Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 17: Đai lưng thần linh

Phía tây đại lục có một ngọn núi thật lớn, thật vững vàng.
Một bên ngọn núi dường như bị một thanh thần đao thật lớn bổ làm hai, khuôn mặt Cự Ma Thần không ngờ lại khắc trên đó.


Cũng chỉ ở trên đại lục thần tạo mới có thể xuất hiện kiến trúc thật lớn như thế, mặc dù về sự tinh xảo thì còn xa không bằng các tinh linh, nhưng bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh này đều cảm nhận được một cỗ uy lực thần thánh ập tới.


Mấy trăm vạn thú nhân cùng hơn mười vạn người da đen ở trên đại lục thần tạo khi tới đây đều vào qua thần miếu, sau khi cảm thụ qua thần ân, hai phần trong số người đó đã trở thành tín đồ thành kính của thần linh.


Không nên coi thường hai phần này, có thể đạt được như thế đã là phi thường giỏi rồi.
Hơn nữa, càng quan trọng hơn, trên cả đại lục thần tạo cũng không có thần linh khác, cho nên Cự Ma Thần hoàn toàn có thể thong thả phát triển, từng bước biến tất cả sinh linh trên đại lục thành tín đồ của mình.


Còn về một phần nhỏ ngoan cố, thì hậu quả của họ có thể tưởng tượng được. Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, cho dù là trên lùi dưới nhảy, bất quá cũng chỉ là một thằng hề nhảy nhót làm trò thôi.


Giữa sườn núi, có trên trăm tòa tháp ma pháp cao vút vững vàng, trong đó ba nghìn dũng sĩ người da đen đang cố gắng rèn luyện trong thần điện


Bọn họ đều là các dũng sĩ người da đen có tín ngưỡng nhất được chọn ra từ trong các tín đồ người da đen, sau nhiều lần cảm nhận được thần ân của Cự Ma Thần đã hoàn toàn bị tẩy não.


Lúc này, bọn họ ở đại sảnh sườn núi đang làm một động tác rất đều, mà hướng dẫn bọn họ không ngờ chính là đại đệ tử của Tiếu Ân, Kim.


Ba nghìn võ sĩ da đen cùng đồng thanh hét lên, làm ra một động tác quỳ gối khom chân cực kỳ khó khăn, đúng là nội dung thứ nhất của quảng bá thể thao.


Tuổi các dũng sĩ đó cũng không nhỏ, một số người khi đang làm động tác này quả thực là chịu hình không thể nghi ngờ. Những khuôn mặt cuồng nhiệt của bọn họ kia, lại làm nóng lên cả không khí trên sân thể dục.


Mặt mày Kim cực kỳ ngưng trọng, tuy hắn không hiểu tại sao sư phụ lại yêu cầu mình dạy quảng bá thể thao cho mấy người da đen này, nhưng nếu là lời của sư phụ, thì Kim sẽ không chút do dự hoàn toàn chấp hành. Chẳng cần biết mệnh lệnh này có để lại hậu họa gì không, hắn cũng không có nửa điểm cẩu thả.


Tuy nhiên, nhìn ba nghìn người da đen đang tập bộ động tác thứ nhất của sơ cấp quảng bá thể thao, tâm tình hắn cùng không khỏi trầm xuống. Ngày sau những người này trưởng thành, hoặc sẽ là ma pháp sư, hoặc là võ sĩ ma pháp, vậy thì phải có bao nhiêu người mới có thể khắc chế được bọn họ đây?


Phía xa xa, có hai người sóng vai từ thần điện đi ra, trên người họ đều bao phủ một tầng hào quang hồng đen nhàn nhạt, có điều bên trong hào quang này mơ hồ có một chút sắc vàng óng.


