Trước hai cặp mắt đang dán lên người mình, đồng thời còn không ngừng di chuyển lên xuống, trái phải, Mộ Dung Thiên cảm thấy mất hết tự nhiên. Nếu chủ nhân của hai cặp mắt kia là mỹ nữ thì cũng chẳng sao, đằng này một trong hai người đó là một nam nhân có râu quai nón thì mới khổ. Nếu như bị một nam nhân dùng ánh mắt chăm chú, hoặc cũng có thể nói là ái muội mà nhìn như vậy, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một sự khác thường về giới tính, chỉ mới nghĩ đến đó thôi thì Mộ Dung Thiên đã nổi da gà hết rồi. Người thứ hai là một nữ nhân sồn sồn, phong vận vẫn còn bảo lưu được ít nhiều, điều đó cho thấy lúc còn trẻ tuổi, bà ta hiển nhiên là một người có tư sắc bất phàm; cả dáng người cũng được giữ gìn rất tốt, đương nhiên có thể khẳng định bà ta hẳn là một mỹ nữ đã từng làm mê đắm rất nhiều thiếu niên, nhưng Mộ Dung Thiên dù sao cũng là người đã có thê tử nên hắn không hề có hứng thú với bà ta.
Hai người trước mắt hắn đây là thất thúc của Khiết Tây Tạp, Thái Lợi và chính thê của ông ta là Ái Mã Phỉ. Từ sau khi Mộ Dung Thiên được toàn bộ Thụy Mạn gia tộc nhất trí tán thành hắn trở thành vị hôn phu của Khiết Tây Tạp, mấy ngày qua hắn phải liên tục đi bái kiến rất nhiều người, trên từ đời thái công (cụ) của nàng, dưới đến các thúc thúc và thẩm thẩm, Mộ Dung Thiên biết rằng đây không phải là vì họ muốn mình đi làm quen với các người trong gia tộc trước để sau này có thể chung sống hòa thuận với nhau, mà đó là để bọn họ đánh giá bản thân mình mà thôi.
Ánh mắt của Thái Lợi và Ái Mã Phỉ không rời khỏi thân hình của Mộ Dung Thiên, giống như là họ đang ngắm hoa vậy, vừa ngắm mà miệng còn vừa tấm tắc khen ngợi nữa. Mộ Dung Thiên cảm thấy ánh mắt của bọn họ giống như là đang quan sát chủng mã vậy, mà cảm giác đó của hắn cũng không sai, bởi vì người của Thụy Mạn gia tộc đúng là đang có suy nghĩ như vậy. Bọn họ vốn không quan tâm xem Mộ Dung Thiên có thể cống hiến được những sự nghiệp gì cho gia tộc, bởi vì họ vốn đã có đông đảo nhân tài, huống chi người của họ bất cứ ai cũng có thể hùng trấn nhất phương, vì thế mà tuyệt đối không cần đến Mộ Dung Thiên. Điều mà họ quan tâm chính là xem khả năng "tạo người" của gã hiền tế này có mạnh hay không, có thể hiệp lực cùng Khiết Tây Tạp để mang đến sự thịnh vượng về nhân đinh hay không, chứ không thể để cho một đại gia tộc lớn mạnh như vậy mà phải bị mất mặt mà không có cách nào tiếp nhận nổi chỉ vì vấn đề hậu tự tuột dốc mà thôi.
Phải nói rằng điều kiện của Mộ Dung Thiên còn khiến cho họ rất thỏa mãn nữa. Tướng mạo của hắn anh tuấn, khí lực cường tráng, trong lúc điều tra tư liệu của hắn, họ không hề thấy có ghi lại là hắn đã từng mắc phải những chứng bệnh nghiệm trọng gì, và sinh hoạt tập quán cũng bình thường. Theo ánh mắt sành sõi của lão gia hỏa này nhìn ra được, tên tiểu tử này thuộc loại người có tính dục rất mạnh, người như vậy hiển nhiên sẽ có năng lực mang đến cho gia tộc con đàn cháu đống vừa mạnh khỏe và lại vừa rất ưu tú - đương nhiên, với điều kiện là Khiết Tây Tạp sẽ không như bọn họ mà cũng mang trớ chú của chư thần ở trên người.
