- Có phải là Khải Lý tiên sinh không?
Trong lúc Mộ Dung Thiên đang chờ đợi để đi qua cửa trước của quảng trường, chợt có hai tên thủ vệ đứng gần đó liền ngăn hắn lại.
Tính huống đột ngột này mới chỉ xảy ra lần đầu tiên, Mộ Dung Thiên hết sức nghi hoặc, lên tiếng hỏi lại:
- Đúng rồi, ta chính là Khải Lý, xin hỏi có vấn đề gì?
Thủ vệ lễ phép nói:
- Tiểu thư của chúng ta có nói qua, thỉnh tiên sinh trở về trước, đợi sáng mai đúng chín giờ hãy trở lại, đây là lệnh miễn xá khẩn cấp, đến lúc đó tiên sinh cũng không cần phải xếp hàng để chờ đến lượt nữa.
Mộ Dung Thiên tiếp nhận cái mộc bài bé tí mà chẳng hiểu gì cả, hắn hỏi tiếp:
- Nhị vị, ta có thể hỏi nguyên nhân tại sao được không?
Hai thủ vệ đáp:
- Thật xin lỗi, bọn ta cũng không rõ lắm. Đây là ý của tiểu thư, chúng ta chỉ y lệnh mà hành sự thôi, những việc khác vốn không có tư cách để biết tới. Nói chung, vô luận thế nào, mong tiên sinh hãy trở lại sau nhé.
Những người ở sau lưng vì chờ đợi sốt ruột nên bắt đầu lên tiếng thúc giục, Mộ Dung Thiên rơi vào tình trạng không biết làm gì khác hơn là phải rời khỏi vị trí, mang theo đầy nghi vấn để trở ra ngoài.
Đình Đình đang sốt ruột chờ ở ngoài cửa vừa thấy hắn thì hỏi ngay:
- Khải Lý tiên sinh, sao vậy, hình như ngài còn chưa qua cuộc khảo nghiệm của ải thứ nhất nữa mà phải không?
Mộ Dung Thiên nhíu mày nói:
- Ta cũng không biết nữa.
- Chẳng lẽ Khiết Tây Tạp cho ngài được đặc cách qua cửa mà không cần khảo nghiệm à?
Mộ Dung Thiên lắc đầu:
- Đâu có, nàng ta sai thủ vệ báo lại, kêu ta sáng mai hãy đến.
Hắn có cảm giác không hay lắm, sự tình tưởng như rất thuận lợi, Khiết Tây Tạp từ nhỏ đã ngưỡng mộ mình, nhưng nếu như quá coi trọng việc này, vậy té ra tự mình đã quá đa tình rồi.
Ngay cả Đình Đình hiểu biết nhiều như vậy mà cũng không đoán ra được trong hồ lô của Khiết Tây Tạp có bán thuốc gì, nàng tư lự:
- Rốt cuộc nàng ta muốn gì nhỉ?
- Ài, ta cũng hơi hiểu được ý tứ của nàng ta rồi.
Mộ Dung Thiên ảo não thở dài. Cho dù lần này hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về Tát La thì Long vương cũng sẽ không trách tội hắn, và vẫn trọng dụng hắn như cũ, nhưng trọng dụng tới mức nào thì lại là vấn đề khác. Nhiệm vụ lần này là một cơ hội lớn cho hắn, nếu có thể hoàn thành thì nó sẽ mang tính quyết định rất lớn cho bước tiến của hắn sau này. Tính chất quan trọng của nó cũng giống như Cát Tư năm xưa khi mới lên nhậm chức thành chủ của thành La La Đạt vậy, lão đã bội tín và không đếm xỉa đến sinh mạng của mấy trăm vạn người của Phương Thốn quốc, sau đó mượn cơ hội mà thôn tính quốc gia đó, rồi biến La La Đạt thành một siêu cấp thành thị.
Sau một đêm mất ngủ vì suy đoán về đủ mọi khả năng có thể xảy ra, sáng hôm sau đúng chín giờ thì tên sắc lang cũng có mặt tại quảng trường.