Thấy tầng hào quang này, tất cả mọi người đều cung kính lùi lại nửa bước mà thi lễ, ngay cả các tế tự có thể có tinh thân cảm ứng với Cự Ma Thần cũng không ngoại lệ.
Kim nhìn một người trong số đó, lập tức cung kính:
- Sư phụ.
Tiếu Ân cười ha hả, xoay người chỉ vào người bên cạnh:


- Kim, đây là bạn tốt của ta. Thú nhân Day Vilie tát mãn.
Kim xoay người vòng tay:
- Xin chào Day Ville các hạ


Trong lòng Kim thất kinh. Hắn đã là ma đạo sĩ Thất tinh, nhưng trong mắt Day Ville này, dường như không có chút địa vị. Mà nhìn bộ dáng hắn và sư phụ trò chuyện vui vẻ, dường như cũng khá quen thuộc lẫn nhau, lập tức hiểu được vị này khẳng định là một cao thủ siêu cấp cường đại.
Day Ville không tự nhiên:


- Thôi.
Chỉ có điều, hắn kỳ quái, trên người Day Ville có gì đó không đúng. Động tác hơi cứng ngắc, đặc biệt là tướng đi, không mềm mại như người bình thường, có cảm giác giống như xương cốt cả người bị hàng trăm sợi cao su buộc vào nhau.


Tuy nhiên, Kim biết những người có thực lực thường có chút quái dị, cho nên cũng không thấy nhưng không thể hỏi.
Khi ba nghìn người võ sĩ da đen thấy Tiếu Ân và Day Ville đều đã không do dự quỳ rạp xuống.


Trên người hai bọn họ hào quang lấp lánh, là biểu hiện có được sự tín nhiệm của Cự Ma Thân, thậm chí còn là cấp bậc cao nhất. Cho nên, các võ sĩ đó lập tức quỳ xuống tức là thể hiện tâm ý sùng kính của mình vói thần linh.
Tiếu Ân nhẹ nhàng dặn:
- Kim, dạy cẩn thận nhé.
Kim nghiêm túc:


- Vâng, sư phụ.
Tiếu Ân vừa lòng gật đầu một cái, cùng Day Ville đi xuống.
Nhìn hai người bọn họ đi khỏi mặt Kim đột nhiên nhăn lại, dường như có gì đó không thể tin nổi.


Ngay vừa rồi, khi Kim nhìn bóng dáng của sư phụ và Day Ville, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, hình như sư phụ và Day Ville chỉ là một người.
Có điều, ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị hắn phủ nhận.


Làm sao sư phụ và Day Ville có thể là một người được? Đầu mình choáng rồi. Quay đầu lại nhìn ba nghìn võ sĩ da đen trước mắt, thầm nghĩ, khẳng định là thời gian này ở chung với những người này lâu quá nên đầu óc cũng choáng choáng rồi.


Nghĩ tới đây, lập tức lòng hắn sinh ác niệm, rống to một tiếng, hạ lệnh tất cả làm lại động tác thứ mười, đem tất cả buồn bực vừa rồi trút lên đầu đám người da đen này. Chỉ có chút tiếc nuối duy nhất của hắn là tín ngưỡng của các võ sĩ da đen này thật sự quá mãnh liệt, bất kể yêu cầu hà khắc thế nào, họ cũng chỉ nhẫn nhục chịu đựng, không có nửa điểm làm trái. Nhưng càng như thế, trong lòng Kim lại càng khó chịu.


Chẳng lẽ thần tạo đại lục này ngày sau thật sự phải trở thành thiên hạ của người da đen sao?
Tiếu Ân và Day Ville sóng vai mà đi, một lúc sau, cảm giác cứng ngắc trên người Day Ville cũng dễ chịu hơn nhiều, tuy rằng khi đi thì vẫn còn, nhưng nếu không nhìn kỹ thì cùng rất khó phát hiện ra.
- Cảm giác thế nào?


Tiếu Ân cười ha hả.
- Thật không tốt. Cảm giác này thật sự rất lạ.
Day Ville cười khổ
- Sáu góc nhìn, thật sự là quá điên khùng.
Tiếu Ân cười ha ha, tiếng cười có sự đắc ý không nói ra.
Day Ville này chính là cao thủ cấp tát mãn ngụy thần thú nhân mà hắn và Sara đã gặp.


Sau khi bị thần lực của Tiếu Ân hủy diệt linh hồn, thân thể hắn tất nhiên bị Tiếu Ân lợi dụng, một lần nữa chế tác ra một phân thân cấp ngụy thần.


