Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 8 - Chương 59: Sức mạnh của thiên địa

Đốm sáng trước mắt càng lúc càng lớn, ba thần linh Tiếu Ân cuối cùng đã ra khỏi không gian hắc ám mà vào trong quang minh chi hải. Nhìn đốm sáng đang tỏa hào quang trước mắt và không gian hắc ám sâu không thấy đáy, trong lòng họ có chút cảm khái.
Tiếu Ân đột nhiên hỏi:


- Tania bệ hạ, trong cấm địa khác cũng có địa phương như thế chứ?
- Địa phương nào?
Tania nghi hoặc hỏi.
Tiếu Ân chỉ vào không gian hắc ám:
- Chính là cái địa phương giam giữ yêu quái này đó.
Tania do dự một chút:


- Trong thần giới có không ít cấm địa, đều có một vài nơi cùng loại đều là ở trung tâm cấm địa, hơn nữa trong đó cũng sẽ ngẫu nhiên mà có những tình cảnh kỳ dị. Tuy nhiên trong các cấm địa này ít nhiều cũng có chút hữu dụng với thần linh, cho nên cũng có một vài người tiến vào.


Lòng Tiếu Ân nhảy dựng lên:
- Vậy còn Thời không Hồng Lưu thì sao? Có nơi nào còn có nó nữa không?
Tania nhíu mày như có chút lo lắng, lát sau mới đáp:


- Rất xin lỗi, vấn đề này ta không thể trả lời ngài, bên trong Thời không Hồng Lưu quả thực quá mức thần bí, bất kể thần linh nào cũng không thể trả lời vấn đề này.
Do dự một lát gã nói tiếp
- Tuy nhiên, ta phỏng chừng trong Thời không Hồng Lưu hẳn là còn có thượng cổ yêu ma quỷ quái còn mạnh hơn.


Tiêu Ân ngẩn ra, ngay từ đầu chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng phản ứng của Tania lúc này lại ngoài ý liệu của hắn.
- Tania bệ hạ vĩ đại, ngài có thể xác định ở trong Thời không Hồng Lưu có thượng cổ yêu ma sao?


Lòng Tiếu Ân kinh dị không chừng, chẳng lẽ ở nơi đó thật sự có ẩn giấu siêu cấp thượng cổ cường nhân nào mà mình không phát hiện sao?


Nhất thời, lòng hắn có chút không yên, nghĩ chỉ một cái đuôi trong không gian hắc ám kia thôi đã có uy năng đủ để khiến cho người khác đau đầu vạn phần, như vậy nếu thật sự gặp một yêu ma thượng cổ cùng cấp với yêu ma thượng cổ bất tử kia, thì sợ là cả Thời không Hồng Lưu cũng phải long trời lở đất.


Sau khi Tiếu Ân thăng tiến chủ thần. Tuy rằng có phần tự phụ, nhưng cũng không phải cuồng vọng vô tri. So với thượng cổ chúng thần, trước mắt hắn còn xa lắm không theo kịp.
Tania gật đầu:


- Tiếu Ân bệ hạ, ngài vừa mới tiến giai chủ thần, thời gian đó có lẽ vẫn còn đang bế quan tiềm tu nên không biết mấy năm qua thần giới đã phát sinh một đại sự.
Tiếu Ân ngẩn ra hỏi ngược lại:
- Đại sự gì?


- Các vị thần vương đã từng tiên đoán, trong Thời không Hồng Lưu có xuất hiện một đoàn thất thải lưu ly vụ. Hẳn là ngài hiểu được công dụng của thứ này đối với chủ thần chúng ta.
Tiếu Ân không ngừng nghĩ ngợi mà gật đầu, thứ này đối với chủ thần đương nhiên là vật báu vô giá.


- Khi đó, bất kỳ chủ thần nào cũng phái phân thân vào trong Thời không Hồng Lưu tìm tòi nhưng đáng tiếc, dường như chúng ta đã kinh động đến một thứ vô cùng hùng mạnh tồn tại bên trong đó. Uy năng của hắn cũng không kém hơn thần vương một chút nào. Không ngờ đã trục xuất tất cả thần linh trong Thời không Hồng Lưu. Hiện giờ, vị cường nhân thượng cổ đó đã chiếm lấy quyền khống chế toàn bộ Thời không Hồng Lưu, ngay cả các thần vương cũng đành cam chịu.


Tania nói đầy hâm mộ:
- Ngay cả đoàn thất thải lưu ly vụ kia cũng rơi vào tay của thượng cổ yêu ma đó, thật không biết yêu ma quái quỷ đó muốn chí bảo này làm gì.


