Đối với loại địa phương vừa nhìn đã thấy không có khả năng có gì tốt lành, bất kỳ người bình thường nào đều không muốn ở lại. Cho dù đám vong linh cũng không muốn ở lại loại bình đài nhìn qua có thể rơi xuống vực sâu bất kỳ lúc nào.
Nhưng khi hai chân Tiếu Ân chạm lên thổ địa bình đài này, tinh thần của hắn liền lập tức tập trung cao độ.
Những người khác không biết nhưng hắn lại biết rõ ràng. Bình đài nhỏ này biểu hiện bề ngoài không có bất kỳ vấn đề gì cho dù là sử dụng lực lượng tinh thần rà soát cũng không thể tra được cái gì khác thường.
Nhưng ngầm dưới bình đài nhỏ này lại có một không gian khác, thâm chí còn lớn hơn không gian ờ bình đài của Pakistan gấp mấy lần.
Không gian như vậy chỉ sợ đã không kém nhiều so với bình đài lớn nhất loại trung bình trong mộ Ngụy Thần.
Sương mù dày đặc không có một tia ánh sáng có thể chiếu rọi xuống nơi đây. Chỉ riêng đám sương mù đó dường như muốn biến toàn bộ thế giới bên trong thành một loại màu sắc âm khí trầm trầm.
Tiếu Ân châm rãi bước đi trên con đường như có như không này.
Trên mặt hắn không chút biểu tình, duy nhất trong mắt thi thoảng lóe lên sáng ngời tiết lộ ra kích động và khẩn trương trong lòng hắn.
Ở trên bình đài này có một kiến trúc sập một nửa, chỉ có nửa cánh cửa miễn cưỡng chống đỡ. Cửa lớn đen nhánh giống như miệng quái thú làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh.
Tiếu Ân khẽ niệm một đoạn chú ngữ cổ quái.
Đoạn chú ngữ này ban đầu là khắc ở trên một tấm bia đá ngoài phòng, nhưng sau khi rơi xuống trong tay Pakistan thì tấm bia đá này tự nhiên bị phá hủy không để lại dấu vết.
Sau khi Tiếu Ân ngâm xong đoạn chú ngữ này, hắn lấy ra một giọt thần lực kết tinh nhẹ nhàng bắn lên cửa. Ngay sau đó thần lực kết tinh vỡ tan, tín ngưỡng lực trào ra diện rộng. Lập tức nửa cánh cửa này lập tức phát ra một luồng ánh sáng, xuất hiện một cánh cửa ánh sáng như sóng gợn.
Tiếu Ân không chút do dự đi vào trong, thân hình hắn vừa biến mất bên trong thì sóng gợn cùng "tách" một tiếng giòn tan, biến mất hoàn toàn.
Tiếu Ân quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy sóng gợn vỡ tung, một đạo ánh sáng bảy màu sặc sỡ khiến cho ai cùng phái chú ý nhìn.
Hắn cười khổ một tiếng, cái giá để ra vào nơi này cũng khá lớn. bắt kể ra hay vào một người phải tốn một giọt thần lực kết tinh. Một lần qua lại chính là hai giọt thần lực kết tinh.
Sỡ dĩ ngày trước cho dù Pakistan dẫn người vào trong cũng muốn nghĩ biện pháp áp bức lột sạch giá trị của người kia tuyệt đối sẽ không lãng phí thần lực kết tinh để chuộc tính mạng.
Tuy nhiên đối với Tiếu Án mà nói điểm phí tổn này vẫn là chấp nhận được.
Trong tay hắn cái gì cũng không nhiều chỉ có thần lực kết tinh là chất đống như núi. Hơn hai triệu thần lực kết tinh cũng đủ cho hắn ra vào nơi này vô số lần.
