ sĩ của Lam Nguyệt cũng được trấn định lại đôi chút, nhưng họ không dám lơ là chút nào, ai nấy cũng gần như ngừng hẳn hô hấp, đồng thời siết chặt vũ khí trong tay, cả mắt cũng không dám nháy một cái, mà chỉ biết nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên thôi.

Đó là một gã ác ma hai tay dính đầy máu tanh không hơn không kém. Ở trên chiến trường, bất luận một vị tướng sĩ nào của Lam Nguyệt khi nhìn thấy hắn thì cũng đều bị những thủ đoạn ác độc vô sỉ và nụ cười âm hiểm tà dị của hắn hạ gục, mà trong lòng họ chỉ biết kêu lên đầy thống khổ và tuyệt không cam lòng chút nào.

Cho dù lúc này hắn chỉ có một thân một mình, nhưng các võ sĩ đều cảm thấy áp lực trầm trọng, bởi vì nụ cười âm hiểm tiêu chí của Mộ Dung Thiên vẫn tà dị như thế, nó đã biến thành tiêu chí gọi hồn cho những kẻ bất hạnh. Chỉ có trời mới biết lần này hắn đột nhiên đến thăm lại có âm mưu gì hay không. Theo đạo lý, việc Lăng Đế Tư bị hành quyết thì không có liên quan tới hắn mới phải.

Lại còn cái túi ở trên vai hắn là vật gì kia nữa? Có thể là vật gì nguy hiểm hay không?

Trong lòng có quá nhiều nỗi băn khoăn và mâu thuẫun, các võ sĩ càng nghĩ thì càng loạn. Trong tình thế nhân số và lực lượng đều chiếm ưu thế tuyệt đối, vậy mà trên trán họ vẫn không ngừng đổ mồ hôi hột.

Bọn họ hận Mộ Dung Thiên rất sâu đậm, mà nỗi sợ hãi đối với hắn cũng rất sâu đậm. Gã thống soái Rạng Đông này vẫn là một nỗi ám ảnh ở trong lòng mỗi một võ giả tại Lam Nguyệt, khắc sâu đến nỗi không thể nào xóa mờ được, thậm chí vừa nghe đến tên hắn là đã sợ mất mật rồi.

Nàng Băng hệ ma pháp sư kia nhìn Mộ Dung Thiên từ từ đến gần mà trong lòng thấy run lên, không biết có nên tiếp tục chấp pháp hay không. Lúc này nàng ta chỉ đành đưa ánh mắt nhìn về phía Cát Tư để xin giúp đỡ.

Cát Tư vẫn bình thản như cũ, tựa như là không thèm để ý đến sự có mặt của Mộ Dung Thiên vậy.

Nếu hắn không tỏ thái độ thì chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mà thôi.

Thế là trong lúc nhất thời, bầu không khí của pháp trường liền trở nên rất kỳ dị, vô số võ sĩ mở mắt trừng trừng vào kẻ mà họ hận thấu xương đi ngang qua mình, ánh mắt thì lộ vẻ sợ hãi, thậm chí còn bất giác lùi lại một bước nữa. Còn đối phương thì trái lại vẫn nở nụ cười rạng rỡ, rất giống như chủ nhân của nơi này vậy.

Không lâu sau, Mộ Dung Thiên đã đến trước đài hành quyết, đối mặt với Lăng Đế Tư.

Ánh mắt của hai người vừa giao nhau, trong lòng của họ dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ, nhưng chỉ với một chạm mắt đó thì cũng đủ lắm rồi.

Lăng Đế Tư hiểu rõ, hắn vì nàng mà đến.

Bao nhiêu tư vị đều nhất loạt dâng trào trong lòng, Lăng Đế Tư khẽ cắn môi dưới.

Thật là ngốc!

Cùng với sự quở trách, từ trong lòng Lăng Đế Tư cũng chợt có một tia ấm áp dâng lên. Khuôn mặt đang tái nhợt của nàng cũng hiện ra nét ửng hồng nhàn nhạt.

Hắn vẫn kiêu ngạo như thế đó. Ngày trước, khi ở tại khu rừng hoang gần Cách Lâm trấn, lúc đó hắn còn chưa có gì cả, vậy mà đã dám ngang nhiên phát ra một lời thề rất cuồng vọng, nhưng cuối cùng hắn cũng làm được rồi.

Giờ đây hắn đã là một cường giả có thể gây chấn động cho toàn thể đại lục, ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa. Một mình đi giữa muôn trùng binh sĩ mà khí phách hào hùng không xem ai ra gì, đủ có thể khiến cho trái tim của tất cả mọi người có mặt đều phải đập thình thịch.

