Khi Khải Sắt Lâm mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường.
Khăn trải giường trắng như tuyết, tấm nệm mềm mại bằng da báo, ngoại trừ quang cảnh xinh đẹp khiến lòng người thư giãn ra, nó còn mang đến cho người ta cảm giác thoải mái nữa.
Giường, ngoài việc nó là nơi khiến cho nữ nhân được tiêu hồn ra, nó cũng là nơi khiến cho các nàng thống khổ suốt đời, tất cả đều trông vào đối tượng đồng sàng với họ là ai.
Nhớ đến chuyện bi ai của mình, Khải Sắt Lâm lập tức nhảy dựng lên, nhưng sau đó nàng lại phát hiện ra y phục của mình vẫn hoàn chỉnh, ở trên người cũng không hề có dấu hiệu bị xâm phạm nào.
Khải Sắt Lâm thở phào như trút được gánh nặng lớn, xem ra trong lúc nàng mê man, vị thanh niên tướng lĩnh kia đã ra mặt tranh đoạt với thành chủ của Đa Đa Lạp Đặc vẫn còn chưa làm gì tới nàng, chí ít là tạm thời vẫn chưa có.
Chẳng lẽ hắn không muốn chiếm lấy mình hay sao? Hắn đã không tiếc trở mặt với người nhà như thế, vậy tại sao vẫn còn chưa thừa cơ mà hạ thủ?
- Hãy ngủ một giấc thật ngon, cơn ác mộng rồi sẽ qua đi thôi.
Câu nói sau cùng mà nàng nghe được vẫn còn vang lên trong đầu, Khải Sắt Lâm còn nhớ rất kỹ.
Hàm ý của câu nói đó tựa như không hề có ác ý, chí ít thì nó không thể được thốt ra từ một tên sắc quỷ luôn dùng trăm phương ngàn kế để tranh đoạt mỹ nữ làm của riêng mới phải.
Chẳng lẽ hắn cũng là một người ái mộ mình, đồng thời cũng là một người quân tử khiêm tốn hay sao?
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, ngươi tỉnh rồi à?
Đột nhiên có một giọng nói mềm mại yêu mỵ vang lên, khiến cho Khải Sắt Lâm tỉnh lại từ trong sự suy tư. Nàng hơi bị giật mình, nãy giờ vì lo lắng cho bản thân mình mà nàng không hề để ý đến việc trong phòng lại còn có người khác.
Theo những tiếng "sột soạt" vang lên, nó đã làm phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng ngủ này, tiếp theo là một nàng tỳ nữ xinh đẹp nhanh nhẹn tiến tới gần.
Dùng hai chữ "nhanh nhẹn" để hình dung nàng ta thì cũng không hề quá đáng, bởi vì nàng tỳ nữ này có vóc người thon thả mảnh khảnh, tứ chi khá dài, vòng eo nhỏ nhắn, mà điều khiến người ta chú ý hơn chính là đôi cánh sặc sỡ bảy màu ở trên lưng nàng ta. Đôi cánh đó không ngừng vỗ đập trong không gian, khiến cho thân thể chủ nhân bay lơ lửng trên không, phảng phất như đã thoát khỏi sức hút của trái đất vậy.
Đôi cánh bảy màu đó chính là tiêu chí của một chủng tộc đặc biệt rất dễ nhận biết ở trên đại lục - Điệp yêu.
Bởi vì trời sinh ra họ đã có khí chất khinh linh nhẹ nhàng, có thể nhảy múa trên lòng bàn tay của người ta, vả lại số lượng lại rất khan hiếm, vì vậy mà Điệp yêu rất trân quý; nhưng điều đó không có nghĩa là họ cũng có địa vị cao quý.
Trái lại, họ vốn thường sinh hoạt trong rừng rậm, ngay cả địa vị của Yêu tộc thuộc cấp thấp nhất cũng không có, thậm chí còn không được xem là thành viên của Nhân loại nữa. Họ trở thành một loại sủng vật để cho đám người tham lam bắt lấy, rồi bị cưỡng bức đưa về thành thị và trở thành tài sản của đám cao quan quyền quý để mà khoe khoang với nhau.