Bên trong sóng gợn là một con đường thẳng tắp sâu thẳm. Trong ký ức của Pakistan nơi này vốn là một con đường nguy hiểm khắp nơi. Mà hắn tốn vô số tâm huyết, phái vô số bộ đội tiền trạm bị khống chế mới từng chút một phá sạch cơ quan trong đường hầm. cuối cùng dọn ra một con đường an toàn.
Chi riêng con đường này cũng đã khiến Pakistan tốn mất năm trăm năm, bởi vậy có thể thấy được gian khổ khó khăn trong đó.
Nếu Pakistan không phải là một vong linh chỉ sợ cũng không có kiên nhẫn bị kìm chân ở nơi này.
Tiểu Ân chậm bước chân, vòng bảo hộ trên người lại mở ra tới mức lớn nhất, lực lượng lĩnh vực cũng phóng thích ra. Một khi trong đường hầm có dị biến sẽ lập tức gặp phải sự đánh trả như cuồng phong bạo vũ của hắn.
Sau mấy canh giờ, Tiếu Ân rốt cục an toàn đi qua đường hầm, ở trong không gặp bất kỳ công kích nào.
Tuy nhiên lúc đi qua đường hầm này, sắc mặt Tiếu Ân trở nên cực kỳ buồn cười bởi vì trong đường hầm này Tiếu Ân lại cảm nhận được một loại lực lượng quen thuộc nhưng không rõ.
Đây là lực lượng áp chế ma pháp, lần trước hắn gặp được chính là lúc hắn và Bạch Toàn Phong bước lên con đường thành kính. Tại nơi đó lực lượng tinh thần bị áp chế rất lớn căn bản không thể phát huy. Mà áp lực trong đường hầm này xa xa không khủng bố như vậy nhưng có mức độ áp chế nhất định, khoảng ba bốn phần.
Hắn nhìn cuối đường hầm, trong lòng dần trở nên thản nhiên.
Có lẽ ở bên trong này cũng chính là một quốc gia của Thần nào đó.
Chỉ có điều quốc gia của Thần này vì sao lưu lạc tới mộ Ngụy Thần, đây là một chuyện cổ tích không ai biết được.
Hít sâu một hơi, bàn chân Tiếu Ân từ trong đường hầm bước ra ngoài.
Thế giới bên ngoài là một vùng mềm mại. hai chân giẫm lên mặt đất như giẫm trên bông, thụt sâu xuống đến tận đầu gối mới thôi. Đi ở nơi này tuyệt đối là một loại hành vi như chịu tội, trừ bỏ đám trẻ con chắc không ai thích.
Khó khăn đi trên đường như bông rốt cục hắn tới phòng trung tâm nơi này.
Ở trong này có một cái bàn màu trắng nhìn qua tài liệu giống sàn nhà, lấy tay khẽ đè thấy bị lún một chút.
Ngẩng đầu nhìn trời, đỉnh phòng là mấy tảng đá tản ra ánh sáng màu đen.
Đây là mông thạch mà Pakistan dùng để chế tạo phòng chứa linh sa, ở trong này số lượng mông thạch cực kỳ nhiều, từ đỉnh tới ngoại giới toàn bộ là sử dụng loại tài liệu này chế tạo. Nguyên nhân bởi vì như thế cho nên ngay cả đám người Hắc Long Vương tới nơi này cũng đừng mơ tưởng phát hiện huyền bí bên trong.
Pakistan có thể chiếm được tin tức này trong đám tù binh tuyệt đối là vận may cực lớn.
Tiếu Ân cúi đầu đánh giá cẩn thận hoàn cảnh xung quanh. Trên mặt bàn đá có ba nơi lõm xuống, xem ra trên này hẳn là đặt mấy bản ma pháp lục thư (sách sao chép ma pháp) chỉ có điều đã bị Pakistan mang đi.
Thứ trên đó khẳng định là hết sức trọng yếu. Tiếu Ân nhắm mắt suy tư kết hợp với Nhất Hào yên lặng tìm tòi ký ức có liên quan đến nơi này.
