Dị Giới Dược Sư

Quyển 11 - Chương 290-2: Thụ Uy (hạ)

Hàn khí chợt ập tới, rồi nhanh chóng tỏa ra khắp đấu trường, khiến những binh sĩ yếu kém một chút đều thấy rùng mình.

- .....Băng Tuyết Thần, xin hãy dùng đôi tay mạnh mẽ của ngài mà đông kết tất cả mọi thứ ở trên đời này - Băng chi bào hao.

Thừa dịp Mộ Dung Thiên đang chú ý vào Phất Nông và Đỗ Lan Đặc, An Ny cũng hoàn thành chiêu ma kỹ cực mạnh của mình. Theo cái vung tay của nàng, một trụ hàn khí thật lớn có đường kính khoảng hai thước ập tới trước, so với tốc độ lao ra từ bạch sắc tinh thạch của thích khách còn nhanh hơn, đồng thời cũng chặn kín lấy phương hướng còn trống còn lại.

Đó mới chính là chiêu thật sự! Rõ ràng An Ny là một vị Băng hệ ma pháp sư rất hiếm thấy, hiển nhiên nàng mới là người có thực lực mạnh nhất trong ba người họ. Hình dạng quyến rũ động lòng người lúc nãy của nàng chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, nhưng ở tại đấu trường này thì nàng mới đúng là một sát thủ lãnh khốc vô tình.

Bên ngoài của hàn khí trụ có lân quang lấp lóe, điều đó chứng minh rằng trình độ Băng hệ của người thi triển đã đạt đến bậc Băng linh, uy lực rất mạnh, so với Dã Man trùng tràng của Phất Nông hoặc là chiêu thức còn chưa xuất hiện của Đỗ Lan Đặc hẳn là cao minh hơn nhiều. Nếu như Mộ Dung Thiên bị trúng chiêu này, phỏng chừng máu của hắn sẽ bị đông cứng lại và lập tức trở thành băng nhân ngay.

Nếu như lúc trước những người đứng quan chiến còn chưa hiểu được dụng ý của Phất Nông và Đỗ Lan Đặc, vậy thì lúc này sau khi đã nhìn thấy hiểm cảnh của Mộ Dung Thiên thì họ cũng hoàn toàn hiểu rõ mọi việc. Lúc trước, sự phối hợp của hai người kia có tác dụng phong tỏa hai bên trái phải của Mộ Dung Thiên, còn không gian bên trên và phía sau thì cũng bởi vì tốc độ hai bên chênh lệch mà hoàn toàn có thể không tính tới, để rồi ép Mộ Dung Thiên phải đối diện với chiêu mạnh nhất ở trước mặt là Băng chi bào hao. Có rất nhiều người biết vị tân thành thủ này là người tu luyện Hỏa hệ ma pháp, mà Băng hệ thì vừa khéo lại là khắc tinh của Hỏa hệ, do đó nếu lấy hỏa chống lại băng thì đúng là trứng chọi đá, tuyệt đối không thể nào thắng được. Hắn chỉ còn cách đột phá một hướng nào đó để thoát thân mà thôi, nhưng xem ra, lúc này Phất Nông và Đỗ Lan Đặc đang đạt tới trạng thái đỉnh điểm, quả là rất khó chọc vào. Dù họ không thể hoàn toàn ngăn chặn Mộ Dung Thiên được, nhưng chỉ cần bức hắn trở lại phạm vi tấn công của băng trụ là đủ rồi. Xem ra trận cước này của ba người họ đã được huấn luyện rất kỹ càng, sự phối hợp chặt chẽ cùng với việc nắm bắt thời cơ đều rất khéo léo, không sai chạy chút nào.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Dung Thiên ngay trong chiêu thứ nhất này sẽ phải bị thiệt thòi, nếu xui xẻo hơn thì còn lập tức bị thua trận nữa đó chứ. Thế nhưng đột nhiên tên sắc lang ngửa mặt lên trời mà cười thật lớn, rồi khi tiếng cười còn chưa dứt, hắn liền phóng thẳng vào phía băng trụ đang ở trước mặt. Hành động đó đã vượt qua khỏi dự đoán của mọi người, ngay cả Phất Nông và Đỗ Lan Đặc cũng khá bất ngờ. Nếu như Mộ Dung Thiên lùi về phía sau, vậy thì bọn họ tự tin là nhờ vào tốc độ đang đạt đến đỉnh điểm của mình có thể truy đuổi và bức hắn trở về phạm vi ảnh hưởng của băng trụ, nhưng không ngờ hắn lại chọn lao tới trước. Tốc độ của Phất Nông và Đỗ Lan Đặc cũng rất nhanh, vậy mà chỉ nghe "vèo" một tiếng thì bóng ảnh của Mộ Dung Thiên đã mất tăm, khiến cho thế công của hai gã đều cùng lúc thất bại.