Bởi vậy nên số phận của Điệp yêu rất thê thảm. Sau khi trở thành vật sở hữu của các cao quan quyền quý, tuy các nàng sẽ không còn phải lo tới việc áo cơm cả đời nữa, nhưng vĩnh viễn sẽ không có được địa vị của Nhân loại, nhiều lắm cũng chỉ ngang ngửa một món trang sức mỹ lệ mà thôi.
Nhìn thấy Điệp yêu, Khải Sắt Lâm lập tức không còn cho rằng nam nhân kia là một người khiêm tốn nữa.
Rõ ràng hắn cũng là một kẻ quý tộc dung tục, có lẽ là vì hắn đã có chuyện quan trọng không thể không làm, nên mình mới tạm thời may mắn thoát nạn thôi.
Vừa nghĩ tới đó, Khải Sắt Lâm liền đưa tay lên lần tìm ở trên tóc mình, thế nhưng chiếc kim nhọn "La sát" không còn ở đó nữa, có lẽ đã bị lấy đi rồi.
Đây là việc không nằm ngoài dự liệu, vì vậy mà Khải Sắt Lâm không hề kinh ngạc. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, đồng thời không ngừng suy nghĩ tìm cách bỏ trốn.
Nếu không lầm thì căn phòng này là ở trong phủ đệ của gã nam tử kia. Cứ dựa vào tình huống lúc trước, xem ra hắn nhất định là một quan viên quan trọng của Tát La. Vì vậy mà phủ đệ của hắn chắc sẽ được canh gác chặt chẽ. Nói một cách khác, muốn bỏ chạy thì cơ hội chỉ là một con số không.
Cơn tuyệt vọng lần thứ hai lại dấy lên trong lòng Khải Sắt Lâm.
Nữ Điệp yêu kia rất thông minh, dường như nàng ta đọc được ý nghĩ của Khải Sắt Lâm nên cười nói:
- Tiểu thư, chủ nhân căn dặn ta nhắn lại với tiểu thư, y tuyệt đối không có ác ý gì đâu, do đó xin tiểu thư cũng đừng nghĩ đến chuyện hủy hoại bản thân mình.
"Thật sao?" Khải Sắt Lâm thầm cười lạnh một tiếng. Lời nói đó có khác nào khi con sói hung dữ nói với con cừu ngây thơ rằng: "Ta rất thiện lương." đâu kia chứ.
Nhưng nàng lại nhanh chóng phát hiện ra hai sự việc kỳ quái.
Trước tiên là dáng vẻ tươi cười rất chân thành của Điệp yêu.
Dáng vẻ tươi cười đó đối với một người bình thường thì cũng chẳng có gì kỳ quái, nhưng nếu nó xuất hiện ở trên người của một kẻ đã trở thành vật sở hữu của người khác và đã mất đi tự do như Điệp yêu thì quả thật nằm ngoài ý liệu của người ta.
Điệp yêu là một chúng tộc đặc biệt quyến luyến quê hương rừng rậm của mình. Họ rất sợ ánh mắt tham lam của người ta, và lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mà tránh xa con người. Họ chỉ thích hoàn cảnh thiên nhiên đầy yên tĩnh, mỹ lệ, và không có phân tranh mà thôi.
Sau khi họ trở thành chim lồng cá chậu thì nhất định suốt ngày sẽ không vui, và chỉ biết lấy nước mắt mà rửa mặt thôi. Thế nhưng nàng nữ tỳ này nhìn bề ngoài lại rất vui vẻ.
Điệp yêu cũng là một chủng tộc đơn thuần và không biết giả vờ giả vịt. Hơn nữa, nữ nhân vốn có sức quan sát rất nhạy bén, do đó mà Khải Sắt Lâm có thể đoán ra được tâm tình của nữ tỳ đó là hoàn toàn thật, chứ không phải là miễn cưỡng vui vẻ vì đã trải qua nhiều lần giáo huấn.
Lại còn một việc kỳ quái khác lại càng khiến cho Khải Sắt Lâm nhịn không được mà phải hỏi:
- Ngươi còn là một xử nữ?
Nữ tỳ thoáng hơi ngẩn người ra, sau đó thì khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ bừng lên. Mặc dù nàng không hiểu tại sao Khải Sắt Lâm lại hỏi một vấn đề riêng tư như vậy, nhưng nàng cũng khẽ gật đầu và cất giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Dạ, đúng vậy!