Rốt cục Tiểu Án tìm được ký ức về nơi này, sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ ngạc nhiên vui mừng và... buồn cười.
Cổ tay khẽ lật hắn đã lấy bản ma phép bút ký tâm đắc ra.
Phần bút ký này tìm được ở bình đài của U Linh Đế Vương, sau khi trải qua mọi người kiểm tra, tất cả đều kết luận đây là ma pháp tâm đắc của Pakistan khi còn sống.
Đám người Hắc Long Vương phục chế một phần mà bản gốc lại vừa hay rơi vào tay Tiếu
Ân.
Lúc trước không để ý tới bản gốc của ba cuốn sao chép ma pháp này nhưng cho đến lúc này Tiếu Ân mới hiểu được giá trị chân chính trong đó.
Đặt ba quyển sao chép ma pháp sắp hàng trên mặt đất, Tiếu Ân khẽ ngâm tục chú ngữ trong ký ức. Dần dần chữ trên lục thư phát sinh ra biến hóa kỳ diệu, ba quyển sách giống nhu là mĩ nữ vứt bỏ trang phục xấu xí hiện ra bộ mặt vốn có.
Ba luồng hào quang như ánh trăng từ trong lục thư phóng ra khác biệt một trời một vực với chữ màu đen ban đầu.
Một tay Tiếu Ân khẽ chộp lập tức bắt lấy cỗ năng lượng màu đen bị tách ra lơ lửng trên không trang.
Thứ này hắn có chỗ dùng làm sao lại để chúng nó dễ dàng tiêu tan.
Tinh thẩn ý thức lằn lượt đào qua ba bản lục thư. trong mắt Tiếu Ân lặp tức lộ ra vẻ không thể tin.
Trên ba quyển sách này phân biệt ghi lại ba loại mật thuật khác nhau.
Tuy rằng nói là mật thuật nhưng chỉ có một loại đã được Pakistan học đó chính là mặt thuật khống chế thần niệm. Đây chính là mặt thuật duy nhất không cần thần niệm có thể phóng thích.
Mà hai loại mật thuật còn lại thì hết sức dũng mãnh, không ngờ lại cần phải thần lực mới có thể tu luyện.
Một loại trong đó là mật thuật chế tạo ma pháp võ sĩ của Thần linh, sử dụng tài liệu đẳng cấp cao để tạo ra áo giáp và vũ khí ma pháp siêu cấp rồi sử dụng linh sa khảm vào trong.
Bộ áo giáp này vô giá, nhưng càng chủ yếu là trên áo giáp có hoa văn thần bí. Hoa văn này có thể tự động hấp thu ma pháp nguyên tố trong không gian vào trong áo giáp.
Mà linh sa nhìn như trang sức trên mũ giáp lại có thể chuyển hóa ma pháp năng lượng này thành kiếm quang cường đại cho võ sĩ thực dụng.
Loại kiếm quang này cho dù là Tiếu Ân cũng từng bị đánh cho luống cuống tay chân, bởi vậy có thể tưởng tượng được sự cường hãn của võ sĩ.
Một khi võ sĩ tràn ngập tín ngưỡng mặc áo giáp này là có thể thuận lợi dùng linh sa để chuyển đổi ma pháp năng lượng. Nếu là nhiều người, ma pháp năng lượng dự trữ trong áo giáp ma pháp cũng đủ cường đại, vậy lực lượng của những người này cộng vào tuyệt đối không kém một quân đoàn ma pháp sư chính thức.
Trong giới thiệu có liên quan đến ma pháp võ sĩ còn có rất nhiều kiểu dáng áo giáp khác nhau, có một số áo giáp thậm chí có cả cánh. Tuy nhiên khó khăn chế tạo tự nhiên là rất đắt đỏ, hơn xa Tiếu Ân lúc này có thể gánh chịu.
Tiếu Ân đặt lục thư ma pháp võ sĩ xuống, nhặt lên quyển thứ ba, những chữ ghi bên trên lại càng không thể tin.