Đương nhiên, Tiếu Ân giao cái lồng băng tuyết đã thiên tân vạn khổ mới có được cho hắn sử dụng. Dù sao thứ này cũng chỉ có trong tay hắn mới chém ra được uy lực hùng mạnh nhất, còn đối với Tiếu Ân, chỉ cần khi tu luyện cho hắn một ý niệm, hết thảy đều đã được giải quyết.


Hai người có chung một linh hồn, cho dù là không nói gì cũng có thể thông qua liên hệ tinh thần mà hiểu ý nhau. Nhưng lúc này linh hồn vừa mới tiến vào trong thân thể Day Ville, đang trong giai đoạn đầu của ma hợp, Tiếu Ân cũng phải mở miệng nói chuyện với hắn, cần phải khiến cho hắn trong thời gian ngắn nhất thích ứng ở đây.


- Ba nghìn võ sĩ ma pháp, còn thiếu gần hai nghìn bộ áo giáp ma pháp, ngươi tính bù vào thế nào đây?
Trên tinh cầu của Day Ville. Tiếu Ân đã thu mua được một ngàn bộ áo giáp ma pháp, mỗi bộ đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Đương nhiên, trên áo giáp ma pháp đó đều khuyết thiếu hai bộ phận mấu chốt nhất.


Một là tinh thạch cao cấp có thể chứa đựng năng lượng nguyên tố ma pháp, còn một là linh sa.
Đối với người bình thường, tinh thạch cao cấp còn có chút hy vọng, nhưng linh sa chính là bảo bối có giá mà không có chợ, nghe nói đã từng xuất hiện ở một hội đấu giá, lập tức bị tranh cướp mua không còn.


Nhưng Tiếu Ân có một kho mấy vạn âm hồn đế vương, nên vấn đề này cũng không nóng nảy, chỉ có điều áo giáp ma pháp cao cấp thật sự là khó có thể mua được, hơn nữa giá cũng cực cao, mười thần lực kết tinh mới mua được một bộ áo giáp cho võ sĩ ma pháp cao cấp. Nói cách khác, một bộ một bộ áo giáp ma pháp cao cấp thích hợp cần trên vạn tử kim thạch.


Trách không được ngoài thần linh, không có quý tộc hoặc ma pháp sư nào có hy vọng xa vời là có được võ sĩ ma pháp.
Không phải bọn họ không muốn, mà có muốn cũng không nổi.


Ở tinh cầu hồn loạn kia, Lâm Mai cũng đã có được đủ lợi ích cho gia tộc mình, đồng thời, mượn danh vọng của Tiếu Ân, mở rộng phạm vi thế lực gia tộc, vững vàng ngồi trên ngai vàng cao nhất của tinh cầu.


Tuy nói cây cao đón gió lớn, nhưng có Tiếu Ân hậu thuẫn và để ý, bất cứ kẻ nào muốn động đến Lâm Mai và gia tộc của hắn cũng phải nghĩ trước một chút.


Day Ville không còn trên đời, các thú nhân bất kể mạnh mẽ hống hách thế nào nhưng thủy chung vẫn không có nhân vật nào đủ phân lượng để tìm họ tính sổ.


Nguyên nhân chính là vì thiếu đại nhân tình của Tiếu Ân, nên hắn mới có thể đi lại khắp nơi vì áo giáp ma pháp của Tiếu Ân, đưa tới một ngàn bộ.
Đương nhiên Tiếu Ân cũng không chiếm tiện nghi của hắn, ngay lúc đó đưa ra một vạn thần lực kết tinh, lập tức làm mọi người tròn mắt.


Nhưng, có thể xuất ra một nghìn bộ áo giáp, Lâm Mai cũng coi như đã tận tâm tận lực, nhiều nữa thì vượt quá khả năng rồi.
Tiếu Ân hái xuống một cái lá cây, ngậm vào miệng nhẹ nhàng thổi.


Có Nhất Hào giúp đỡ, hắn có thể trong nháy mắt đã nắm giữ được mấu chốt trong đó, nên âm điệu thổi ra coi như tao nhã êm tai.
Day Ville có vẻ như cũng có hứng thú, cũng hái một cái lá cây đưa vào miệng.


Nếu có ai để ý tới cảnh lúc này, sẽ thấy động tác của Tiếu Ân và Day Ville gần như giống nhau như đúc. Không chỉ có động tác giống nhau, ngay cả thói quen cũng cực kỳ giống.


