Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 50: Mỗi người lấy thứ mình cần

Trên biển rộng mênh mông vô tận không biết từ khi nào có một phạm vi lớn bị bao phủ bởi màn sương đen dày đặc.
Sau khi tất cả mọi thuyền thấy được màn sương đen này đều tránh ra xa xa, bởi vì tất cả những người từng đi nhầm vào đó đều không còn đi ra.


Đồng dạng, ma thú trong biển dường như cũng biết được nguy hiểm ẩn chứa trong nơi này. Chúng nó không có trí tuệ loài người nhưng lại có được giác quan thứ sáu tránh điểm gở, tìm nơi lành khiến cho tuyệt đại đa số loài người hâm mộ không thôi.


Nơi này là một hòn đảo cô độc trên đại dương mênh mông. Từ trên mặt nước biển toát ra một ngọn núi quanh co, thế núi hùng vĩ tráng quan, lưng núi cao thẳng đến bầu trời. Vách núi thẳng đứng thường có mây trắng lượn lờ.


Chỉ có điều ở bốn phía hòn đảo cô độc này có một màn sương đen dày đặc không thôi làm nó không được hoàn mỹ.
Ở trung tâm đảo, một đạo bạch quang hiện lên trên một ma pháp trận đồ, Tiếu Ân mang theo Bạch Toàn Phong lại một lần nữa đi tới hòn đảo của Hắc Long Vương.


Nhưng lúc này đây khác lúc trước, đám người Tiếu Ân còn không xuất hiện trên hải đảo cũng đã thấy Hắc Long Vương.
Tuy rằng hải đảo này không phải Thần quốc của hắn, nhưng đối với vấn đề an toàn ở đây, Hắc Long Vương chưa từng có chút qua loa.


Sau khi thấy bóng người mơ hồ lộ ra trong truyền tống trận, Hắc Long Vương mới xem như yên tâm.
Khi hào quang trên ma pháp trận hoàn toàn biến mất, Tiếu Ân có chút kinh ngạc nói:
-Long Vương đại nhân. Ngài dường như khẩn trương hơn so với trước kia. Nơi này có biến cố gì sao?


Lúc này Tiếu Ân cùng Hắc Long Vương đã một lần nữa ký kết khế ước, mà thực lực của bản thân cũng tương đương với lão Long này, cho nên quan hệ giữa hai người lập tức có thay đổi rất lớn. Loại thái độ cung kính đối với Hắc Long Vương giống như tổ sư gia chỉ sợ không bao giờ xuất hiện nữa.


Đương nhiên, nếu đợi khi Hắc Long Vương trở thành Chân Thần, quan hệ của hai người sẽ biến thành thế nào, vậy cũng không biết được.
Tóm lại, hết thảy đều cần dựa vào thực lực làm hậu thuẫn.


Trước kia mỗi lần Tiếu Ân đến nơi này, Hắc Long Vương đều lười biếng phải đợi nửa ngày sau mới xuất hiện. Mà lúc này đây nhanh như vậy đã xuất hiện, loại thái độ cẩn thận này rơi vào trong mắt Tiếu Ân cũng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Hắc Long Vương khẽ lắc đầu, nói:


-Ta đã bày ra ma pháp trận ẩn nấp, trừ khi có Thần linh không tiếc tổn hao nhiều thần lực tiến hành tìm tòi toàn bộ tinh cầu, nếu không căn bản không có khả năng tìm được ta. Tuy nhiên ta lo lắng có người đánh bậy đánh bạ truyền tống đến chỗ này của ta.
Tiếu Ân ngẩn ra, cười nói:


-Ngài thật sự là quá lo lắng rồi. Xác xuất nhỏ như vậy gần như không có khả năng xảy ra.
Sắc mặt Hắc Long Vương ngưng trọng, nói:
-Hết thảy vẫn là cẩn thận một chút cho ổn thỏa.


Tiếu Ân khẽ nhún hai vai. Đánh bậy đánh bạ đến được nơi đây chẳng qua chỉ là khả năng trong lý luận mà thôi. Thực sự nếu xảy ra, loại xác xuất này còn nhỏ hơn nhiều lắm so với đời trước đi trên đường dùng hai tệ mua một tấm xổ số mà trúng được giải thưởng trăm ngàn tệ.


Vẻ mặt già nua của Hắc Long Vương dường như hơi chút đỏ lên, khẽ thở dài:
-Tiếu Ân. Ta cũng không gạt ngươi. Đều là mảnh vỡ Thần cách kia mới khiến cho ta trở nên nghi thần nghi quỷ.
Mặt Tiếu Ân tức thì lộ ra vẻ dở khóc dở cười.


Tuy nhiên nói thật, giá trị của mảnh vỡ Thần cách giữa Tiếu Ân và những người khác hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Mảnh vỡ Thần cách ở trong lòng mọi người đều là vật báu vô giá.


Rui Deshen và Urey không chút do dự bỏ qua mười vạn thần lực kết tinh mà chọn lựa mảnh vỡ Thần cách cũng đủ nói lên vấn đề này.
Hắc Long Vương không nhìn vẻ quái dị trên mặt Tiếu Ân, nói:


-Tiếu Ân. Ngươi vừa mới tiến thăng Ngàn năm Truyền kỳ, cũng không biết sự quý giá của mảnh vỡ Thần cách. Chờ ngày sau, khi ngươi tiến giai lên Ngụy thần, hẳn là hiểu được sự quý báu của nó. Tuy nhiên ta nói trước, không nên có ý đồ gì với mảnh vỡ Thần cách của ta.