Là một thành viên ưu tú của Mỵ Âm tộc, Khải Sắt Lâm không chỉ biết cách hát làm sao cho người nghe cảm thấy thoải mái mà thôi.
Cũng thế, nàng còn có năng lực thông qua sóng âm mà phân biệt những thứ khác, tỷ như giữa xử nữ và những nữ tử đã trải qua việc gối chăn, thanh tuyến của họ hơi có chút khác biệt. Tất nhiên, người ngoài sẽ rất khó nghe ra được điều đó, chỉ có người của Mỵ Âm tộc là được trời sinh đã có sự nhận xét đặc biệt đối với thanh âm.
Tuy rằng Khải Sắt Lâm rất tin tưởng vào sức phán đoán của mình, nhưng sau khi nghe xong câu trả lời của Điệp yêu thì nàng kinh ngạc đến độ há hộc cả miệng.
Đối với loại nam nhân có lòng chiếm hữu cực mạnh như vậy, nhưng trong khi bên cạnh hắn đang có một vật phẩm trân tàng quý giá thế này mà lại không hề đụng chạm đến, quả thật là khó tưởng tượng được. Phải biết rằng, Điệp yêu có vóc người thon thả nhu mì, rất dễ khêu lên bạo lực và dục vọng nguyên thủy của nam nhân, cho dù là nam nhân không hề muốn buông thả tính bạo lực, nhưng với loại mỵ lực đầy quyến rũ đó thì lại rất khó mà tự khống chế được.
Đó chính là một nguyên nhân khác mà Điệp yêu rất được ưu ái, nhất là những quan viên quý tộc đang buồn bực và bất đắc chí, họ có thể từ trên người Điệp yêu mà thu được cảm giác chinh phục đầy biến thái, chinh phục những khát vọng mà họ không bao giờ có được đó.
- Ngươi vừa đến à?
Khải Sắt Lâm vẫn tiếp tục truy hỏi, bởi vì nàng đang đối diện với một nữ tử rất đáng thương, mặc dù nàng ta chính là nữ tỳ của địch nhân. Giọng nói của Khải Sắt Lâm cũng rất nhu hòa và từ tốn.
- Dạ không, đã được hơn nửa năm rồi thưa tiểu thư.
Suy đoán của Khải Sắt Lâm lại một lần nữa bị phủ định. Nàng ta đã tới lâu như thế, vậy thì hẳn đây không phải là vấn đề thời gian rồi.
Vậy tại sao một con cừu non ở trong hang sói lâu như vậy mà vẫn chưa bị ăn tươi nuốt sống nhỉ?
Lẽ nào con sói này quả thật rất thiện lương?
Khải Sắt Lâm chỉ có thể tìm câu đáp án từ trên miệng Điệp yêu, vì vậy mà nàng lại tiếp tục hỏi:
- Vậy tại sao ngươi.....
Khải Sắt Lâm nói đến đây thì chợt dừng lại. Kỳ thực thì câu hỏi hoàn chỉnh phải là: "Vậy tại sao chủ nhân ngươi vẫn chưa hạ thủ với ngươi?" Nhưng lời đó thật khó mở miệng, vì vậy mà Khải Sắt Lâm mới không nói hết trọn câu.
- A?
Nàng Điệp yêu hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó liền có phản ứng ngay. Bọn họ tuy rất đơn thuần, nhưng cũng rất thông tuệ. Hơn nữa đã sống ở thành thị lâu ngày nên cũng học được rất nhiều thứ.
Khuôn mặt của nàng ta lại một lần nữa bừng đỏ, rồi ngượng ngùng nói:
- Y là người tốt, nên không hề ép buộc tiểu tỳ phải làm những chuyện gì mà mình không thích làm cả.
Câu trả lời rất đơn giản và thẳng thắn, không có dấu hiệu nói láo nào. Thần tình ngượng ngùng của một thiếu nữ hoài xuân vốn không ai có thể bắt chước được. Hơn nữa, Khải Sắt Lâm cũng phát hiện được, khi nhắc đến người kia, nàng tỳ nữ đó rõ ràng là rất vui thích.