Tiếu Ân nghe xong, khóe miệng khẽ run rẩy, lòng dâng lên một cảm xúc dở khóc dở cười. Nói nửa ngày hóa ra yêu quái thượng cổ Tania nói không ngờ chính là mình. Không thể tưởng được trong mắt chủ thần đó, hình tượng của mình lại cao lớn đến vậy, không ngờ có thể sánh vai với các thần vương. Tuy nhiên, Tiếu Ân cũng tự biết mình, có lẽ trong Thời không Hồng Lưu, là mình có thể dựa vào khả năng khống chế những dòng khí trong Thời không Hồng Lưu mới có the chiến với thần vương một trận, nhưng ở bên ngoài thì tuyệt đối không thể.


Dajialema liếc về không gian hắc ám đó một cái, đột nhiên nói:
- Tiếu Ân bệ hạ, ngài có thể thu phục được cái đuôi yêu quái này, đây chính là công tích ngàn vạn lần khó gặp trong thần giới đó. Ta có thể cam đoan, đại danh của ngài có thể truyền khắp thần giới trong thời gian ngắn nhất.


Tiếu Ân khẽ mỉm cười:


- Dajialema bệ hạ, ngài quá khách khí. Đây cũng chỉ là một bộ phận của yêu quái mà thôi, còn kém khá xa yêu quái thượng cổ thực sự, căn bản là không thể đánh đồng. Hơn nữa có thể trấn áp được thứ này cũng không phải một mình Tiếu Ân ta có thể, mà là ba chúng ta liên thủ đó.


Tania và Dajialema tuy da mặt dày lắm, nhưng lúc này cũng không kìm nổi có chút nóng nóng lên. Tuy nhiên, bọn họ liếc nhau một cái, cũng không cự tuyệt vinh dự này.


Có thể trấn áp cái đuôi yêu quái bất tử đó, từ nay về sau trong quang minh chi hải sẽ không còn uy hϊế͙p͙ nào đối với mình nữa. Danh vọng của bọn họ sẽ càng cao, thậm chí ngay cả chúng thần vương quang minh cũng sẽ có phần thưởng nữa đó. Chuyện tốt như vậy, danh vọng được đặc biệt đề cao, đối với các chủ thần mà nói là rất khó cự tuyệt


- Nếu Tiếu Ân bệ hạ đã khẳng khái như thế, chúng ta đa tạ.
Tania nghiêm túc nói
- Ngày sau nếu Tiếu Ân bệ hạ cần giúp đỡ gì, Tania nhất định sẽ không chối từ.
Dajialema cũng nói cực nhỏ:
- Ta cũng vậy.


Tiếu Ân thầm vui mừng, chia sẻ bớt một chút vinh dự lại có được tình hữu nghị của hai vị chủ thần. Vụ mua bán này cực kỳ lời đó.
Thần niệm quanh quẩn một chút, Tiếu Ân nói:
- Tania bệ hạ, còn về cái điểm lúc trước đó.
- Đương nhiên
Tania đột nhiên ngẩn ra


- Tiếu Ân bệ hạ nói ngài đã phát hiện ra điểm tới hạn?
Tiếu Ân bật cười:
- Nơi đó dường như có một chút khí tức đặc biệt của điểm tới hạn, nhưng vì thời gian quá gấp nên ta cũng không dám khẳng định.
Tarda và Dajialema nhìn nhau, cực độ sợ hãi và vui mừng.


Phát hiện và hoài nghi điểm tới hạn là hai chuyện khác hẳn. Một khi nghĩ đến hai vị chủ thần xưa kia sau khi tìm được điểm tới hạn chính xác, nhận được bảo vật và tài nguyên từ các thần vương, thần niệm của bọn họ liền có chút rung động.


Bây giờ đi tìm lại có thể tiêu trừ tai họa ngầm trong không gian hắc ám cũng đã là hạnh phúc bằng trời. Nếu còn có thể phát hiện ra một điểm tới hạn thì thu hoạch sẽ vô cùng, sẽ đạt tới một mức độ mà tất cả các chủ thần đều phải ngạc nhiên và vui mừng.


Tania và Dajialema không nói hai lời dẫn đường đi trước


Ở quang minh chi hải, nơi nơi đều là một mảnh hào quang rực rỡ, muốn nhận ra được con đường chính xác ở nơi này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Cũng chỉ có như Tania ở trong cái nơi quỷ quái này tới mười vạn năm mới có thể quen thuộc mà tìm được trong thời gian ngắn nhất.


Phương hướng mấy người Tiếu Ân đi ra khỏi không gian hắc ám rõ ràng không giống như khi tiến vào, mặc dù có Tania dẫn đường, nhưng suốt mấy ngày sau mới tới. Tới đây rồi, trong lòng ba người đều cảm khái, tuy nhiên tâm tình của họ đã rất khác so với lúc đầu.