Ở trong lòng lão Long Vương, Tiếu Ân cho tới bây giờ giống như là đứa trẻ chưa từng nếm qua kẹo. Trước khi không nhấm nháp mùi vị của kẹo, chẳng sợ ngươi nói ba hoa chích chòe, bọn nó cũng không có cảm giác gì. Nhưng nếu là thật sự từng ăn kẹo, vậy bọn nó sẽ như kền kền gặp xác chết.


Đợi khi Tiếu Ân chân chính nếm qua ưu đãi khi lĩnh vực và tín ngưỡng lực dung hợp, như vậy hắn sẽ thay đổi cái nhìn hiện tại.
Tiếu Ân liên tục gật đầu, nói:
-Được. Ngài cứ yên tâm. Ta tuyệt đối không có ý đồ với ngài.
Hắn dừng một chút, nói:


-Tuy nhiên nói đến mảnh vỡ Thần cách, ta lại gặp được một mảnh.


Hô hấp của Hắc Long Vương lập tức trở nên dồn dập. Tuổi của lão quả thực quá lớn, hơn nữa từng trải qua một lần sinh tử. Chẳng sợ Tiếu Ân nói tinh cầu này sắp hủy diệt, lão cũng không chút hoang mang đóng gói mọi vật, bước lên thượng cổ truyền tống trân rời khỏi nơi này.


Nhưng khi lão nghe thấy là "thần cách" lại như trước không kìm nổi xúc động.
-Còn có thần cách? Ngươi phát hiện ở đâu? Hay là vẫn trong Thần quốc bị đóng băng kia sao?
Hắc Long Vương liên tiếp hỏi.
-Không phải. Cũng không phải trong Thần quốc ấy, mà là trong Thần quốc của người khác.


Tiếu Ân chậm rãi nói.
Vẻ mặt Hắc Long Vương ngẩn ra, lão thì thào nói:
-Ở trên tinh cầu này không ngờ lại có hai Thần quốc bị đóng băng? Đây là có chuyện gì?
Tiếu Ân cười ha hả, nói:


-Long Vương đại nhân. Ta đi không phải là một quốc gia của thần bị đóng băng, mà là một quốc gia của thần còn sống.
Vẻ mặt Hắc Long Vương lập tức trở nên khẩn trương, ánh mắt lão trong nháy mắt trở nên vô cùng linh hoạt. Ngay cả Tiếu Ân nhìn vào cũng không kìm nổi có cảm giác hết hồn.


-Thần linh nào? Còn sống? Ngươi đang nói gì?
Tiếu Ân bị lão nhìn chằm chặp, liền nói ra việc hắn và hai vị Ngàn năm Truyền kỳ liên thủ thí Thần một lần. Đương nhiên, hắn cũng không nói toàn bộ mà là lựa chọn nói ra một bộ phận.


Loại chuyện này vốn không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, nhưng là Hắc Long Vương thì khác. Tiếu Ân còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi lão, mà chuyện mười vạn thần lực kết tinh kia sớm muộn cũng bị lão biết được. So với việc gạt lão hết thảy không bằng thẳng thắn thành khẩn bẩm báo có lẽ có thể đạt được trợ giúp lớn nhất.


Vẻ mặt Hắc Long Vương hơi hơi co rúm, cũng may tâm chí lão kiên quyết, cứ thế nghe hết những việc Tiếu Ân từng trải qua.
Nhắm hai mắt lại, Hắc Long Vương dùng một âm thanh nghiến răng nghiến lợi nói:


-Tiếu Ân. Ta mãnh liệt yêu cầu. Sau mười năm, nếu không ai trong chúng ta có thể tiến giai Ngụy thần, nhất định phải giải trừ linh hồn khế ước.


Tiếu Ân ngẩn ra. Khế ước này chính là bằng chứng cho sự tín nhiệm của hắn và Hắc Long Vương. Nếu một khi giải trừ, như vậy hắn có thể khẳng định hai bên tuyệt đối không có khả năng còn loại tín nhiệm lẫn nhau này nữa.
-Long Vương đại nhân, ngài vì sao phải làm vậy?


Tiếu Ân nghĩ mãi không thông, phải hỏi lão. Lấy tốc độ tiến giai của hắn, ngay cả Hắc Long Vương cũng phải đề cao một bậc.
Hắc Long Vương oán hận nói:


-Tiếu Ân. Ngươi mới là một Truyền kỳ, một Truyền kỳ bé nhỏ không đáng kể mà thôi. Thêm hai Truyền kỳ ngu ngốc không ngờ dám đi thí Thần? Ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?
-Nghĩ tới.
Tiếu Ân cười tủm tỉm nói.
Hắc Long Vương tức giận "hừ" một tiếng, nói:


-Ngươi đã nghĩ tới, vì sao còn muốn đi! Chẳng lẽ ngươi không sợ thí thần không thành bị Thần linh làm thịt? Ngươi muốn chết nhưng ta làm sao giờ? Đừng quên, chúng ta trao đổi linh hồn khế ước.


