Chiếc hỏa tiễn con con của Thần Phong đại lục này có tốc độ thật là kinh người, chỉ trong một sát na mà nó đã phóng lên cao, hơn nữa kết cấu của nó lại càng xảo diệu tuyệt luân, trong lúc phóng vút đi như thế mà chẳng hề phát ra thanh âm nào, đã vậy lại còn làm giảm đi trở lực trong không khí rất nhiều nữa. Mộ Dung Thiên cảm thấy rất hứng thú. Trong chiến tranh, loại phún xạ khí này sẽ có tác dụng rất lớn về yếu tố bất ngờ trong việc công thành, nhưng không biết nó có thể chế tạo một số lượng lớn được hay không nữa.
Ba người thành công tránh khỏi trinh sát phong cùng với các loại sủng vật trinh sát được bày bố ở trên không, trong vòng mười mấy giây, họ đã rời khỏi diện tích khổng lồ của Thụy Mạn gia tộc. Toàn bộ Đô Linh chỉ trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống, khiến ba nguời cảm thấy lành lạnh cùng với kình phong bay vù vù bên tai. Đến khi họ có thể chạm tay vào những đám mây đang lơ lửng ở trên không thì năng lượng ở bên trong phún xạ khí cũng xài hết, lúc này liền có hai cánh buồm màu đen ở trên phún xạ khí bật mạnh ra, mới nhìn thoáng qua thì nó trông giống như một con diều cực lớn, dưới sự hỗ trợ của sức gió, nó nhanh chóng đưa ba người bay về hướng xa xa.
Đây không phải là lần đầu Mộ Dung Thiên ở trên không nhìn xuống mặt đất, hắn từng ngồi trên lưng Phong Linh lộ của Bích Dạ và Lam Quang điểu của Khiết Tây Tạp để bay tới bay lui vài lần, nhưng chỉ có lần này là bay cao nhất, ngay cả hai loại Phi hành sủng vật kia cũng không bằng. Tại một chiều cao thế này, lại thêm có bóng đêm che chở cùng với việc cả ba đều mặc y phục dạ hành, cho dù là người của Tam Mục tộc cũng khó mà phát hiện được họ.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên và Đình Đình lại bị hành động bất ngờ của Khiết Tây Tạp mà làm cho kinh ngạc hết sức, thế là hai đôi mắt của họ cứ mở trừng trừng mà nhìn nàng không chớp mắt.
Cuối cùng Khiết Tây Tạp mới nở nụ cười thật tươi rói và nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta đã tạo ra cảnh tượng bị người bắt cóc, mà kẻ ác nhân kia lại chính là ngươi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người cùng thuyền, đừng nghĩ sẽ có thể bỏ ta lại được. Lam Nguyệt đế quốc không ở được nữa rồi, ngươi tốt nhất là giờ nên nghĩ xem nên đi đâu đi, hì hì.
Mộ Dung Thiên và Đình Đình cùng liếc nhau, cả hai đều minh bạch ý tứ của Khiết Tây Tạp. Nàng đã dùng hai người làm công cụ để ly khai gia tộc. Đương nhiên, cho dù không có Mộ Dung Thiên thì nàng cũng có thể sử dụng phún xạ khí để trốn đi, nhưng nếu làm vậy thì sẽ mang tội từ bỏ gia tộc. Còn như bây giờ đổi thành một vụ bắt cóc, vậy thì tình huống không giống như vậy nữa, do đó mà Khiết Tây Tạp cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều. Nếu không thì nàng đã không cần phải mang Thiên Ma Hào và Không gian giới chỉ tặng cho Mộ Dung Thiên, thì ra nàng làm vậy cũng là có ý đồ cả. Nữ tử tinh quái này cuối cùng đã chọn lựa không cam lòng khuất phục số phận đã an bày cho mình, mà nàng đã sắp sẵn kế hoạch từ trước, đồng thời còn kéo luôn cả Mộ Dung Thiên xuống nước với mình.
Nếu đổi lại là người khác, vậy thì lúc này có thể sẽ nổi trận lôi đình, hoặc là lo lắng kinh hoàng vì đang đắc tội với một đại gia tộc. Có thể nói, lúc này hắn đã không còn chốn dung thân tại Lam Nguyệt nữa, vì vậy mà chuyến này đúng là một sự đả kích rất trầm trọng. Thế nhưng Mộ Dung Thiên cũng không phải là người khác, thân phận lúc này của hắn vốn là giả nên cũng không cần phải gánh chịu trọng trách đó. Dù cho Khải Lý có bị phát lệnh truy nã thì đã sao? Điều đó cũng đâu có quan hệ gì với hắn.