Nhìn bộ dạng của tên sắc lang với hai mắt thâm quầng chẳng khác nào mắt của gấu mèo qua kính tượng, Khiết Tây Tạp cực kỳ vui mừng, một tay thì bấm loạn vào cái nút ở trước mặt. Hai ngày qua nàng tuyển phu theo kiểu này đây, chiêu thân đại hội kỳ này thật chẳng khác gì một trò đùa, chỉ tội nghiệp cho mấy người tham tuyển, ai nấy cũng đều như những con thú tới mùa động dục, giở hết mọi bản lĩnh ra ngõ hầu thu hút sự chú ý của người khác phái.
- Lăng Đế Tư, ngươi nói tên kia tối qua có ngủ được không? Cứ coi qua coi lại tài liệu thật là khó chịu muốn chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của tên kia thì ta rất khoái chí nha, ha ha.....
Khiết Tây Tạp cao hứng buông tiếng cười lớn, khiến cho toàn bộ căn phòng đều vang vọng tiếng cười của ma nữ.
Lăng Đế Tư thấy Khiết Tây Tạp đùa dai như một tiểu hài tử vậy, thì chỉ biết lắc đầu, nói:
- Đại tiểu thư, rốt cuộc ngươi đùa gì thế?
Khiết Tây Tạp trong lúc cao hứng thì tính xấu cũng theo thói quen mà hiện ra ngoài hết, nàng đưa tay bóp một cái lên ngực Lăng Đế Tư rồi cười dâm đãng, nói:
- Mỹ nhân đừng vội, cứ từ từ mà xem trò vui, nhất định sẽ rất đặc sắc đấy, nhưng mà ta cũng có thể tiết lộ một chút đoạn cuối của vở kịch. Hắn đã uống một ly "Nhất tả thiên lý" rượu của ta, cứ theo phân lượng và tỷ lệ ức chế, nhất định sẽ phát tác sau bốn mươi tám giờ, và thời khắc đó cũng sắp tới rồi, khà khà....
Lăng Đế Tư gạt tay của Khiết Tây Tạp ra, trước giờ nàng chưa nghe qua cái tên đó bao giờ nên hỏi lại:
- Cái gì là "Nhất tả thiên lý"?
Khiết Tây Tạp cực kỳ đắc ý, nói:
- À, đó là một phương thuốc cực kỳ đặc biệt dựa theo Thiên thư mà điều chế ra, vô luận là người, động vật hay ma thú sau khi uống nó vào thì sẽ không thể tự khống chế được, nhất định sẽ bị tiêu chảy suốt ngàn dặm, tiêu chảy nhiều hay ít, lớn hay nhỏ, hắn sẽ bị rượt cho tới khi toàn thân không còn tí sức nào mà phải dựa tường để đi thì mới thôi.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì nhịn không được mà cười phá lên rồi mắng:
- Thật là ác ôn!
Khiết Tây Tạp cười khúc khích:
- Xì, đây là một phát minh vĩ đại tới dường nào, sao lại nói là ác ôn chứ? Triết Biệt Đức đúng là một thiên tài đó nha.
Nếu nàng mà biết được Mộ Dung Thiên còn biết chế xuân dược khiến cho nữ nhân bị dục hỏa thiêu thân, tự động yêu thương nhớ nhung người ta thì có lẽ nàng sẽ phải bò xuống đất mà tung hô hắn là thần quá.
- Tên chết bầm đó thật là quá ghê tởm mà, nếu không khiến cho hắn sống dở chết dở thì sẽ không giải được mối hận trong lòng ta được.
Lăng Đế Tư nhịn không được liền hỏi:
- Vậy ngươi tính làm gì?
Hai mắt của Khiết Tây Tạp lập tức sáng bừng lên, bộ dạng giống như một tiểu học sinh đeo khăn quàng đỏ ngây thơ ngoan ngoãn, siêng năng học tập vậy, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi nói xem, khi hắn mót quá thì sẽ làm gì?
Lăng Đế Tư nhíu mày:
- Phế ngôn, đương nhiên là phải chạy đi tìm nhà xí để giải quyết rồi.
Khiết Tây Tạp cười nói:
- Trả lời đúng lắm, một trăm phần trăm đấy! Lúc đó hắn sẽ như một tên sắc lang cần phải tìm nữ nhân để phát tiết vậy!