Mộ Dung Thiên thu hồi ánh mắt ở trên người Lăng Đế Tư về, rồi chuyển sang chỗ ngồi của người chủ trì và chậm rãi nói:

- Cát Tư hội trưởng, chúng ta đều là thương nhân với nhau, vì vậy nên ta muốn làm một chuyến giao dịch với ngươi.

Quả không hổ là một lão kiêu hùng đầu tiên trên lịch sử của Thần Phong đại lục, đối mặt với kẻ tử địch đã phế đi võ công và diện mạo của ái tử của mình, đồng thời còn khiến cho dã tâm của mình bị đình trệ, lúc này Cát Tư vẫn không ban ra một mệnh lệnh nào. Lão chỉ thản nhiên lên tiếng:

- La Địch học viên, ta nghĩ rằng ngươi không có đủ vốn để làm giao dịch đâu.

- Biết đâu chừng ngươi sẽ có hứng thú thì sao?

Mộ Dung Thiên vừa cười vừa ném huỵch chiếc túi ở trên vai xuống đất.

Từ trong túi chợt có tiếng thét như lợn bị chọc tiết vang lên, điều đó chứng minh rằng ở trong túi đang nhốt một người.

Rốt cuộc khuôn mặt của Cát Tư cũng chợt biến sắc:

- Được, được lắm!

Mộ Dung Thiên tháo miệng túi, để lộ ra một thanh niên mặc hoa phục đang cuộn mình ở trong đó, trên mặt gã cực kỳ sợ hãi, khi vừa thấy không gian thoáng đãng thì hầu như té chạy về phía Cát Tư:

- Phụ thân, cứu hài nhi......

Thế nhưng gã đột nhiên cảm thấy cổ họng mát lạnh, sau đó là giọng nói của Mộ Dung Thiên truyền đến:

- Ước Sắt Phu công tử, hãy đợi một chút, đừng sốt ruột. "Lưu Tinh" của ta rất sắc bén đấy.

Ước Sắt Phu nghe vậy thì lập tức đứng im ngay, bởi vì "Lưu Tinh" và "Trảm Tình" của Lăng Đế Tư đều nổi danh là thần binh lợi khí, thổi tóc cũng đứt, giết người nhanh như sao xẹt vậy. Chỉ cần gã động đậy một chút thì cũng sẽ trở thành một trong những vong hồn dưới đao rồi.

Hai chân của gã không nhịn được mà run lên bần bật, miệng van xin:

- La....La Địch, giữa chúng ta không oán không thù, chuyện của đệ đệ Mông Na Lâm không liên quan đến ta.

- Câm miệng!

Người vừa lên tiếng quát không phải là Mộ Dung Thiên mà là Cát Tư. Lão thật không ngờ mình anh minh như vậy mà lại sinh ra một tên nhi tử vô dụng ngu dốt như thế.

Sự việc bất hạnh này chắc là xảy ra vào tối qua, bằng không thì lão đã sớm nghe được tin tức từ đám Tử Vong Truy Sát đoàn rồi. Căn cứ theo thời gian có hạn, hẳn là Ước Sắt Phu đã bị bắt lúc đang có mặt tại Phật Lạc Lý Tư.

Cát Tư thật không hiểu nổi tên nhi tử ngu ngốc này sao lại len lén đến đây làm gì, hơn nữa lại còn do gã tự động dâng lên cửa của đối phương nữa, nếu không thì dưới sự bảo vệ của Tử Vong Truy Sát đoàn, theo đáng lẽ thì gã sẽ không gặp phải xui xẻo mới đúng.

Cát Tư lại càng không hiểu được rốt cuộc gã La Địch kia đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến cho Ước Sắt Phu bị lừa như một đứa trẻ vậy. Gã nhi tử này của lão dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng không thể nào tự đưa đầu ra cho người ta cắt được.

Từ sau trận đấu của Mông Na Lâm và Mộ Dung Thiên tại học viện, Cát Tư đã nhìn ra được gã thanh niên vừa hé lộ ra chút bản lãnh này hẳn là một người không đơn giản, nhưng lão tuyệt đối không ngờ được hắn lại lợi hại đến như vậy.

Cát Tư đột nhiên cảm thấy có phần hơi hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì lúc ban đầu lão thà để cho ái tử của mình chịu ủy khuất một chút, chứ không muốn kết thù với hắn.

Nếu là vậy, Mông Na Lâm cũng đã không bị chết, mà La Địch cũng không bỏ trốn tới địch quốc, để cuối cùng trở thành một chướng ngại vật ngăn cản bá nghiệp của lão ở trên đại lục.