Thụy Mạn gia tộc lúc trước còn lo lắng Khiết Tây Tạp sẽ chọn một người có thân thể và tố chất bạc nhược, hoặc là người có đầu óc đơn giản, đến lúc đó thì hơi phiền đấy. Điều duy nhất không được hoàn mỹ, đó là thực lực của nhân tuyển cuối cùng này có vẻ hơi thấp. Mà kể ra thì ma võ sĩ cấp C ở tại đế quốc cũng không được xem là thấp lắm, nhưng nếu so với một nơi ngọa hổ tàng long như Thụy Mạn gia tộc thì hắn đúng là một tiểu nhân vật không đáng kể. Đối tượng lý tưởng nhất của gia tộc đương nhiên là một vị ma pháp sư có tài năng xuất chúng, vô luận là chức nghiệp hay phương diện di truyền đều có lợi rất nhiều, nhưng nhân vô thập toàn, việc như vậy cũng khó được hoàn mỹ lắm, chí ít so với trong mong muốn cũng khá tốt rồi. Do đó, việc xác lập tiểu tử này làm khoái tế của Thụy Mạn gia tộc đã thành thế ván đóng thuyền rồi.
Hai chân của Mộ Dung Thiên đứng đã mỏi nhừ, cuối cùng Thái Lợi và Ái Mã Phỉ mới cùng gật đầu và nói với giọng thân thiết:
- Khải Lý, mời ngồi, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.
Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi xuống ghế. Nhưng khi hắn vừa ngồi xuống chưa lâu, hai mông còn chưa kịp nóng thì đã có rất nhiều câu hỏi dồn dập đổ lên người hắn rồi. Câu hỏi nhiều đến nỗi khiến hắn không có thời gian rảnh rang để hớp ngụm trà nữa. Căn cứ theo kinh nghiệm, thời gian "phỏng vấn" buồn chán này sẽ kéo dài tới hơn ba tiếng mới hết, nó quả là một sự dày vò vô cùng thống khổ, thật khiến cho hắn buồn bực muốn chết.
Mãi cho đến khi trời gần tối, Mộ Dung Thiên mới nặng nề kéo lê đôi chân trở về phòng của mình. Giao thiệp kiểu này còn phiền phức hơn cả những buổi xã giao thương nghiệp nữa, khiến cho toàn thân hắn mỏi mệt vô cùng. Hôm nay hắn không còn ở tại phủ trạch của Mạc La Khoa nữa, mà lại đuợc cấp cho một gian phòng có đình viện riêng. Từ sau khi thắng được cuộc tỷ thí cho tới nay, hắn hiểu rằng mục đích của chuyến đi Lam Nguyệt lần này của mình rất có khả năng sẽ đạt thành. Sự bài trí của tòa đình viện này rất toàn diện, ngoài phòng ngủ, hoa viên, phòng ăn, phòng khách, và sân huấn luyện ra, Thụy Mạn gia tộc còn phân phối quản gia, trù sư, hộ viện, viên đinh, người hầu, nữ tỳ, gia sủng, và cả một căn phòng cách biệt để dùng làm việc riêng nữa. Chỉ có phần tử của Thụy Mạn gia tộc mới có thể nhận được sự đãi ngộ như thế này, đồng thời, ở một mặt khác, họ cũng ngầm ám chỉ thân phận đặc biệt nữ tế (con rể) tương lai của Mộ Dung Thiên.
Trong mấy ngày trước, mỗi lần Mộ Dung Thiên trở về đình viện của mình thì sẽ gặp ngay nữ tỳ, hầu hạ hắn cởi áo và châm trà. Thế nhưng hôm nay người hắn gặp đầu tiên lại là Đình Đình. Mộ Dung Thiên được thuận lợi tiến vào Thụy Mạn gia tộc, đương nhiên nữ tỳ cận thân của hắn cũng có được địa vị không quá thấp. Ngoài quản gia và hộ viện ra, tất cả hạ nhân đều dựa vào chức nghiệp mà phân chia cao thấp, nếu dựa vào tình cảm thân sơ với Mộ Dung Thiên thì nàng rõ ràng là có địa vị cao hơn những người khác rồi. Trường hợp của nàng cũng giống như một tiểu thái giám hầu hạ cho hoàng đế vậy, ngay cả trọng thần trong triều cũng không dám khơi khơi đắc tội với hắn.