Day Ville nín thở thổi một cái, chỉ có một tiếng phi phi nước bọt bắn ra, như thể thúi lắm, xen lẫn âm điệu của Tiểu Ân khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
Tiếu Ân và Day Ville liếc nhau, cùng phá lên cười, Day Ville kêu lên:
- Có gì hơn người chứ. Để Nhất Hào theo ta đi, ta còn làm tốt hơn.


Tiếu Ân cũng cười ha hả, đứng lên phủi phủi mông:
- Ta phải đi, cho ngươi nửa năm, tập họp tất cả thú nhân ở đây, bọn họ hẳn là sẽ nghe theo sắp xếp của ngươi.
- Ta biết
Day Ville đáp tràn đầy tự tin


- Khiến cho bọn họ tín ngưỡng ma thần của chúng ta, cung cấp thần lực cho chúng ta. Ôi, cái vòng luân hồi này thật sự khiến người ta hâm mộ.
Ánh mắt Tiếu Ân và Day Ville có thần sắc giống nhau như đúc:
- Đúng vậy, không biết chúng ta liên thủ có thể quang minh chính đại có được một thần lực kết tinh không nữa.


Dứt lời, hai người tản ra đi về hai hướng khác nhau.


Day Ville hiển nhiên là đi tới chỗ thú nhân tụ tập. Có phân thân này yểm trợ, tuyệt đối không có khả năng bị các tát mãn thú nhân còn lại phát hiện ra điều gì không ổn. Muốn mạo phạm ngụy thần cao cao tại thượng kia cũng không phải việc người bình thường dám làm. Sau khi đại đa số chim đầu đàn đã bị vặt sạch lông, khẳng định Day Ville có thể dễ dàng hoàn thành kế hoạch dự định.


Hào quang lóe sáng, Tiếu Ân đã vào trong phòng ngủ của hắn.
Khi không có người ngoài, Tiếu Ân và Vô Danh giống nhau, tự do ra vào không gian không có ma pháp trận phụ trợ.
Chỉ có điều, hắn là mượn đại lục thần tạo và sức mạnh của Cự Ma Thần. Còn Vô Danh...


Khả năng và năng lực của hắn thì Tiếu Ân cũng không biết được, nhưng ngẫm lại cũng biết với thực lực trước mắt của hắn, gần như không có khả năng học tập.
Trong phòng, Tiếu Ân cảm ứng một chút, không thấy có bất cứ kẻ nào đến tìm mình.


Từ trong vòng cổ không gian hắn lấy ra một ma pháp lục thư pha lê. Thứ này cũng không giống như một ma pháp lục thư bình thường, hoàn toàn từ một loại pha lê đặc biệt chế tác mà thành.


Tiếu Ân từng hỏi một lượt nhưng cũng không người nào biết được cái tài liệu pha lê này đến tột cùng là cái gì.


Có điều, thứ này nhìn qua hoàn mỹ lấp lánh, rực rỡ trong suốt, bất kể ngươi nhìn theo góc độ nào cũng đều là một vầng sáng thanh khiết, lại tản mát một sức hấp dẫn thần bí mà đặc thù.


Ma pháp lục thư này chính là các thú nhân vì cảm kích Cự Ma Thần, hoặc là vì thỉnh cầu được sự che chở của Cự Ma Thần mà kính dâng lên bảo vật.
Thứ này rơi vào tay Cự Ma Thần, thực ra cũng là rơi vào tay Tiếu Ân.


Chậm rãi mở ra ma pháp lục thư cầm trong tay, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thứ này đã cảm ứng được rõ ràng khí tức cổ xưa trên đó. Khí tức này cũng không mạnh mẽ, nhưng lại ngân nga sâu thẳm, khiến cho người ta có một cảm giác tang thương, giống như một lão nhân trong truyện xưa, khiến người ta cảm thấy kính nể.


Cho nên, khi sử dụng lực lượng tinh thần để đọc thứ này, Tiểu Ân cũng ngưng thần tĩnh khí, hết sức chuyên chú.


Đây cũng không phải là loại công phu hình thức, mà là biểu hiện của sự chuyên tâm đến cực hạn. Trên ma pháp lục thư này hắn cảm ứng được khí tức của trận chiến thảm thiết của chúng thần viễn cổ. Người có thể bảo lưu được khí tức này tuyệt đối không phải hạng người vô danh.