Đây không ngờ là một chương Khống Thần Luận (thuyết khống thần).
Ý tứ hết sức đơn giản, đó là: bản thăng cấp của mật thuật khống chế thần niệm, chẳng qua là phải từ Thần linh cấp cao thi triển. Sau khi thành công có thể hoàn toàn khống chế Thần linh bậc thấp.
Nhưng là làm như vậy cũng có nguy hiểm nhất định, đó là số lượng linh hồn phân liệt ra phải đạt tới một phần tư, thậm chí là một phẩn ba.
Nếu là Thẩn linh bậc thấp bị khống chế chết đi. Thần linh bậc cao tuy rằng không nhất định ngã xuống nhưng thực lực tổn hao lớn đó là không thể tránh khỏi. Chi có chìm vào ngủ say lâu dài mới có thể dần dần bổ sung lại linh hồn khuyết thiếu.
Dù sao trên thế giới này có thể nhanh chóng bổ sung đầy linh hồn khuyết thiếu cũng chỉ có một mình Pakistan. Mà hiện tại Pakistan đã chết. u linh thể của hắn cũng bị Tiếu Ân khống chế. như vậy cũng chi có Tiếu Ân mới có thể không ngừng bồi dường phát triển linh hồn mới.
Thấy lời giới thiệu của hai mật thuật này, Tiếu Ân thật là có chút đợi không kịp.
Pakistan bởi vì không có thần lực cho nên hắn căn bản không thể học tập hai mật thuật
kia.
Nhung Tiếu Ân thì khác, sau khi cùng Nhất Hào dung hợp trăm phần trăm tiến vào cảnh giới thời gian đình chỉ, ngay cả thứ như mảnh vỡ Thần cách hắn đều có thể chế tạo, vậy làm sao lại thiếu thần lực?
Trong tình huống đó, lĩnh vực của hắn cũng trở nên cực kỳ cổ quái, phỏng chừng đây là hình thức ban đấu của thần vực ngày sau.
Nguyên nhân chính là vì Tiếu Ân có được con át chủ bài này cho nên hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể thử chế tạo ma pháp võ sĩ một chút, về phần cái gọi là Khống thần thuật kia...
Tiếu Ân sờ sờ một không gian ngủ đông bên hông. Cự Ma Thần tuy rằng đã chết ngay cả mảnh vỡ Thần cách của hắn cũng biến mất nhưng là Thần khu (thân thể của thần) cũng rơi vào trong tay Tiếu Ân. Đó không thể nghi ngờ chính là tài liệu thi nghiệm tốt nhất.
Sau khi để Nhất Hào lưu lại toàn bộ nội dung trong ba ma pháp lục thư, tay Tiếu Ân khẽ vuốt, hắc khí trong không trung lao xuống một lần nữa bao vây ba ma pháp lục thư này. Trong giây lát, hào quang sáng rọi biến mất, ba bản ma pháp lục thư này lại biến thành ba bản bút ký tâm đắc vong linh ma pháp lạnh như băng.
Thật cẩn thận cất ba bản ma pháp lục thư đi. ánh mắt Tiếu Ân chú ý tới giữa căn phòng.
ở đó có một ma pháp trận nho nhỏ.
Loại ma pháp trận nhu thế này Tiếu Ân cũng không xa lạ, cho nên hắn có thể xác định ở trong này khẳng định còn có một quốc gia của Thần.
Chi có điều không biết quốc gia của Thần này đến tột cùng là biến thành bộ dáng gì, bên trong có còn Thần linh ở lại hay không. Đây hết thảy là một vấn đề khó hiểu.
Pakistan tuy rằng đi tới nơi này nhưng đối với ma pháp trận có liên quan tới quốc gia của Thần này hắn lại thủy chung không tìm hiểu, sau khi thử nhiều lần đều không có cách mở ra cho nên đành phải tạm thời bỏ qua.