Vẻ mặt Tiếu Ân vẫn lộ ra một tia mỉm cười như trước. Tuy rằng hắn nghe ra sự phẫn nộ trong lời nói của Hắc Long Vương, nhưng hắn chỉ nói ra hai từ. Một tên người đơn giản đến bình thường.
-Vô Danh.
-Vô Danh?
Hắc Long Vương ngẩn ra, sau đó nói:


-Ta quả thật nhìn không thấu thực lực Vô Danh. Nhưng ngươi làm sao khẳng định được hắn có thể so với Thần linh?
Tiếu Ân khe khẽ lắc đầu, thì thào nói:
-Nếu ngài và Vô Danh ở chung có lẽ sẽ rõ.


Nghe câu nói không đầu không đuôi này, thái độ khác thường của Hắc Long Vương bình tĩnh lại. Tuy rằng thực lực lão giờ phút này chỉ có tiêu chuẩn Ngàn năm Truyền kỳ nhưng dù sao lão cũng từng là một Ngụy thần, hơn nữa còn là nhân vật trác việt được coi là Ngụy thần gần với Thần linh nhất.


Cho nên ấn tượng của lão về Vô Danh rất sâu, sâu đến mức còn không dám cùng hắn là địch.


Vừa nghĩ tới người giống như đầu gỗ này, Hắc Long Vương chợt một hồi tim đập nhanh khó hiểu. Lửa giận vốn sinh ra do Tiếu Ân không biết trời cao đất rộng đi thí Thần giống như bị một chậu nước lạnh dội tắt hết, rốt cuộc không nổi lên chút nào.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Hắc Long Vương nói:


-Tiếu Ân. Mặc kệ Vô Danh đến tột cùng có thực lực cường đại thế nào, ta hy vọng lần mạo hiểm tiếp theo tốt nhất nên suy nghĩ nhiều cho ta một chút.
Tiếu Ân vội vàng nói:
-Ngài yên tâm. Mạo hiểm như vậy ta sẽ không làm nữa.


Hắc Long Vương ngửa mặt lên trời nhìn màn sương đen do lão chế tạo, đột nhiên cười khổ một tiếng, nói:
-Kỳ thật, năm xưa ta cũng từng tham gia một lần thí Thần.
Tiếu Ân cả kinh, ánh mắt nhìn về phía lão đầy nghi vấn.
Hắc Long Vương bất đắc dĩ nói:


-Năm đó ta đã thành Ngụy thần, cũng phát hiện một vị thần linh suy yếu sau trận chiến Chân Thần, cho nên mới tập hợp mười đồng bọn thực lực tương đương, đồng loạt tiến vào bên trong Thần quốc của vị Thần linh kia.


Tiếu Ân rùng mình. Mười Ngụy thần? Đây là một lực lượng hoành tráng thế nào! Lại nói, mình mới ba Truyền kỳ đã dám đi thí thần, mật không phải quá lớn một chút.
Hít sâu một hơi, Tiếu Ân hỏi:
-Kết quả thế nào?
-Đã chết tám, hai chạy thoát.
Vẻ mặt Hắc Long Vương chua xót nói:


-Thần linh kia tuy rằng suy nhược nhưng chỉ giơ tay nhấc chân cũng đã giải quyết mười người chúng ta. Toàn quá trình thậm chí còn không đến mười phút.
Thân hình Tiếu Ân lập tức lạnh lẽo. Cổ họng hắn chuyển động liên tục, nghĩ đến trường hợp này, chỉ cảm thấy toàn thân như lọt hố băng.


Nếu sớm biết Hắc Long Vương có từng trải qua chuyện này, như vậy cho dù là cho hắn thêm mười lá gan lúc trước cũng không dám đồng ý cùng Rui Deshen và Urey đi thí Thần.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lát Tiếu Ân mới hỏi:
-Đó là vị Thần linh nào, cấp bậc Sáng Thế Thần sao?


Hắc Long Vương trợn mắt xem thường, nói:
-Cái gì mà cấp bậc Sáng Thế Thần. Đó là một Thần linh cấp thấp nhất hệ nguyên tố mà thôi. Ta phỏng chừng hắn có được cũng chẳng qua là một mảnh vỡ Thần cách, hơn nữa cũng không lớn hơn so với mảnh kia trong tay ta.


Vẻ mặt Tiếu Ân lập tức trở nên cực kỳ buồn cười. Hắn chính là tự thân giao thủ với Cự Ma thần kia, nhưng uy năng vị Thần linh đó có được xa không đáng sợ bằng Hắc Long Vương vừa nói.
Hắc Long Vương ha hả hai tiếng, nói:
-Tiếu Ân. Ngươi biết khi nào thì Thần linh suy yếu nhất không?


Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi:
-Ngài nói là ta gập đúng lúc vị Thần linh kia suy yếu nhất?
-Đúng vậy. Vận khí các ngươi thật sự quá tốt.
Hắc Long Vương chép chép miệng, dường như đang oán giận cái gì:


-Trong cuộc đời một Chân Thần có lúc suy yếu nhất đó chính là vào lúc hắn kiến tạo quốc gia của thần.
Tiếu Ân lập tức nhớ đến một đám ô vuông và dung nham liên tiếp giữa các ô vuông, như hiểu ra điều gì gật gật đầu.


Sau khi Ngụy thần thăng tiến thành Thần linh, tuy rằng cũng có thể hấp thu tín ngưỡng lực nhưng nếu muốn chuyển hoán tín ngưỡng lực thành thần vực và thần lực chân chính, nhất định phải dùng đến quốc gia của thần. Nhưng xây dựng quốc gia của thần lại cần rất nhiều thần lực kết tinh, ít thì hơn mười vạn, nhiều thì trăm, ngàn triệu có thể kiến tạo nên Quốc gia của thần quy một khác nhau.