Nhưng giờ đây lão có hối hận cũng vô dụng, một nhân tài như thế mà không thể sử dụng được thì mình phải tìm trăm phương ngàn kế và không từ một thủ đoạn nào để trừ đi mới được.

Ước Sắt Phu bị phụ thân quát mắng, gã sợ đến nỗi câm như hến. Cát Tư rất ít khi nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì rất đáng sợ.

Cơn phẫn nộ vừa lóe lên thì liền dịu lại ngay, Cát Tư khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như lúc nãy rồi lên tiếng:

- Hãy nói ra nghe thử.

Mộ Dung Thiên mỉm cười nói:

- Hà, cũng rất đơn giản, các hạ giao lại Lăng Đế Tư cho ta. Khi nào ta đến được nơi an toàn, vậy thì lệnh lang cũng sẽ được bình an trở về, tiếp tục làm thành chủ của hắn, ha ha.....

Lời này vừa thốt ra, nhất thời khiến cho mọi người ồ lên bàn tán xôn xao.

Gã ác ma này bị thất tung trong đêm tân hôn, thế rồi lại lặn lội ngàn dặm để đến Lam Nguyệt này, mục đích chỉ là vì Lăng Đế Tư thôi sao?

Rốt cuộc giữa hai người họ có quan hệ thế nào?

Ngay cả Tư Đồ Nhĩ Khắc cũng ngạc nhiên vô cùng. Ông ta thân là phụ thân của Lăng Đế Tư mà lại không biết nữ nhi của mình có quan hệ bí mật với La Địch.

Còn Bích Dạ và Khải Sắt Lâm thì cũng không tin vào tai mình, bởi vì theo các nàng biết, nhiều lắm thì Lăng Đế Tư chỉ thân thiết với Lộ Thiến thôi, chứ chưa thân với Mộ Dung Thiên đến mức khiến cho hắn phải mạo hiểm vì nàng như vậy.

Cát Tư sa sầm nét mặt:

- Nếu như ta nói không thì sao?

Mộ Dung Thiên không nói gì, chỉ có thanh Lưu Tinh ở trong tay chợt lóe hàn quang.

- Áaaaaaaaaaa....

Ước Sắt Phu kinh hãi kêu lên thất thanh.

Ngón út ở trên bàn tay phải của gã đã bị cắt đứt và rơi xuống đất.

Mộ Dung Thiên ra tay tàn nhẫn mà không hề có triệu chứng báo trước nào, khiến cho tất cả những người ở đó đều sợ ngây người ra.

Tiếp theo hắn lại đưa Lưu Tinh lên miệng, rồi lè lưỡi liếm mấy giọt máu ở trên đao. Loại động tác quỷ dị này khiến cho ai nấy đều cảm thấy sởn tóc gáy, sau đó hắn lại cười nói:

- Thật xin lỗi Cát Tư hội trưởng, ta là một người không biết nhẫn nại. Nếu như ta không có được câu trả lời mà mình muốn, vậy thì lần sau lệnh lang chưa chắc sẽ lại may mắn như vậy đâu. Hy vọng đại công tử có thể kế thừa ngươi, sáng tạo ra kỳ tích từ một kẻ không phải chiến chức giả mà bò lên tới đỉnh cao của đế quốc.

Nước mắt nước mũi của Ước Sắt Phu đồng loạt chảy hết ra, tiếp theo là một mùi hôi thúi lan tỏa khắp không gian. Không ngờ đường đường là một thành chủ như gã mà cũng không thể tự khống chế mình được.

Biểu tình trên mặt Cát Tư thay đổi thất thường, lời của Mộ Dung Thiên vừa thốt ra đã chạm đúng nỗi đau của lão.

Trong ba nhi tử, người có trí dũng song toàn, lại có tâm cơ thâm trầm và thủ đoạn tàn nhẫn là Mông Na Lâm thì đúng là kẻ có đủ điều kiện và hy vọng kế thừa chức vị của lão nhất. Nhưng gã đã bị Mộ Dung Thiên phế bỏ, và rốt cuộc lại chết dưới tay Lăng Đế Tư.

Còn đại nhi tử thì bất hạnh không phải là một chiến chức giả, vả lại tính cách cũng khiếm khuyết, đúng là như lời nói của Mộ Dung Thiên vậy. Muốn gã trở thành một Cát Tư thứ hai thì cơ hội xa vời lắm. Ngay cả như lão đây cũng phải quyền mưu kiêm toàn thì mới có thể bò lên được địa vị của ngày nay đó chứ.