Tiếu Ân do dự một chút, tinh thần ý thức toàn bộ triển khai từng chút một xâm nhập vào trong ma pháp trận này.
Phàm là ma pháp trận có liên quan tới Thần linh, cho dù là thứ đơn giản nhất, cũng là vô cùng khó khăn. Nhưng dưới tính toán của Nhất Hào, chỉ cần tìm được quy luật trong đó như vậy có thể giống như kéo tơ lột kén, từng bước từng bước tính toán ra.
Sau mấy giờ, trên mặt Tiếu Ân rốt cục lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn vươn hai tay tốc độ như tia chớp hoạt động trên ma pháp trận. Sau một lát, ma pháp trận đã hợp thành một trạng thái cổ quái, sau đó một đạo quang kính chợt xuất hiện, bên trong chập chờn tầng tầng lớp lớp sóng gợn ánh sáng.
Tinh thần ý thức Tiếu Ân lập tức truyền qua, bởi vì hắn biết muốn vượt qua bên kia của sóng gợn ánh sáng nhất định phải sử dụng thuật truyền tống.
Nếu không chỉ bằng vào lực lượng muốn đánh nát lối vào quang kính cũng không thể tiến vào thuận lợi.
Bạch quang chợt lóe, Tiếu Ân xuất hiện ở trong quốc gia của Thần mới này.
Đảo mắt nhìn quanh, trên mặt hắn không tự chủ hiện ra vẻ kinh ngạc.
Hắn từng gặp qua hai quốc gia của Thần. Một là quốc gia đóng băng thích hợp tuyệt đại đa số sinh vật trí tuệ sinh sống. Còn cái kia là một thế giới hồng hắc của Cự Ma Thần.
Hai quốc gia của Thần này tuy rằng có khác nhau nhưng vẫn mang theo dấu ấn cá nhân mãnh liệt. Nói cách khác hai quốc gia của Thần đó chuyên môn chế tạo vì hai vị Thần linh kia, đặc biệt cũng hoàn toàn phù hợp với hai Thần linh đó.
Nhung là quốc gia của Thần hiện giờ hiện ra trước mắt Tiếu Ân lại không có bất kỳ sắc thái gì, không có bất kỳ đặc điểm gì. Chỉ là một không gian trống trải thật lớn.
Ơ trong này không có một vật, không có sông núi như tranh vẽ, không có những nơi hoang vu không dấu chân người, càng không có biển rộng khí thế mênh mông.
Ở trong này chỉ là một nơi bằng phẳng, hơn nữa còn không có bất kỳ thứ gì.
Bất kể là ai đột nhiên tiến vào một không gian như vậy chỉ sợ đều buồn bực muốn chết.
Toàn bộ không gian duy nhất có thể nói đó chính là giới hạn.
Giới hạn của nó lớn hơn rất nhiều so với quốc gia đóng băng và thế giới hồng hắc. Ngẩng đầu nhìn căn bản không thấy cuối, có lè so với đại lục Thần tạo của Tiếu Ân còn lớn hơn một chút.
Ánh mắt rốt cục rơi vào một khối bia đá cách đó không xa, trong lòng Tiếu Ân khẽ động. thân hình chớp lên đi tới trước bia đá.
Tinh thần ý thức hơi đảo qua, Tiếu Ân rùng mình trong lòng bởi vì hắn phát hiện trên bia đá này tuy rằng không viết cái gì nhưng nó lại có năng lực trao đổi tinh thần với người khác.
Trao đổi với tấm bia đá nửa ngày, sắc mặt Tiếu Ân chợt ảm đạm lại. dường như cao hứng rồi lại buồn rầu cái gì.
Thật lâu sau nghi hoặc trong lòng Tiếu Ân rốt cục được giải đáp.
Nơi này quả nhiên là một quốc gia của Thần nhưng lại không phải thuộc về một Thần linh nào mà là một quốc gia đã sử dụng được Thần linh hệ nào đó chế tạo ra.