Tiếu Ân thầm giật mình, mười vạn thần lực kết tinh không ngờ là yêu cầu ít nhất?
Về phần hơn trăm, ngàn triệu, Tiếu Ân cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ đến.


-Thần linh mà các ngươi gặp rõ ràng là sau khi góp nhặt thần lực kết tinh cơ bản nhất bắt đầu xây dựng Quốc gia của thần của mình. Trong giai đoạn này là lúc Thần linh yếu ớt nhất. Một khi có kẻ thù xuất hiện bên trong Quốc gia của thần và xảy ra chiến đấu như vậy sẽ tạo thành chấn động khó thể tưởng tượng đối với kết giới chưa hoàn toàn được ngưng hợp.


Sắc mặt Hắc Long Vương ngưng trọng nói:


-Tại thời gian này, thần lực của Thần linh trên cơ bản đều cung cấp cho Quốc gia của thần. Trong tình huống ấy, thực lực của hắn có khả năng phát huy ra, ngay cả một phần trăm cũng không đạt được. Càng chủ yếu hơn là bọn họ không thể dùng thần lực, không thể phóng thích thần vực. Đây mới là tổn thất lớn nhất. Nếu hắn có thể dùng thần lực hoặc là lực lượng thần vực... Ha ha! Đừng nói là Ngàn năm Truyền kỳ, cho dù là Ngụy thần cũng đồng dạng phải chết không chỗ chôn.


Trên mặt đột nhiên có vẻ kinh nghi, Hắc Long Vương nói:


-Tuy nhiên kỳ quái là cho dù Thần linh có suy yếu thế nào cũng không có khả năng bị cấp bậc Truyền kỳ giết chết. Chỉ cần trong Quốc gia của thần, các ngươi căn bản không thể mượn dùng năng lượng ngoại giới. Nếu đổi lại là Ngụy thần còn không sai biệt lắm.


Trong lòng Tiếu Ân âm thầm bội phục, Hắc Long Vương này kiến thức quả nhiên là uyên bác.
Bọn họ có thể đánh vỡ cái Quốc gia của thần kia kỳ thật cũng không phải dựa vào năng lực của bản thân. Trong đó phát huy ra tác dụng lớn nhất chính là quyển trục Quang Minh thần vực.


Thứ này tuy phạm vi công kích xa xa không bằng cấm chú nhưng về mặt cường đại tuyệt đối dường như còn vượt xa cấm chú một bậc.
Hơn nữa từ tên gọi có thể biết, quyển trục Thần vực, nói rõ ít nhất là cường giả cấp Ngụy thần mới có thể phóng thích được.


Nếu không phải có ba quyển trục như vậy, cho dù ngay cả Tiếu Ân có lĩnh vực Lực Lượng cũng không chắc dám nói nhất định có thể phá vỡ Quốc giả của thần này.
-Thần vực.
Tiếu Ân thì thào trong miệng nói.


Hắn nghĩ tới loại lực lượng Cự Ma thần vận dụng một lần duy nhất, đó là một loại lực lượng gần như có thể thay đổi hết thảy. Gần như trong nháy mắt cũng khiến ba người bọn họ từ ưu thế tuyệt đối đổi thành thế yếu tuyệt đối.


May mắn loại lực lượng này chỉ xuất hiện trong nháy mất liền biến mất.
Cự Ma thần kia rõ ràng cũng chỉ phóng thích được lực lượng thần vực trong nháy mắt.
Sau khi nghĩ thông điều này, sau lưng Tiếu Ân chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.


Ba Ngàn năm Truyền kỳ cũng dám đi khiêu chiến Thần linh, quả thực không biết sống chết. Nhưng ngoài ý liệu là nghé con không sợ hổ, ngược lại thật sự đánh chết một con hổ bệnh tàn.


Sau đó hắn nghĩ lại biểu tình của Sara, lúc ấy còn kỳ quái vì sao mình vừa nói Sara liền tin. Hiện tại hắn mới hiểu được có lẽ nàng đã biết được tin tình báo từ tiền tuyến, Thần linh kia đã ngã xuống. Nhưng nàng vốn căn bản không nghi ngờ đến trên người mình.


Trong khoảng khắc, trong lòng Tiếu Ân có chút may mắn, có chút không yên, nhưng cũng có một loại tình cảm phẫn nộ. hóa ra cho dù là trước mặt người được Thần tuyển, mình cũng chưa là gì cả.
Đột nhiên, Hắc Long Vương vươn một bàn tay, nói:
-Lấy ra đây!
Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi:
-Lấy cái gì?


Hắc Long Vương "hừ" lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi nếu thí Thần thành công, như vậy khẳng định đạt được nhiều thứ tốt. Lấy một phần chia ra đây.
Tiếu Ân liều mạng trợn mặt xem thường, nói:
-Tên Thần linh đó rất nghèo.


-Đều đã có thể kiến tạo Quốc gia của thần, cho dù nghèo thế nào cũng có mười vạn thần lực kết tinh trở lên chứ.


Tiếu Ân lập tức hết chỗ nói. Lão già này tuy rằng còn không trở thành Thần linh nhưng khẳng định là toàn tâm hướng tới, cho nên đối với chuyện liên quan đến Thần linh cái gì cũng không gạt được lão.
Hắc Long Vương chậm rãi nói:


-Vì mau chóng tăng lên cảnh giới Ngụy thần và ngưng luyện Chân Thần cho nên ta cần rất nhiều thần lực kết tinh. Tuy rằng trước kia ta còn cất giữ một ít nhưng số lượng xa xa không đủ. Ngươi lần này phát tài thì tặng ta một chút đi.
-Ngài trước kia vì sao không nói?