Chỉ có sau khi yêu thích một người rồi, vậy thì mỗi lần nhắc đến đối phương thì người đó mới có phản ứng như thế.
Khải Sắt Lâm chợt phát hiện ra mình bắt đầu có hứng thú rồi. Là nguyên nhân nào đã khiến cho một thành viên của rừng rậm lại chịu sống dung nhập vào cuộc sống thành thị mà họ vốn rất chán ghét, đồng thời còn sống rất vui vẻ chẳng khác nào như đang sống trong rừng rậm vậy.
Khải Sắt Lâm bỗng nhớ đến một người. Người đó cũng có thể khiến cho hai nàng nữ tử Yêu tộc cấp thấp suốt ngày nói cười huyên thuyên, lại có thể cứu vớt một người không chức nghiệp và chịu nhiều sự khinh thị của thế nhân, thậm chí còn tạo nên kỳ tích hy hữu là khiến cho bản thân mình trở thành cường giả và được nhiều người tôn kính!
Người đó và chủ nhân của Điệp yêu tỳ nữ cũng giống nhau, trên người bọn họ dường như đều có một loại phẩm chất đặc biệt, nhưng khi Khải Sắt Lâm nhớ tới một việc thì nàng gần như lập tức phủ định ý nghĩ cho rằng hai người là một.
Bởi vì theo nàng biết, người kia cũng là một tên sắc quỷ, thậm chí còn có thể nói là sắc ma nữa. Nếu như có một tỳ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, hắn nhất định là tìm trăm phương ngàn kế hoặc không từ thủ đoạn nào để đoạt mỹ nhân vào tay mới phải. Tuyệt đối không có khả năng vẫn giữ cho nàng tỳ nữ xinh đẹp kia còn tấm thân xử nữ trong suốt nửa năm nay.
Khải Sắt Lâm tự cười chế giễu mình:
- Có phải "người tốt" kia định sẽ giam lỏng ta ở đây phải không?
Tỳ nữ giải thích:
- Không, chủ nhân có nói qua, tiểu thư có thể tự do hành động ở đây.
Khải Sắt Lâm nghe vậy thì cũng hơi bất ngờ, chợt nàng tỳ nữ lại lên tiếng bổ sung thêm:
- Nhưng chủ nhân cũng muốn khuyên tiểu thư một câu, xin chớ ra khỏi phủ. Khải Sắt Lâm tiểu thư, tuy rằng giới hâm mộ tiểu thư có mặt ở khắp nơi trên đại lục, cả ở Tát La này cũng có rất nhiều. Nhưng hiện nay đang là thời kỳ chiến hỏa loạn lạc, nơi đâu cũng có không thiếu người vì bị mất đi thân nhân mà trở thành cực đoan. Nếu như tiểu thư tùy tiện ra ngoài, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm đấy...
Trong lúc Khải Sắt Lâm còn đang cân nhắc xem lời cảnh cáo đó là do xuất phát từ nội tâm hay chỉ là một lời đe dọa, thì lúc này chợt nghe có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Tiếp theo đó là một bóng người xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Trái tim của Khải Sắt Lâm nhất thời đập bình bịch, tuy rằng qua lời đối thoại với Điệp yêu, gã tướng lĩnh kia tựa như cũng không tệ như trong tưởng tượng của mình vậy, thế nhưng nàng vẫn còn rất lo lắng.
Câu nói mà nàng nghe được trước lúc hôn mê quả thật rất có tình cảm. Bằng vào trực giác của nữ nhân, Khải Sắt Lâm khẳng định tình cảm của người nọ đối với mình không phải là một loại tình cảm xuất phát từ lòng ái mộ mà ra.
Mà người ái mộ thì luôn luôn có lòng chiếm hữu rất mạnh.
Người kia đi thẳng đến trước mặt Khải Sắt Lâm, còn Điệp yêu thấy vậy thì cũng biết điều lui ra ngoài.
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, nàng tỉnh rồi à?
Lời nói đó lại một lần nữa nằm ngoài ý liệu của Khải Sắt Lâm, chẳng phải vì bên trong đó có bao hàm ý tứ đặc biệt gì, mà là ngữ khí của hắn quả thật rất bình đạm, giống như là hắn đang đối diện với một người không quen biết vậy. So với trước kia thì đúng là khác hẳn một trời một vực.