Một khi vị Thần linh đó không cẩn thận ngã xuống, kỳ thật vẫn có cơ hội nhất định khiến Thần linh chết đi được sống lại.
Thần linh nếu thật sự sống lại, như vậy quốc gia của Thần đã được sử dụng này lại có tác dụng trọng yếu.
Bởi vì trước đó không thể xác định quốc gia của Thần này rốt cục là vị Thần linh nào sử dụng cho nên trong quốc gia này trừ không gian cực lớn ra không có gì đặc sắc.
Căn cứ ghi chép trên bia đá, chỉ có khi Thần linh tiến vào và dùng thẩn lực kích hoạt quốc gia của Thần như vậy có thể tiếp nhận quốc gia này và có thể dùng thần lực kết tinh tiến hành cải tạo quy mô lớn.
Sau khi Tiếu Ân nhìn xong, lập tức hai mắt tỏa sáng.
Tuy rang trên bia đá không ghi lại thứ này làm thế nào rơi xuống đây nhưng chắc hẳn có liên quan đến trận chiến giữa các Thẩn.
Tuy nhiên đối với Tiếu Ân mà nói, hắn mặc kệ thứ này rốt cục là của ai. Chỉ cần nhặt được chính là của mình.
Tiếc nuối duy nhất chính là giờ phút này hắn không thể biến đồ vật này thành của mình, dù sao hắn không phải Thần linh chân chính. Cho nên dù là trong cảnh giới thời gian đình chỉ có thể thu phục quốc gia của Thần này nhưng hắn cũng không dám khẳng định khi hắn khôi phục lại trạng thái bình thường thì thứ này có cắn trả và đánh lại hay không.
Nếu thật sự cắn trả như vậy Tiếu Ân sẽ chết rất oan ức.
Cho nên hắn lập tức bỏ qua ý định thu phục quốc gia của Thần này, rót lực lượng tinh thần vào trong bia đá làm xuất hiện cửa không gian về chồ cũ.
Liếc mắt nhìn căn phòng thật sâu một lần. Tiếu Ân xoay người rời đi.
Động tác của hắn không chút chần chờ, không chút dây dưa.
Tuy rằng không chiếm được thứ tốt nhưng Tiếu Ân lại biết chuyến đi này của hắn không tệ, thu hoạch xa xa so với cùng đi với bọn Hắc Long Vương.
Chẳng qua thu hoạch này đều là những thứ không thể lộ ra ánh sáng, hơn nữa trước khi không có đủ thực lực thì mấy thứ này cũng không thể lộ ra tin tức. Nếu không chờ đợi hắn sẽ không phải là chúc phúc và hâm mộ mà là chiến tranh và tử vong.
Theo đường cũ trở về mất một thời gian nhất định nhưng mọi thứ coi như thuận lợi. Hơn nữa càng trọng yếu là Tiếu Ân không phải ra từ đáy biển mà từ một truyền tống trận không ai biết đi ra. Điều này hoàn toàn tránh được khả năng bị người phát hiện.
Hào quang hiện lên, Tiếu Ân từ thượng cổ truyền tống trận đi ra, hắn tham lam hít không khí tràn ngập ánh mặt trời.
Nhân loại quả nhiên vẫn là sinh vật dưới ánh mặt trời, cho dù là thực lực của Tiếu Ân nhưng ở quá lâu trong mộ Ngụy Thần cũng sẽ cảm thấy không thích ứng, càng không cần phải nói người thường.
Từ thượng cổ truyền tống trận lại một lần nữa truyền tống, Tiếu Ân rất nhanh về ma pháp lâm viên tại công quốc Louis.
Nhưng hắn còn chưa tiến vào trong sân bước chân liền chậm lại, yên lặng nhìn phía trước trong lòng cuộn lên sóng gió ngập trời.
Bởi vì hắn cảm ứng được ở phía trước, chính giữa ma pháp lâm viên có hai khí tức cường đại khiến hắn kiêng kị.