Theo trí nhớ của Day Ville trước khi bị giết có thể thấy, sở dĩ hắn có thể thành ngụy thần cũng vì đã bảo quản thứ này thật cẩn thận.


Đương nhiên, chỉ có người đạt được cảnh giới ngàn năm truyền kỳ trở lên mới có thể xem hiểu được lục thư này, mà các thú nhân này rõ ràng không biết điều đó, cho nên mới kính dâng lên, cuối cùng lại tiện nghi cho Tiếu Ân.


Khi lục thư pha lê được mở ra, ngay lập tức người ta có thể nhìn thấy một vùng lấp lánh như bầu trời đầy sao, có thể khiến cho người ta thất thần trong đó.


Lực lượng tinh thần hóa thành một làn khói nhẹ nhàng tiến nhập vào trong ma pháp lục thư. Bản vẽ bên trong kia dưới sự kích hạ của sức mạnh tinh thần cấp truyền kỳ của Tiếu Ân, chậm rãi cải biến.
Bức họa đó dần thay đổi trở nên sinh động hẳn lên, rất sống động.


Tinh thần ý thức của Tiếu Ân chậm chậm đi xuống, giống như bên trong ma pháp lục thư này có một lực hấp dẫn khiến cho tinh thần người ta không tự chủ mà sa vào đó.


Tiếu Ân cũng không chống cự, bởi hắn biết, chỉ có theo lực dẫn đường của ma pháp lục thư mới có thể thực sự được nó đồng ý, cảm ngộ hết thảy.
Dần dần, trước mắt Tiếu Ân sáng ngời, dường như hắn đã tới một không gian vũ trụ.


Trong không gian vũ trụ này, khoảng cách giữa người với người không thể tính toán bằng thước, mà phải tính bằng ngàn dặm.


Nếu ném bản thể Tiếu Ân tới không gian này thì hắn chỉ có thể miễn cưỡng giữ được sự sống của mình, nhưng muốn giao thủ với ké thù ở ngoài ngàn dặm thì là một chuyện hy vọng xa vời.


Quay đầu nhìn xung quanh, tất cả hằng tinh đều cách hắn một đoạn lộ trình thật xa dường như vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Nhưng ngay khi Tiếu Ân còn đang kinh dị, bất ngờ hai đạo hào quang chợt sáng, đó là hai hào quang, thực sự phi hành với tốc độ ánh sáng.


Hai mắt Tiểu Ân hoa lên, trong mắt hắn chỉ chói lòa ánh sáng mãnh liệt này.
Đột nhiên, vầng hào quang dừng lại, qua vầng sáng, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy.
Bên trong hào quang không ngờ là hai người, không, hẳn là hai thần linh, điều này, nhìn ngọn lửa thần lực quanh thân họ có thể biết được.


Cự Ma Thần cũng từng chơi đùa với thứ hào quang ảo diệu này, nhưng hào quang kiêu căng của hắn so với hai người này, ngay cả tư cách so sánh cũng không có.


Bị tầng ánh sáng ngăn trở, nên Tiếu Ân cũng không có khả năng thấy rõ khuôn mặt thật của thần linh này, tuy nhiên, khiến hẳn cảm thấy cao hứng là hai thần linh này bắt đầu đánh nhau.
Thần tiên đánh nhau, đây chính là chuyện khó gặp được đó. Tiếu Ân lập tức nín thở ngưng thần, cẩn thận xem.


Một lát sau, thân thể giả thuyết của Tiểu Ân đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Hai vị thần linh này đánh nhau thật náo nhiệt, nhung vấn đề là, Tiếu Ân xem không hiểu...
Theo như hắn cảm ứng được thì chỉ có sự cường đại, sự cường đại của hai vị này đã vượt quá xa phạm vi hắn có thể lý giải.


Giống như một đứa trẻ ba tuổi đang xem hai cao thủ hàng đẩu chơi cờ với nhau vậy, sẽ cảm thấy choáng váng đầu óc, căn bản là không hiểu nước đi và suy nghĩ của bọn họ.
Cảm khái duy nhất của Tiếu Ân lúc này chính là: Quá cường đại.