Trao đổi một lát, Tania và Dajialema phụ trách cảnh giới bên ngoài, còn Tiều Ân bắt đầu lẳng lặng cảm nhận năng lượng đao động ở đây. Theo như lời Tiều Ân thì phải xác định lại một lần, bất kể thế nào cũng không thể tính nhầm. Đề nghị này lập tức được hai vị thần linh còn lại đồng ý. Hiện giờ bọn họ xác nhận không phải là nghi hoặc mà là điểm tới hạn thực sự. Nếu thật sự không phải chỉ sợ lập tức sẽ làm trò cười cho cả Thần giới.


Lúc này, khi Tiếu Ân cảm ngộ ở đây vẫn như trước phân ra một nửa lực chú ý, một nửa thần niệm khác thật cẩn thận quanh quẩn bên ngoài thần thể, trong lòng vạn phần cảnh giác với biến hóa bên ngoài và hành động của Tania và Dajialema. Đương nhiên, Tiếu Ân làm việc này cực kỳ bí mật. Hắn ngồi đây, vẫn là một bộ dáng thả lỏng toàn bộ thần niệm, ngay cả hai vị thần linh kia cũng không chút phát hiện và hoài nghi.


Thực sự, Tiếu Ân thật rất lo lắng.


Tuy Tania và Dajialema cũng không đề cập tới biện pháp xử lý cái đuôi yêu quái Thượng cổ kia, nhưng Tiếu Ân biết bọn họ đều có ý đồ gì đó đối với cái đuôi bị cắt đứt trong tay mình. Nếu không phải chính mình biểu hiện ra có thể khống chế năng lượng siêu cường của tia chớp tím, chỉ sợ hai vị thần linh này lúc này đã phải trở mặt. Cho nên Tiếu Ân tuyệt đối không có khả năng ký thác tính mạng của mình vào lòng tin đối với hai vị thần linh kia.


Tuy nhiên, Tiếu Ân cũng yên tâm hai vị thần linh này dường như không có động tác nào ngoài mục đích thủ hộ. Bọn họ cách xa Tiếu Ân trăm mét lẳng lặng ngồi xuống.


Ba người hình thành nên một đường thẳng tắp, khoảng cách cũng rất đều nhau, tuy nhiên bên trong đó lại tràn ngập thần lực và thần niệm của Tiếu Ân, bởi cũng chỉ có hắn mới có thể xác định được dị năng hiện ra ở đây có phải là năng lượng của điểm tới hạn không, cho nên hai thần linh kia căn bản là sẽ không lẫn lộn thần niệm và thần lực của mình vào. Nếu không, nếu nhỡ vì thế mà dẫn đến Tiếu Ân phán đoán sai lầm, chuyện này mới thực sự là lớn.


Suốt năm ngày, ba người bọn họ không chúi trao đổi cứ ngồi bất động như vậy.


Trong lúc này có một thần linh bậc cao đang tu luyện vô ý xâm nhập vào đây. Ngay từ khi mới nhìn thấy họ, vị thần linh bậc cao hệ quang minh này do dự một lát mới thật cẩn thận tới gần. Bởi ba người Tiếu Ân cũng không phóng xuất ra khí tức chủ thần, nên hắn cũng không biết thực ra ngồi ở đây chính là ba vị thần linh cấp bậc sát tinh.


Bộ dáng bước đi của hắn thật cẩn thận như thể đang ôm âm mưu gì đó, cũng có thể hắn e dè ba vị thần này.


Dù sao, có thể tiến vào nơi này ít nhất cũng phải là thần linh bậc cao. Mà nhìn bộ dáng như tượng đất cũng cực kỳ giống thần linh đang rèn luyện thần thể, sự hiểu lầm này cũng chẳng có gì kỳ quái.
Cuối cùng, vị thần linh bậc cao bị quỷ ám không ngờ lại lờ đi Dajialema và Tiêu Ân ở giữa, ra tay với Tania.


Hành động này của hắn đã làm tổn thương thật sâu lòng tự trọng của Tania bởi trong mắt hắn, vị thần linh bậc cao này đã nhận thấy gã là người có tu vi thấp nhất trong ba người nên mới tấn công gã. Cho nên, đối với thần linh bậc cao đã tõ rỏ ý khinh thường gã, Tania không cần suy nghĩ mà hạ sát thủ. Uy năng mà một vị chủ thần bùng nổ toàn lực ra nghe mà rợn cả người. Năng lượng dao động mãnh liệt kia không gì cản nổi nhanh chóng lan rộng tới mức một phần mười các thần linh bậc cao đang tu luyện trong quang minh chi hải cùng có thể cảm nhận được uy năng hùng mạnh tràn đầy lửa giận này.