-Nói cũng vô dụng. Chỉ bằng ngươi có thể kiếm được nhiều thần lực kết tinh sao?
Tiếu Ân do dự một chút. Nếu không phải lúc này đây thí Thần thành công, như vậy muốn kiếm được nhiều thần lực kết tinh dường như đúng là một việc xa vời.
-Được rồi, ngài cần bao nhiêu?


-Ta cũng không cần nhiều lắm, đại khái bằng này là được.
Hắc Long Vương cười tủm tỉm dựng một ngón tay.
-Một?
Thịt trên mặt Hắc Long Vương run lên vài cái, ánh mắt mơ hồ thấy được sấm chớp.
Tiếu Ân vội vàng sửa lại:
-Một trăm?


Hắc Long Vương lắc lắc đầu, mặt không chút thay đổi, nói:
-Không nên quá keo kiệt như vậy.
Tiếu Ân nghĩ đến lựa chọn của bọn Rui Deshen, trong lòng lập tức hiểu rõ, hào phóng nói:
-Ta biết rồi, một ngàn đúng không! Được. Ta cho ngài.


-Một ngàn cái chỉ có thể khiến ta tăng lên một góc cảnh giới Ngụy thần.
Hắc Long Vương dường như có chút ý tứ không tốt lắm, nói:


-Khoảng một vạn đủ rồi. Có một vạn giọt ta có thể trong vòng mười năm trực tiếp nâng cao lên đỉnh phong cảnh giới Ngụy thần. Khi đó là có thể luyện mảnh vỡ Thần cách.
-Một vạn?


Tiếu Ân hít sâu một hơi khí lạnh, tuy nhiên nhìn ánh mắt vẻ chờ mong của Hắc Long Vương, hắn rốt cục cắn răng một cái nói:
-Được. Một vạn thì một vạn.
Hắc Long Vương cười ha hả, nói:


-Tiếu Ân. Ngươi quả nhiên không phải người keo kiệt. Một khi ta trở thành Thần linh của bộ tộc Hắc Long, tất cả Hắc Long đều thành giúp đỡ lớn nhất của ngươi. Đến lúc ngươi luyện mảnh vỡ Thần cách và kiến tạo Quốc gia của thần, chúng ta nhất định sẽ hộ pháp cho ngươi.


Tiếu Ân sửng sốt, trong lòng thầm thất kinh. Hắc Long Vương thế nào có thể khẳng định hắn nhất định sẽ luyện mảnh vỡ Thần cách như vậy?
Còn không chờ hắn hỏi, Hắc Long Vương đã hạ thấp thanh âm, nói:


-Tiếu Ân. Lần này thí Thần, ngươi khẳng định là được một mảnh vỡ Thần cách chứ hả? Nhớ kỹ, thứ này là vật báu vô giá chân chính, ngàn vạn lần không thể tiết lộ mảy may.
Tiếu Ân lúc này mới giật mình, do dự một chút rồi cũng không nói quá trình chia của ra.


Có hiểu lầm này cũng tốt, ngày sau khi mình lấy ra mảnh vỡ Thần cách thì lão Long Vương hẳn là sẽ không nghi thần nghi quỷ.
Về phần Urey và Rui Deshen? Tiếu Ân tin tưởng, cơ hội bọn họ gặp nhau vô cùng xa vời. Hơn nữa ngay cả gặp được nhau cũng không có khả năng liên hệ tin tức.


Lấy ra hơn vạn thần lực kết tinh, giọt nước mưa màu đen đỏ tràn ngập mặt đất, lẫn nhau hòa trộn hiện ra một mảnh sắc thái kỳ dị.
Hắc Long Vương thở dài cảm khái một câu, nói:
-Vẫn là thí Thần tốt thật! Một khi thành công thu hoạch to lớn tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng.


Lão trầm ngâm một chút, đưa ra một tập sách ma pháp chép tay, nói:


-Tiếu Ân. Tất cả tâm đắc nhận thức của ta về ma pháp trận đều ghi ở đây. Đương nhiên trừ trận pháp ra còn có một số bí phương về Dược phẩm học và bí quyết luyện kim thuật chế tác ma pháp vật phẩm. Mấy thứ này hẳn là có chút tác dụng với ngươi.


Vẻ mặt Tiếu Ân đầy vui vẻ vội vàng nhận lấy. Đây chính là kinh nghiệm tri thức sau khi Hắc Long Vương trở thành Ngụy thần tích lũy mấy chục vạn năm.
Đối với Tiếu Ân đã đạt được cấp bậc Truyền kỳ mà nói, đây chính là đồ vật mà hắn cần thiết nhất.


Hắc Long Vương tùy tay lấy mấy thứ này ra, rõ ràng là sớm chuẩn bị trước. Mà lão ở đây chuẩn bị mấy thứ này cũng chỉ có một mình Tiếu Ân sử dụng. Phần tâm ý này của lão, nói không hề cảm động căn bản là giả.