Nhị nhi tử Ước Sắt Phu tuy rằng vô năng và cũng chỉ biết đắm mình trong tửu sắc, nhưng ít ra thì võ công cũng không tệ. Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng gã cũng là người duy nhất có thể tài bồi được. Trước kia lão đã đặt hết kỳ vọng lên người Mông Na Lâm, nên tùy ý để cho Ước Sắt Phu tự do sa đọa. Nếu như sau này quản giáo nghiêm khắc, nói không chừng gã cũng sẽ đạt được thành tựu nhất định.

Ước Sắt Phu nghe vậy thì không màng đến cơn đau nhức ở trên tay nữa, tim và mật đều trở thành lạnh cóng, gã sợ hãi gọi lớn:

- Phụ thân!

Làm nhi tử như gã, tất nhiên là hiểu rất rõ tính tình của phụ thân. Vì để cho kế hoạch và mưu lược thống trị vĩ đại được thành công, lão sẽ sẵn sàng từ bỏ tất, kể cả người chí thân ở trong đó, nhưng chỉ có Mông Na Lâm là ngoại lệ duy nhất.

Nếu là mấy tháng trước, gã nhất định sẽ không sợ chết như vậy, nhưng hiện tại thì gã đã nắm được ở trong tay số lượng Kim thương bất đảo đủ để xài cho hết nửa đời còn lại. Sau khi trùng chấn hùng phong của nam nhi, Ước Sắt Phu đặc biệt cảm nhận được sinh mạng đáng quý tới mức nào.

Nếu như chết đi, vậy thì danh vọng và mỹ nữ đều sẽ thuộc về người khác hết.

Nhìn thấy sự bêu xấu của Ước Sắt Phu, Cát Tư cực kỳ chán ghét, nhưng lão lại không cam tâm nhìn thấy cơ nghiệp do mình khó khăn gầy dựng lên, để rồi sau này sẽ rơi vào tay của người ngoài tộc.

Lão tuyệt thế kiêu hùng nắm chặt hai tay, khiến cho bao nhiêu gân xanh đều nổi hết lên. Không ngờ lão làm mưa làm gió một cõi, từng trải vô số chuyện lớn chuyện nhỏ, nhưng đây đúng là lần đầu tiên lão cảm thấy bất lực.

- Để cho họ đi!

- Dạ!

Luồng bạch khí ở trên cây ma trượng của nữ ma pháp sư liền biến mất.

- Hà hà, được rồi, nhân tiện xin mời quý thuộc hạ dời ra xa một chút. Bản thân tại hạ rất nhát gan, vạn nhất bị hù một phát, nói không chừng thanh chủy thủ trong tay sẽ cầm không vững, đến lúc đó thì Ước Sắt Phu công tử.......

Sau khi bỏ lửng câu nói khiến cho Cát Tư gần như muốn tức đến sôi gan, Mộ Dung Thiên liền kéo chéo áo của Ước Sắt Phu cùng bước theo lên đài. Hắn đi thẳng đến bên cây thập tự đang có Lăng Đế Tư bị trói ở đó.

Mộ Dung Thiên vung tay một cái, những dây thủy tinh đang trói Lăng Đế Tư liền bị đứt đoạn. Lưu Tinh quả không hổ là một món danh khí chém sắt như chém bùn.

Mộ Dung Thiên đỡ lấy thân thể mềm mại của Lăng Đế Tư, thần tình của hắn lúc này rất ôn nhu, khác xa với bộ dạng hung thần ác sát lúc nãy. Hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

- Xin lỗi, ta đã đến trễ!

Trước kia, giữa hai người lúc nào cũng phải đấu võ miệng, bởi vì nàng luôn bảo trì hình dạng của một nữ cường nhân. Thế nhưng tình trạng yếu đuối của nàng lúc này lại khơi lên lòng yêu thương của hắn đối với nàng.

Dù mạnh mẽ tới đâu, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, và cũng cần có người để bảo vệ.

Không biết là vì bản thân quá đuối sức hay vì một nguyên nhân nào khác, lúc này Lăng Đế Tư vùi đầu vào lòng Mộ Dung Thiên, mùi vị nam nhân quen thuộc và gần gũi bắt đầu trở về với nàng.

Đột nhiên nàng nhớ đến cái đêm hoang đường ở trong hang động của Kinh Lôi sơn mạch, một đêm phong cuồng và cực kỳ phóng túng.

Cuộc đời của nàng, hoặc có lẽ là cuộc đời của hai người họ đều đã được thay đổi vào cái đêm đó.

Đi thôi, đến nơi nào cũng được, hoặc giả cứ để ông trời an bày!