Tới hơn một trăm ngàn thần linh bậc cao đều phải rời bỏ nơi tu luyện, không có bất cứ kẻ nào hy vọng gặp một vị hàng xóm dũng mãnh như thế. Còn về thần linh bậc cao xui xẻo kia không ngờ bị Tania toàn lực ứng phó cho nổ tung banh xác.


Lúc này, uy năng gã phóng xuất ra cũng có thể khiến cho Tiêu Ân giặt nảy người kinh hãi. Chủ thần quả nhiên đúng là danh bất hư truyền tuy rằng đối diện với cái đuôi quái quỷ trong không gian hắc ám kia biểu hiện của Tania cũng thường thôi, nhưng đó là bởi vì năng lực của cái đuôi đó quá mức đặc biệt. Mà trong khi chiến đấu với thần linh thực sự uy năng gã thể hiện ra mới thực sự là chân chính hùng mạnh.


Tiến Ân sai Nhất Hào âm thầm tính toán, cuối cùng có kết luật, trừ phi hắn trực tiếp dùng tia chớp tím hoặc thần vực lực lượng mới có thể cùng Tania chiến một trận mãnh liệt. Nếu không sẽ không có chút cơ hội thủ thắng.


Cho tới lúc này Tiếu Ân cũng không dám có nửa điểm ý niệm khinh thường chủ thần thiên hạ trong đầu.


Sau một chút chuyện này thì cũng không còn phiền toái gì nxưa. Thời gian trôi qua, băn khoăn trong lòng Tiếu Ân cũng dần dần vơi bớt, nhưng hai vị thần linh kia quả thực không một chút dám thả lỏng. Đương nhiên, đối với xung quanh Tiếu Ân vẫn dùng phần lớn tinh lực mà quan sát. Hắn nắm chắc tuyệt đối, chỉ cần năng lượng kỳ lạ này một lần nữa xuất hiện, nhất định sẽ bắt được.


Cuối cùng, khi bọn họ đợi tới ngày thứ bảy, một chút thần niệm thần bí dao động trong Thần niệm của Tiếu Ân.


Ngay một khắc khi năng lượng khác lạ đó xuất hiện, Tiếu Ân lập tức nhạy bén cảm nhận được. Hơn nữa, căn cứ theo hắn quan sát, hai vị kia cũng không có chút phát hiện, dường như không biết gì về nơi này. Hắn lập tức hiểu, dao động của năng lượng khác lạ này chỉ khống chế trong một phạm vi rất nhỏ.


Cực kỳ thong thả năng lượng khác lạ này đang lớn dần. Đương nhiên, càng lúc Tiếu Ân càng có một cảm giác dù nó có tăng lên bao nhiêu đi nữa thì cũng vẫn không quá lớn, quả thực có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, nếu không phải Tiếu Ân có Nhất Hào siêu cấp tính toán đang không ngừng ghi chép lại tình hình nơi này thì việc cảm giác được là một nan đề rất lớn.


Cũng không biết qua bao lâu, năng lượng khác lạ đó biến hóa nhiều hơn một chút, nhưng chỉ một chút năng lượng này thôi lại khiến cho Tiếu Ân bất giác cảm thấy chạm vào được một chút gì đó thật không ngờ.


Đây là một năng lượng khiến cho người ta có cảm giác sôi trào, dường như có một tia năng lượng gì đó khiến cho Tiếu Ân cảm thấy vô cùng sảng khoái. Khi tiếp xúc với năng lượng này, dường như đã tiếp xúc với thứ gì trong đó, mà cảm giác của khi tiếp xúc này cũng là tuyệt đối không bình thường. Năng lượng này càng tăng, cảm giác sảng mà sự tiếp xúc này mang tới lại càng tăng nhiều hơn.


Cảm giác này khi ở trong đống hoang tàn kia cũng không cảm thấy, nháy mắt trong đầu Tiếu Ân lập tức xuất hiện vô số ý niệm. Hắn gần như có thể lập tức khẳng định, đây nhất định là kiệt tác của các thần vương. Bọn họ đã dùng một biện pháp nào đó giam cầm thứ gì đó bên trong khiến các chủ thần không thể tiếp xúc với toàn bộ năng lượng sôi trào này.


Khóe mắt Tiếu Ân hơi giật giật, đây là phản ứng bình thường khi mà cảm giác sảng khoái đạt tới cực hạn.


Trong đầu Tiếu Ân, Nhất Hào điên cuồng giải toán. Hắn muốn kiểm xem tác dụng thần kỳ của thứ sức mạnh kỳ lạ này. Đột nhiên một tia điện xẹt qua đầu Tiếu Ân, hắn sử dụng tinh thần ý thức để truyền đạt ý nghĩ của mình tới Nhất Hào.
Năng lượng này là sức mạnh của thiên địa.