Khải Sắt Lâm vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng hy vọng đối phương càng lạnh nhạt càng tốt, hay nhất là hắn không có chút hứng thú nào với mình, vậy thì chuyện mà mình lo sợ nhất sẽ không xảy ra.
- Tất nhiên.
Lòng cảnh giác của Khải Sắt Lâm vừa thả lỏng một chút, đồng thời cũng cố lấy dũng khí mà ngẩng đầu lên, bởi vì nàng muốn xác định một việc, mặc dù hy vọng đó rất xa vời.
Nam tử đối diện nàng là một thanh niên Nhân tộc. Tuy rằng Hải tộc là chủng tộc chính ở Tát La, nhưng việc này cũng chẳng kỳ quái chút nào, bởi vì Nhân tộc chính là một đại tộc ở trên đại lục. Ngoài Cuồng Sa thành là một đế quốc chỉ có thuần chủng tộc ra, tại các địa phương khác, hầu như đại bộ phận đều là do Nhân tộc cấu thành.
Thanh niên có vóc người cao lớn cân đối, mày rậm mắt to, toàn bộ khuôn mặt toát lên vẻ kiên nghị. Tuy rằng nếu nhìn kỹ thì không có vẻ anh tuấn, nhưng trái lại thì có vẻ cứng cỏi thành thục.
Giữa hai đầu mày của hắn tựa như có thần tình không để tâm bất cứ sự việc gì, điều đó khiến cho Khải Sắt Lâm nhìn thấy hơi chút quen mắt, nhưng nàng không vì vậy mà cảm thấy hưng phấn, trái lại còn cực kỳ thất vọng nữa.
Thân là đại minh tinh luôn được vạn người ái mộ, bất luận nàng có đi đến đâu thì cũng đều khiến người ta phải để ý đến. Dưới hoàn cảnh đó, vì để tự bảo vệ mình, Khải Sắt Lâm đã bất giác trở thành một cao thủ dịch dung.
Nàng có thể đơn giản thông qua vài thủ đoạn xảo diệu để cái biến ngoại hình, vóc người, niên kỷ, chức nghiệp, giới tính. Có khi nàng sẽ trở thành một lão phụ với làn da nhăn nheo, hoặc có lúc lại trở thành một trung niên nhân chăn nuôi có diện mạo không dễ nhìn, thậm chí cũng có thể trở thành một thanh niên khôi ngô vạm vỡ mà ai gặp phải cũng không thể nhận ra đó là đại minh tinh Khải Sắt Lâm cả.
Tất nhiên cao thủ dịch dung cũng có thể nhìn xuyên thấu lớp ngụy trang của người khác, nhất là ở trong một khoảng cách gần thế này. Do đó, Khải Sắt Lâm lập tức kết luận ngay, thanh niên ở trước mặt đây lại không phải là người kia rồi.
Nước da ngâm đen của hắn rõ ràng là hàng thật chứ không phải do thuốc nhuộm làm ra, lại còn nước da thô ráp nữa, những thứ này đều là những điểm giới hạn mà thuật dịch dung không thể giả tạo được.
Mà điều khiến cho Khải Sắt Lâm hoàn toàn thất vọng chính là khí chất của thanh niên kia. Đó chính là một loại khí chất thành thục khiến cho tim người ta phải đập thình thịch, chứ không phải là loại khí chất mười phần non nớt của một học viên. Loại khí chất này không thể nào trong thời gian nửa năm ngắn ngủi mà có thể nuôi dưỡng ra được.
Chẳng lẽ có người như vậy sao? Chí ít thì Khải Sắt Lâm vẫn chưa hề gặp qua.
Vừa nghĩ tới người nọ, Khải Sắt Lâm lại nhớ đến khuôn mặt hèn mọn luôn cười hỉ hả và chẳng bao giờ đứng đắn của hắn. So với người này thì quả thật khác hẳn một trời một vực. Khuôn mặt và khí chất đã không có nửa điểm giống nhau, dù một chút liên quan cũng không có, do đó mà Khải Sắt Lâm liền cảm thấy giữa hai người chẳng có tí liên hệ nào.
- Nàng....
Khuôn mặt lãnh đạm của hắn đột nhiên tan biến, thanh niên chậm rãi đưa tay phải ra.