Chỉ cần xem khí tức tràn ra vô cùng vô tận quanh thân họ cũng đủ để cho Tiếu Ân không rảnh để chú ý tới cái khác.
Cắn răng, hắn quyết định phải rời khỏi cảnh tượng này thật nhanh, tinh thần ý thức rời khỏi ma pháp lục thư.


Trận chiến cường đại cỡ này, căn bản không phải thứ Tiếu Ân có thể lý giải. Nếu ở cái nơi biến thái ấy thêm một lúc nữa, chỉ sợ một thân tu vi chẳng tiến được lại lùi.
Hắn mở hai mắt, thở một hơi thật dài.


Thật lâu sau, Tiếu Ân lại trầm nhập tinh thần ý thức vào trong ma pháp lục thư, đi tìm cảnh chiến đấu kia.
Sau khi chiếm được nhiều thứ và phân tích, hắn đã biết, các cảnh tượng trong ma pháp lục thư cũng không phải cố định mà hoàn toàn là tình cờ xuất hiện.


Cho nên muốn gặp lại đúng cảnh tượng chiến đấu lúc nãy, quá thực là cần rất nhiều may mắn.
Ở trong phòng đợi suốt một tháng, Tiếu Ân gần như dồn hết một phần ba thời gian vào ma pháp lục thư này.


Đương nhiên, không có bất cứ kẻ nào có thể liên tục xem trận chiến của các vị thần, cho dù là Tiếu Ân cũng không được.
Sau khi xem qua mấy trận chiến, hắn nhất định phải bỏ lại, ra ngoài dùng nhiều cách để thả lỏng chính mình.


Trong đó cách tốt nhất chính là đi tìm Juliana. Bất kể là ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng hay khe khẽ thủ thỉ với nàng mấy câu, thậm chí là táy máy chân tay vuốt ve cũng đều là cách cực tốt để phân tán sự chú ý.


Juliana tuy không biết Tiếu Ân có chuyện gì, nhưng nàng cảm nhận được hành động của hắn không quá bình thường, vì thế tiểu hồ ly vốn vẫn nghịch ngợm bốc đồng lúc này lại nhu thuận vô cùng, dùng mười hai vạn phần kiên nhẫn làm bạn bên cạnh Tiếu Ân, giúp hắn hết sức.


Có trời mới biết trong ma pháp lục thư này có bao nhiêu cảnh chiến đấu. Tóm lại là cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy một cảnh nào đến hai lần.
Lúc này, Tiếu Ân đã từ chỗ Juliana về, lại tiếp tục mở ra ma pháp lục thư quen thuộc, lập tức một cỗ khí tức mãnh liệt kinh người xông tới.


Nếu không phải đã ở cấp bậc truyền kỳ, chỉ sợ không thể chịu được.
Tinh thần ý thức nhanh chóng tiến nhập vào trong ma pháp lục thư, sau nhiều lần trải qua, gần như sẽ khiến Tiếu Ân bắt đầu chết lặng.


Hắn không còn sự chờ đợi và nôn nóng của lần đầu tiên tiến vào đây, một lòng cố tỉnh táo, không dao động hồi hộp. Lúc này ý niệm và hy vọng duy nhất trong đầu là chờ trận chiến của hai thần linh, nếu không coi như một lần tiến vào không công.


Khi hắn còn chưa dứt lời cầu nguyện, cảnh sắc trước mặt lập tức biến đổi.
Lúc này cũng không phải ở không gian vũ trụ nữa, cảnh chiến đấu là một nơi dung nham cuồn cuộn, nơi thế giới luyện ngục mà hơi thở của cái chết luôn tràn ngập.


Một thần linh hệ hoàng kim đột nhiên đạp phá không gian giáng lâm trên luyện ngục này.
Bóng dáng hắn vừa xuất hiện, hoàn cảnh xung quanh lập tức biến hóa.


Dung nham đang cuồn cuộn chảy qua thân hắn lập tức biến thành từng dòng nước trong, đó là vì tầng tầng lớp lớp sương khói bụi đất của núi lửa ở cạnh hắn đã được tinh lọc.