Trong thần giới, sức mạnh thiên địa đã sớm cạn kiệt, chính vì nguyên nhân này, ngoại trừ kẻ đã xuyên qua tinh bích kia, pháp sư đứng đầu vong linh Douglas thần bí được gọi là kẻ điên ra thì không có chủ thần nào có thể tiến giai làm thần vương.


Trong vô số năm chỉ có một thất thải lưu ly vụ sinh ra trong Thời không Hồng Lưu khiến cho tất cả các chủ thần đều phải đỏ mắt thèm muốn.
Thứ này đã trải qua không biết bao nhiêu năm mới hấp thu đủ sức mạnh của thiên địa mà sinh ra chính là linh vật duy nhất có thể trợ giúp chủ thần tiến giai làm thần vương.


Ngoại trừ lần đó ra theo như Tiếu Ân biết chỉ có nguyên thể màu đỏ trong tử điện cấm địa cũng chỉ chứa một chút sức mạnh của thiên địa. Đúng là bởi vì sức mạnh của thiên địa khó gặp cho nên mới quý báu đến thế, ngay cả Dajialema cũng nguyện trả một cái giá thật lớn để có được nguyên thể màu đỏ trong tay Tiếu Ân. Nhưng hiện giờ không ngờ Tiếu Ân lại phát hiện ra một nơi mới phát ra sức mạnh của thiên địa, kết quả này đương nhiên đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Đồng thời hắn còn lờ mờ hiểu vì sao các thần vương phải điên cuồng đi tìm điểm tới hạn đến như thế, có lẽ bởi bọn họ muốn khống chế nơi quan trọng đó.


Tâm niệm của Tiếu Ân như nước, nhưng phản ứng trên thân thể lại không chậm chút nào, lập tức bắt đầu thong thả hấp thu năng lượng có ẩn chứa sức mạnh của thiên địa này. Đương nhiên, Tiểu Ân cũng không báo cho hai thần linh bằng hữu ở bên cạnh, mà yên lặng một mình hưởng thụ thời khắc tuyệt vời khó được này.


Nếu năng lượng kỳ lạ ở nơi này cực kỳ khổng lồ, sức mạnh thiên địa bên trong cũng không thể cạn thì Tiếu Ân cũng không ngại chia sẻ một chút với Tania và Dajialema. Nhưng lúc này năng lượng khác lạ này lại cực kỳ mỏng manh, sức mạnh thiên địa bên trong lại ít, nên Tiếu Ân lập tức quyết định phải độc chiếm hết thảy.


Quá trình hấp thu sức mạnh thiên địa cực kỳ tốt đẹp, giống như một kẻ háu ăn buông cái bụng đói của mình mà hưởng thụ một bữa tiệc lớn xa hoa hoặc như một kẻ nghiện đang lên cơn lại được cho thuốc. Tóm lại, cảm giác này không ngờ lại khiến chủ thần Tiếu Ân lại sinh ra một cảm giác không thể ngừng được. Cuối cùng loại năng lượng sôi trào này sau một thời gian giằng co đã dần dần yếu đi.


Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, hắn đang cao hứng hấp thu, lại thế nào chịu để cho năng lượng đó cứ thế thối lui. Hơi hừ lạnh một tiếng, thần lực của Tiếu Ân chợt tăng lớn, thần lực trên thần thể cũng mãnh liệt tản ra, lao tới giằng co với năng lượng kỳ dị mang lại cho người ta cảm giác sôi trào.


Ý tưởng của hắn phi thường đơn giản, là dùng chính thần lực của mình cuốn lấy năng lượng đó, tranh thủ nốt chỗ năng lượng cuối cùng còn lại nơi đây. Tuy bản thân Tiếu Ân cũng biết, khả năng thành công của ý tưởng này phi thường xa vời, nhưng nếu không thử một chút thì không phải là Tiếu Ân.


Thần niệm và thần lực hùng mạnh dưới sự khống chế của Tiếu Ân cũng sôi trào lên, nhưng lại có vài phần tương tự với năng lượng này. Có điều năng lượng này là năng lượng sôi trào giữa thiên địa, mà năng lượng của Tiếu Ân lại là do hắn khống chế.


Hai dòng năng lượng có chút tương đồng này giằng co một lúc, thần lực của Tiếu Ân thay đổi giống như một bàn tay xuyên vào trong cơ thể đối phương túm chặt lấy năng lượng này. Trong lòng Tiếu Ân lập tức mừng rỡ, không thể tưởng được năng lượng thuộc tính của chính mình lại phù hợp với đối phương đến vậy, một khi đã thế hắn càng chắc chắn và tin tưởng sẽ không chịu buông tha. Thần lực trên người bốc lên, Tiếu Ân liều lĩnh phóng xuất ra thần lực siêu cấp hùng mạnh.