Khải Sắt Lâm khẽ nhướng mày, nàng muốn lảng tránh, nhưng động tác của thanh niên kia giống như đối với một người đã từng quen biết, cùng với ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn khiến cho toàn thân nàng cứng đờ lại.
Tình cảnh này rất là quen thuộc, bởi vì người kia cũng như vậy. Thông thường ở trong những lúc thế này, hắn sẽ âu yếm vươn tay ra và vuốt lên mái tóc óng ả của nàng rồi tấm tắc khen không ngừng.
Có thể là hắn thật sự rất thích, cũng có thể là trong lời nói còn có ẩn ý nào đó, hoặc giả hắn cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, bởi vì động tác tiếp theo của hắn rất có thể sẽ là một nụ cười dẫm đãng, rồi bàn tay ma quái sẽ chuyển từ tóc xuống đến cổ nàng, rồi kéo đến khuôn mặt diễm lệ mà nam nhân nào cũng bị điên đảo. Còn sau đó nữa thì sẽ những chuyện mà nhi đồng không nên nghe....
Do đó, Khải Sắt Lâm cũng không muốn cử động, bởi vì nàng rất nóng lòng muốn chứng minh một điều.
Nhìn bàn tay của thanh niên càng lúc càng tiến tới gần, tim Khải Sắt Lâm bắt đầu đập liên hồi.
- Giọng hát của nàng rất êm tai, ta rất thích. Hãy cố lên!
Cuối cùng bàn tay của thanh niên nọ cũng rơi lên người nàng, nhưng không phải là mái tóc mà là bờ vai. Hắn chỉ vỗ nhẹ hai cái, tựa như một động tác động viên vậy, sau đó hắn liền quay mình bỏ đi, một chút quyến luyến cũng không có.
Còn khuôn mặt lạnh như băng của hắn cũng được khôi phục lại như cũ, trong mắt cũng không còn chứa chan nhu tình nữa. Chuyển biến cực nhanh đó khiến cho Khải Sắt Lâm hoài nghi không biết vừa rồi có phải là mình đã bị hoa mắt hay không nữa.
Tuy rằng không gặp phải sự xâm phạm thất lễ nào, nhưng trong lòng Khải Sắt Lâm lại càng thêm rối loạn, bởi vì một điểm hy vọng cuối cùng của nàng cũng theo đó mà tan biến luôn.
- Được rồi, ta còn có việc phải đi. Khải Sắt Lâm tiểu thư, chỉ đành tạm thời ủy khuất nàng ở lại đây một thời gian. Nếu có yêu cầu gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể căn dặn tỳ nữ của ta đi làm là được.
Nói xong, thanh niên liền bỏ đi luôn.
Cho đến khi hắn ra tới cửa, Khải Sắt Lâm mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội nói với theo:
- Vậy còn ta.....
- Nàng sẽ nhanh chóng được trở về thôi, trở về nơi thuộc về nàng. Ta có thể bảo chứng điều đó, nhanh lắm thôi!
Dường như hiểu được ý tứ của Khải Sắt Lâm, thanh niên kia chưa chờ nàng nói xong thì đã trả lời ngay. Lúc này hắn hơi dừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
- Đừng để mình bị lôi cuốn vào cuộc chiến tranh này nữa, nó sẽ khiến cho mình rất mệt mỏi. Lại nữa, hãy quên đi một thứ gì đó, như vậy sẽ tốt với nàng hơn.
Sau khi thốt xong, thanh niên không quay đầu lại nữa mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Vài ngày sau đó, Khải Sắt Lâm không gặp lại hắn nữa, mặc dù nàng còn rất nhiều nghi vấn ở trong lòng.
Theo lời hắn nói, "một thứ gì đó" rốt cuộc lại là thứ gì đây?
Trong mấy ngày này, thời gian tựa như đặc biệt dài hơn bình thường vậy.
Hiện tại lúc này cũng có một nữ tử khác cũng có một loại cảm giác như thế.
Tuy rằng không biết làm sao để đối mặt hắn, nhưng vô luận thế nào thì Tân Địch Á cũng rất mong được gặp lại người kia, thế nhưng thủy chung hắn vẫn không xuất hiện, một lần cũng không có.