Mắt hơi híp lại, trong lòng hắn phân loại hai cổ khí tức này một lần phát hiện không ngờ không thu hoạch được gì. Nói cách khác trước kia hắn khẳng định chưa tiếp xúc cùng hai người này.
Trừ hai cỗ khí tức khổng lồ này. Tiếu Ân còn cảm ứng được vài cỗ khí tức cấp bậc cửu tinh.
Mấy cỗ khí tức này quả thật hắn có chút quen thuộc, trong đó làm hắn kinh ngạc nhất chính là một người không có khả năng đến đây không ngờ lại xuất hiện.
Tuy rằng Tiếu Ân không biết mục đích những người nầy đến nơi đây nhưng ngu ngốc cũng biết bọn họ khẳng định không vô duyên vô cớ đến nơi đây. Như vậy ai là mục tiêu đáng cho bọn họ tiến đến, đáp án không cần nghĩ cũng biết.
Khẽ cúi đầu, Tiếu Ân im lặng nghĩ ngợi. Hay là Nữ Thần Ánh Trăng đã bắt đầu ra tay trước thời hạn với mấy Truyền kỳ trên đại lục sao? Chẳng lẽ nàng không thấy rằng quá nhanh sao.
Tiếu Ân tuy rằng bước chân chậm lại nhưng tốc độ hắn cũng không chậm bao nhiêu. Sau một hồi trầm ngâm, hắn giống như nghĩ thông suốt cái gì, không hề che giấu ngược lại hoàn toàn phóng thích khí tức toàn thân. Hắn muốn tại đối kháng khí tức và khí thế áp đảo đối phương một bậc.
Nếu người ta đã tìm đến cửa, như vậy Tiếu Ân cũng không thể tránh né, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục khẳng định sẽ không được Thần linh chấp nhận. Bởi vì trong mắt đám Thần linh này, cho dù là Đế Vương nhân loại cũng không khác gì con kiến. Cho nên để có thể đứng thẳng cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của hắn, dùng thực lực chân chính để nói chuyện.
Đến lúc đó chi cần không phải đích thân phân thân của Nữ Thần tới, như vậy hắn cũng không tin còn có thể uy hϊế͙p͙ tới những cao thủ Truyền kỳ hoặc Ngụy Thần khác.
Khi khí tức của Tiếu Ân đã tới gần, tư thế gần như khiêu khích trải khắp lâm viên, hai cỗ khí tức không kém cao thủ Ngụy Thần trong lâm viên cũng đồng thời kích phát khí tức bản thân.
Ba cỗ khí tức va chạm dữ dội trên cao, bọn họ đều cố ý tránh tàn phá bừa bãi trên mặt đất, chủ động chuyển dời chiến trường lên không trung.
Bởi vì thay đổi này khiến cho cái nhìn của Tiếu Ân đối với hai người bọn họ thay đồi rất nhiều.
Bất kể là nguyên nhân gì, có thể lo lắng người ở đây thương vong cũng đã có tư cách đạt được hảo cảm của Tiếu Ân.
Chỉ có điều hảo cảm là một chuyện, va chạm năng lượng khí tức lại là một chuyện khác.
Tại đối mặt với năng lượng xung kích của hai cao thủ còn lợi hại hơn cả U Linh Đế Vương Pakistan thì Tiếu Ân cũng không dám quá mức sơ sẩy.
Thân thể hắn căng thẳng, lực lượng lĩnh vực rốt cục phóng thích ra, triển khai lực lượng kinh người của nó ở trong này.
Hai cỗ năng lượng đối diện cũng là một cương một nhu, hơn nữa còn phối hợp kín không kẽ hở, giống như hai người bạn nối khố hợp tác nhiều năm, đạt được một loại quan hệ ăn ý toàn mỹ trong công và thủ.