Lấy hắn làm trung tâm, gần như khi Tiếu Ân cảm thấy rõ ràng trong trăm năm đó, quanh thân vị thần linh hệ hoàng kim này đã thanh lọc một vùng đất với bán kính hơn một cây số.
Mặt Tiếu Ân tái đi không còn một tia huyết sắc.


Thần linh này rất mạnh, không ngờ mạnh tới mức có thể trong nháy mắt đã mở rộng thần vực đến mức ấy.
Sau một lúc quan sát này, Tiếu Ân cũng nhìn ra một chút, tuy chưa chắc có thể hiểu được quá trình giao chiến cụ thể của bọn họ nhưng cảm giác về thần vực cũng tương đối sáng tỏ.


Trong lòng hắn thầm lắc đầu, xem ra vận khí mình lúc này cũng không tốt, nếu là hai thần linh siêu cấp cường đại ra tay, đối với hắn mà nói, căn bản là không cần thiết nhìn.


Trong lòng thả lóng, theo bản năng hắn nhìn về hướng một khí tức mãnh liệt khác, chuẩn bị thật tốt, tính toán khi một vị thần linh khác vừa tới sẽ phải rời khỏi đây.
Nhưng, khi vừa liếc nhìn vị thần mới xuất hiện kia, ánh mắt của Tiếu Ân lập tức bị hấp dẫn.


Vị thần mới xuất hiện rõ ràng một trong các thần linh hệ luyện ngục. Đương nhiên hắn cũng không phải Cự Ma Thần, mà là một ma vương cả thân hừng hực lửa luyện ngục.
Tuy nhiên, thực sự hấp dẫn sự chú ý của Tiếu Ân cũng không phải thân hình ma vương mà là một cái đai lưng thật lớn bên hông hắn.


Vừa thấy cái đai lưng này, trong lòng Tiếu Ân bị đả kích dữ dội.
Nếu hắn nói không sai, cái đai lưng này chính là bảo bối Cự Ma Thần kia mang theo bên người đi.


Lúc trước Rui Deshen và Urey đều lựa chọn mảnh vỡ thần cách, thân thể Cự Ma Thần và đai lưng đương nhiên đều thuộc về Tiếu Ân. Chỉ có điều hắn vẫn không nghiên cứu ra bên trong cái đai lưng này có cái gì bí mật.


Cuối cùng hai thần linh cũng đã bị rơi vào vòng xoáy chiến đấu điên cuồng, tinh thần ý thức của Tiếu Ân cảm nhận được năng lượng tấn công có thể khiến người ta tuyệt vọng trong trận chiến này, giống như thân đang ở giữa mắt bão bị cuốn bay không chừng.


Hấp dẫn ánh mắt người khác nhất tất nhiên chính là thần vực của hai bên biến hóa.
Muốn nhìn xem đến tột cùng là bên nào chiếm thượng phong, thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần nhìn sự thay đổi tăng giảm của thần vực hai người trên mặt đất là có thể đoán được.


Thế giới luyện ngục dung nham đột nhiên xảy ra một cảnh tượng lạ, từng tảng lớn tảng lớn dung nham đầy bụi đất và đã tinh lọc đang chuyền hoán lẫn nhau, quả thực là tấc đất tấc tranh.
Tuy nhiên, vị thần linh hệ hoàng kim chủ động tới khiêu khích kia dường như cao hơn một bậc, dần dần chiếm thượng phong.


Ngay lúc này, vị ma vương luyện ngục kia đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay hung hăng đánh một quyền vào lưng, sau đó là một loạt động tác làm người ta hoa cả mắt.
Hào quang rực rỡ kia nháy mắt tràn ngập, khiến cho người ta gần như đến mở mắt cũng không mở ra được.


Đai lưng kia ánh lên vô số bảo thạch không biết tên sáng lệ vô song, mỗi viên đều tỏa ra ánh hào quang dường như đều có thể biến thành siêu cấp vũ khí có thể truy hồn đoạt phách, như đang đâm thủng, đập nát cả thần vực của thần linh đối diện.


Thế giới dung nham lập tức thừa cơ hội này mờ rộng hơn, nháy mắt đã đoạt lại được địa bàn đã mất.
Vị thần linh hệ hoàng kim kia sau vài lần sáng rực lên hào quang, lập tức cũng chạy xa khỏi nơi đây với tốc độ nhanh nhất.