Tania và Dajialema đồng thời đảo mắt qua đây, tuy thần niệm và thần lực của bọn họ không thể xâm nhập vào phạm vi thần niệm của Tiếu Ân nhưng bên trong đột nhiên gây ra động tĩnh lớn đến thế mà bọn họ còn không cảm ứng được thì không xứng trở thành chủ thần.


Hai vị chủ thần ngơ ngác nhìn nhau, đều không hiểu vì sao Tiếu Ân lại phát điên, vì sao chỉ là một việc kiểm tra nho nhỏ mà hắn lại gây ra động tĩnh như trời long đất lở đến thế.


Tuy nhiên, mặc cho hai người bọn họ có đoán thế nào, cũng tuyệt đối không thể tưởng được Tiếu Ân không ngờ lại quan tâm đến năng lượng trong điểm tới hạn.
Suy nghĩ điên cuồng này không phải là điều những chủ thần luôn theo khuôn pháp này có thể tưởng tượng được.


Ở giữa bọn họ, Tiếu Ân lập tức đề cao thần lực mạnh đến thế lại vẫn làm cho họ kiêng kị. Thần niệm của hai vị thần linh kia quanh quẩn một hồi trên không trung, thần lực trên người cũng vội đề cao lên, nhưng chẳng qua bọn họ chỉ là bày ra đủ lực phòng ngự xung quanh, chứ không mạo muội tiến vào địa bàn Tiếu Ân nắm giữ.


Nếu là trước khi tiến vào trong không gian hắc ám, có lẽ bọn họ sẽ ỷ vào địa vị cường nhân mà ra tay can thiệp. Nhưng từ khi Tiếu Ân dùng thủ đoạn lôi điện tím nhốt cái đuôi yêu quái kia lại, cái nhìn và thái độ của bọn họ đối với Tiếu Ân cũng có ít nhiều chuyển biến tinh tế. Ít nhất giờ phút này trước khi Tiếu Ân chủ động mời, bọn họ cũng không muốn khơi khơi động tay vào.


Đương nhiên Tiếu Ân không hề biết mấy tính toán của hai vị chủ thần đồng bạn kia, hắn vẫn không ngừng tăng thần lực bản thân đầu nhập vào trong năng lượng kỳ dị này, muốn lưu lại nơi này tất cả. Nhưng dường như ở cỗ năng lượng hùng mạnh ấy cũng có một lực hút cực mạnh, sức hút của nó cũng không phải lập tức dâng lên mạnh nhất, mà cứ dần dần tăng dần như nước ấm luộc ếch vậy.


Chẳng những thế, lực hút này còn mang tới cho Tiếu Ân một cảm giác như nó có thể tăng cường vô hạn, cho tới khi hắn buông tay mới thôi.


Không hiểu sao Tiếu Ân lại tin tưởng vào cảm giác của mình, hắn mơ hồ cảm giác là nếu mình không nghĩ biện pháp gì khác, cứ như vậy chờ đạy, khẳng định là đến cuối cùng thì cái gì cũng không có.


Nhanh chóng thầm hạ quyết định, Tiếu Ân thu liễm lại tất cả thần niệm phân tán ra ngoài, nháy mắt đã dùng thần lực hùng mạnh ngưng tụ từng bộ phận thần lực làm một đoàn, lao tới tấn công cỗ năng lượng sôi trào kia.


Đột nhiên, Tiếu Ân phi thường thuận lợi tiến nhập vào trong năng lượng sôi trào đó, không ngờ lại không có chút trở ngại, khiến cho Tiếu Ân đã chuẩn bị hoàn toàn cũng phải sửng sốt.


Tuy nhiên, hắn lập tức tỉnh ngộ, ngưng tụ nhiều thần niệm hơn, không ngừng lao tới cỗ năng lượng mới xuất hiện kia. Hắn muốn thăm dò một chút, là cỗ năng lượng bao hàm sức mạnh của cả thiên địa này đến cuối cùng là từ đâu mà tới.


Sau khi kiểm tra năng lượng sôi trào kia một lần thần lực của hắn tiêu hao thật lớn, may mắn năng lượng dự trữ của Tiếu Ân đã đạt tới một cảnh giới phi thường cao, nếu không thật rất khó bảo toàn toàn bộ thần niệm của chính mình.


Cuối cùng, cũng không biết bao lâu sau, thần niệm của hắn cũng xuyên thấu qua năng lượng thần bí này tới tận ngọn nguồn năng lượng ấy.