Ôm Lăng Đế Tư trong tay, Mộ Dung Thiên vẫn kéo theo Ước Sắt Phu đi xuống đài hành quyết.

Đám võ sĩ đông nghịt chỉ dám đứng ở xa xa mà nhìn, đồng thời để cho Mộ Dung Thiên tùy ý đi qua. Một là vì mệnh lệnh của Cát Tư, hai là trên thực tế, họ cũng không muốn đến gần tên ác ma kia!

Nhưng nếu để cho hắn mang người mà thoát đi ngay trước mắt hàng ngàn hàng vạn người, tựa như chỉ là một trò đùa như thế, nếu việc này truyền ra ngoài thì đó sẽ là một mối sỉ nhục với các võ sĩ này.

Ngay khi Mộ Dung Thiên gần ly khai pháp trường, đột nhiên ở phía sau truyền đến tiếng kêu hoảng loạn:

- La Địch, cứu mạng!

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên quay người nhìn lại, sau đó đôi ngươi của hắn chợt co rút lại.

- Tạp Hy?

Vì không phải xuất thân quý tộc, nên hiển nhiên Tạp Hy không có được vận khí như Lăng Đế Tư. Lúc này gã mặc y phục tù nhân, tóc tai bù xù, đang chạy trối chết về phía Mộ Dung Thiên.

Sự tình đột biến khiến cho Mộ Dung Thiên vốn có suy nghĩ rất linh hoạt thì trong nhất thời cũng phản ứng không kịp. Đây là chuyện gì? Lẽ nào lần này hành quyết ngoài Lăng Đế Tư ra thì lại còn có người khác?

Ngày trước khi bỏ chạy khỏi quân đoàn 376, có người đã cải trang giống hắn để đánh lạc hướng Tử Vong Truy Sát đoàn, lúc đó Mộ Dung Thiên đã đoán rằng do gã bạn cùng phòng này đã làm điều đó.

Nhưng sao ngày hành quyết của gã lại trùng ngày với Lăng Đế Tư? Chẳng lẽ lại trùng khớp vậy sao? Chẳng lẽ việc gã bao che cho mình phải mất lâu như vậy mới bị vạch trần?

Mộ Dung Thiên không kịp suy nghĩ tiếp, bởi vì gã bạn cùng phòng của mình tựa hồ như là mới nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra từ phía sau pháp trường. Chạy phía sau gã là một cung tiễn thủ chấp pháp, thanh trường cung ở trong tay được giương thẳng, và đang nhắm vào mục tiêu.

Nhãn lực của Mộ Dung Thiên lúc này rất độc, căn cứ theo tư thế giương cung, hắn có thể đoán ra đối phương là một cao thủ đỉnh cấp.

Dưới tình thế cấp bách, Mộ Dung Thiên vội quát lớn:

- Tạp Hy, đừng chạy thẳng, mau nằm xuống!

Nhưng không kịp nữa rồi, cung tiễn thủ ở phía sau đã buông tay, một mũi linh lực tiễn như cầu vồng xuyên qua trăng mà bắn tới sau lưng Tạp Hy.

Gã chợt kêu thảm một tiếng, rồi thân thể bị bắn tung lên không, tốc độ bắn đi về phía trước còn nhanh hơn nhiều.

- Tạp Hy!

Mộ Dung Thiên hất Ước Sắt Phu xuống đất, sau đó vừa vặn chụp được gã bạn cùng phòng vừa bay tới.

Tạp Hy?

Mộ Dung Thiên chợt mơ hồ nghe tiếng Lăng Đế Tư kêu lên cái tên đó. Nàng chấn động toàn thân, vì tựa hồ như vừa nghĩ ra được điều gì nên vội kêu lớn:

- Đừng.....

Phập!

Lời nhắc nhở của Lăng Đế Tư rốt cuộc cũng đã quá trễ.

Một thanh liêm đao (đao lưỡi liềm) màu đỏ tươi như máu và có hình thù kỳ lạ đã cắm sâu vào trước ngực Mộ Dung Thiên.

- Ngươi......

Mộ Dung Thiên mở to đôi mắt nhìn gã bạn cùng phòng như không tin vào mắt mình. Gã căn bản không hề thụ thương, một vết thương tích cũng không có.

Khuôn mặt của Tạp Hy đột nhiên biến ảo, sau đó thì khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của một thiếu nữ liền dần dần hiện rõ.

Khuôn mặt của thiếu nữ đẫm đầy nước mắt, nàng nói:

- Xin lỗi La Địch, tên của ta là Khiết Tây Tạp!