Tuy tránh được hai đối thủ, nhưng những người quan chiến đều không cho rằng hành động đó của hắn là thông minh, trái lại, nó còn rất là ngu xuẩn nữa, bởi vì chỉ trong một sát na thôi, băng trụ đã ập tới trước mặt Mộ Dung Thiên rồi, muốn tránh cũng không tránh được. Khi không lại chọn đối diện với đòn tấn công mạnh nhất, và lại có ưu điểm khắc chế linh lực của mình, ai nấy cũng đều nghĩ Mộ Dung Thiên đã điên rồi nên mới có hành vi "chó bị dồn đến chân tường thì nhảy rào". Nhìn bộ dáng cười lớn đầy cao hứng của hắn, đã không lùi mà còn tăng thêm tốc độ để tiến về phía băng trụ, người ta không khỏi nghi ngờ tự hỏi, không biết vị tân thành thủ này có phải là có ham mê biến thái thích bị ngược đãi hay không nữa.

Thế nhưng đáp án cho mọi người lập tức được phơi bày ra trước mắt. Lúc này có một luồng nhiệt khí nóng kinh người đang tỏa mạnh ra ngoài. Mới không lâu trước đó thì khắp nơi trong đấu trường đều ngập tràn hàn khí, giờ đây thì hàn khí nhanh chóng bị xua tan, những binh sĩ có thực lực yếu kém liền cảm thấy bản thân mình tựa như đang đứng ở trong núi lửa vậy, mồ hôi tuôn ra dầm dề, lập tức cảm thụ được thời khắc có khí hậu lạnh và nóng trong cùng một lúc rất hiếm hoi này.

Toàn thân Mộ Dung Thiên được bao trùm trong hỏa diễm không ngừng bốc lên ngùn ngụt, hắn quát lớn:

- Liệt diễm phần thiên!

Tiếp theo đó, từ bàn tay của hắn có một hỏa trụ thật lớn cũng giống như băng trụ của An Ny vậy, phun thật mạnh về phía trước, thế là băng trụ và hỏa trụ va chạm thật mạnh vào nhau.

- Xèo, xèo xèo!

Tình trạng "trứng chọi đá" trong tưởng tượng của mọi người đã không hề xảy ra, mà cứ dựa vào những tiếng xèo xèo đang vang lên kia, từng luồng từng luồng hơi nước màu trắng không ngừng bốc lên từ chỗ băng và hỏa giao nhau. Băng biến thành hơi nước! Nhất thời toàn bộ đấu trường đều bị hơi nước che lấp cả, thân ảnh của bốn người ở trên đài cũng không còn rõ ràng nữa, chỉ có băng trụ và hỏa trụ với màu sắc khác hẳn nhau đang giằng co tại chỗ mà thôi.

- Thanh hỏa diễm!

An Ny đại kinh thất sắc! Dù cho nàng không nhìn rõ được màu sắc của ngọn lửa ở trên tay Mộ Dung Thiên là màu gì, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết với nguyên tố tương khắc là Hỏa, nàng có thể khẳng định đó chính là thanh hỏa diễm, bằng không thì nó đã không thể làm tan chảy băng trụ của nàng rồi.