Theo như cảm giác của hắn, cái này giống như một cửa động hình tròn, tuy cửa động cũng không phải quá lớn, nhưng khiến cho lòng hắn dâng lên một cảm giác run rẩy mãnh liệt. Đây là một tín hiệu báo trước nguy cơ, dường như muốn hắn rời xa khỏi cửa động.
Do dự một chút, Tiếu Ân vẫn quyết chí vọt tới.


Lúc này hắn đã là thần, thần niệm hùng mạnh càng không thể tưởng tượng, tuy nơi này dường như cũng có chút nguy hiểm, nhưng lòng tự tin mãnh liệt kia của Tiếu Ân lại cho hắn có đủ dũng cảm.
Nơi cửa động tràn đầy sức mạnh của thiên địa dẫn Tiếu Ân liều lĩnh tiến vào.


Cho tới bây giờ Tiếu Ân vẫn còn nghĩ, không ngờ hắn lại có thể cảm ứng được sức mạnh thiên địa dư thừa đến thế, tình huống này chỉ có thể có trong truyền thuyết, xuất hiện trong mơ, mà lại xuất hiện khi thần niệm của Tiếu Ân vẫn còn sống sờ sờ.


Trong nháy mắt này, sức mạnh thiên địa trong lòng Tiếu Ân cũng không biến mất mà đã bị cửa động thần bí này che giấu cho rồi.
Một trận sức mạnh của thiên địa xông tới, tuy cũng gần như là một bộ phận thần niệm, nhưng Tiếu Ân vẫn có một cảm giác kích thích mãnh liệt.


Đột nhiên hắn tò mò đằng sau cửa động này là thứ gì.
Chẳng qua chỉ là có chút do dự, Tiếu Ân lập tức tập trung toàn bộ lực lượng, tiếp tục tiến vào.
Cửa động này cũng không sâu, thần niệm của hắn chỉ tiến vào một chút sau đó đi ra.


Thần niệm của Tiếu Ân giống như người đang lặn dưới nước thoát ra khỏi mặt nước, chợt tiếp xúc với bầu không khí mới mẻ, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.
Đúng vậy, lúc này, thần niệm quả thật mang tới cho hắn cảm giác này.


Đây là địa phương nào đây? Không ngờ lại có được sức mạnh thiên địa hùng hậu tới không thể tin nổi như thế.


Trong nháy mắt Tiếu Ân tiến nhập vào trong động kia, hắn còn tưởng sức mạnh thiên địa nống đậm tới mức này đã là đứng đầu trong thần giới rồi, nhưng vào tới đây rồi hắn mới hiểu được, so với nồng độ của ở nơi này quả thực là không đáng nhắc tới.


Trong lòng Tiếu Ân cực kỳ vui sướng vì trong lúc vô ý mình đã phát hiện ra nơi này, nếu có thể, hắn cũng không muốn rời đi.


Thần niệm ở nơi thần bí này cứ thong thả tới lui, hắn rất nhanh đã chú ý tới, sinh vật nơi này cực kỳ tươi tốt, ngay cả một cọng cỏ nhỏ cũng có được năng lượng sinh mạng cực kỳ hùng mạnh. Hắn thậm chí còn “xem” qua rất nhiều sinh vật kỳ dị, có đủ loại sinh vật không có trí tuệ, tuy bộ dáng cực kỳ kỳ quái nhưng trên người chúng cũng có được sức mạnh thiên địa mạnh yếu khác nhau.


Thực lực các sinh vật đó cực kỳ hùng mạnh, tuy không có khả năng so sánh với chủ thần Tiếu Ân nhưng hơn xa những nhóm sinh vật mạnh hơn bình thường ở thần giới và hạ giới.


Cũng may thần niệm thăm dò của hắn cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của những sinh vật này, chỉ là rất nhanh hắn đã phát hiện có một vài sinh vật có uy năng vượt rất xa ngoài tưởng tượng của hắn. Cũng không biết có liên quan đến việc đã hấp thu đại lượng sức mạnh của thiên địa hay không, khi thần niệm của Tiếu Ân tới gần thì sinh vật đó đều lập tức trở nên nôn nóng bất an, không ngờ có khả năng cảm ứng được sự tồn tại của hắn.


Phát hiện này khiến cho Tiếu Ân hoảng sợ, mấy sinh vật này thật sự rất khoa trương đó.
Sau đó không ngừng truyền đến lực hút càng lúc càng mạnh, khiến Tiếu Ân cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng biết tốt xấu, cũng không tiếp tục ở lại trong này, mà theo đường cũ chậm rãi quay trở về.