Trong khi hắn bày mưu tính kế đối với Khiết Tây Tạp thì đồng thời cũng bị nàng lợi dụng để bày mưu trở lại. Tuy nhiên, cũng may là hậu quả không nghiêm trọng lắm.
Tên sắc lang trong lòng thì cười thầm, nhưng ngoài mặt lại làm bộ tức giận đến nỗi không khống chế được tâm tình, tay run run chỉ vào Khiết Tây Tạp, miệng thốt không ra lời:
- Ngươi.....
Khiết Tây Tạp vẫn thản nhiên điều chỉnh cái la bàn ở trên phún xạ khí, rồi nói:
- Khải Lý tiên sinh, không cần tức giận như vậy, trong chuyến này ngươi cũng chiếm được không ít lợi lộc mà phải không? Hơn nữa, ta đã điều tra kỹ lưỡng lai lịch của ngươi rồi, ngươi vốn là một cô nhi, sống đơn độc một thân một mình, không bà con thân thích, và cũng không có gì phải lo lắng. Coi như bây giờ thay đổi cuộc đời, bắt đầu một cuộc sống phiêu lưu mạo hiểm. Khà, mạo hiểm thật là kích thích tới chừng nào, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến cho người ta máu huyết sôi trào rồi!
Khích Tây Tạp cười thích chí đến đỏ bừng cả hai má, nhìn qua cũng biết là nàng đang hưng phấn phi thường. Một mặt nàng hưng phấn vì cuối cùng đã thoát khỏi sự ràng buộc của gia tộc sau nhiều lần thất bại, nên lúc này cảm thấy nhẹ nhỏm thoải mái vì đã có được sự tự do của mình, còn mặt khác thì nàng cũng hào hứng vì cuộc sống đầy mạo hiểm đang ở trước mắt.
Mộ Dung Thiên cụt hứng nói:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, lần này ngươi đùa lớn chuyện rồi đấy, thử hỏi ta làm sao có thể về nhà được nữa chứ?
Thấy dáng vẻ phiền muộn của Mộ Dung Thiên, bao nhiêu cảm giác chán ghét hắn đều bay biến hết trơn, trong lòng rất khoái chí, nói:
- Ta không thể không làm vậy, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, chờ sau này ta chơi đã rồi về, đến chừng đó sẽ cho ngươi thật nhiều lợi lộc. Tuy nhiên, bây giờ thì ngàn vạn lần chớ mà giở trò gì, bằng không thì ta nhất định sẽ báo lại với gia tộc là ngươi vì một lý do thần bí nào đó mà bắt cóc ta, chỉ sợ đến lúc đó dù ngươi có nhảy vào thánh hà thì cũng đừng mong rửa sạch tội danh.
Vì chuyện cá nhân của mình mà phải hại người khác không thể trở về được, dù sao thì Khiết Tây Tạp cũng thấy áy náy, sau khi uy hiếp hắn xong, nàng liền an ủi hắn:
- Khải Lý tiên sinh, ta sẽ không qua cầu rút ván đâu, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền mà, chí ít thì trong khoảng thời gian ngắn này, ta vẫn chưa buông tha cho ngươi được.
Không đành lòng bức tử Mộ Dung Thiên chỉ là một nguyên nhân, ngoài ra lối sống ở An Cách La Hy học viện đã tạo cho nàng một thói quen sống tập thể, nếu phải trốn nhà ra đi một mình thì rất là khó chịu.
Mộ Dung Thiên cảm thấy buồn cười, ngươi buông tha ta? Lão tử còn muốn tìm cơ hội để cắt đuôi ngươi nữa đây này.
Hai người đều có lòng riêng, còn hoạt tường khí thì đưa ba người thần không hay quỷ không biết bay ra khỏi phạm vi của Đô Linh. Lúc này Khiết Tây Tạp mới lấy ở trong túi áo ra một chú chim nho nhỏ, khi vừa ra nơi thoáng đãng, chú chim đó liền vươn mình lớn dần lên, không lâu sau thì trở thành hình dạng của Lam Quang điểu. Tới lúc này Mộ Dung Thiên mới biết được Lam Quang điểu cũng giống như Phong Linh lộ của Bích Dạ vậy, chúng đều thuộc loại sủng vật có thể thay đổi kích cỡ của cơ thể.