Mộ Dung Thiên biết, chỉ có khi nào có chuyện quan trọng thì Đình Đình mới đến báo với hắn trước tiên thôi.
- Khải Lý tiên sinh, có khách quý đến thăm.
- Ủa, thế à?
Mộ Dung Thiên hơi thấy bất ngờ, mấy ngày qua toàn là hắn đi bái phỏng người khác thôi mà, ngoài Khiết Tây Tạp và đám hạ nhân ra, người của Thụy Mạn gia tộc đều là bậc trưởng bối, vậy mà bây giờ lại có người tới bái phỏng bậc hạ bối thì dường như không hợp với tình lý thì phải. Như vậy thì hẳn là người ngoài rồi, nhưng người này là ai đây? Mộ Dung Thiên cố gắng lục lọi trong tư liệu của Khải Lý, xem gã có bằng hữu nào ở Đô Linh hay những vùng phụ cận gần Đô Linh hay không, nhưng gã đúng là một người không hề giao du rộng rãi, ngoài nơi sinh và gia hương ra, những địa phương khác hình như là không có bằng hữu nào thì phải.
Vậy người này là ai đây?
Mộ Dung Thiên mang theo một bụng nghi vấn bước vào phòng khách, vật đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là một đôi mắt sáng màu xanh lục, đôi mắt đó lập tức kéo theo rất nhiều hồi ức cũ khó thể phai nhòa ùn ùn tuôn ra. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên lúc này không còn là một thiếu niên đầy xung động như trước nữa, hắn lập tức đè nén sự rung động đang trào dâng, đồng thời làm ra dáng vẻ vui mừng, nói:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, thật hân hạnh gặp được nàng ở đây.
Lăng Đế Tư mỉm cười đáp lại:
- Khải Lý tiên sinh, ngài khỏe không? Chẳng hay ta đến đây lần này có làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi quý báu của ngài chăng?
Lời của nàng rất lễ độ và đồng thời cũng rất khách sáo. Sau khi lên làm thành chủ đến nay, nàng thay đổi cũng rất nhiều, toàn thân đều tỏa ra nét thành thục, nếu người ngoài muốn nhìn sắc mặt mà đoán xem nàng đang suy nghĩ điều gì thì sẽ khó mà thực hiện được; thế nhưng Mộ Dung Thiên lại cho rằng nàng thiếu nữ hiếu thắng bồng bột, không có tâm cơ, và bao nhiêu hỷ nộ trong lòng đều hiện ra trên mặt mà ngày trước hắn đã gặp tại tửu điếm của Tư Ân lại hấp dẫn hơn bây giờ nhiều lắm.
- Tất nhiên là không có rồi, đây là vinh hạnh của ta mà.
Mộ Dung Thiên vừa khách sáo đáp lại lời nàng, đồng thời cũng suy đoán xem nàng đến đây là có mục đích gì. Chẳng lẽ bữa trước nàng thấy mình thuận lợi khiến cho Liệt Hỏa toàn lực phục tùng và phối hợp trong cuộc tỷ thí, nhưng giờ vẫn còn hoài nghi và muốn đến hỏi cho ra lẽ? Về điểm này thì Mộ Dung Thiên đã sớm nghĩ tới rồi, hắn dự định sẽ khăng khăng cho rằng trời sinh Tam Mục Sáp đã có tính bất khuất rất cao, hơn nữa bẩm sinh lại có tính hơn thua với dòng dõi Bài Vân Câu nên mới tạo ra cuộc diện như thế.
Lăng Đế Tư mỉm cười nói:
- Vậy thì rất tốt! Khải Lý tiên sinh, kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ muốn mượn dịp đến xem cho biết vị hôn phu của hảo bằng hữu mình là một người như thế nào thôi.
Vừa nhìn thấy nụ cười của nàng, hai mắt của Mộ Dung Thiên lập tức sáng ngời lên, trong một sát na đó, nụ cười của nàng thật là tươi tắn xinh đẹp, y như của thời thiếu nữ trước kia mà hắn đã từng yêu say đắm. Tuy rằng giữa hai người có ân oán đan xen từ lâu, nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng, sức hấp dẫn của Lăng Đế Tư đối với mình cho tới bây giờ vẫn chưa hề phai nhạt. Huống chi, ân oán giữa hai người cũng không thể quy trách về một người được, nếu có trách thì chỉ có thể trách ông trời đã tạo ra sai lầm quá buồn cười. Ngược theo thời gian, trong một lần đào sinh, Lăng Đế Tư đã xuất hiện kịp thời và giúp hắn thoát vòng nguy khốn.