Loại lĩnh vực hỗ trợ lẫn nhau này không thể nghi ngờ là khó đối phó nhất. Hơn nữa cùng với dao động thần lực cường đại trong đó cho thấy hai lĩnh vực này đều là bán Thần vực, bất cứ lúc nào đều có thể phóng thích cấm chú trong khu vực nhỏ tiến hành đả kích diệt tuyệt
Nếu là Tiếu Ân lúc trước khi đi mộ Ngụy Thần cũng sẽ cảm thấy đau đầu đối với bán Thần vực liên hợp như vậy. Bởi vì bọn họ phối hợp quả thật rất tốt, còn khó ứng phó hơn một chút so với Matt Lazo.
Đương nhiên đây chẳng qua là một loại cảm giác, trên thực tế người lần đầu tiên đánh với bọn họ ít nhiều đều bị chút thiệt thòi.
Nhưng là hiện giờ sau khi Tiếu Ân hấp thu hơn trăm vong linh tinh túy, đối với biến hóa cương nhu của lực lượng lĩnh vực đã có đề cao thật lớn. Tuy rằng còn không đạt tới cảnh giới hoàn mỹ như ý nhưng so với hai thuộc tính che giấu bản thân muốn chống lại bán Thần vực vừa cương vừa nhu này thì mạnh hơn nhiều lắm.
Một nụ cười trào phúng chiêu bài xẹt qua trên mặt Tiếu Ân. Lực lượng của hắn đột nhiên tăng cao giống như giao long rời bến, tuôn ra lực lượng làm người ta không thể tin nổi...
Lực lượng đột nhiên bùng phát ra lấy một loại khí thế không gì không thể trùng kích ma pháp lâm viên. Cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay làm cho người ta bỗng dưng sinh ra một cảm giác mãnh liệt tới cực điểm.
Vào lúc này Tiếu Ân dường như tìm được cảm giác ở trận chiến với Matt Lazo, ngay cả đối với vô tận lĩnh vực hắn cũng dũng cảm tiến tới, không có bất kỳ ý tứ lùi bước.
Đối mặt với lực lượng lĩnh vực cường đại như thế, hai cỗ khí tức trong ma pháp lâm viên lập tức sôi trào lên.
Vô số đạo ánh sáng từ trong lâm viên phóng lên cao ở giữa không trung hình thành một vòng tròn cực lớn như thể là vô tận hào quang từ trong vòng tròn này mà ra. Mỗi một đạo hào quang đều bao hàm một tia khí tức Thần linh sắc bén, mạnh mè.
Tuy rằng đây cũng không phải là thần lực thuần khiết nhưng số lượng hào quang như thế đã hình thành một quang quyển (vòng tròn ánh sáng) thật lớn ở trên không trung ma pháp lâm viên. Dường như chỉ cần một lời là có thể bao phủ bầu trời, điên cuồng đâm xuống.
- Ma pháp võ sĩ?
Đôi mắt Tiếu Ân híp lại, sau khi nhìn thấy quang quyển này hắn lập tức hiểu được người làm ra năng lượng cường đại như thế không ngờ là một võ sĩ- một ma pháp võ sĩ.
Ma pháp võ sĩ có lẽ là có được uy năng mạnh hơn ma pháp sư cùng cấp bậc nhưng nếu luận về trung tâm và tín ngưỡng thì ma pháp sư có thúc ngựa cũng khó mà theo kịp. Có thể trở thành ma pháp võ sĩ khẳng định là một tín đồ thành tín nhất của vị Thần linh nào đó, điểm này tuyệt đối không xuất hiện sự ngoại lệ.
Cho nên khi ma pháp võ sĩ xuất hiện hơn nữa còn là một ma pháp võ sĩ tương đương với cấp bậc đinh Ngụy Thần. Tiếu Ân lập tức hiểu được lai lịch hai người này quả nhiên có liên quan với Thần linh. Hơn nữa theo khí tức trên người bọn họ thì có thể biết được tìm tới cửa khẳng định là Nữ Thần Ánh Trăng.