Vào lúc này, trong lòng Tiếu Ân nóng lên. Một vạn thần lực kết tinh tính là cái gì? Chuyện nhỏ!
Hắc Long Vương lại lấy ra một cuốn sách ma pháp còn trống, nói:


-Đây là phương pháp tinh luyện thần lực kết tinh, có thể tinh luyện ra tín ngưỡng lực tinh thuần nhất. Ngươi dùng phương pháp này chậm rãi tinh luyện, nghĩ biện pháp dung nhập tín ngưỡng lực ở nơi này vào bên trong lĩnh vực của ngươi. Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể trở thành Ngụy thần.


Tiếu Ân bật cười nói:
-Ngài khẳng định như vậy?
Hắc Long Vương liếc hắn một cái đầy ý nghĩa, nói:
-Điểm này ở trong nơi Tử vong trong sân chơi của Thần, ta đã khẳng định.


Tiếu Ân lập tức nghĩ tới. Lần đầu tiên hắn tiến vào cảnh giới thời gian tạm dừng chính là ở đó. Mà đúng là ở nơi đó, thái độ Hắc Long Vương đối với hắn mới căn bản được xem như thay đổi. Xem ra, lão long này đối với mình vẫn vô cùng coi trọng.


Vội vàng đưa mắt nhìn nội dung trong sách chép ma pháp, sắc mặt Tiếu Ân hơi đổi, nói:
-Long Vương đại nhân. Sử dụng loại phương pháp này tinh luyện thần lực kết tinh không ngờ phải tiêu hao ba phần tín ngưỡng lực sao?
Hắc Long Vương bất đắc dĩ nói:


-Tất cả Thần linh đều tự có tín ngưỡng, thần lực kết tinh ngưng kết từ tín ngưỡng lực khác nhau không thể thông dụng. Muốn chuyển thành tín ngưỡng lực thuần túy, tiêu hao ba phần là cần thiết.
Lão dừng lại một chút, nói:


-Loại phương pháp này của ta chính là được truyền thừa từ Long Thần đại nhân. Nếu là Ngụy thần bình thường, có thể tinh luyện ra một trăm tín ngưỡng lực cũng đã là cực hạn.
Tiếu Ân cẩn thận cất thứ này vào trong ngực, tuy rằng lấy ra một vạn thần lực kết tinh nhưng thu hoạch thật lớn.


Chẳng những đạt được mấy chục vạn năm kinh nghiệm của Hắc Long Vương, hơn nữa còn đạt được phương pháp dùng thần lực kết tinh. Tuy rằng trước mắt hắn chỉ có thể nếm thử dung hợp chậm rãi lĩnh vực và tín ngưỡng lực, nhưng theo thực lực hắn đề cao, vận dụng tín ngưỡng lực khẳng định sẽ từng bước tăng cao.


Hắn đã hướng tới một ngày kia có thể giống như Cự Ma thần, phóng ra loại thần vực không thể tin nổi và kiến tạo được Quốc gia của thần thuộc về riêng mình.
Sau khi ở trên Long đảo của Hắc Long Vương gần một ngày, Tiếu Ân lập tức rời đi.


Tuy rằng hắn từng nghĩ tới bế quan ở đây một đoạn thời gian, nhưng là nghĩ lại một chuyện cuối cùng, hắn quyết định quay về ma pháp tháp thì hơn.
Nếu không lại mất tích một năm phỏng chừng tiểu hồ ly thật sự muốn nổi giận phát hỏa.
Sau khi đi ra khỏi truyền tống trận, trong lòng Tiếu Ân có chút cảm khái.


Ma pháp công hội không ngờ lại tu kiến một tòa truyền tống trận ở nơi mình chỉ định. Tuy rằng biết rõ bọn họ đây là lấy lòng mình, nhưng Tiếu Ân vẫn như trước cảm kích trong lòng. Có ma pháp trận này, ít nhất có thể tiết kiệm mấy ngày thời gian của hắn.


Lúc hắn đi ra khỏi truyền tống trận, phát hiện thủ vệ phụ trách ở trong này không ngờ là một Hồng bào Đại ma pháp sư cấp bậc tứ tinh, trong lòng kinh ngạc. Hắn nhớ rõ trước kia thủ vệ cũng không phải Hồng bào pháp sư. Không biết vì sao bọn họ lại thả nhân vật tỉ mỉ bồi dưỡng như này ra ngoài.


Hồng bào pháp sư này vừa thấy Tiếu Ân liền lập tức từ ghế dựa lớn thoải mái bên cảnh ma pháp trận nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh Tiếu Ân, cung kính dị thường thi lễ ân cần thăm hỏi.


Tiếu Ân cảm thụ được sự nhiệt tình không giống bình thường của hắn, trong lòng thầm than. Ai nói Hồng bào pháp sư đều là một đám tu luyện như kẻ điên? Nhìn vị này thì biết, kỳ thật bên trong không ít người thông minh tuyệt đối.


Tiếu Ân từ chối đề nghị được hộ tống của vị Hồng bào pháp sư kia. Bởi vì hắn biết cái được gọi là hộ tống chính là gióng trống khua chiêng trở về, điểm này hắn không thích.
Có lẽ đây là bởi vì thực lực tăng lên mà khiến cho tâm lý biến hóa.


Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong rất nhanh đi về tới ma phap tháp. Vừa tiến vào trong lại nhìn đến tên Hắc Toàn Phong mặt mày ủ rũ yên lặng nằm sấp trong đại sảnh.
Tiếu Ân vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng sự ấm áp trong lòng bất kể thế nào cũng không thay thế được.