Giữa hai nguyên tố tương khắc, không phải lúc nào chúng cũng tuyệt đối tương khắc nhau, mà chỉ là tương đối thôi. Nếu đôi bên có số lượng linh lực ngang nhau, vậy thì Hỏa hiển nhiên sẽ không thể chống lại băng được, nhưng nếu tố chất của Hỏa đủ cao, lực lượng đủ nhiều, vậy thì đôi bên sẽ cân bằng, tình trạng đó cũng giống như thanh hỏa diễm của Mộ Dung Thiên và băng linh của An Ny bây giờ vậy.

Phất Nông và Đỗ Lan Đặc vốn tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lúc này nhìn thấy tình trạng trước mắt thì cũng không khỏi ngẩn người ra; tuy nhiên, bọn họ đều là những người đã từng trải trăm trận, nên phản ứng cũng rất nhanh nhẹn. Tuy thế xông tới không thể thu lại được, nhưng đó cũng là cơ hội để cho Đỗ Lan Đặc biểu hiện khinh thân thuật cao minh của một kẻ thích khách, y lập tức xử ra một chiêu "Yến tử bái vĩ" rất đẹp mắt, toàn thân đảo ngược một vòng, nhờ vậy mà tiết kiệm được không ít thời gian. Còn Phất Nông thì không có biện pháp nào khác, "Dã Man trùng chàng" của gã lấy "lực" làm chủ chứ không phải là xảo, nên chỉ có thể dùng hết sức để hãm tốc độ lại mà thôi. Tuy nhiên, gã cũng thông minh hơn những kẻ Dã Man nhân bình thường khác một chút, gã đạp mạnh hai chân xuống sàn đấu, khiến cho đất đá ngập lên đến tận đầu gối, dùng lớp đá rắn chắc đó để tạo ra sức cản lớn; tuy vậy, gã cũng bị trượt đi một đoạn dài tới hơn ba mươi thước thì mới dừng lại được, qua đó cũng đủ thấy "Dã Man trùng chàng" mạnh đến dường nào.

Nhờ có da thô thịt dầy và cả đấu khí hộ thân, Phất Nông không bị hề hấn gì. Đợi sau khi toàn thân đã dừng hẳn lại, gã lập tức rút hai chân từ trong đống đá sỏi ra, không có nơi nào bị trầy trụa tí gì, thế là gã lại hùng hổ tiếp tục lao về phía Mộ Dung Thiên. Tuy nhiên, bởi vì tốc độ chênh lệch quá lớn, thời gian cũng không đồng đều, một trước một sau, nên gã và Đỗ Lan Đặc cũng không thể nào phối hợp khắng khít như trước được nữa.

Nhìn thấy hai đồng bọn đang trở lại tiếp ứng cho mình, tâm tình của An Ny cũng trấn định trở lại. Nàng nở nụ cười thật tươi, hiện nay tuy Mộ Dung Thiên dùng "Liệt diễm phần thiên" để chống lại "Băng chi bào hao", nhưng hắn vốn không có cách để phân thân, chỉ cần Đỗ Lan Đặc lao đến kịp thì thắng bại trong gang tấc sẽ thuộc về phe mình ngay.

Thế nhưng sự tính toán của nàng đã thất bại, bởi vì màu sắc của ngọn lửa ở trong tay Mộ Dung Thiên đột nhiên đổi màu, từ xanh sang tím, tuy chỉ là màu tím nhạt, nhưng màu tím đẹp mắt đó rõ ràng là thật một trăm phần trăm.

- Tử hỏa diễm!

An Ny kêu lên thất thanh, lúc này nàng không chỉ là kinh ngạc thôi, mà trong lòng còn tràn ngập hoảng sợ nữa. Thanh hỏa diễm vốn đã là một cảnh giới rất cao rồi, còn tử hỏa diễm thì lại còn cao hơn một bậc nữa.

Băng trụ của Băng chi bào hao chợt tựa như chú chuột con gặp phải mèo vậy, lập tức tan tác như chim vỡ tổ, ngay cả nửa giọt nước cũng không sót lại tí nào, tất cả đều bị đun khô thành không khí hết.