Sau khi bóng hắn đã biến mất, ma vương luyện ngục mới thở dài một hơi, dường như vừa cố gắng vụt lóe sáng trong chốc lát rồi chợt tắt.
Tinh thần ý thức của Tiếu Ân như thủy triều rời khỏi ma pháp lục thư, trên mặt đầy hưng phấn.


Giơ lên cái vòng cổ không gian một chút, đai lưng kia lập tức xuất hiện trên tay hắn. Cám ứng được khí tức của đai lưng biến hóa, trong lòng Tiếu Ân đầy kích động.


Vừa rồi hắn cũng nhìn rất rõ ràng, ngay cả thần vực của thần linh, dưới sự công kích của đai lưng này cũng sụp đổ, như vậy, uy lực của nó có thế ít nhất cũng là cấp bậc thần khí, hơn nữa còn là một loại đặc biệt mạnh mẽ.


Thật không rõ đai lưng này làm sao rơi vào tay Cự Ma Thần được, tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện Tiếu Ân quan tâm.


Căn cứ theo quan sát của hắn, khống chế đai lưng này cũng không phải một chuyện đơn giản. Ngay cả vị ma vương luyện ngục kia, sau khi dùng thần lực cũng phải phối họp một loạt thủ pháp gõ mới kích hoạt được năng lượng của đai lưng này, cuối cùng hình thành nên lực sát thương khủng bố.


Nếu không có đầu mối, căn bản là Tiếu Ân và Nhất Hào không có cách nào nghiên cứu ra cái gì, nhưng sau khi có đầu mối rồi, nghiên cứu của bọn họ lập tức có tiến triển thật lớn.


Đặc biệt là sau khi Nhất Hào sao chép lại mấy động tác của ma vương luyện ngục kia, bí mật điều khiển đai lưng dần hiện ra trước mắt Tiếu Ân.


Điều đáng chú ý nhất trên đai lưng là hơn mười viên bảo thạch kỳ lạ thật ra chính là một loại vũ khí bắn năng lượng. Trong đai lưng lại chứa đầy sức mạnh thần thánh hùng mạnh, năng lượng trong đó nhất định phải dùng thần lực kết hợp với một trình tự gõ nhất định mới có thể công kích.


Tuy nhiên, một khi đã thuận lợi kích hoạt thì cho dù là đối thủ hùng mạnh cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh.
Thông tin liên tiếp tin tức này qua lực lượng tinh thần tới Day Ville và Cự Ma Thần.


Day Ville tự nhiên là không có khả năng có đề nghị gì hay, hắn vội vàng trấn an phần đông thú nhân, khiến càng nhiều người gia nhập vào thần ân hồng hắc.


Đương nhiên, để tiêu trừ những băn khoăn này, Day Ville phi thường hiểu được, đối với bọn họ, càng nhiều người tham gia tín ngưỡng, hắn lại càng có cơ hội thành thần.


Tất cả thú nhân này đều biết sau lưng hắn có một vị thần linh làm chỗ dựa vững chắc, cho nên dưới sự cổ động của hắn, đại bộ phận thú nhân đều gia nhập hàng ngũ tín đồ hồng hắc Cự Ma Thần.


Tuy nhiên, đối mặt với đai lưng này, Cự Ma Thần lại đưa ra cái nhìn của mình. Ý của hắn là, hào quang công kích của đai lưng thực ra cũng không thể đủ để thực sự có ảnh hưởng đến bản thể thần linh, nhưng nó cũng có tác dụng không gì sánh được, là có thể dễ dàng tiêu trừ sức mạnh thần vực của thần linh giáng lâm.


Trong khi thần linh chiến đấu, thắng bại về sức mạnh thần lực là một mấu chốt không thể bỏ qua, thậm chí còn là một trong các mấu chốt quan trọng nhất.
Nếu đai lưng này có thể phá hư thần vực của đối phương, giá trị của nó vượt ra rất xa tưởng tượng của mọi người.


Giống như hình ảnh trong lục thư pha lê, thần vực thần linh hệ hoàng kim bị tan nát, quân lính tan rã, cuối cùng không thể không lựa chọn một