Lăng Đế Tư bực mình, nói:
- Ê Khiết Tây Tạp, ngươi có thể làm thục nữ một chút được không hả?
Khiết Tây Tạp không đồng ý:
- Sao chứ, ta đây là ăn ngay nói thẳng à nha. Thôi được rồi, trở lại đề tài chính đi, khi hắn muốn tìm nhà xí nhưng người trong quảng trường đã đông đến nỗi nữ nhân có ngực hơi lớn một chút cũng bị ép đến ra cả sữa....
Lăng Đế Tư vội ngắt lời nàng:
- Chủ thần ạ, xin hãy cứu lấy nha đầu có linh hồn ô uế, không thuốc chữa này với.
- Phì, phì, phì, đừng có chen ngang, để ta nói xong đã, dòng suy nghĩ của người ta đang ngon trớn thì sắp bị ngươi làm lộn tùng phèo lên rồi....
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Người đông như vậy, trong vòng mười phút thì hắn vẫn không chen ra ngoài được, phải không?
Lần này Lăng Đế Tư không nói gì mà chỉ gật gật đầu.
Khiết Tây Tạp lại nói tiếp:
- Chen ra ngoài không nỗi thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải đi luôn tại chỗ, ngay trước mắt hơn mười vạn người?
Lăng Đế Tư lo lắng hỏi:
- Khiết Tây Tạp, ngươi chơi kiểu đó có phải là có chút quá đáng không?
Khuôn mặt diễm lệ như thiên sứ của Khiết Tây Tạp lúc này lại nở nụ cười quỷ dị:
- Yên tâm, ta là người thiện lương thế này, sao có thể đuổi tận giết tuyệt chứ. Đối với người gặp khó khăn, ta đương nhiên sẽ đợi đúng lúc mà ra tay giúp đỡ, khi đó sẽ sai thủ vệ đưa hắn đến nhà xí ở trên thành lâu, nơi mà chỉ có thành thủ mới sử dụng được.
Lăng Đế Tư nhìn thấy biểu tình đó thì biết sự tình không đơn giản như vậy, cái người "thiện lương" này nhất định là trong bụng có mục đích không lương thiện mà, nhưng nàng nghĩ không ra ý đồ của Khiết Tây Tạp, và bây giờ cũng bị cuộc diện quỷ dị này khơi lên hứng thú, vội hỏi:
- Sau đó thì thế nào?
Khiết Tây Tạp cười nói:
- Sau đó hả? Sau đó thì đương nhiên hắn phải đi đại tiện rồi, không lẽ còn có thể ăn cơm ở trong đó sao?
Lăng Đế Tư nghe vậy thì ruột gan như muốn lộn tùng phèo lên, thầm nghĩ trưa nay chắc ăn không vô rồi, nhưng nàng vẫn hỏi:
- Được rồi, Khiết Tây Tạp tiểu thư của ta ơi, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, hãy mau nói ra đi.
Khiết Tây Tạp cười cợt nhã:
- Lăng Đế Tư, ngươi cho ta sờ một chút, rồi ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Lăng Đế Tư không biết làm sao hơn nên chỉ đành gật đầu ưng thuận. Khiết Tây Tạp thấy vậy liền đưa ta ra mà bóp lên ngực Lăng Đế Tư một cái, còn miệng thì cười hì hì, bộ dạng giống hệt một tên lưu manh vậy. Lăng Đế Tư thì tóc gáy dựng ngược, có cảm giác như là bị một tên sắc lang đang phi lễ với mình, nhưng cũng may Khiết Tây Tạp cũng là một nữ nhân.
Ma trảo của Khiết Tây Tạp vuốt ve bộ ngực của bằng hữu tốt của mình dừng lại chừng ba giây, sau đó tuy không muốn nhưng vẫn lưu luyến rút về, rồi nói:
- Ừm, thấy ngươi hào sảng như vậy, ta cũng không nỡ dụ dỗ ngươi tiếp. Kỳ thật, nhà xí ở trên thành lâu đó đã được ta lắp sẵn một cơ quan. Ở dưới chân nó có một cái máy phun khí Hỏa hệ rất mạnh, chỉ cần ta ấn nút cơ quan, "ầm" một tiếng, tất cả mọi thứ đều sẽ bắn tung lên cao.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì suýt nữa bị ngất luôn:
- Khiết Tây Tạp, ngươi đùa thật dai đó nha, có phải đó cũng là phát minh ở trong Thiên thư hay không?