Hỏa trụ với tử diễm hỏa sau khi phá tan sự trở ngại của Băng chi bào hao, nó liền mang theo sóng nhiệt kinh người lao vọt tới trước, mà điều đáng sợ nhất là ở trên mặt đất, những nơi mà nó đã đi qua, bao nhiêu đá đều bị nướng thành màu vàng khét hết.

An Ny hoa dung thất sắc, lúc này nàng phải dốc toàn lực mà chống cự với Mộ Dung Thiên, một kẻ mà mới cách đây không lâu ai cũng tưởng là đã bị lâm vào khốn cảnh. Hiện nay nàng đang rơi vào tình thế không thể tránh né, bởi vì nếu như lập tức dừng "Băng chi bào hao" lại thì sẽ dẫn đến việc ma lực xung đột, tất sẽ có nửa giây không thể động đậy được. Trong lúc cao thủ giao chiến, thời gian nửa giây cũng đủ lắm rồi, lúc đó tử hỏa diễm vô tình sẽ nuốt chửng lấy nàng, đến lúc đó dù nàng không chết thì cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí cả khuôn mặt diễm lệ cũng sẽ hoàn toàn bị hủy đi.

Nữ nhân, nhất là mỹ nữ, nếu một khi đã bị hủy dung thì quả thật sống không bằng chết. Nhìn Tử hỏa trụ càng lúc càng áp sát, rốt cuộc thì cả một người từng trải trăm trận, kinh nghiệm phong phú như An Ny mà cũng phát thét lên thất thanh:

- Aaaaaaaaaaaaa..........

Trong tiếng thét đó, ngoài sự sợ hãi ra, người ta còn nghe được cả tiếng tuyệt vọng không thể nào che giấu được. Mộ Dung Thiên có thể dừng tiếp lực cho "Liệt diễm phần thiên", nhưng Hỏa trụ đã phát ra kia thì không thể thu hồi lại được nữa rồi.

Những khán giả ở dưới đài thấy tình cảnh trước mắt thì đều cho rằng Mộ Dung Thiên muốn hạ thủ vùi hoa, nên ai nấy đều kìm lòng không được mà cùng la hoảng lên. Đương nhiên, nếu là những người hiểu rõ Mộ Dung Thiên thì sẽ biết rằng hắn sẽ không bao giờ làm một chuyện tàn nhẫn như vậy. Lúc này hắn chỉ mỉm cười, nắm tay mở ra thành chưởng, rồi nhanh chóng vỗ lên Tử hỏa trụ đang áp tới trước mặt An Ny, thế là kỳ tích chợt phát sinh, từ một hỏa trụ lập tức chia ra thành năm hỏa trụ, chúng rẽ hướng và bay sát qua bên cạnh An Ny, trông tựa như một cái đấu và chụp lấy nàng, còn tốc độ thì cũng chậm đi rất nhiều.

Mộ Dung Thiên hiên ngang khống chế được hỏa diễm, rồi cất giọng đầy phong độ, nói:

- An Ny tiểu thư, xin mời tự động hạ đài nhé.

An Ny không còn cách nào hơn là nhảy lùi ra sau. Hỏa đấu của Mộ Dung Thiên khóa chặt các lộ tuyến khác trừ phía sau. Nếu muốn đột phá các hướng khác mà đi thì nguy cơ sẽ rất lớn, vì tử hỏa diễm rất khó ứng phó, vì vậy mà nàng không muốn lấy dung mạo của mình ra đánh cuộc. Vả lại, An Ny cũng hiểu rõ Mộ Dung Thiên đã lưu tình rồi, nếu không thì kết quả của mình sẽ rất thảm, do đó mà nàng không muốn bị mất mặt thêm, lập tức theo thế bức của hỏa đấu mà rời khỏi đấu trường, y theo quy tắc mà nhận thua.

Sau khi nhảy xuống đài đấu, nàng lập tức ra lệnh cho đám binh sĩ đứng ở hàng đầu:

- Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức rời khỏi chỗ này, không được chậm trễ.