Khiết Tây Tạp cởi dây an toàn ra, rồi nhảy phốc lên lưng Lam Quang điểu, Mộ Dung Thiên nhịn không được liền hỏi:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Nếu như mục tiêu của Khiết Tây Tạp cũng giống mình, vậy thì phải sớm tìm cơ hội để chuồn đi thôi.
Khiết Tây Tạp cười cười, nàng đã sớm nghĩ ra kế hoạch từ trước rồi, nên lên tiếng:
- Bắt đầu từ ngày mai, gia tộc của ta sẽ phát lệnh truy nã rộng rãi ra khắp Lam Nguyệt và các quốc gia đồng minh ở phía đông nam đại lục, như vậy thì những địa phương có thể đi được chỉ còn là những thành trì đã bị liên quân Tây Bắc chiếm giữ, hoặc là các quốc gia thù địch khác ở An Tác Tố đại dương. Ngoài những nơi đó ra, chỉ còn lại những quốc gia trung lập mà thôi. Khải Lý tiên sinh, ngươi nói xem, chúng ta xâm nhập vào đất địch tốt hơn hay là đến các quốc gia trung lập sẽ tốt hơn nhỉ?
Hiển nhiên không còn nghi ngờ gì nữa, địa phương mà ba người cùng chọn lựa chính là các quốc gia trung lập, chẳng những vậy mà còn chọn đích danh Tát La nữa, bởi vì nó là một đảo quốc, lại rất xa Lam Nguyệt, mà thương nghiệp ở đó rất thịnh hành, do vậy mà cũng ít bị hạn chế bởi chức nghiệp huy chương. Hơn nữa, nó còn là một nơi du ngoạn tốt nữa - đây mới chính là điều quan trọng nhất ở trong lòng Khiết Tây Tạp.
Chuyến này Khiết Tây Tạp đã chuẩn bị bỏ trốn rất chu đáo, ngoài việc không thể chịu đựng được việc phải khuất phục số phận và sống hết nửa cuộc đời bi thảm còn lại, trong tiềm thức của nàng còn có một nguyên nhân khác nữa. Nàng mong sẽ được gặp lại tên bạn cùng phòng, người đã cùng trải qua một đoạn thời gian vui vẻ, tiêu dao tự tại và đầy kích thích. Hắn chẳng những là người hữu tình, mà còn có tư tưởng rất lạ đời nữa. Đương nhiên, trong biển người mênh mông thế này, hy vọng đó thật là xa vời, nhưng ít ra thì nó cũng còn tồn tại.
Có tốc độ kinh người, lại không bị trở ngại gì suốt dọc đường bay, mỗi lần cần phải rẽ hướng thì đã có Phi hành sủng vật giúp đỡ, vì vậy mà ba người liền nhanh chóng nhắm thẳng hướng trung tâm mậu dịch tự do ở gần đó nhất, Tư Thản Ba Nã cảng. Chọn đường biển này để đến Tát La, tuy lộ trình có xa hơn, nhưng nó sẽ đi ngang qua hai quốc gia trung lập khác là Thủy Đô và Mộng Thành. Khiết Tây Tạp muốn mượn dịp này để đi du ngoạn luôn một phen, mà Mộ Dung Thiên cũng không có dị nghị gì. Việc mình có thể thành công tiến nhập vào Thụy Mạn gia tộc hẳn đã có nhiều người biết, nhất là hai kẻ đại biểu khác của Tát La. Nếu một trong hai kẻ đó là Bồi Đinh Mật, vậy thì gã nhất định sẽ tìm cách để cướp lấy Thiên Ma Hào trong tay mình. Tuy rằng chuyến này Long vương rất xem trọng Mộ Dung Thiên, đã đặc biệt phái nhân thủ tiếp ứng cho hắn, nhưng Mộ Dung Thiên không dám bảo đảm sẽ không có biến cố gì xảy ra. Âm mưu, luôn luôn là để người ta khó lòng mà phòng bị được, mà hải cảng của Nội Lạp Đạt Hải lại là con đường trở về Tát La nhanh nhất, bọn chúng thế nào cũng cho rằng hắn sẽ thông qua đường này mà quay về Tát La, do đó mà Mộ Dung Thiên dám khẳng định là nó sẽ có nhãn tuyến ở khắp nơi. Vậy thì không bằng chọn lộ tuyến xa một chút, nhưng tính an toàn lại cao hơn. Hơn nữa, thời gian lấy được Thiên Ma Hào vào tay sớm hơn dự định, do đó mà lúc này cũng không cần vội vàng gì.