Ngay trong lúc Mộ Dung Thiên bị thần thái thiếu nữ của Lăng Đế Tư mà đã từ lâu hắn không thấy được làm cho đờ đẫn ra, bên tai hắn chợt vang lên một câu nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta có chuyện quan trọng cần bàn, không biết có thể tìm một nơi khác để trò chuyện được chăng?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì giật mình trấn tỉnh lại, những lời này là do Tụ Âm thuật phát ra, thông thường khi chủ khách nói chuyện với nhau thì không cần dùng tới phương thức này, nàng đã mượn dịp nhấp hớp trà để che đi việc mình dùng Tụ Âm thuật. Một chi tiết nhỏ thế này cũng đủ cho thấy ý đồ đến đây của nàng không tầm thường chút nào. Mộ Dung Thiên tựa hồ đoán ra được ý của nàng, nên hắn rất vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì, rồi quay sang hai tỳ nữ đang đứng hầu ở sau lưng và nói:
- An Đáp, Đan Ba, ở đây không còn chuyện gì nữa, các ngươi tạm thời lui xuống trước đi.
- Dạ!
Hai người thi lễ xong liền rời khỏi phòng khách. Có thể là vì thân phận Khải Lý của Mộ Dung Thiên có "gia cảnh" thanh bạch nên Thụy Mạn gia tộc vốn không nghi ngờ gì hắn. Vả lại, cho dù hắn có trở thành một thành viên của Thụy Mạn gia tộc thì cũng sẽ không được trọng dụng, do đó mà họ không sợ hắn sẽ làm mưa làm gió gì, chính vì thế nên hắn mới không bị giám sát chặt chẽ. Hắn từng để Đình Đình dùng thân phận tỳ nữ để tỉ mỉ kiểm tra phòng khách tới mấy lần, nhưng chưa hề phát hiện ra Quang hệ kính tượng hay khí cụ truyền tống gì.
Chờ cho hai nữ tỳ rời khỏi đó, Mộ Dung Thiên mới thản nhiên nói:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, nàng cứ việc thoái mái trò chuyện, ta dám bảo đảm, mỗi một câu nói của nàng sẽ không truyền đến tai của người thứ ba.
Lăng Đế Tư vẫn chưa hết lo lắng, nàng đảo mắt quan sát mấy góc phòng vài lượt, đồng thời còn nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, nàng yên tâm đi, trong phòng này không hề có bất kỳ một nghi khí truyền tống kính tượng gì đâu.
Hắn thoáng dừng lại một chút rồi nói:
- Ta là người yêu thích tự do, tuyệt sẽ không chấp nhận lối sinh hoạt bị người khác quản chế đâu.
Hắn nói như vậy một là để giải thích, và giả như vô tình tiết lộ chút manh mối cho Lăng Đế Tư nắm bắt nữa.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì quả nhiên rất mừng rỡ, nếu quả đúng như hắn nói, vậy thì nhiệm vụ làm thuyết khách do Khiết Tây Tạp giao phó rất có hy vọng thành công rồi.
- Khải Lý tiên sinh, thật ra ta muốn đến đàm phán với ngài về một chuyến giao dịch, là một mối giao dịch này có liên quan đến hôn sự của Khiết Tây Tạp.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì không hề ngạc nhiên chút nào, hắn cũng đoán được trong mấy ngày này, Khiết Tây Tạp thế nào cũng sẽ có hành động, chỉ có điều là hắn không nghĩ tới nàng ta sẽ phái Lăng Đế Tư đến làm người phát ngôn mà thôi.
Phải ngồi đám phán về việc hôn sự của một người hảo hữu của tiền thê của mình, đã vậy mà còn là đàm phán với hình thức giao dịch nữa, bất giác trong lòng Mộ Dung Thiên nổi lên một cảm giác cực kỳ quái đản.
Hết