Dị Giới Dược Sư

Quyển 11 - Chương 267: Tỷ muội

Màn đêm buông xuống, Mộ Dung Thiên trút bỏ trang phục chức nghiệp và thay một bộ lễ phục giản đơn, đứng trước gương trình diễn vài tư thế mà hắn tự cho là rất có sức hút nhất, sau đó thở dài, nói một cách đầy tự luyến:

- Đan Ni Tư à Đan Ni Tư, vì sao ngươi lại phong độ đến vậy chứ? Ta quả thực rất lo lắng, vạn nhất yến hội tối nay có quá nhiều nữ tử bị ngươi làm điên đảo thì sao đây? Hê hê...

Đình Đình đang đứng sau lưng giúp hắn chỉnh trang y phục nghe thấy giọng cười đắc ý đúng kiểu “cậu bé bút chì” [1] ấy thì suýt nữa phát nôn:

- Đan Ni Tư tiên sinh, làm ơn đi, ta còn chưa ăn tối đó.

Mộ Dung Thiên tỏ vẻ không vui:

- Đình Đình tiểu thư, nàng làm sao có thể mạt sát sự thật nhỉ, nói một câu thật lòng, chẳng lẽ hình tượng của ta trong lòng mỹ nữ không được đến 90 điểm hay sao?

Đình Đình bước ra phía trước, tử tế quan sát hồi lâu rồi trả lời đầy nghiêm túc:

- Không, ta cho rằng không hợp cách! Ngài nhìn cái mớ tóc bù xù trước trán này, đó không phải là phong cách của thân sĩ, nhất là với một yến hội xã giao chính quy như tối nay, rất dễ khiến các nữ nhân bị phản cảm.

Mộ Dung Thiên phủ quyết rất hùng hồn:

- Không, ta không cho rằng như vậy, đó gọi là thời trang, biết đâu chừng vì ta mà Thủy Đô sẽ nổi lên một trào lưu mới đó!

Mớ tóc kia là tên sắc lang từ khi đến đại lục đã nuôi dài tới tận bây giờ, hắn vẫn tự cho rằng đó là bộ phận đắt giá nhất trong kiểu tóc của mình, đương nhiên không thể chỉ vì một lễ hội mà cắt bỏ được.

- À...

Đình Đình cười nói:

- Vậy sao? Thế thì, bộ râu chưa cạo kia thì thế nào?

Mộ Dung Thiên đáp ngay:

- Ha ha, đó gọi là chững chạc, chín chắn, không cạo được, không cạo được!

- Thế còn cái dây chuyền to tổ chảng đeo trước ngực?

- Đấy gọi là phong cách!

- Được rồi, Đan Ni Tư tiên sinh, câu hỏi cuối cùng, khóa quần của ngài sao lại chưa kéo lên.

- Đó là...

Mộ Dung Thiên trả lời theo quán tính, sau đó hắn phát hiện ra sự tình khác hẳn trong tưởng tượng, chỉ đành gãi đầu ngại ngùng:

- Đó là chẳng may, chẳng may thôi, hì hì...

Đình Đình cười “phì” một tiếng, có lẽ Mộ Dung Thiên trông thấy loại trang phục dạo phố đang lưu hành tại Thủy Đô của nhóm người được gọi là “lãng nhân” rất được nữ tử hoan nghênh, thế nên hắn mới nổi hứng muốn chơi trội một phen, hằng mong yến hội tối nay sẽ thu hút được sự chú ý của vài muội muội, nào ngờ trang phục lại không phù hợp với buổi tiệc, vậy mà sống chết không chịu thừa nhận.

Bị nàng chế giễu, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng nên lập tức định phục thù. Vào lúc này đây, trong bộ trang phục lễ hội rực rỡ, trông Đình Đình càng thêm thon thả và quyến rũ, hắn nói với giọng đầy si mê:

- Đình Đình tiểu thư, từ giờ tới yến hội còn tận hai mươi phút nữa, nàng xem...

Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa đưa sang chiếc giường lớn mềm mại đầy lãng mạn, vì lần tình tự lúc trước trên thuyền bị cắt ngang nên Mộ Dung Thiên vẫn luôn ấm ức trong lòng, định bụng có cơ hội sẽ đòi lại, buổi tối là thời gian săn gái nên Mộ Dung Thiên dự định sẽ ra tay trước.

Đôi mắt phượng của Đình Đình đầy vẻ bỡn cợt:

- Chẳng lẽ Đan Ni Tư tiên sinh cho rằng mình chỉ được có hai mươi phút thôi sao?

- Phì phì phì, ta là ai chứ?

Việc quan hệ đến tôn nghiêm của nam nhân, Mộ Dung Thiên tất nhiên tuyệt đối phủ nhận, đương nhiên hắn còn chưa muốn buông tha con mồi đã sắp nằm trong tay, nên cười gian tà, nói:

- Ý ta là, nhân tiện hai mươi phút đó, chúng ta làm nóng “hạ thân” cái đã, hê hê...

Xét về vô lại và mặt dày, vĩnh viễn không có ai là đối thủ của gã này, dù Đình Đình có thông minh cỡ nào cũng không có biện pháp, bởi vậy chỉ đành phản kháng lấy lệ rồi để mặc hắn bế lên giường. Nhìn động tác vì thèm khát mà lộ vẻ dã man của hắn, nàng rất lo lắng lễ phục tối nay của mình liệu có ra đi trước khi được dùng tới không.

- Leng keng! Leng keng...

Tiếng chuông báo hiệu có khách tới đột nhiên vang lên, âm thanh đó lọt vào tai Mộ Dung Thiên chẳng khác gì tiếng gọi hồn của địa ngục, tên sắc lang bực bội đến mức nội tiết tố gần như mất cân bằng, ối trời ơi, nếu cứ thế này, lão tử phải dùng đến loại thuốc do mình sản xuất mất!

Mở cửa ra, những từ ngữ thô tục đã được tên sắc lang chuẩn bị sẵn để oanh tạc vị khách không mời mà tới này, nhưng hắn chưa kịp phun ra thì chúng đã tan thành mây khói, bởi vì người xuất hiện ở ngoài cửa là một vị đại mỹ nữ. Đối với mỹ nữ, từ trước tới nay tên sắc lang chưa bao giờ giận dữ nổi, hơn nữa, một vị trí nào đó trên người mỹ nữ quả thực rất lớn. Thói quen quan sát của Mộ Dung Thiên trước giờ là mặt, ngực, mông, eo, đùi, thế nhưng thói quen bất biến đó hôm nay lại bị phá vỡ bởi vì địa phương kia quá đột xuất, quá nổi bật, nhất là dưới tác dụng của bộ váy lễ phục thắt eo cao bó sát thân màu xanh da trời. Nếu mượn lời của lão tam Triệu Kính hồi còn ở ký túc xá, thì phải gọi đó là “sóng dâng cuồn cuộn, sóng sánh không ngừng”. Mộ Dung Thiên dám đảm bảo, ánh mắt của bất cứ một nam nhân bình thường nào cũng sẽ rơi ngay vào đó, còn bản thân hắn thì còn tiến bộ hơn một bậc, ngoại trừ ánh mắt ra, hắn còn muốn đặt cả bàn tay lên đó nữa.

Bị ánh mắt của đối phương xâm phạm một cách trắng trợn như thế thì không một nữ nhân nào có thể chịu nổi, đối phương có phần giận dữ:

- Tiên sinh...

Mộ Dung Thiên lúc này mới cảm thấy mình làm vậy là có phần thất lễ, hắn liền ngước đầu lên, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt nữ tử xinh xắn, mái tóc, cặp mắt, làn da đều đen nhánh một cách dị thường, trông hệt như cảnh trời đêm, ánh sáng phản xạ qua đôi mắt ấy tựa như hai vì sao đang lấp lánh, trông thật linh động và đầy trí tuệ, cộng thêm với đôi tai nhọn hoắt giống như của Tinh Linh, mọi người đều biết đó là tiêu chí độc nhất vô nhị của tộc Dạ Xoa. Mái tóc dài đen nhánh, hoàn toàn đủ khiến nàng trở thành nữ nhân vật chính trong mục quảng cáo dầu gội đầu kia, được xõa sang hai bên và tách đôi tại vị trí đôi tai, vừa vặn che ngang bờ ngực. Không biết nữ tử có phải muốn dùng đó để che đậy đôi gò bồng đảo kiêu ngạo ấy hay không, nhưng rõ ràng nó hoàn toàn vô ích, thật ứng với một câu - càng che càng lộ.