Tuy mệnh lệnh của An Ny khá là đột ngột, nhưng đám binh sĩ đó có tính kỷ luật rất cao, thế là chúng lập tức theo lời nàng mà phân tán ra xa xa. Không lâu sau, chúng liền hiểu ra nguyên do khiến cho An Ny phải hạ lệnh như vậy, bởi vì theo sau tử diễm hỏa là những tiếng két két vang lên, cả một góc kết giới phòng ma thú cũng bị thiêu chảy ra, một số hoa lửa rơi xuống đất. Đám binh sĩ vừa phân tán lúc này đều há hốc kinh ngạc nhìn vào chỗ mình đứng lúc nãy bây giờ đã biến thành một cái hố to, nếu như lúc nãy mình không kịp phân tán thì bây giờ đã biến thành than hết rồi, vừa nghĩ tới đó thì ai nấy cũng đều đổ mồ hôi như mưa.

Lúc này Đỗ Lan Đặc rốt cuộc cũng hoàn thành một vòng đảo ngược, nhưng mọi chuyện đã quá trễ, sự uy hiếp lớn nhất của Mộ Dung Thiên đã bị diệt trừ, nên hiện nay hắn đang rất nhàn hạ. Đỗ Lan Đặc thấy không ổn, nhưng y vẫn kiên trì tiếp tục tấn công, bởi vì y cho rằng Mộ Dung Thiên vừa tốn một lượng lớn linh lực để xử dụng tuyệt kỹ, bây giờ hẳn là lúc hắn tạm thời bị khô kiệt mà chưa thể lập tức khôi phục lại như trước, như vậy thì vẫn còn một tia cơ hội.

Thanh chủy thủ của y từ lúc đầu vẫn được ẩn giấu ở một nơi nào đó, rốt cuộc thì bây giờ cũng xuất hiện, thì ra nó được giấu ở trong tay áo. Đã không xuất hiện thì thôi, nhưng một khi đã xuất hiện thì thế tựa sấm sét. Đầu tiên Đỗ Lan Đặc tạo ra tư thế của thích khách, hai tay ôm chủy thủ và giơ lên cao quá đầu, thân thể trượt đi song song với mặt đất, thanh mộc khí từ người y tỏa ra không ngớt, người và chủy thủ dung hợp tại một chỗ rất hoàn mỹ. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn thân y giống như một con mãng xà màu xanh thật lớn, há chiếc miệng rộng và thò chiếc lưỡi độc ra ngoài, nhắm hướng Mộ Dung Thiên mà lao tới.

- Xích!

Thanh xà nuốt chửng Mộ Dung Thiên vào bụng. Nói chính xác hơn, đó là thanh mộc khí ở trên người Đỗ Lan Đặc đi qua chủy thủ mà phủ trùm lấy Mộ Dung Thiên vào trong. Khi Mộc linh vừa chạm với cơ thể Mộ Dung Thiên, nó lập tức phát ra năng lực xâm lấn rất mãnh liệt, nó tựa như bầy đĩa ùn ùn chui vào bên trong cơ thể của Mộ Dung Thiên, nhưng không phải chỉ có một, hai cổ lực lượng, mà là khắp nơi trên toàn thân Mộ Dung Thiên đều có Mộc linh cùng lúc gây khó dễ, đó mới thật sự là đáng sợ.

Đỗ Lan Đặc thấy tình thế trước mắt thì cực kỳ vui mừng, xem ra lúc nãy đối phương đã tốn hao rất nhiều linh lực để khiến cho liệt diễm bốc rực trời. Ý nghĩ đó vừa mới manh nha lóe lên ở trong đầu y thì đột nhiên thanh chủy thủ đang cầm trong tay đã bị chế trụ rồi.

- Không thể nào!

Đỗ Lan Đặc trợn mắt thật lớn nhìn trừng trừng vào Mộ Dung Thiên, dáng vẻ của hắn tựa như là không có việc gì xảy ra vậy, điều đó khiến y thật không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình nữa.