Ngay nháy mắt thần niệm của Tiếu Ân về tới cửa động kia, một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng lan ra trong đầu hắn, cơ mặt Tiếu Ân khẽ động, hắn cũng không chống cự, mà tận tình hấp thu những thứ đó vào.


Bởi vì hắn đột nhiên cảm ứng được, điều này cũng không phải uy hϊế͙p͙ gì mà là một dòng thông tin, một chút thông tin được giữ lại ở đây.
Trong lòng Tiếu Ân cực kỳ rung động, chẳng lẽ cửa động này lại đột nhiên có được năng lực tự mình suy nghĩ?


Dòng thông tin đó rất nhanh đã hiện ra trong não Tiếu Ân, toàn bộ tinh thần của hắn đều bị dòng thông tin này hấp dẫn.


Bên trong vũ trụ mù mịt khôn cùng có vô số tinh cầu bay ngang dọc khắp nơi, trên rất nhiều tinh cầu đều có những nhóm sinh linh ở đây, bọn họ hoặc đã an cư lạc nghiệp, hoặc đang đánh đánh giết giết, và trong số những sinh linh đó hoặc là lạnh lùng vô tình, hoặc đỡ đần lẫn nhau, mỗi chủng tộc, mỗi sinh linh, đều có những mục tiêu và giấc mộng bất đồng.


Vì mục tiêu này, những nhóm sinh linh đó đã xảy ra xung đột, đã xảy ra chiến tranh. Đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều cách giải quyết hữu hảo kiểu mẫu, nhưng tỷ lệ phát sinh ra được tình huống này lại chênh lệch thật lớn.


Phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân, đây là định luật vĩnh viễn không bao giờ thay đổi trong vũ trụ.
Nhưng ngay khi Tiếu Ân nghĩ đến việc tình hình đó phải duy trì vĩnh viễn, dị biến nổi lên.


Trong vũ trụ bỗng bất ngờ xảy ra một vụ nổ lớn, trong vụ nổ này, có rất nhiều tinh cầu bị cuốn vào đó, tới hơn tám phần mười sinh linh trên tinh cầu đều bị trận nổ này oanh thành bụi cát, vĩnh viễn biến mất.
Sau đó, tinh cầu mới đã phát hiện, bọn sẽ thế chỗ cho tinh cầu đã mất.


Nhưng trên tinh cầu mới đó lại không có sinh linh nào.
Sau khi cả vũ trụ đã trải qua một trận nổ thật lớn, dường như đã xảy ra một biến hóa thần kỳ mà tinh tế, mà tinh thần ý thức của Tiếu Ân lập tức đã tập trung toàn bộ ở nơi này.


Cuối cùng, Tiếu Ân cảm ứng được, vũ trụ có gì khác với trước kia.
Trước khi xảy ra trận nổ đó, tuy các loài trong vũ trụ có rất nhiều đếm không xuể, nhưng sức mạnh thiên địa trong không gian vũ trụ lại cực kỳ loãng, tuy rằng có nhiều hơn thần giới của Tiếu Ân một chút, nhưng cũng chẳng kém mấy.


Nhưng từ khi xảy ra vụ nổ đó, sức mạnh thiên địa nơi này như thể chỉ trong một ngày đêm đã bành trước tới cực độ, sự dư thừa của sức mạnh thiên địa giống như thể đã trải khắp tinh cầu.


Đột nhiên trong đầu Tiếu Ân hiện lên một ý tưởng, nơi hắn nhìn thấy đằng sau cửa động chính là một viên tinh cầu.
Chỉ có điều không biết không gian vũ trụ không biết tên này có quan hệ gì với mình.


Đột nhiên, lòng Tiếu Ân vừa động, một ý niệm đáng sợ hiện ra trong đầu hắn. Tinh thần ý niệm của hắn lập tức không thể khống chế mà chấn động, cùng với năng lượng duy trì cửa động kia ầm ầm tiêu tan.


Sau khi mất đi ràng buộc, năng lượng thần bí kia nháy mắt đã quay về, mà Tiếu Ân cũng tựa như từ trong ảo mộng mà thanh tỉnh lại.
Trong đầu hắn loạn lên một đống, vụ nổ lớn, sức mạnh hùng mạnh của thiên địa, điểm tới hạn cố định, năng lượng sôi trào kia.


Hết thảy đều giống như một đống chỉ đen rối rắm trong đầu Tiếu Ân, ngay cả Nhất Hào cũng bắt đầu chậm rãi tính toán.
Thật lâu sau, Nhất Hào dừng tính toán, giọng nói của hắn khôi phục lại giống như một cái máy:


- Chủ nhân, theo như tính toán của ta, khả năng các thần vương tính toán làm nổ điểm tới hạn thật lớn.
Sắc mặt Tiếu Ân lập tức khó coi…