Sau khi cảm ứng được khí tức của Tiếu Ân, Hắc Toàn Phong lập tức trở nên vui vẻ. Bộ dáng như có bệnh vừa rồi đã sớm bị nó ném lên chín tầng may.


Nghe tin mà tới còn có Linnuo và hai đệ tử của lão. Đương nhiên sự phụ Maren, Benson và Nepal cũng ở trong. Chỉ có điều Tiếu Ân không thấy Juliana và mấy người bọn Kim.
Tinh thần ý thức của hắn trong nháy mắt đảo qua trong ma pháp tháp, cũng không phát hiện tung tích bọn họ, sắc mặt không khỏi hơi biến.


Linnuo khôn khéo cỡ nào, lập tức nói:
-Tiếu Ân các hạ, ngài không cần lo lắng. Juliana và bọn Kim đi ra ngoài có việc, phỏng chừng vài ngày sau có thể trở về.
-Có chuyện gì cần bọn họ đi ra?
Tiếu Ân khó hiểu hỏi:
-Ngay cả Tyrese và Hoàng Toàn Phong đều đi. Chẳng lẽ có gì nguy hiểm sao?


Maren tiến lên, chậm rãi nói:
-Không có gì nguy hiểm. Tuy nhiên Scott gửi thư nói phụ thân ngươi trúng phong hàn, bị sốt cao một lần. Mấy người Julinana không quá yên tâm cho nên mang theo Hoàng Toàn Phong cùng đi.
Lão thấy sắc mặt Tiếu Ân dường như càng khó coi hơn, vội vàng nói:


-Kỵ sĩ Scott nói bệh của phụ thân ngươi đã tốt hơn rồi. Hơn nữa có Hoàng Toàn Phong cùng đi căm đoan sẽ không xảy ra bất ngờ gì.


Tiếu Ân an tâm một chút. Tuy rằng hắn là Ngàn năm Truyền kỳ nhưng dù sao cũng không phải là người sống mấy trăm năm, cho nên sau khi nghe được tin tức phụ thân vẫn còn có chút kích động.
-Sư phụ. Ta cũng muốn quay về xem.
Tiếu Ân trầm giọng nói:


-Lúc này ta nhất định phải đón phụ thân đại nhân đến đây.
Liệt Duy lập tức khen:
-Tiếu Ân các hạ. Quả thật là nên đón lão thái gia đến đây. Chỉ cần lão nhân gia ở trong ma pháp lâm viên khẳng định có thể kéo dài tuổi thọ, sống trăm tuổi.
Tiếu Ân kinh ngạc cười, nói:


-Sống trăm tuổi, vậy cũng quá ít rồi.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút mờ mịt khó hiểu.


Ở trong thế giới ma pháp này, thể hình mỗi người đều hơn xa loài người kiếp trước Tiếu Ân. Trừ những người chết trên chiến trường hoặc đói chết ra, tuổi thọ trung bình của loài người đều đến gần bảy mươi.


Nhưng có thể sống trên trăm tuổi, người bình thường đã tuyệt đối được xưng là trường thọ. Nhưng nghe giọng điệu của Tiếu Ân, dường như vẫn còn chưa đủ.


Tiếu Ân gật đầu với bọn họ một cái, vội vàng xoay người đi. Hắc Toàn Phong tự nhiên không chút do dự đi theo lên, mà đám người Linnuo và Maren như trước ở lại trấn thủ ma pháp tháp.


Tuy rằng tâm tình Tiếu Ân nôn nóng nhưng hắn cũng biết: Nếu kỵ sĩ Scott nói không có quan trọng lắm như vậy phụ thân khẳng định đã khỏi hẳn. Về điểm này, kỵ sĩ Scott bất kể thế nào cũng không dám lừa gạt mình. Hơn nữa sau khi đám người Juliana đi qua, có Hoàng Kim kết giới thêm vào trên người lão Bond, vậy tuyệt đối là không thể có sai sót nhầm lẫn.


Cho nên Hoàng Toàn Phong tuy hình thể thật lớn hơi lộ ra chút rườm rà, Tiếu Ân cũng chưa từng lo lắng.
Sờ sờ một kiện trăng sức vật phẩm không gian trong bao đồ, Tiếu Ân hỏi:
-Tiếu Hắc. Đồ ăn thạch long của ngươi chỉ còn bằng này sao?


Hắc Toàn Phong đang phi hành giữa không trung lập tức nhổ ra một cái nhẫn. Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân quét qua một cái, phát hiện thân hình thạch long gần mất đi một nửa. Rất hiển nhiên, tên Hắc Toàn Phong này đang hết sức hấp thu năng lượng ở trên, muốn sớm ngày đạt được đột phá.


Nhẹ nhàng vỗ đầu Hắc Toàn Phong, Tiếu Ân nói:
-Tiểu Hắc. Ngươi cứ ăn thoải mái, đợi khi ăn xong chỗ này ta lại cho ngươi một con nữa.
Grừ!


Thần hình khổng lồ của Hắc Toàn Phong hơi chút ngừng lại trên không trung, tuy nhiên nhanh chóng liền khôi phục. Cái đầu thật lớn của nó quay lại, hai mắt như đèn lồng quay tròn không ngừng.
Tiếu Ân cười ha hả, nói:
-Lúc này ta cho ngươi một con băng long, ngươi cứ từ từ mà ăn.