Ngay từ thuở hắn chỉ vừa mới học được ít nhiều ở học viện, khi đó Mộ Dung Thiên đã tiếp được một kích của ảnh cấp thích khách, sau đó, trong buổi đại hội luận võ, hắn cũng đã từng đấu qua với Ốc Thập Lạp Cơ, vì vậy nên hắn biết rõ trong người mình có một cổ lực lượng rất đặc biệt, và nó chính là khắc tinh của Mộc hệ. Đỗ Lan Đặc dù có mạnh tới cỡ nào nhưng so với "Không gian phong tỏa" của ảnh cấp thích khách mà ngày trước Mộ Dung Thiên đã gặp phải thì vẫn còn kém xa nhiều lắm. Huống chi, gần một năm nay, Mộ Dung Thiên đã tiến bộ thần tốc, không còn yếu kém như xưa nữa.

Kỹ năng Mộc hệ của Đỗ Lan Đặc khi mới nhìn thoáng qua thì rất kinh khủng, nhưng đó chỉ là dựa vào tính xâm lược để khống chế đối thủ, còn bản chất công kích vật lý thì lại có giới hạn chứ không hề cải biến, vì vậy mà Mộ Dung Thiên mới bạo gan đứng yên lãnh trọn lấy chiêu số tưởng chừng như rất khủng bố ấy. Kết quả là không có gì bất ngờ xảy ra, theo sự tiến bộ từng ngày của chủ nhân mà Hoạt tính hộ thể đấu khí cũng càng mạnh hơn, lúc này nó đã hoàn toàn phá hủy luồng ngoại lực xộc vào cơ thể Mộ Dung Thiên, tức Mộc linh.

- Không có chuyện gì là không có khả năng cả, ha ha ha!

Trong tiếng cười lớn, Mộ Dung Thiên dùng linh lực cực mạnh nắm chặt lấy cánh tay của Đỗ Lan Đặc, rồi nhắm về phía Phất Nông lúc này đang dùng lại hai chiêu "Sơn băng địa liệt" và "Dã Man trùng chàng" mà ném y đi.

Chiêu vừa rồi của Đỗ Lan Đặc đã được y dùng toàn lực mà thi triển, nên trong nhất thời không thể lấy lại sức, còn tay thì lại bị Mộ Dung Thiên sử dụng linh lực kiềm chế, do đó mà y cũng không thể linh hoạt như ngày thường được. Lúc này y chỉ có thể mở to đôi mắt mà nhìn cái bóng đồ sộ đang lao tới trước mặt, càng lúc càng to dần.

Khi thấy kẻ đang "bay" tới chính là đồng bọn chứ không phải địch nhân, tình huống này quả thật rất đặc biệt, hiển nhiên đã khiến cho gã Dã Man nhân phản ứng chậm chạp liền giật mình kinh hãi. Gã vội vàng thu bước, thế nhưng Dã Man trùng chàng không phải nói thu là thu, đến cuối cùng thì Phất Nông cứ thế mà đụng ầm vào Đỗ Lan Đặc, không một chút lưu tình. Tên thích khách đáng thương lập tức hộc máu đầy miệng, thân thể cũng cong lại như con tôm, sau đó thì tựa như một viên pháo đạn bay ra khỏi nòng súng và bay tuốt ra khỏi đấu trường luôn.

- Xin lỗi, ta không cố ý....

Phất Nông luống cuống tay chân, vội lên tiếng giải thích. Chỉ tiếc rằng Đỗ Lan Đặc không thể nghe được, bởi vì y đã bị hôn mê bất tĩnh.

Mộ Dung Thiên chỉ vào Phất Nông, cười hì hì, nói:

- Đừng vội, anh bạn cao to, lập tức sẽ đến lượt ngươi thôi.

Vì thấy Mộ Dung Thiên sử dụng kế gian trá, khiến cho mình đánh lầm đồng bọn bị thương, Phất Nông nhất thời giận dữ và quên mất tôn ty trên dưới, gã điên cuồng thét lớn:

- Ta phải giết ngươi!