Chờ tới trời sáng, khi người của Thụy Mạn gia tộc phát hiện ra Khiết Tây Tạp, Mộ Dung Thiên và Đình Đình cùng lúc thất tung, lúc đó ba người đã cách xa Đô Linh tới mấy trăm dặm. Không cần kinh qua không phận của thành trì, cũng không cần phải đi trên những quan đạo có ít ma thú, đó chính là chỗ tốt của Phi hành sủng vật. Dọc đường bay, ba người cũng có chạm trán với vài con Phi hành ma thú khác, nhưng chúng đều bị Lam Quang điểu bỏ rơi, hoặc là đều bị Khiết Tây Tạp đánh rơi hết.
Trên đường bay, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất khoái trá, nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ còn thiếu việc giao Thiên Ma Hào cho Long vương nữa là xong. Ngoài ra lại còn có được Không gian giới chỉ quý hiếm, do đó mà lúc này tâm tình của Mộ Dung Thiên rất tốt. Còn đối với Đình Đình, kế hoạch báo thù của nàng cũng đi cùng đường với tiền đồ của hắn, vì vậy mà nàng cũng thấy rất vui vẻ. Còn Khiết Tây Tạp thì lại vui mừng hớn hở như một con chim yến vừa sổ lồng, trên mặt nàng hiện ra nụ cười thật tươi, mà cho tới giờ vẫn chưa ngậm miệng lại được nữa.
Với lộ trình này, nếu cưỡi Lục hành tọa kỵ thì cũng phải mất một ngày và nửa đêm mới có thể tới nơi, nhưng với Lam Quang điểu thì chỉ một đêm đã hoàn tất rồi. Mộ Dung Thiên suýt xoa thèm thuồng không ngớt, chỉ hận là mình không có một con giống vậy. Nhớ tới con sủng vật Tật Phong của mình, nó chỉ là một con tiểu cẩu, ngoài việc tối ngày chỉ biết gặm giầy ra thì hầu như chẳng giúp đỡ được gì hết vậy.
Khi còn cách Tư Thản Ba Nã cảng chừng hơn mười dặm nữa, Khiết Tây Tạp liền chỉ huy cho Lam Quang điểu hạ xuống đất, bởi vì nó là một loại sủng vật đặc biệt nên sẽ rất dễ khiến người ta chú ý. Sau khi Tích Tích đáp xuống thì nó sẽ hóa thành một con chim nhỏ, so với dạ oanh cũng không khác bao nhiêu, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì sẽ không có cách nào để biết được nó là một loại Phi hành sủng vật cao cấp cả.
Trong lúc ba người cùng dùng khinh thân thuật để tiến về phía Tư Thản Ba Nã cảng, Khiết Tây Tạp đã trổ tài dịch dung và khiến cho Mộ Dung Thiên với Đình Đình đều phải cực kỳ ngạc nhiên, và cũng chính vì thế mà lại càng khiến cho nàng được đắc ý không ít. Khiết Tây Tạp vốn đã rất nhuần nhuyễn trong việc hóa trang, nên không lâu sau, tóc tay, mặt mũi, màu da, vv...tất cả đều thay đổi hết. Lúc này nàng không biến thành hình dạng của Tạp Hy nữa, bởi vì người trong gia tộc đều nhận ra thân phận đó của nàng, vì vậy mà lúc này nàng đã biến thanh một nữ thương nhân thành thục diễm lệ. Chức nghiệp này rất bình thường ở một địa điểm mậu dịch trung lập, tuy nhiên, nữ thương nhân thì cũng khá là hiếm thấy.
Còn Mộ Dung Thiên và Đình Đình thì được Khiết Tây Tạp dành cho hai chiếc mặt nạ để biến thành tùy tùng và muội muội của nàng. Rốt cuộc, nguyên bản là một thương nhân, vậy mà giờ đây lại biến thành một nam tùy tùng, còn nàng tiểu công chúa vốn không phải thương nhân thì lại biến thành một thương nhân, lại còn có thân phận chủ tớ đảo lộn tùng phèo, và quan hệ thì cũng rối tung rối mù cả lên. Và cứ thế, ba người hiên ngang bước đi những bước đầu tiên ở trên cuộc lữ hành tràn đầy phiêu lưu mạo hiểm của Khiết Tây Tạp.
Hết