Nữ tử ấy hiển nhiên đã mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân đều toát lên vẻ mỵ hoặc, phía dưới môi lại có một nốt ruồi duyên càng tô điểm thêm sức quyến rũ của nàng. Mộ Dung Thiên lập tức nhớ tới Bích Dạ, bởi vì khí chất của hai người rất giống nhau, chỉ có điều, nữ tử trước mặt này trưởng thành và chín chắn hơn chút ít. Bích Dạ bề ngoài thì trầm ổn, nhưng thật ra lại có tính cách hiếu động, nàng là người rất thích quậy phá.

Trên tay nữ tử còn đang ôm một nữ Tinh Linh bé nhỏ, Mộ Dung Thiên thấy vậy thì sự khích động lập tức giảm đi một nửa, đối với những nữ nhân đã có chồng, từ trước tới giờ hắn đều không hứng thú lắm, tuy nhiên tên sắc lang nhanh chóng kinh ngạc phát hiện ra, tiểu Tinh Linh chính là đứa trẻ có mẫu thân bị Phi Đa Lợi sát hại trên đường tới Thủy Đô.

- Hừ.....chỉ là một tên sắc lang thôi sao?

Đúng lúc Mộ Dung Thiên đang cẩn thận xác nhận lại xem đó có phải là Tinh Linh đáng thương đã bị mất đi mẫu thân hay không, chợt phía trước lại vang lên tiếng cười khẩy truyền tới, đối phương tựa hồ không định che giấu sự khinh bỉ của mình dành cho hắn, mặc dù thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để lọt vào tai người khác một cách rõ ràng.

Mộ Dung Thiên vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó hắn trông thấy một nữ tử nữa đang đứng phía sau, nhỏ tuổi hơn đôi chút, khoảng chừng ngang với Mộ Dung Thiên. Vẫn mái tóc dài cùng đôi mắt đen nhánh minh chứng cho thân phận của Dạ Xoa tộc, nhưng kỳ quái là làn da của nữ tử này lại trắng tinh như ngọc, mềm mại mịn màng. Dạ Xoa tộc luôn lấy sự thô kệch và khỏe khoắn làm chủ, không ai có một nước da giống Tinh Linh như vậy, bởi thế nên mới thật là kỳ quái. Nàng ta cũng mặc một bộ lễ phục nhưng là màu xanh ngọc, rất phù hợp với khí chất tươi trẻ hoạt bát của chủ nhân. Không ngoại lệ, ánh mắt Mộ Dung Thiên vẫn lần lượt dạo qua khuôn mặt xinh xắn, bờ mông tròn trịa, vòng eo thon thả cùng cặp giò như người mẫu của nàng, tất cả đều có thể chấm 95 điểm, nhất là nàng lại đầy sức sống thế kia. Lần thứ hai hắn phá vỡ thói quen tốt đẹp của mình, bộ ngực là nơi cuối cùng hắn để mắt tới, bởi lẽ nơi đó thật chẳng có gì nổi bật, nếu nói như một nhà toán học, đó là số thứ “n” sau dấu phẩy, có thể bỏ qua không tính tới. Nhìn bất cứ một vị trí nào trên người nàng cũng đều không giống một nữ hài phát triển chưa đầy đủ, dường như ông trời cố tình trêu chọc nàng ta vậy.

Mộ Dung Thiên không bận tâm với việc người ta gọi mình là sắc lang, nhưng tiền đề là không được gọi trước mặt một nữ nhân xinh đẹp, hắn cảm thấy rất mất mặt nên muốn phản kích, ánh mặt dừng lại vài giây trên bộ ngực của nữ tử áo lục rồi đột ngột thu về, mặt đầy vẻ coi thường, lại còn cố ý thở dài, dường như đang nuối tiếc vì điều gì đó.