Lúc này Hắc Toàn Phong mới hưng phấn thét dài một tiếng, hai cánh mở ra, tốc độ nhanh hơn ba phần, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Khi Hắc Toàn Phong toàn lực chạy đi, ngày hôm sau rốt cục bọn họ cũng tới được bên trong trang viên kỵ sĩ Scott. Hiện giờ trang viên của kỹ sĩ rõ ràng lớn hơn trước kia rất nhiều.


Sau khi được phong thưởng tước vị, kỵ sĩ Scott đã có thể quang minh chính đại xây dựng thêm trang viện của mình.
Nếu dựa theo xu thế này phát triển, nơi đây sớm muộn gì cũng trở thành một trấn nhỏ. Thậm chí sau trăm năm không chừng có thể trở thành một tòa thành có thể so sánh với thành thị.


Sự xuất hiện của Hắc Toàn Phong lập tức tạo nên một trận khủng hoảng. Thân hình thật lớn hơn hai mươi thước tuyệt đối có thể cho bất kỳ người dân thường nào kinh sợ.


Ma thú này chân sau dùng lực, đứng trước cửa trang viện, một cái đuôi thật lớn cọ ở vườn đất vài cái lập tức khiến cho một mảnh đất lớn thành bằng phẳng. Nhưng căn bản không có ai dám đi lên thử giao lưu với nó.


Tiếu Ân vừa mới từ trên lưng rộng lớn của Hắc Toàn Phong nhảy xuống liền nhìn thấy kỵ sĩ Scott được mấy người vây quanh vội vã chạy lại đây.
-Tiếu Ân các hạ, là ngài sao?
Âm thanh kỵ sĩ từ xa xa truyền đến nhưng vẫn không dám tới gần.


Tiếu Ân khẽ lắc đầu. Người thường kém dũng cảm hơn nhiều so với ma pháp sư. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Hắc Toàn Phong lập tức giương cánh bay lên cao, oan ức bay vòng quanh trên bầu trời.


Thấy quái vật lớn này rời đi, cả trang viện dần dần khôi phục bình tĩnh. Đám người lá gan hơi lớn một chút đều hâm mộ nhìn sang hướng Tiếu Ân.
Ở mấy ngày sau này, bọn họ có thêm vô số đề tài câu chuyện.


Scott cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh. Tuy rằng hắn biết Tiếu Ân khẳng định là một ma pháp sư rất giỏi nếu không cũng không ảnh hưởng được quyết định của công tước đại nhân. Nhưng sau khi hắn thấy Hắc Toàn Phong mới biết rằng dường như mình vẫn còn xem nhẹ Tiếu Ân.


Nhìn Scott không hề khoác áo giáp mà thay áo quý tộc dày cộm, không biết có phải vì tuổi hay không mà dáng người kỵ sĩ mập lên rõ ràng. Trên mặt hắn không còn kiên cường ngày xưa mà thay thế bằng vẻ cười nịnh.


Thời gian hai mươi năm, không chỉ khiến Tiếu Ân trưởng thành tới cảnh giới Ngàn năm Truyền kỳ cũng khiến một kỵ sĩ điêu luyện thành một quý tộc điển hình.
-Scott đại nhân, cha ta đâu?
-Lão Bond bá tước đại nhân đã về lãnh địa của ông ấy.
Scott cười, mặt dò hỏi:


-Ngươi cần ta dẫn đường không??
-Bá tước đại nhân?
Tiếu Ân không hiểu hỏi:
-Ông ấy khi nào thì trở thành bá tước?
-Chính là chuyện mấy ngày hôm trước. Công hội Luois đại nhân cũng tự thân đến đây và phân chia cả khối đất đen cho bá tước đại nhân.
Scott cung kính nói:


-Công tước đại nhân nói: Ngài trong trận chiến này lập được chiến công hiển hách cho liên quan. Dựa theo quy định của chiến tranh cũng đủ thu phong danh hiệu Bá tước. Tuy nhiên ngài là một vị ma pháp sư tôn quý cho nên mới tăng danh hiệu vinh quang đó cho phụ thân của ngài.


Tiếu Ân lập tức hiểu được, cái gọi là chiến công này hẳn là phần thưởng hắn chiến thắng Rui Deshen.
Nói thật hắn cũng không cần loại phần thưởng này nhưng là lão Bond khẳng định rất cao hứng.
Scott hâm mộ nói:


-Các hạ. Hiện giờ ta đã là Nam tước phụ thuộc Bá tước đại nhân, được ông ấy tín nhiệm, tạm thời xử lý mọi việc cho ông ấy.
Tiếu Ân nhìn Scott có chút không yên, trong lòng cảm khái vạn ngàn.


Scott ngày xưa là ông vua độc nhất vô nhị ở nơi này. Hắn là người có địa vị cao nhất trong toàn trang viên và thôn xóm xung quanh. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía hắn.


Nhưng sau hai mươi năm, hắn lại trở thành Nam tước phụ thuộc vào lão Bond, thậm chí ngay cả gia tộc đều có xu thế phụ thuộc. Vận mệnh chuyển biến quả thật con người khó có thể nắm lấy.
Khẽ gật đầu, Tiếu Ân không hề khách khí hướng về xa xa, nháy mắt đi ra xa.


Scott suy nghĩ một chút lập tức dặn bảo chuẩn bị ngựa, mang theo một đám người chậm rãi đi đến phủ đệ lão Bond Bá tước đại nhân.
Nếu Tiếu Ân đã trở lại, như vậy hắn nếu không nắm bắt cơ hội vuốt mông ngựa chẳng phải là quá ngu ngốc!