Lúc này gã đang cách Mộ Dung Thiên rất gần nên không thể sử dụng Dã Man trùng chàng được nữa. Tuy nhiên, gã lại có tuyệt chiêu khác dùng để đánh cận chiến. Thế là gã vươn hai bàn tay to lớn, linh lực phóng ra cấp tốc khiến nó to lên gấp bội, phảng phất như Cự Linh chưởng vậy, sau đó thì gã nhắm về phía Mộ Dung Thiên mà vỗ thẳng tới.

"Dã Man đại thủ ấn" tuy không bằng "Dã Man trùng chàng" là một chiêu phải dùng hết toàn thân đấu khí để thi triển, nhưng nó cũng là một chiêu tuyệt kỹ có uy lực rất lớn của lực sĩ.

Mộ Dung Thiên không tránh không né, cũng quát lên một tiếng thật lớn, linh lực lập tức như nước vỡ đê tuôn ra ào ạt, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh điểm. Chiêu này hắn hoàn toàn chỉ dùng tới lực lượng thuần túy chứ không có tính chất nguyên tố đặc biệt nào cả. Trên cánh tay của Mộ Dung Thiên nổi vồng toàn gân xanh, nắm tay nhỏ bé, vậy mà lại dám nghênh tiếp cự chưởng của gã Dã Man nhân mà không chút sợ sệt.

- Ầm, ầm!

Trong tiếng nổ lớn, Phất Nông cũng rơi vào tình trạng y hệt như Đỗ Lan Đặc vậy, toàn thân gã lập tức bị bắn mạnh về phía sau, cả một thân thể to lớn như vậy mà bay thẳng về phía đám binh sĩ đang ngồi quan chiến. Trong nhất thời, đám binh sĩ ngồi gần đó đột nhiên trở nên rất hỗn loạn, tay chân luống cuống đưa ra để đỡ lấy thân thể to lớn từ trên không rơi xuống đó.

- Rắc rắc!

Chỉ nghe mấy tiếng xương gãy vang lên, ít nhất là có ba gã binh sĩ bị chấn gãy xương, bọn họ không thể nào đánh tan được cự lực tàn dư từ thân thể của Phất Nông. Cuối cùng thì gã rơi phịch xuống đất, rên lên mấy tiếng đau đớn, dù cho gã có mạnh tới cỡ nào thì lúc này cũng không thể bò dậy được nữa. Trong số khán giả quan chiến cũng có mấy vị là thần quan nên lập tức chạy tới chữa trị thương thế cho gã.

Lại nói trận đấu vừa rồi tưởng như thời gian rất lâu, nhưng kỳ thật chỉ có ba hiệp mà lại như tia lửa chợt lóe lên mà thôi. Ngoài An Ny là người bị bức phải rời khỏi sàn đấu , còn lại hai người kia thì đều tạm thời mất đi năng lực hành động. Tuy rằng nguyên nhân trọng yếu là do đánh giá thấp đối thủ mà tạo thành chiến thuật sai lầm, nhưng cứ lấy ba phương diện là tử hỏa diễm, việc lãnh trọn thanh mãng mà không bị hề hấn gì, cùng với việc lấy cứng chọi cứng với Phất Nông vốn nổi danh là đại lực sĩ thì ai nấy cũng đều hiểu được chuyện Mộ Dung Thiên thắng trận cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Điều đó quả thật không ai có thể phủ nhận được.

Đám binh sĩ nhìn ba vị trưởng quan của mình, kẻ thì sững sờ, kẻ thì bất tĩnh nhân sự, kẻ thì đang nằm rên rỉ, tất cả đều hoàn toàn mất đi phong độ bừng bừng của mọi ngày; sau đó, họ lại đưa mắt đổ dồn lên trên người Mộ Dung Thiên. Trong nhất thời, toàn bộ đấu trường đều im phăng phắc, không một chút tiếng động nào.

Những kẻ mà lúc trước đã từng hoài nghi Mộ Dung Thiên là người ngu xuẩn thì lúc này mới phát hiện ra mình mới chính là kẻ mười phần ngu xuẩn. Vị tân thành thủ này tuyệt đối thông minh hơn trong tưởng tượng của họ gấp trăm ngàn lần, mạnh hơn cũng gấp trăm ngàn lần.

Hết