Có những lúc, sự chế nhạo thầm lặng còn có tác dụng hơn là nói toạc hẳn ra, nữ tử áo lục hiển nhiên là một người thông minh, lập tức hiểu ra hàm ý trong ánh mắt và tiếng thở dài của Mộ Dung Thiên, nàng nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm phải đuôi, giận đến mức toàn thân run lên:

- Ngươi….ngươi…ngươi...

- Cách Lôi Lâm, không được vô lễ với quý khách.

Nữ tử áo lam kịp thời ra mặt hòa giải.

Mộ Dung Thiên không thèm để tâm, xoay người sang phía nữ tử áo lam, hỏi một cách lễ mạo:

- Rất vinh hạnh khi được gặp, không biết vị tiểu thư mỹ lệ này xưng hô thế nào?

Trong ấn tượng, hắn và nàng chưa từng gặp mặt, bởi vậy nên tên sắc lang bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ sự tích anh hùng của mình đã truyền đi khắp Thủy Đô, khiến cho vị mỹ nữ này hâm mộ mà tìm tới. Cơ hội hiếm có, cơ hội hiếm có a, xem ra bữa khuya tối nay có khả quan rồi. Cách Lôi Lâm, Mộ Dung Thiên đột nhiên bừng tỉnh, không phải là tam muội của Duy Đa Lợi Á, vị dược sư cũng sở trường về nghiên cứu và chế tạo thuốc hay sao? Nếu vậy, người dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với nàng ta là...

- Duy Đa Lợi Á?

Mộ Dung Thiên thất thanh kêu lên.

Nữ tử áo lam mỉm cười:

- Tiên sinh, buổi tối tốt lành, ta tới để mời tiên sinh cùng đi tham gia lễ hội.

Mộ Dung Thiên nhìn Duy Đa Lợi Á, hai mắt trợn trừng, hắn không thể nào liên hệ đại mỹ nữ thành thục mỹ lệ và đầy phong tình này với vị ngâm du thi nhân xinh xắn hoạt bát kia với nhau. Lại còn nốt ruồi duyên phía dưới môi nữa, hóa trang để có thêm một nốt ruồi không có gì kỳ quái, nhưng muốn giấu nó đi lại chẳng phải chuyện dễ dàng, bởi vậy Mộ Dung Thiên mới không nhận ra ngay được.

- Hóa ra không chỉ là một tên sắc lang mà còn là một kẻ ngốc, vậy mà tỷ tỷ còn nói hắn thông minh lắm.

Cách Lôi Lâm không bỏ lỡ thời cơ châm chọc, từ khi biết thân phận của nàng ta, Mộ Dung Thiên cũng không nỡ phản kích nữa, vuốt mặt cũng phải nể mũi, Duy Đa Lợi Á đang ở bên cạnh, nếu cứ so đo tính toán với nàng thì không khỏi mất hết phong độ của mình.

- Là ai vậy?

Vừa hay, lúc này Đình Đình cũng từ trong phòng đi ra, nàng chỉnh lý y phục một cách vội vàng nên khó tránh khỏi có chút xộc xệch, lại thêm khuôn mặt đỏ rực kia càng tố cáo cho mọi người biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

- Hì, không phải như mọi người tưởng tượng đâu.

Mộ Dung Thiên vội vàng giải thích, song càng nói thì càng thêm mờ ám, từ vẻ bẽn lẽn trên gương mặt của Cách Lôi Lâm và Duy Đa Lợi Á đã cho thấy rõ điều đó.

- Hóa ra tiên sinh đã có hẹn với giai nhân, vậy chúng ta xin đi trước, hẹn tối nay gặp lại.

Duy Đa Lợi Á mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước đi.

Cách Lôi Lâm vội vàng chạy theo, không quên buông lại một câu lạnh lùng:

- Còn một việc nữa, đừng quên kéo khóa quần lên.

Mộ Dung Thiên:

- ......

============================

Chú thích

[1] Cậu bé bút chì Shin: Một nhân vật truyện tranh Nhật Bản của tác giả Yoshito Usui, với tính cách hiếu động, hay quậy phá và rất vô sỉ.

Hết