Khiết Tây Tạp gật đầu và cười nói:
- Ta như vậy là vẫn còn đối tốt với hắn đó nha. Đến lúc đó, người ở bên dưới chỉ thấy được cái bóng của hắn thôi chứ không thấy được bộ mặt của hắn. Hơn nữa, ở bên trên bồn xí còn được giăng sẵn cái dù được làm bằng tơ của Mễ Lan tầm để làm giảm tốc độ nữa, hắn sẽ không bị quăng chết đâu. Bổn tiểu thư có phải là một người giàu lòng nhân ái, rất thích giúp đỡ người ta hay không?
Khiết Tây Tạp nói đến đây thì thay đổi ngữ khí rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, theo phỏng đoán của ta, cái bồn xí đó sẽ bị máy phun khí bắn tung ra ngoài thành lâu chừng bốn ngàn thước, rồi sẽ rơi xuống hạo phân thảo nguyên. Đến lúc đó, hắn vừa đi đại tiện vừa chiến đấu với ma thú, đúng là một đại anh hùng rất anh dũng, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, khiến cho người người phải sùng bái đó nha.
Lăng Đế Tư trợn mắt há miệng, nhìn bộ dạng giả đò ngưỡng mộ của Khiết Tây Tạp thì không khỏi giật mình mà rùng mình một cái. Quả thật ai mà dám đắc tội với tiểu ma nữ này thì hẳn sẽ không có kết quả tốt. Coi bộ ngoài gã bạn cùng phòng của nàng ta ra thì không còn ai trị được Khiết Tây Tạp nữa rồi.
Khiết Tây Tạp thản nhiên nói:
- Chỉ tiếc là ta không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, thật là không thể nào bù đắp được sự đáng tiếc đó rồi. Tuy nhiên, nếu tự mình có thể làm chủ sự để dàn dựng ra hoạt cảnh này thì cũng đủ khiến ta khoái chí lắm rồi, ha ha ha.....
Nàng đắc ý buông tràng cười dài, nhưng tiếng cười chỉ mới vang lên được phân nửa thì bỗng dưng bị tắc nghẽn.
- Ối!
Lăng Đế Tư thấy nàng nhăn nhó mặt mũi thì vội hỏi:
- Khiết Tây Tạp, ngươi sao vậy?
Khiết Tây Tạp ôm lấy bụng mình, mồ hôi toát ra đầm đìa, nói:
- Bụng ta đau quá.
Lăng Đế Tư lo lắng hỏi:
- Có phải ngươi đã ăn đồ dơ gì không?
Khiết Tây Tạp lắc đầu:
- Đâu có chứ, sáng nay ta chỉ mới uống một ly sữa tươi thôi mà, ngươi cũng biết đó, ta đâu có ăn uống mấy thứ đồ không tươi chứ.
Lúc này trong bụng nàng nổi lên từng trận nhộn nhạo, Khiết Tây Tạp bỗng nhiên nhớ tới điều gì, chợt hốt hoảng kêu lên:
- Nhất tả thiên lý!
Trong Thiên thư có miêu tả rõ bệnh trạng sau khi uống vào Nhất tả thiên lý, nhưng nàng không hiểu được sao người uống nó lại là mình chứ. Chẳng lẽ tên kia đã nhìn thấu ý đồ của mình, đồng thời còn dùng chiêu "gậy ông đập lưng ông" nữa?
Khiết Tây Tạp gấp như bị lửa thiêu, vội chạy về hướng nhà xí, đồng thời còn ném lại một câu:
- Lăng Đế Tư, nhớ kỹ đó, khi nào đến phiên Khải Lý thì nhất định phải cho hắn qua cửa đó.
Thụy Mạn tiểu công chúa bắt đầu phát điên:
- Aaaaaa, tức chết ta rồi! Tên hỗn đãn chết toi, tên hỗn đãn chết bầm, siêu cấp đại hỗn đản, ta nhất định phải giết hắn! Không, phải tiền dâm hậu sát mới được.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì chỉ muốn ngất đi luôn.
Hết